Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phó bản Đại hội anh hùng thiếu niên đã kết thúc, dọc đường đi Tống Kỳ có tâm trạng không tệ, thỉnh thoảng còn sẽ cầm bầu hồ lô nhỏ đeo bên hông lên nhấp một ngụm rượu.
Bởi vì cô đã từng say xỉn đến ngã ngang ngã dọc trước đó, Tống Thiên Tinh vẫn luôn nhìn cô chằm chằm cả một đường không cho cô uống nhiều. Bản thân Tống Kỳ cũng có chừng mực nên đương nhiên không uống quá nhiều, rượu trong bầu hồ lô nhỏ cũng không mạnh, chua chua ngọt ngọt, còn mang theo mùi vị đậm đà, thực sự uống rất ngon, nhưng cô cũng sợ sau này không còn để uống nữa nên phải để dành một ít.
Tống Kỳ nhớ rõ, trong sách sau khi đoàn người Thần Kiếm môn xuống núi và đi một mạch về phía Nam sẽ đến Ly thành vào lúc hoàng hôn. Tại Ly thành, bọn họ gặp lại người của Phi Hoa tông, còn gặp phải người của Ma giáo Huyết Liên giáo, tình cảm giữa nam nữ chính cũng chầm chậm được hâm nóng ở Ly thành.
"Chúng ta nghỉ ngơi ở quán trọ này đi!"
Giọng nói của Dụ Minh Thuận cắt ngang dòng suy nghĩ của Tống Kỳ, nhìn quán trọ Ly thành ở trước mắt, những ký ức trong sách đều ùa về trong đầu. Điểm này không thay đổi, Dụ Minh Thuận vẫn đưa mọi người đến nghỉ ngơi tại quán trọ Ly thành này như cũ, bọn họ cũng gặp được đoàn người Phi Hoa tông tại quán trọ Ly thành này.
"Hóa ra Băng sư huynh cũng ở đây."
Dụ Minh Thuận nhìn thấy đám người Phi Hoa tông đang ăn cơm trong đại sảnh liền dẫn đầu đi qua chào hỏi, Băng Kỳ vừa nhìn thấy họ cũng ngay lập tức tiến lên nghênh đón.
"Xem ra chúng ta rất có duyên nhỉ Dụ huynh."
Nhìn bộ dáng hai người khách khách sáo sáo, Tống Kỳ suýt chút nữa bật cười cho cái duyên phận chó má này. Phi Hoa tông và Thần Kiếm môn đều ở phía Nam của Thiên Sơn, sau khi xuống núi đi về phía Nam thì Ly thành chính là con đường nhất định phải đi qua, mà ở Ly thành thì quán trọ này là quán trọ lớn nhất, có khách sáo cũng đừng chiếu lệ như vậy được không?
Tống Kỳ thực sự không đủ kiên nhẫn để nghe màn chào hỏi của hai người, ánh mắt di chuyển một vòng thì nhìn thấy Băng Nhàn, ánh mắt của nàng ấy vẫn luôn dừng ở vị trí bên cạnh cô, đó là...
Tống Kỳ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Bạch Lạc Âm đang tập trung nhìn thẳng về phía trước, tư thế cứng nhắc y chang tính cách của nàng.
Trong nguyên tác, nữ chính là một người có tâm hồn tự do không bị câu thúc gò bó, nàng ấy sẽ theo đuổi những gì mình thích, cũng như làm những gì bản thân cho là đúng, không chỉ là phụ kiện trang trí trên người nam chính, bởi vậy ở trong mắt cô Băng Nhàn vẫn luôn là một người phụ nữ độc lập, có tư tưởng phóng khoáng tự do.
Sau khi quen biết với Tống Thiên Tinh, mặc dù nàng ấy cũng sẽ xoắn xuýt vây quanh Tống Thiên Tinh, thế nhưng chuyện bản thân muốn làm, những trách nhiệm mà bản thân nên hoàn thành cũng không hề bị bỏ lại phía sau, đây chính là sức hút của nhân vật này.
