Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bên trong nhà ăn chỉ có lác đác mấy đệ tử, lúc này Tống Kỳ mới đến nhà ăn mua cơm, đồ ăn không còn lại bao nhiêu, Tống Kỳ cũng không chọn lựa, có thể ăn no là được.
Cô nguyên vẹn đang ăn cơm, ánh mắt có chút trống rỗng, trong đầu chỉ nghĩ làm thế nào để lấy được tua kiếm nọ, làm thế nào để mang theo hệ thống Hồ Đồ tiếp tục tồn tại trong thế giới này, hơn nữa còn phải thay đổi kết cục của boss phản diện. Đúng là cô rất thích Ôn Vãn Tịch, nhưng nếu cô thực sự muốn thay đổi kết cục thì đây vẫn là một nan đề lớn, lẽ nào phải trở thành giống như Đường Tăng thuyết phục nàng ấy hãy hướng thiện sao?
Ngẫm lại hình ảnh đó liền thấy buồn cười, cảm thấy nếu bản thân làm như thế hẳn là sẽ không sống nổi qua tập đầu tiên.
Phải nói rằng, thức ăn trong nhà ăn Thần Kiếm môn thực sự không tệ, trong truyện đã từng miêu tả qua một lần thức ăn rất ngon miệng, nhưng Tống Kỳ từng được tôi luyện qua ở nhà ăn đại học lại không tin. Bởi vậy ngay từ đầu Tống Kỳ cho rằng chỉ cần ăn để sống là được, không nghĩ tới đồ ăn ở đây ngoài ý muốn lại ăn rất ngon.
Đồ ăn nhà ăn ngon miệng, không thể bỏ qua công lao của bác gái nhà ăn, mà bác gái nhà ăn để lại ấn tượng rất sâu sắc cho Tống Kỳ, không ít người trong môn ở sau lưng gọi bác gái là cọp cái, trên dưới Thần Kiếm môn ai cũng kính bác gái ba phần, ngay cả chưởng môn cũng không phải ngoại lệ.
Nhà bếp căng tin của Thần Kiếm môn là một nhà bếp không gian mở, mọi người chuyển mắt là có thể nhìn thấy bác gái đang nghịch dao phay làm bếp của mình để thái rau nấu cơm, mùi thơm của thức ăn tỏa ra tứ phía huy động con sâu thèm ăn trong bụng. Đây cũng là lí do vì sao cho dù tính tình của bác gái có bạo lực, đệ tử trong nhà ăn vẫn như cũ tới lui không dứt, tiếng tăm lừng lẫy.
Tống Kỳ không kén ăn, sau khi càn quét hết thức ăn trong bát, liền ợ một cái.
Hức~hài lòng.
Ăn uống no đủ xong là lúc phải suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo. Giả sử Tống Thiên Tinh thực sự có thể dẫn bản thân theo tới Đại hội anh hùng thiếu niên, vậy làm sao có thể tiếp cận Ôn Vãn Tịch, càng phải làm sao lấy được tua kiếm nọ?
Cô nhớ rõ trên bội kiếm của Ôn Vãn Tịch xác thực có một chùm tua kiếm màu đỏ, phương pháp thêu dệt rất độc đáo, như hoa như bướm, không thể tìm thấy trên thị trường, hẳn là mang một ý nghĩa rất đặc biệt với Ôn Vãn Tịch.
Tống Thiên Tinh và Ôn Vãn Tịch kết thành hận thù ở Đại hội anh hùng thiếu niên. Đệ tử mà Vũ thành phái ra là Tiêu Sanh, tiểu sư đệ của Ôn Vãn Tịch, tuy rằng võ công của hắn không yếu nhưng cuối cùng vẫn bị nhân vật chính đánh bại. Kể từ đó, Ôn Vãn Tịch liền chú ý đến nhân vật Tống Thiên Tinh này, cho rằng hắn sẽ là chướng ngại vật trên con đường sau này của mình.
