Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Không giết bọn họ, nhưng đánh gãy cánh tay của họ, phế võ công của họ."
Tiêu Sanh búng tay hai cái, lỗ tai Trân Châu động đậy một chút, lập tức xoay mình nhảy lên đùi Tiêu Sanh, cơ thể ngã vào trong lòng Tiêu Sanh: "Tổng cộng 10 người."
Chỉ có giết người của Vũ thành, Thành chủ mới có thể phát lệnh truy sát, mà Tả Nghiêm chỉ đả thương chứ không giết, Ôn Vãn Tịch không có cách nào phát lệnh truy sát, nhưng làm sao có thể nuốt trôi cục tức này đây?
Quan hệ hiện tại giữa Thái Hư môn và Vũ thành cực kì tệ, nếu có bằng chứng xác đáng, Ôn Vãn Tịch nhất định sẽ dẫn binh hỏi tội. Tuy nhiên, bây giờ Ôn Vãn Tịch lựa chọn ám sát Tả Nghiêm, vậy thì có thể là không có bằng chứng xác thực.
Nếu giải thích hành động này của Tả Nghiêm là để báo thù cho Từ Ngạn, hơn nữa còn để chứng minh Thái Hư môn không dễ chọc vào. Nếu Tống Kỳ không biết ẩn tình trong đó, Tống Kỳ có thể hiểu cho hành động của Tả Nghiêm. Nhưng Tống Kỳ biết Từ Ngạn này không phải là người đơn giản, mà năm đó dường như còn có ẩn tình gì nữa, Ôn Vãn Tịch để cô đánh gãy một cánh tay của hắn cũng xem như là đã rất nhân từ rồi.
Giờ đây Tả Nghiêm đứng ra bảo vệ Thái Hư Môn, Ôn Vãn Tịch đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
"Sau khi nghe đệ tử bị thương thuật lại, chúng ta theo dõi Tả Nghiêm trong vài ngày, đã xác định là do hắn làm."
Tiêu Sanh xoa đầu Trân Châu và tiếp tục: "Chỉ có điều là không có bằng chứng xác thực, mà những người chỉ ra bằng chứng và hung thủ đều là người của Vũ thành chúng ta, người trong giang hồ chưa chắc sẽ tin, Thành chủ cũng không thích những chuyện phiền toái như vậy."
Đây quả thực là phong cách của Ôn Vãn Tịch, gặp phải loại chuyện này, cứ trực tiếp giết chết, không cần nhiều lời.
"Nhưng nếu Tả Nghiêm mất tích ở Vũ thành, vậy chẳng phải càng khiến mọi người trong giang hồ nghi ngờ Vũ thành hơn sao?"
Giết sạch sẽ, nhưng phiền phức sẽ lũ lượt kéo đến, nói không chừng Thái Hư môn đã nhắm đúng vào điểm này, mới nghĩ rằng Ôn Vãn Tịch sẽ không động thủ.
Thật không may, Ôn Vãn Tịch là một tên bại hoại.
"Thành chủ tự có những an bài khác."
Tống Kỳ nghe xong, cũng không hỏi thêm câu nào nữa, người Vũ thành thần bí dữ thần, nửa lời cũng chẳng hé môi. Tuy nhiên, Tiêu Sanh cũng xem như là một ngoại lệ, hắn rõ ràng đã nói với cô rất nhiều.
"Tại sao ngươi bằng lòng nói nhiều như vậy với ta?"
Tống Kỳ tò mò, chẳng lẽ hắn cứ vậy mà tín nhiệm mình?
"Bởi vì Thành chủ không thích giải thích."
Tiêu Sanh nói xong, cũng không nói nữa, mọi lời nói dường như liền dừng lại tại đây, khiến người ta vẫn tò mò không thôi.
Bởi vì không thích giải thích, cho nên đã bị người đời hiểu lầm.
"Yên tâm đi!"
Tống Kỳ vỗ nhẹ vào vai Tiêu Sanh: "Ta vẫn luôn tin tưởng nàng."
Tiêu Sanh nhìn Tống Kỳ một chút, ánh mắt cô rất chân thành, không giống như đang nói dối.
"Ta sẽ giúp nàng."
Tống Kỳ cúi xuống xoa xoa đầu Trân Châu, sau đó cười nói: "Dẫn ta đi nghỉ ngơi đi, ta mệt quá chừng!"
"Được."
Tiêu Sanh lúc đầu cũng đề phòng Tống Kỳ, nhưng sau vài lần tiếp xúc, hắn phát hiện tuy rằng trên người Tống Kỳ có rất nhiều bí mật, nhưng lòng dạ lại sáng trong vô cùng, không giống nhiều người hắn từng gặp, những kẻ luôn cất giấu một ít những suy nghĩ đê hèn không muốn để ai biết.
Tiêu Sanh dẫn Tống Kỳ đến gian phòng ở bên trái sân, đồng thời nói: "Ngày nào cũng có người đến quét dọn, rất sạch sẽ."
"Được, cảm ơn nhé!"
Tống Kỳ ném túi hành lý lên bàn, sau đó liền xoay người nằm dài trên giường, chẳng mảy may để ý đến hình tượng của mình.
Có lẽ không thích hợp để ở quá lâu trong khuê phòng của con gái, Tiêu Sanh chỉ nói "có vấn đề gì có thể tìm hắn" rồi lập tức rời khỏi phòng của Tống Kỳ.