Tuy nhiên, Băng Nhàn bây giờ giống như có phần không thích hợp, bởi vì ánh mắt nóng bỏng của nàng ấy, dường như không dừng ở trên người Tống Thiên Tinh, mà là Bạch Lạc Âm...
Trước đó đã cảm giác được có bong bóng hồng phấn giữa hai người các nàng, chẳng lẽ tâm tư Băng Nhàn giờ đây đã đặt trên người Bạch Lạc Âm?
[Có lẽ tao không phải mắt hủ nhìn người, Băng Nhàn giờ đây là thực sự buê đuê thì phải?]
Hồ Đồ: [Nói chuyện buê đuê thì không nói nữa, cảm ơn.]
Tống Kỳ: [...]
Tống Kỳ cạn lời, Hồ Đồ thực sự là vừa bịp bợm vừa làm người ta phát cáu.
Cuối cùng cũng đợi được hai ông lão chào hỏi xong, đệ tử Thần Kiếm môn lúc này mới ngồi xuống, gọi một ít thức ăn đơn giản, lót một chút dạ dày của mình.
Ngay tại lúc các đệ tử của Thần Kiếm môn và Phi Hoa tông vừa ăn uống vừa trò chuyện, ngoài cửa có hai người bước vào, thu hút sự chú ý của mọi người trong quán trọ.
Người đi phía trước mặc y phục màu đỏ, tóc dài bồng bềnh xõa xuống, tay cầm quạt xếp, làn da trắng nõn ốm yếu, tư thái mê người. Có điều, người này là một gã đàn ông, ngũ quan tuấn tú lại còn trang điểm, mỗi bước đi như có hoa sen nở rộ dưới chân, còn mềm mại xinh đẹp hơn cả phái nữ.
Theo sau hắn là một người đàn ông mặc đồ đen, nhìn dáng vẻ, là một tên tùy tùng.
Huyết y công tử Cố Khinh Phong, Hữu hộ pháp của Huyết Liên giáo, người đàn ông xinh đẹp quyến rũ nhất toàn bộ quyển truyện, không có người thứ hai. Hắn lẳng lơ và quỷ quái, tính tình vô cùng thẳng thắn, thích hay không thích đều sẽ nói thẳng, võ công rất cao, đắc tội không ít người, nhưng không có ai có thể lấy mạng hắn.
Kết cục của hắn là bị Tống Thiên Tinh đánh bại, từ đó quy ẩn giang hồ, không bao giờ nhìn thấy tung tích của hắn nữa.
Tống Kỳ nhìn Cố Khinh Phong, nháy mắt chết lặng, cô không bao giờ nghĩ đến một người đàn ông lại có thể lớn lên xinh đẹp quyến rũ dễ nhìn như vậy, Cố Khinh Phong trang điểm, cũng có thể xem là sắc đẹp khuynh thành.
Nhất thời, bầu không khí trong quán trọ đột nhiên đông cứng lại, tiếng cười cười nói nói lập tức biến thành trầm mặc, toàn bộ đều nhìn về phía Hữu hộ pháp của Ma giáo, nắm chặt vũ khí trong tay.
"Vừa rồi không phải còn rất náo nhiệt sao? Sao lại đột nhiên yên tĩnh thế?"
Âm thanh của Cố Khinh Phong trầm thấp lại mang đầy từ tính, giọng nói mềm mại, ngữ khí dịu dàng, Tống Kỳ nghe xong, chỉ có thể cảm thán một câu: Đây nhất định là ông tổ ngành buê đuê.
Cố Khinh Phong nhấp một ngụm trà, đôi mắt hẹp dài quét một vòng đám người trong quán trọ, phát hiện chỉ có một người không mang theo ánh mắt thù địch nhìn mình.
