Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Mang Theo Hệ Thống Hồ Đồ Theo Đuổi Vai Ác
  3. Chương 1: 1: Bỗng Nhiên Xuyên Không!
Trước /40 Sau

Mang Theo Hệ Thống Hồ Đồ Theo Đuổi Vai Ác

Chương 1: 1: Bỗng Nhiên Xuyên Không!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

3 giờ sáng thành phố Hoàn Hải đã ngủ say, đèn đóm chung cư gần như đã tắt hết, một ngày ồn ào náo động lặng lẽ trôi qua, nhưng mà ở tầng 25 tòa B chung cư đơn Minh Ngọc Uyển có phòng đèn còn sáng, như không cam lòng mà tiếp tục phấn đấu trong lúc vạn vật đều say giấc nồng vào thời điểm rạng sáng.

Tống Kỳ ngồi ở máy tính trước bàn, tay gõ bàn phím vang lên tiếng đùng đùng, chữ trên Word giống như binh lính lũ lượt nối đuôi nhau mà gõ ra.

Tống Kỳ là một tác giả tiểu thuyết mạng, nhưng hiện tại cô chăm chỉ gõ chữ như thế không phải vì ý tưởng viết truyện tràn ra như suối phun, mà là viết bình luận.

Tống Kỳ vừa mới đọc xong một bộ tiểu thuyết võ hiệp đang rất nổi tên "Thiên Tinh", đám nhân vật chính dưới sự dẫn dắt của Tống Thiên Tinh cuối cùng tiêu diệt được nhân vật phản diện, nhưng cô cũng không vỗ tay khen ngợi, mà là vô cùng đau đớn, vì nhân vật phản diện kia chết đi đau lòng đến cực điểm.

Boss cuối cùng của "Thiên Tinh" tên họ Ôn Vãn Tịch, là thành chủ Vũ Thành, võ công so với Tống Thiên Tinh dẫn binh nổi dậy kia là đứng đầu thiên hạ.

Ngay từ đầu nàng ấy cũng là một thiếu nữ ngây thơ hồn nhiên, sau đó bị người yêu phản bội, lại thiếu chút nữa bị giết hại bởi sư phụ mà nàng kính yêu nhất, rơi xuống vách núi không ngờ ngẫu nhiên tập được công pháp gia truyền Hoàng Tuyền Bích Lạc mới có được một thân tuyệt thế võ công.

Sau đó Ôn Vãn Tịch mới biết được sư phụ nhà mình là vì Hoàng Tuyền Bích Lạc kia mới nhận nuôi chính mình, hơn nữa vì thế mà còn giết hại toàn bộ người nhà của nàng.

Vì báo thù, Ôn Vãn Tịch trở về Vũ thành, dùng mười chiêu liền chém rớt đầu sư phụ nhà mình, người không phục trong Vũ thành giống nhau đều bị giết sạch, lấy phong thái cường ngạnh nhậm chức tân thành chủ Vũ thành.

Nàng thủ đoạn tàn nhẫn, hành sự bất thường, hành sự toàn dựa theo tâm tình, giết người cũng không cần lí do, bị người chính đạo trong giới khinh thường.

Cuối cùng, kết cục của nàng chính là bị đám nhân vật chính hợp lực vây bắt, trước khi chết nàng phảng phất mơ thấy thuở thiếu thời của mình, khi đó nàng vô lo vô nghĩ, cũng không có nhiều lòng mưu dạ kế như thế, trên tay cũng chưa từng dính máu.

Trong tiểu thuyết viết như thế này: "Ôn Vãn Tịch trong khoảnh khắc hoảng hốt, phảng phất nhìn thấy có người vẫy tay về phía mình ở nơi xa, chính là bản thân khi còn trẻ, là nàng đơn thuần và hiền lành.

Nàng nhìn về hướng thiếu nữ trên mặt tràn đầy ý xuân, nhìn thấy được nàng ấy tươi cười, Ôn Vãn Tịch thoáng chốc nước mắt rơi đầy mặt, thì ra bản thân đã rất lâu rồi chưa từng cười qua như vậy."

Tống Kỳ ở bên này nước mắt cũng rơi đầy mặt, một bên đọc, một bên mắng lòng dạ tác giả không khác gì tảng đá.

Cuối cùng, Ôn Vãn Tịch khép lại hai mắt, linh hồn chìm vào giấc mơ, vào giấc mơ từng muốn bảo vệ sự lương thiện của thế gian này.

Tống Kỳ đọc xong cái kết, trong bụng cuồn cuộn không yên, cô mặc kệ bản thân chưa hề gõ chữ cả ngày liền lập tức lôi máy tính ra, chuẩn bị viết một bài bình luận dài cho "Thiên Tinh", vừa đặt tay xuống viết liền không dừng được, trong lòng trước mắt đều là cái kết thảm thương của nhân vật phản diện xinh đẹp mà cường ngạnh.