Sự thật đã chứng minh, suy nghĩ của Ôn Vãn Tịch là đúng, cuối cùng Tống Thiên Tinh còn sẽ giết nàng, được vạn người kính trọng ngưỡng mộ.
"Ơ! Đây không phải em gái nhà Tống sư huynh sao?"
Một giọng nói âm dương quái khí đánh gãy suy nghĩ của Tống Kỳ, cô còn muốn nhìn một chút xem là ai không có mắt, vừa nhìn thấy mới nhận ra đây là cháu gái của trưởng lão, Thường Duyệt Duyệt, người vẫn luôn đối đầu với cô.
Thường Duyệt Duyệt là một đệ tử cấp B giống Tống Kỳ, nhưng vì nàng là cháu gái của trưởng lão Thường Vũ, hành vi ngang ngược ngạo mạn, tính cách kiêu căng, rất nhiều đệ tử cấp B bị nàng ta bắt nạt, nhưng riêng Tống Kỳ thì không.
Luận võ công, Thường Duyệt Duyệt đánh không lại cô, luận cãi lộn, Tống Kỳ là bà trùm mạnh miệng!
Nói thế nào đều không thể thua!
"Ơ~đây không phải Thường sư tỷ sao, ngọn gió quái đản nào đã thổi ngươi đến trước mặt ta vậy?"
Tống Kỳ lúc nói chuyện còn mang theo vui vẻ, có phần khác biệt so với nguyên thân. Nguyên thân đúng là một bà trùm cãi lộn, nhưng thói quen của nguyên thân là chính diện cứng rắn, ít khi đối phó với kẻ địch theo kiểu âm dương quái khí như vậy, còn rất thiếu thông minh.
Nghĩ lại, nguyên thân thật ra không tính là thiếu thông minh, đây là vì cô ấy biết đối phương đánh không lại mình, cho nên mới không thèm giở trò, dù sao nếu thật muốn đánh, cô ấy luôn có biện pháp thoát thân.
Nguyên thân có thể vì anh trai của mình ẩn nhẫn, cũng có thể đem hết thảy hào quang cho anh trai, cô ấy chỉ là không muốn tham gia vào quá nhiều chuyện giang hồ, chỉ muốn tự lo lấy mình, nhưng muốn tự lo lấy mình, đương nhiên phải có năng lực tự lo lấy mình.
"Thế nào, Tống sư muội sẽ không phải là không chào đón ta đi?"
Thường Duyệt Duyệt nhìn nhìn Tống Kỳ, cười mỉa một tiếng, lại nói: "Nghe nói sư muội lại bị Bạch sư tỷ đánh bại, biết rõ không địch lại vẫn ló đầu ra, sư muội thật là dũng mãnh nha!"
Lúc đó trong sân luyện võ chỉ có ba người là cô, Mạnh Điềm và Bạch Lạc Âm, Bạch Lạc Âm không phải người lắm mồm, cho nên chỉ có Mạnh Điềm mới đem tin tức truyền nhanh như vậy.
Cái loại trà xanh này, giữ ở bên người chẳng khác nào nuôi ong tay áo.
"Đúng vậy nha, dù sao vẫn tốt hơn so với một số người giả bệnh bỏ thi mỗi lần gặp phải đối thủ mạnh hơn ở kì khảo hạch đệ tử mỗi năm đi."
Thường Duyệt Duyệt tâm cao khí ngạo, không chịu nổi thua cuộc, gặp được đối thủ không đánh lại được liền giả bệnh bỏ thi, đem tư tưởng thái quá rằng miễn là bạn không đánh, bạn không thua thực hiện đến cuối cùng. Mọi người nhìn ở trong mắt, nhưng cũng không dám nhiều lời, sợ đắc tội trưởng lão Thường Vũ.
Ầm—!
Thường Duyệt Duyệt như con mèo bị đạp đuôi, vỗ bàn đứng lên, hoàn toàn tức giận chỉ vào Tống Kỳ, nói: "Ngươi có ý gì!"
