Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Điện thoại di động trước mặt Lương Nguyên đã không còn là bí mật nữa, nhưng cô vẫn nhất định phải có tâm đề phòng, trước đó là quá đói nên bất cẩn nhưng sau này cần phải cẩn thận hơn, bản thân cô cũng phải trở nên mạnh mẽ mới được.
Không chỉ muốn trở nên mạnh mẽ, mà còn phải tìm được cha mẹ cùng em trai em gái.
Nguyên chủ tuy rằng ốm yếu nhưng cha mẹ cùng em trai em gái đều rất yêu thương cô, ăn mặc mọi thứ đều ưu tiên cho cô trước, nếu không thì với thể chất ốm yếu của nguyên chủ sao có thể sống được đến bây giờ.
Khi nguyên chủ bị nhị thúc đánh ngất vứt bỏ, cha mẹ với hai đứa em của cô ấy đều đã bị ly tán, nếu họ biết được cô ấy mất tích thì nhất định sẽ đi tìm.
Nếu không tìm được người liền đi Khánh Vinh phủ đó là bọn họ kế tiếp điểm đến, lộ trình tới nơi đó còn có nửa tháng thời gian, mọi người trong nhà đã sớm ước định, nếu bị phân tán liền đi đến Khánh Vinh phủ tập hợp ở cửa thành.
Bá tánh muốn đi xa thì cần phải có hộ khẩu, nếu không có hộ khẩu thì không được vào thành, ngoài việc bất tiện ra thì chưa kể sẽ dễ bị người khác bắt bán làm nô lệ cả đời.
Hộ khẩu chứng minh đang ở trên người cha cô, nếu không muốn bị trở thành người không hộ khẩu thì cô nhất định phải tìm được người nhà.
Nghĩ đến đây, Kim Dục nói với Lương Nguyên: “Ta phải đi tìm cha mẹ với em trai em trái, chúng ta đã thỏa thuận với nhau nếu bị phân tán không tìm được nhau thì đi tới phủ Khánh Vinh."
Lương Nguyên gật đầu: “Được, vậy thì đi theo hướng Khánh Vinh phủ, trước đó chúng ta tạm dừng nghỉ ngơi nửa canh giờ, khôi phục lại chút sức lực rồi mới lên đường."
Anh nhớ rõ người thân của Kim Dục ở đâu, cũng biết cha và em gái mình ở chỗ nào. Đời trước, khi anh tìm được bọn họ thì mọi người đều đã bị giết chết, đời này có Kim Dục, chỉ cần ăn uống đầy đủ là sẽ có sức lực lên đường, bọn họ nhất định có thể tìm được người trước khi xảy ra bi kịch.
Kim Dục gật gật đầu, phất tay đem nước cùng bánh mì còn dư đều thu vào không gian, Lương Nguyên lấy ra đá đánh lửa thiêu rác rưởi xong liền đi đến một bên ngồi xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.
Kim Dục cũng thực mệt mỏi nhưng cô chịu đựng buồn ngủ, thấy Lương Nguyên nhắm mắt cô liền xoay người, biến ra một chai nước suối vặn mở nắp bình rồi đưa về không gian, cô dùng ý niệm đổ nước trong chai đi rồi đổi thành nước trong linh tuyền xong lại lấy ra tới, thật cẩn thận uống hai ngụm.
Ngọt thật, uống vô thoải mái hết cả người, tốt hơn rất nhiều so với nước suối.
Kim Dục trong lòng vui vẻ, thân thể hiện tại của cô mỗi ngày đều cần uống nước linh tuyền mới có thể khỏe mạnh, chờ thân thể khôi phục là cô có thể tập luyện lại vài môn võ mà cô đã học ở đời trước, như vậy mới có thể trở nên cường đại hơn tự bảo vệ bản thân.
Quay đầu nhìn về phía Lương Nguyên, trong mắt Kim Dục lóe lên một chút phức tạp, có nên cho hắn uống nước linh tuyền hay không đây. Trên đầu hắn ta còn có vết thương mà trong điện thoại di động lại không thể mua thuốc, nếu không có thuốc thì dùng nước linh tuyền rửa sạch vết thương cho hắn thì cũng có thể nhanh lành hơn. Nhưng một khi nước linh tuyền được lấy ra bí mật của cô sẽ bại lộ, dù sao nước trong linh tuyền cũng rất khác so với nước thông thường, uống vào là có thể cảm nhận ra ngay. Nhưng Lương Nguyên lại là ân nhân của cô, tương lai sau này cô còn phải dựa vào anh ta, nếu không cô chỉ là một cô gái yếu đuối, dù cho có bàn tay vàng cũng khó có thể sống trong thế giới tàn khốc này.
Tránh cho thường xuyên lấy ra di động khiến cho người khác chú ý, Kim Dục thừa dịp Lương Nguyên còn đang ngủ liền dùng di động tất bật mua sắm.Đồ ăn vặt như bánh mì không thích hợp với triều đại này, lén lút ăn còn được nhưng sau đó phải gặp cha mẹ, anh chị em của nguyên chủ, để tránh phiền phức còn phải mua một ít ngũ cốc thông thường. Vì thế Kim Dục trước tiên mua mười cân gạo, mười cân bột mì, mười cân bánh bao, mười cân tiểu màn thầu, hai mươi quả trứng kho, sau khi suy nghĩ lại mua thêm một cân sô cô la bỏ vào không gian.
Những thứ này cô mua hết 256 tệ, còn dư lại 9718 tệ.