Tống Kỳ lau nước mắt, đáng thương tự lẩm bẩm với bản thân: "Tác giả, mấy người thật không có tình người."

Tống Kỳ thích tiểu thuyết võ hiệp, cô đã đọc qua tiểu thuyết của Kim Dung và Cổ Long không dưới một lần, sau đó nghe được đánh giá "Thiên Tinh" không tệ, cô liền theo dõi truyện.

Theo dõi truyện hẳn ba năm, lấy cái chết của Ôn Vãn Tịch làm dấu chấm hết câu cho câu chuyện, Tống Kỳ chỉ cảm thấy cõi lòng tan nát.

Cô thích bộ tiểu thuyết "Thiên Tinh" này, mỗi lần đọc đều rất nhập tâm, bây giờ viết đoạn bình luận này là bày tỏ yêu thích của cô trong ba năm qua với "Thiên Tinh", còn có một bụng lời không hài lòng về nhân vật Ôn Vãn Tịch.

Cô không phủ nhận công sức đắn đo đắp nặn nên nhân vật này rất thành công của tác giả, nhưng mà tác giả quá tàn nhẫn với Ôn Vãn Tịch.

Cuộc đời nàng là một tấn bi kịch, cũng không có người nào cứu vớt nàng, cuối cùng sự cố chấp và thủ đoạn của nàng tất nhiên không thể nào tha thứ, chỉ khiến lòng người quặn đau.

Tống Kỳ gõ xong chữ cuối cùng, nhìn thời gian phát hiện đã qua 5 giờ sáng một chút, cô không cẩn thận mà thức cả đêm, đều là vì nhân vật phản diện xinh đẹp cường ngạnh mà thảm thương kia!

Cô sao chép nội dung từ Word vừa viết xong, dán vào mục bình luận của "Thiên Tinh", sau khi ấn gửi, Tống Kỳ liền nặng nề mà thở ra một hơi, xụi lơ ngồi lại ghế.

Cô quay mặt sang nhìn bản Word, 10,300 từ, so với bản thân viết truyện còn muốn xuôi tai và cần mẫn hơn! Sau một hồi ngẩn người, cô duỗi tay lấy bình nước giữ nhiệt, đang muốn uống miếng nước, nhưng tim lại truyền đến một trận đau nhức, cô sợ tới mức lập tức đè lại trái tim, điều chỉnh hơi thở của mình.

Tim của cô luôn không tốt lắm, đôi khi nhịp tim sẽ bị rối loạn, nhưng cô không nghĩ tới lại có lúc sẽ đau kịch liệt như thế này, giống như có một bàn tay ra sức nắm lấy trái tim cô, thậm chí không thể hô hấp.

Thôi rồi thôi rồi, thôi mình đi đời rồi, đầu óc Tống Kỳ nghĩ có phải chính mình sắp chết rồi không.

Cô duỗi tay muốn lấy điện thoại tự gọi xe cứu thương, khả năng không còn kịp nữa rồi, nhưng cô vẫn muốn giãy giụa một chút.

Nhưng mà, giãy giụa không có hiệu quả, trong đầu Tống Kỳ giờ phút này suy nghĩ rất nhiều, nghĩ tới ba mẹ không quan tâm mình, nghĩ đến bạn bè tốt, nghĩ đến bản thân vừa mở hàng sự nghiệp viết văn...

Mẹ ơi, con không muốn chết!

Tống Kỳ mất đi hết thảy tri giác, trong đầu vang lên tiếng ầm ầm, cuối cùng "ting—" một tiếng, âm thanh hệ thống vọt vào trong đầu Tống Kỳ, là âm thanh cuối cùng của thế giới mà cô nghe được.

Đó là âm thanh gì?

Tống Kỳ suy nghĩ, sau đó tất thảy đều chìm vào bóng tối, giống như đã chết.

***

Tống Kỳ cảm giác bản thân lượn lờ trong bóng đêm rất lâu, ý thức lại dần dần tụ họp, cô liền cảm thấy kì quái, không phải mình đã chết sao, vì sao càng ngày càng tỉnh táo, thậm chí...

Cô nghe thấy được xung quanh có tiếng người, đang nói chuyện, hơn nữa giống như đang gọi mình.

"Sư muội, sư muội, ngươi tỉnh lại đi!"

Ai vậy nhỉ, ồn ào như vậy, hơn nữa sư muội sư tỷ cái gì, nói cái gì đâu không!

"Bạch sư tỷ, sao ngươi lại ra tay nặng như vậy, nếu Tống sư huynh biết, khẳng định rất tức giận!"