Một bộ dáng vẻ đại tiểu thư, Tống Kỳ đương nhiên nhìn không vừa mắt nổi, nhưng cô cũng không giận, chỉ hai tay ôm ngực, cười nói: "Sư tỷ kích động như vậy làm gì, hay là ngươi từng làm chuyện này sao?"
Vừa rồi Tống Kỳ không có chỉ mặt gọi tên, có người lên tiếng tự nhận, cô dĩ nhiên thuận theo tiến lên, làm cho đại tiểu thư này vô cùng xấu hổ.
"Ta chỉ là nghe nói có người làm như vậy, hay chính là ngươi sao sư tỷ?"
Vẻ mặt Tống Kỳ như bỗng nhiên hiểu ra, nhưng ý cười nơi khóe miệng cô rõ ràng là đang trào phúng, mặc dù đầu óc Thường Duyệt không tốt, nhưng nàng ta không bị mù, đương nhiên có thể nhìn ra được.
"Ngươi... Ngươi! Nói bậy bạ gì đó, ta không có!"
Đôi mắt Thường Duyệt Duyệt đỏ lên vì tức giận, bắt gặp những ánh mắt xung quanh đang nhìn tới, khuôn mặt nàng ta càng bỏng rát hơn, bình thường là cháu gái của trưởng lão, nàng đã bao giờ phải chịu sỉ nhục như vậy?
"Ngươi nói bậy, ta muốn cùng ngươi đọ một trận!"
"À?"
Tống Kỳ cười, sau đó đứng lên, vốn tưởng rằng cô sẽ đáp ứng, nhưng Tống Kỳ lại đột nhiên đè tay lên bụng, vẻ mặt thống khổ nói: "Này, ôi chao, sư tỷ, có lẽ ta ăn nhầm đồ rồi, hiện tại đau bụng không nhịn nổi, thực sự không lên sàn đấu được."
Tống Kỳ vừa nói, mặt Thường Duyệt Duyệt càng đỏ hơn, bởi vì đây chính là những gì nàng ta đã nói với sư trưởng của mình trong lần khảo hạch đệ tử vừa rồi, ngoài hai chữ "sư tỷ" ra, còn lại đều giống không kém một chữ. Thường Duyệt Duyệt thẹn quá hóa giận, đang định hất bàn, lại bị Tống Kỳ đè chặt bàn bằng một tay, lực đạo to lớn, hiển nhiên làm Thường Duyệt Duyệt không di chuyển được cái bàn nửa phần.
"Sư tỷ."
Tống Kỳ cười ranh mãnh, nói: "Ta nhắc nhở ngươi một chút, tính khí bác gái không tốt, nếu cái bàn này bị phá hủy, ngay cả trưởng lão Thường Vũ, chắc chắn cũng không tránh được ăn chửi."
Tống Kỳ xoay người rời đi, không nên tiếp tục dây dưa cùng loại pháo hôi* này, bởi vì thật vô nghĩa, hiện tại cô phải luyện tập võ công thật tốt, cho dù không tham gia thi đấu, nhưng ít nhất chừa lại chút phương pháp tự vệ, tiếp tục tồn tại.
Thường Duyệt Duyệt còn muốn nói gì đó, nhưng tay nàng lại đang run nhẹ, là vì dùng sức quá mạnh. Vừa rồi nàng dùng sức muốn nhấc cái bàn gỗ lên, nhưng một bàn tay Tống Kỳ đập xuống, cái bàn kia lại không nhúc nhích tí nào, Thường Duyệt Duyệt thậm chí sử dụng nội lực, cũng không thể lay chuyển cái bàn nửa phần.
Đây không phải dùng sức áp chế, mà là nội lực áp chế, hơn nữa còn là hoàn toàn áp chế, nội lực Tống Kỳ trở nên mạnh mẽ bá đạo như vậy khi nào?
Thường Duyệt Duyệt nhìn theo bóng lưng của Tống Kỳ, trong lòng thầm nghĩ: Là ảo giác sao? Người này làm sao có thể lợi hại như vậy, không thể nào, chắc chắn là ảo giác!