Cố Khinh Phong nhìn Tống Kỳ, Tống Kỳ cũng đang nhìn hắn, trong lúc cô vẫn đang đắm chìm trong khuôn mặt của Cố Khinh Phong, Cố Khinh Phong đã mở miệng: "Ta đến ăn một bữa cơm uống một ly trà, chẳng lẽ cũng phải động đao thương?"
Cố Khinh Phong đương nhiên nhìn thấy hành động của tất cả mọi người, không có ai là không nắm chặt vũ khí của mình, duy chỉ có một người mải lo nhìn hắn đến đực cả mặt ra.
Cô gái này là ai?
Cố Khinh Phong nảy sinh hứng thú với Tống Kỳ, hắn đặc biệt thích quái nhân quái sự, chẳng hạn như cô gái trước mắt đang ngẩn người nhìn hắn.
Tống Thiên Tinh cảm giác được ánh mắt đang nhìn Tống Kỳ của Cố Khinh Phong, bèn nhẹ nhàng kéo Tống Kỳ, người hơi nghiêng về phía trước, chặn lại ánh mắt của Cố Khinh Khong.
Lúc này Cố Khinh Phong mới thu hồi ánh mắt, cúi đầu tiếp tục uống trà: "Có điều, nếu các ngươi muốn động đao thương, ta phụng bồi là được."
Tống Kỳ nhớ rõ, Huyết Liên giáo đây là đến thăm dò người mới nhậm chức Anh hùng thiếu niên Tống Thiên Tinh. Trên giang hồ không có bức tường nào mà không lọt gió, tin tức Tống Thiên Tinh đoạt giải nhất ngay lập tức được lan truyền ra ngoài. Huyết Liên giáo luôn thích mời chào những tài năng trẻ tuổi này, sau đó dùng giáo lý của bọn họ để tẩy não, chiêu mộ đám người trẻ tuổi vào trong giáo, Tống Thiên Tinh chính là mục tiêu mới của bọn họ.
Loại chuyện trắng trợn cướp đệ tử của người khác mà bọn họ thường làm này, cũng không phải chuyện hiếm thấy gì trong giang hồ.
Vì vậy, mọi người đều hiểu rõ ý đồ đến đây của Cố Khinh Phong.
"Yêu nhân Ma giáo, ta khuyên ngươi mau chóng rời đi, đừng ép lão phu phải động thủ."
Dụ Minh Thuận đứng dậy, trầm giọng nói với Cố Khinh Phong, nhưng Cố Khinh Phong chỉ cười cười, cũng không đáp lại, coi Dụ Minh Thuận như không khí.
Băng Kỳ lúc này cũng đứng dậy, sâu xa nói: "Võ công của ngươi xác thực rất cao, nhưng nếu như ta và Dụ chưởng môn liên thủ với nhau, e rằng ngươi cũng không chiếm được chút ưu thế nào."
So với Dụ Minh Thuận, Băng Kỳ trái lại điềm tĩnh hơn nhiều. Tống Kỳ đã đọc sách, biết những gì Băng Kỳ nói là sự thật, nếu hắn và Dụ Minh Thuận liên thủ với nhau, Cố Khinh Phong quả thực rất khó chiếm được ưu thế. Cố Khinh Phong cũng không phải kẻ ngốc, hắn không đến đây để đánh nhau, hắn chỉ đến để điều tra tình huống, nhìn xem nơi này có bao nhiêu cái đầu người, cũng như muốn xem thái độ của Băng Kỳ.
"Ta nói rồi, ta chỉ đến uống trà."
Cố Khinh Phong nói xong, lại nhấp một ngụm trà, khóe miệng hơi cong lên. Sẽ có thời điểm Tống Thiên Tinh bị bỏ lại một mình, Cố Khinh Phong là một người rất kiên nhẫn, hắn đương nhiên không ngại chờ đợi.
"Các vị quan khách, quán nhỏ chỉ là kinh doanh buôn bán nhỏ lẻ, mong rằng các vị sẽ không đánh nhau trong quán."