Tống sư huynh?

Tống Kỳ cố hết sức mở hai mắt của mình, một tia nắng mặt trời chui vào đáy mắt cô, chói mắt vô cùng, nước mắt bị k1ch thích chảy ra, làm cô lập tức lại nhắm chặt hai mắt.

Xin lỗi, quấy rầy rồi, không nên mở mắt ra.

Làm một tác giả tiểu thuyết ngày ngủ đêm bay, cô rất ít khi ra cửa, càng rất ít ra cửa vào ban ngày, ánh mặt trời đối với cô giống như kẻ thù không đội trời chung, có thể không thấy nhau sẽ không thấy nhau.

Không đúng, sao cô có thể ở một chỗ như thế này, không phải cô đang té xỉu trong phòng sao!

Tống Kỳ đột nhiên mở bừng mắt, cũng mặc kệ ánh mặt trời kia có bao nhiêu chói mắt.

Cô vụt một cái bật dậy, tới mức dọa sợ người đỡ cô đang ở một bên phải lùi sau một bước.

Trước mắt là một võ đường lộ thiên rộng lớn, bên trên võ đường có một tấm bia đá, năm chữ to tướng "Trời đãi kẻ cần cù" được viết bởi bút lông sắc bén.

Tình cảnh này sao lại quen thuộc như thế, trong khi cô rõ ràng chưa từng tới nơi này.

"Sư muội, ngươi tỉnh là tốt rồi, ngươi đột nhiên lăn ra ngất, làm ta sợ muốn chết."

Cô gái vừa bị cô dọa lui một bước tiến lại gần, vội vàng đánh giá Tống Kỳ, phảng phất giống như thực sự sợ Tống Kỳ bị thương.

Tống Kỳ nhìn quần áo trên người, trường bào trắng bạc, đường viền được dệt bằng sợi tơ vàng, ngực trái thêu một chữ "Kiếm", trên đai lưng trắng thêu chỉ bạc có treo một lệnh bài bằng gỗ, viết chữ "Ất".

Vãi cớt?

Này, này, này...! Không phải chính là trang phục của Thần Kiếm môn trong tiểu thuyết "Thiên Tinh" sao!

Tống Kỳ đột nhiên quay đầu nhìn về phía cô gái quan tâm mình đang đứng ở một bên, nàng kia bị dọa lui một bước, muốn mở miệng, lại bị Tống Kỳ đánh gãy: "Mặc đồ trắng mang trường kiếm, lưng đeo lệnh bài gỗ chữ "Ất", trên đầu mang một cây trâm hồ điệp phỉ thúy, mặt mày đa tình, ngươi chẳng lẽ chính là con nhỏ trà xanh Mạnh Điềm?"

Đến phiên Tống Kỳ run rẩy, cô chấn kinh rồi, cô làm sao lại ở trong thế giới "Thiên Tinh", hơn nữa một đám người từ trang sách lại sống sờ sờ đứng trước mặt mình, làm cho cô cảm thấy so với gặp quỷ còn đáng sợ hơn!

"Ngươi nói năng hồ đồ gì thế?"

Một giọng nữ lạnh lẽo truyền đến, Tống Kỳ phát hiện bản thân lui về phía sau đã đụng phải chân của ai đó, cô lập tức quay đầu nhìn, chỉ thấy một người phụ nữ cao gầy từ trên cao nhìn xuống cô.

"Kiếm Hắc Thủy, lưng đeo lệnh bài gỗ chữ "Giáp", dung mạo lạnh lùng thoát tục, một bộ biểu tình người sống chớ lại gần, ngươi, ngươi chính là Bạch Lạc Âm?"

Thôi rồi, thôi rồi, đây là thật hay giả thế, bản thân chắc chắn là đang nằm mơ đi!

Nghĩ đến đây, Tống Kỳ dùng sức véo đùi của mình, ngược lại hít một ngụm khí lạnh.

Đau! Đau quá! Tự nhiên dùng sức véo chính mình như vậy làm gì!!

Bạch Lạc Âm đeo thanh kiếm Hắc Thủy ở sau người, mắt lạnh nhìn cô gái ồn ào bên chân, mày nhíu lại một đường, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ là vừa rồi bị ta đánh đến choáng váng? Không đúng, vừa rồi ta không có đánh trúng đầu nàng.

"Do ngươi muốn luận võ, chớ có trách ta."

Bạch Lạc Âm thu Hắc Thủy vào vỏ, xoay người rời đi.

Nắng hè chói chang được mặt trời chiếu rọi, Tống Kỳ ngồi đến nỗi mông bị sàn võ đường hun nóng lên, thật lâu không thể hoàn hồn, cả đầu cô đều là: Cô là ai, cô đang ở nơi nào, cô đang làm gì?