Mặt khác, Tống Kỳ đến sân luyện võ luyện kiếm, những gì cô luyện chính là Khinh Chu Quá Vạn Sơn. Trên thực tế, cô đã sớm thành thạo đến nằm lòng chiêu thức này, nhưng để giả ngu, lúc này vẫn tiếp tục luyện tập.
Sau khi luyện kiếm xong, Tống Kỳ không lập tức đi theo các sư tỷ muội vào nhà tắm để tắm mà đi đến cánh rừng dưới chân núi, nơi sư phụ đang chờ cô. Thầy trò bọn họ ước hẹn gặp nhau ba ngày một lần tại cánh rừng dưới chân núi, Túy Kiếm Tiên Trình Doanh sẽ nghiệm thu thành quả luyện võ của Tống Kỳ.
Tống Kỳ đúng hẹn mà tới, Trình Doanh đã sớm uống say, nằm trên chạc cây ngáy khò khò. Đây là trạng thái bình thường, sau khi có được ký ức của nguyên thân, Tống Kỳ thậm chí còn biết rằng vị sư phụ này nói chuyện không đâu vào đâu, là người ngớ ngẩn nhưng vui tính.
"Đồ nhi, tới rồi."
Đầu lưỡi Trình Doanh đã có chút cà lăm, nhưng hắn xoay người xuống mang theo thân pháp tuấn dật phi phàm, ngay cả Dụ Minh Thuận chưởng môn Thần Kiếm môn cũng không thể so sánh được. Trình Doanh mặt đầy râu, cả mặt đỏ bừng, rõ ràng lại uống không ít, dáng người trung bình, gầy gò, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, sau lưng mang theo một thanh kiếm bọc vải, không bao giờ rút ra khỏi vỏ.
Mặc dù nhìn tổng thể Trình Doanh có vẻ lôi thôi lếch thếch, nhưng Tống Kỳ vẫn có thể nhìn ra đây là một lão soái ca, trang điểm một chút không chừng vẫn rất thu hút.
"Ngươi nặng mùi rượu, đừng tới gần ta."
Tống Kỳ ghét bỏ mà che kín mũi, duỗi ra một tay ngăn cản Trình Doanh tới gần, lại nói: "Ngươi uống ít chút, cẩn thận bị xơ gan."
"Gan, gan gì cơ?"
Ánh mắt Trình Doanh đã rất mơ màng, có chút nghe không hiểu Tống Kỳ đang nói cái gì. Tống Kỳ cũng không lặp lại, nói: "Ông già, vậy ta bắt đầu?"
"Được, nhanh lên, để ta xem ngươi đã tiến bộ bao nhiêu."
Những gì Tống Kỳ trình diễn cho Trình Doanh chính là Tửu Tiên Thất Thức, là kiếm pháp gia truyền của Trình Doanh, các chiêu thức kiếm pháp biến ảo khó lường, lại liên kết và kết nối với nhau, là một bộ kiếm pháp làm cho đối phương nhìn không thấu cũng không phá giải được.
Tống Kỳ rút ra trường kiếm của mình, đầu tiên là thức thứ nhất "Nâng rượu chúc gió đông", kiếm chiêu sắc bén, ra chiêu cứng cỏi khí khái, thu chiêu lại dịu dàng kín đáo, biến ảo lại nhanh chóng, tiết tấu khó đoán. Tống Kỳ lúc đầu rất lo lắng mình sẽ không xuất thủ được, nhưng cơ bắp và kinh mạch toàn thân đều như có ký ức, kiếm chiêu tự nhiên xuất ra, Tống Kỳ chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể linh hoạt mềm mại như vậy.
Thức thứ hai "Đào lý xuân phong một chén rượu", thức thứ ba "Ý của Túy Ông không phải ở rượu", thức thứ tư "Cười tận một chén rượu", thức thứ năm "Mời trăng sáng rèm cuốn rượu", thức thứ sáu "Trên đời có rượu, nhất định phải say", thức thứ bảy "Hơn cả đời người là một hồi say".