Giọng nói run run rẩy rẩy của chủ quán truyền đến, Dụ Minh Thuận và Băng Kỳ lúc này mới ngồi xuống, nhưng sự cảnh giác đối với Cố Khinh Phong cũng không giảm bớt một phân.
Cố Khinh Phong uống trà xong thì rời đi, nhưng Tống Kỳ không hề chú ý đến ánh mắt cuối cùng của hắn đã dừng trên người cô trước khi rời khỏi. Lúc này Tống Kỳ còn chưa biết, so với mục tiêu nhiệm vụ là Tống Thiên Tinh, bản thân Cố Khinh Phong cảm thấy hứng thú với cô hơn.
Dụ Minh Thuận không hề buông lỏng cảnh giác, khi phân bổ phòng cho đệ tử còn cố ý sắp xếp phòng của Tống Thiên Tinh cạnh phòng mình, đề phòng vạn nhất.
Tống Kỳ vẫn ở cùng phòng với Bạch Lạc Âm, mấy ngày nay không được nghỉ ngơi thoải mái, Tống Kỳ vừa dính lên giường đã ngủ thiếp đi mất. Chỉ có điều, một giấc này cũng không kéo dài đến sáng hôm sau, mà là tỉnh dậy vào lúc nửa đêm.
[Hồ Đồ, mấy giờ rồi?]
Tống Kỳ phát hiện, tác dụng lớn nhất của Hồ Đồ chính là thông báo giờ giấc cho mình.
[Nửa đêm ba giờ hai mươi phút.]
Tống Kỳ chậm chạp ngồi dậy, tinh thần là thực sự có, nhưng tỉnh dậy vào lúc này thực sự không biết nên làm gì mới tốt, còn không có điện thoại di động để lướt.
Hiện tại Tống Kỳ không ngủ được nữa, bèn định bụng đi ra ngoài một chút. Thời cổ đại này thật nhàm chán, không có cửa hàng luôn mở cửa mười hai canh giờ nào, Ly thành cũng không có hộp đêm cổ đại—lầu xanh. Vì vậy, Tống Kỳ chỉ có thể đi qua hai dãy hành lang gấp khúc, ra sân ngắm cá.
[Hồ Đồ, nghiêm túc, cửa hàng giá trị may mắn có bán điện thoại di động hay không, tao chán muốn chết.]
[Không có, kể cả nếu có, thì với số điểm giá trị may mắn của cô, ốp điện thoại cũng không mua nổi.]
Tống Kỳ: [Có cần phải đau lòng đến thế không?]
Tống Kỳ ngồi bên ao cá, nhìn đàn cá chép đứng im bất động, đột nhiên cảm thấy mình như con ngốc, nửa đêm ba giờ hơn không ngủ ra ngoài ngắm cá.
Tống Kỳ: [Đến phần kích thích đi, không thì làm sao thời gian trôi qua được?]
Nhưng chính lúc này, Tống Kỳ cảm giác được một chút động tĩnh rất nhỏ, Tống Kỳ nắm chặt trường kiếm của mình xoay người lại, thì nhìn thấy Cố Khinh Phong mặc bộ đồ đỏ đã mặc ngày hôm nay ngồi trên mái nhà, đôi con ngươi dài hẹp gợi cảm đang nhìn cô.
Hồ Đồ: [Cái miệng cô đúng là ăn mắm ăn muối haiz.]
Tống Kỳ: [Bây giờ tao quay lại còn kịp không?]
Hồ Đồ: [Cô đoán xem?]
Tống Kỳ không nói gì, chỉ yên tĩnh nhìn Cố Khinh Phong, Tửu Tiên Thất Thức đã được mô phỏng rất nhiều lần trong đầu. Nếu như Cố Khinh Phong này động thủ với cô, cô sẽ sử dụng chiêu thức gì để chống đỡ.
Cố Khinh Phong đứng dậy, đạp nhẹ mũi chân một cái, cơ thể nhẹ nhàng đáp xuống đất: "Cô gái nhỏ, muộn như vậy rồi vẫn chưa ngủ sao?"