"Sư muội."

"Đừng ồn ào."

"..."

Tống Kỳ lảo đảo đứng lên, chân có một chút đau, phỏng chừng là vừa mới bị cái gọi là luận võ làm cho bị thương.

Cô hoảng hốt rời khỏi võ đường, nhưng mới bước ra vài bước, lại không biết muốn đi đâu, mặc dù quen thuộc với cảnh tượng được miêu tả trong truyện, nhưng nguyên cái Thần Kiếm môn to như vậy, cô thực sự không biết đường!

"Tống sư muội, ngươi làm sao vậy, có phải bị thương hay không, muốn ta mang ngươi đi gặp Tống sư huynh hay không?"

Tống sư muội, Tống sư huynh?

Hay cô chính là Tống Kỳ, Tống Thiên Tinh là anh trai của cô? Lạy trời! Cô thế mà là em gái của Tống Thiên Tinh, chính là bà trùm hay cãi lộn nhất của Thần Kiếm môn, đụng chuyện gì cũng làm không xong!

"Mang mang mang, đi ngay bây giờ."

Tống Kỳ không thường ra cửa, cực kì không quen thuộc với chuyện tìm đường, Mạnh Điềm mang cô rẽ đông rẽ tây, xuyên qua hai cái võ đường, ba cái giảng đường, lúc này mới đi tới bên ngoài ký túc xá dành cho đệ tử nam.

Ngôn Tình Sắc

Ký túc xá dành cho đệ tử nam đương nhiên là không cho nữ vào, cho nên cả lò đệ tử nam nhìn thấy hai nử tữ đứng ở bên ngoài ký túc xá, tất cả đồng thời đều nhìn qua.

Thấy là người quen, trong đó một đệ tử thân hình gầy nhom mà nghịch ngợm hướng vào nội đường kêu một tiếng: "Tống sư huynh, muội muội ngươi lại tới tìm ngươi kìa."

Mấy người còn lại nghe được không khỏi cười một tiếng, Tống Kỳ lúc này mới nhớ tới, trong truyện Tống Kỳ thường xuyên cãi lộn, đắc tội người khác liền tới tìm anh trai Tống Thiên Tinh để an ủi, cho nên Lục Tiểu Minh này dùng một tiếng "lại" như có linh tính từ trước.

À, đúng rồi, người nọ chính là Lục Tiểu Minh, dáng người gầy nhom, tính tình hoạt bát nghịch ngợm, quan hệ với Tống Thiên Tinh rất tốt, cũng là đối tượng thích đấu võ mồm với Tống Kỳ nhất.

Tống Thiên Tinh vội vàng từ trong nội đường chạy ra, khẩn trương chạy về hướng Tống Kỳ, quan tâm hỏi: "Làm sao thế, bị bắt nạt à?"

Tống Thiên Tinh chỉ hướng Mạnh Điềm gật đầu, xem như chào hỏi qua, nhưng ánh mắt Mạnh Điềm vẫn dừng lại trên người Tống Thiên Tinh, hận không thể ôm lấy hắn ở ngay đó.

"Ta, ta không có việc gì."

Tống Thiên Tinh, nhân vật chính của "Thiên Tinh", mày kiếm mắt sáng, khí chất sạch sẽ, dáng dấp mười phần tuấn tú đẹp đẽ, một thân trường bào màu trắng càng tôn lên khí chất nho nhã, bên hông treo thanh kiếm Thất Tinh, dáng vẻ nhẹ nhàng như công tử thanh nhã, lịch sự.

Lúc ấy Tống Kỳ nhìn thấy miêu tả này, thậm chí còn liên hệ hắn với Lâm Bình Chi*.

Hiện giờ vừa nhìn thấy, cảm thấy hắn so với Lâm Bình Chi nhiều hơn vài phần cường tráng dũng mãnh, đứng trước người cô như núi cao, bình tĩnh cẩn trọng, cách rất xa hình tượng Lâm Bình Chi.

Quan trọng nhất chính là, hắn rất yêu thương em gái của mình, coi cô em gái không làm được tích sự gì này như bảo bối mà che chở!

- -----------------

Chú thích:

- Lâm Bình Chi là nhân vật nam chính trong tác phẩm "Tiếu Ngạo Giang Hồ" của nhà văn Kim Dung.

- Trong truyện có phân cấp bậc Giáp, Ất, Bính, tương đương với cấp bậc độ hiếm A, B, C trong game.

Đầu truyện có thể thấy Bạch Lạc Âm là đệ tử cấp A, còn Tống Kỳ là đệ tử cấp B mà thôi~.

Quảng cáo
Trước /40 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Phù Sinh Nhược Mộng

Copyright © 2022 - MTruyện.net