Không thể không nói, tên bảy thức của Tửu Tiên Thất Thức cực kì líu lưỡi lại rất có văn hóa, nếu không có ký ức của nguyên chủ, e rằng Tống Kỳ không cách nào lập tức nhớ ra.
Trình Doanh ở một bên nhìn, gật đầu lia lịa, chờ Tống Kỳ thu chiêu, hắn mới nói: "Ừ, không tệ, có hình thể đó, chỉ là thiếu chút ý tứ nữa, không đủ thế lửa, nhưng đủ để đánh địch."
Trình Doanh đặt mông ngồi xuống, không có miếng hình tượng nào mà dựa vào thân cây, mơ mơ màng màng cầm hồ lô rượu của mình đưa lên miệng, ừng ực hớp vào mấy ngụm, lại nói: "Có điều, tinh thần ngươi hôm nay rõ ràng có chút không yên, sao vậy, trái tim đương xuân rung động đi?"
"Động em gái ngươi."
"Hahahahaha! Nếu ta có em gái, nhất định hứa gả cho ngươi!"
Tống Kỳ choáng váng, ta đem ngươi làm sư phụ, không nghĩ tới ngươi lại muốn ta làm vợ của em gái ngươi!
Hơn nữa, tư tưởng của người ở thế giới này tân tiến đến vậy sao, tùy tùy tiện tiện để hai cô gái đến với nhau?
"Cũng may không phải là ngươi muốn hứa gả cho ta, xấu không buồn chê, ta cũng không mù."
"Ngươi nghĩ hay lắm!"
Trình Doanh còn ghét bỏ mà trả lại một câu, nói: "Mặc dù dung mạo ngươi xinh đẹp, nhưng ta vẫn chướng mắt ngươi."
"Nghe giống như thể ta có để ý ngươi."
Tống Kỳ trợn trắng mắt, luận tự luyến, sư phụ cô cũng là cao thủ, cả người trên dưới luôn tràn đầy tự tin.
"Ta muốn đi Đại hội anh hùng thiếu niên nhìn xem, không dự thi."
Tống Kỳ đi đến ngồi xuống bên người Trình Doanh, trong miệng rất ghét bỏ, nhưng cô vẫn thích thân cận Trình Doanh, cô rất tín nhiệm Trình Doanh, cũng giống như Trình Doanh tín nhiệm cô vậy.
"Đại hội anh hùng thiếu niên? Có gì để xem, thứ duy nhất để xem, cũng chỉ có mỹ nhân đệ nhất giang hồ."
Mỹ nhân đệ nhất giang hồ, Băng Nhàn, cũng chính là nữ chính, đây là giới thiệu trong truyện của nàng, nhưng trong truyện cũng mấy lần nhắc tới, dung mạo Ôn Vãn Tịch và Băng Nhàn không phân cao thấp, phân không ra thắng bại. Băng Nhàn có được danh tiếng tốt như thế, chẳng qua bởi vì tai tiếng của Ôn Vãn Tịch so với dung mạo của nàng càng làm người ấn tượng khắc sâu.
"Võ công đệ nhất thiên hạ Ôn Vãn Tịch không phải cũng rất đáng để xem sao?"
Nghe đến đây, Trình Doanh lập tức quay đầu nhìn về phía Tống Kỳ, thu liễm ý cười, trầm giọng nói: "Ngươi muốn chết, liền đi trêu chọc nàng đi!"
Tống Kỳ nghe vậy sắc mặt lập tức suy sụp.
Ta cũng biết có nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng có cách nào sao, mạng của ta phải từ trong nguy hiểm mà giành lấy, ta cũng rất tuyệt vọng mà!
- -----------------
Chú thích:
Pháo hôi: nhân vật phản diện hoặc xui xẻo hơn chính là nhân vật hi sinh, mục đích làm nền cho nhân vật chính.