"Soái ca, ngươi mới kỳ quái hơn đi, hơn nửa đêm không ngủ ngồi trên mái nhà nhà người ta."
Tống Kỳ không sợ hãi, mặc dù võ công của Cố Khinh Phong rất cao, nhưng cô vẫn có thể chạy trốn nếu muốn, huống hồ chỉ cần gây ra một chút âm thanh, Thần Kiếm môn và Phi Hoa tông sẽ phát hiện ngay, vì vậy cô cũng không lo lắng cho sự an nguy của mình.
"Soái ca? Trái lại là một xưng hô thú vị."
Trên người Cố Khinh Phong không có sát khí, hắn ngồi xuống bên bờ ao, dùng ngón tay thon dài chọc chọc mặt nước: "Thần Kiếm môn thực sự có tiền đồ, không chỉ có Tống Thiên Tinh kia, ngươi có thể phát hiện ra ta nhanh như vậy, chứng minh võ công của ngươi không thấp."
"Có gì muốn nói thì ngươi cứ nói thẳng ra đi!"
Cố Khinh Phong cũng không phải là người hay nói chuyện vòng vo, Tống Kỳ không hiểu hắn đến đây để làm cái gì?
Bắt cô về làm con tin?
"Hôm nay ngươi cứ nhìn ta chăm chăm, hơn nữa còn không có thái độ thù địch với ta, cho nên ta chỉ tò mò ngươi là ai, không có mục đích gì khác."
"Người bình thường, một đôi mắt, một cái mũi, một cái miệng, dáng dấp còn không được đẹp bằng ngươi."
Câu cuối cùng là lời thật lòng của Tống Kỳ, luận về nhan sắc thì cô vẫn tính là xinh đẹp, nhưng luận về độ nữ tính, e rằng nhiều cô gái còn không bằng Cố Khinh Phong.
Cố Khinh Phong cười khẽ, lại có thể cười ra phong thái phong tình vạn chủng như thế, Tống Kỳ càng tự thấy hổ thẹn hơn.
Cố Khinh Phong thích nhất là được người khác nói mình đẹp, Tống Kỳ lúc này rất phù hợp với khẩu vị của hắn.
"Nếu ngươi cũng không phải người chính đạo, vậy thì ta muốn kết giao bằng hữu với nhóc con nhà ngươi."
"Hả?"
Cho dù là đọc sách hay là hiện tại, Tống Kỳ cũng không ghét Cố Khinh Phong. Huyết Liên giáo được gọi là Ma giáo, bởi vì họ được coi là một tổ chức nửa sát thủ, ra tay tàn nhẫn, làm việc không cân nhắc thiệt hơn, thậm chí còn coi thường đạo nghĩa, nhưng cùng lắm chỉ tính là hạng tiểu nhân, vẫn tốt hơn nhiều so với hạng giả nhân giả nghĩa.
"Ta không ghét ngươi, cũng không sợ ngươi, chuyện kết giao bằng hữu, ta không ngại, nhưng đừng thể hiện ra ngoài trước mặt sư phụ của ta, ta còn không muốn chết trẻ, chao ôi, hồng nhan bạc mệnh? Haiz, quên nó đi, dù sao thì ý tứ là như vậy."
"Ngươi không ghét ta?"
Cố Khinh Phong hơi ngước mắt lên, đôi con ngươi lập lòe ánh sáng nhạt nhìn Tống Kỳ, như thể đang cố gắng phân rõ thực hư trong lời nói của cô.
"Dung mạo ngươi đẹp mắt như thế, tại sao ta phải ghét ngươi."
Thành thật mà nói, Cố Khinh Phong cũng không phải người đại gian đại ác, độ nổi tiếng trong sách cũng rất cao, chỉ đứng sau Ôn Vãn Tịch về độ nổi tiếng trong đám nhân vật phản diện.
Nhắc đến Ôn Vãn Tịch, đây thực sự là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng lại khiến người ta run sợ không thôi.