Nhưng ngay sau khi Tiêu Sanh rời đi, Tống Kỳ đã thu lại nụ cười của mình, mày hơi cau lại.
Tống Kỳ: [Hồ Đồ, càng ngày tao càng cảm thấy mình đúng thật là đã đọc bản sách giả.]
Hồ Đồ: [Sao vậy?]
Tống Kỳ: [Tao cảm thấy như tất cả những người tao từng nghĩ là người tốt cũng không phải là người tốt, kẻ xấu cũng không phải là kẻ xấu, những gì viết trong sách chỉ là bề nổi của sự việc, mà giờ đây khi tao đã đào sâu hơn và hiểu rõ một số chuyện, tao lại rất sợ khi tỉ mỉ suy nghĩ về chúng.]
Hồ Đồ: [Thật ra không chỉ có thế giới trong sách, chẳng phải thế giới lúc đầu của cô cũng như vậy sao?]
Sau khi nghe thấy những lời này của Hồ Đồ, Tống Kỳ bỗng chợt nhận ra rằng, bởi vì đã đọc cuốn sách, cô cho rằng mình đã nắm được hướng đi của cốt truyện trong tay, cho nên đã xem mọi thứ như điều hiển nhiên, cũng như tưởng bở mọi thứ quá đỗi tốt đẹp.
Trên thực tế, thế giới này có thật, và cũng giống như thế giới của mình, có thiện có ác, có nhân tính cao cả vĩ đại, cũng có nhân tính lụn bại suy tàn.
Hai thế giới thật ra đều giống nhau, đều là thế giới thực, lại muôn màu muôn vẻ.
Tống Kỳ: [Hiếm lắm mới nghe mày nói những lời chí lí thế này.]
Tống Kỳ cười khổ, một cái hệ thống cũng có thể nghĩ thông suốt sự tình, bản thân ấy vậy mà giờ đây mới nghĩ thông suốt. Cốt truyện trong sách cơ bản vẫn còn đó, chỉ có điều thứ cốt lõi bên trong là gì, thì tùy thuộc vào bản thân phải tự mình khám phá rồi.
Hồ Đồ: [Thì ra tất cả những gì tôi nói bình thường đều là lời nhảm nhí?]
Tống Kỳ: [Hả? Chính mày từng nói gì giờ mày lại giả ngu không biết à?]
Quả nhiên chỉ ấm áp được ba giây, một người một hệ thống lại bắt đầu móc mỉa lẫn nhau. Ban đầu quả thực Tống Kỳ rất ghét cái hệ thống Hồ Đồ này, nhưng hiện tại nếu không có Hồ Đồ, Tống Kỳ cảm thấy lòng mình nhất định sẽ trống trải vô cùng.
Không thể không nói rằng, giờ đây cô không thể nào sống thiếu Hồ Đồ.
**
Khoảng hơn một canh giờ sau, Ôn Vãn Tịch liền phái người đến tìm Tống Kỳ, mời Tống Kỳ đến phòng nghị sự gặp nàng.
Sau khi đệ tử Vũ thành dẫn Tống Kỳ đến phòng nghị sự, Ôn Vãn Tịch liền cho mọi người lui khỏi phòng, chỉ để lại một mình Tống Kỳ.
Tại sao lại thần bí như vậy?
Tống Kỳ đột nhiên có chút lo lắng, đừng có bảo là còn có thêm nhiệm vụ gì nữa nha?
"Tống Kỳ, lại đây."
Ôn Vãn Tịch ngồi trên ghế Thái sư, vẫy vẫy tay với Tống Kỳ. Tống Kỳ giống như bị yêu tinh bỏ bùa mê, từng bước tiến về phía nàng.
"Tả Nghiêm trọ ở lầu Thiên Hương tại Vũ thành, đây là bức chân dung của hắn, cho ngươi thời gian ba ngày, đủ không?"
"Đủ rồi."
Tống Kỳ cầm lấy bức chân dung, nhìn thoáng qua liền ghi nhớ lại diện mạo của Tả Nghiêm. Cô đã từng gặp Tả Nghiêm trước đây, có được bức chân dung này, cô sẽ càng không nhận nhầm người hơn.
Muốn giết người, cũng chẳng cần đến tận ba ngày.
Bây giờ Tống Kỳ che giấu dung mạo của mình, sau đó sử dụng Tửu Tiên Thất Thức, thì cũng chẳng ai biết danh tính của cô.
Không thể không nói, Trình Doanh lánh đời vẫn rất hữu dụng, ít nhất số người biết về chiêu thức Tửu Tiên Thất Thức này đã ít càng thêm ít.
"Có thể hỏi ngươi một vấn đề không?"
"Hỏi."
Ngữ khí của Ôn Vãn Tịch giống như một Nữ hoàng, đặc cách cho phép thị vệ của mình hỏi mình một câu hỏi.
"Làm sao ngươi biết ta sử dụng chính là Tửu Tiên Thất Thức?"
Trình Doanh lánh đời cũng đã hơn 20 năm, không có nhiều người từng nhìn thấy chiêu thức của hắn, thậm chí hiện tại người còn biết đã ít càng thêm ít, tại sao Ôn Vãn Tịch lại biết?
"Hắn từng giúp ta."
Ôn Vãn Tịch vẫn còn nhớ trước khi bản thân rơi xuống vách đá, một người đàn ông áo vải thô sơ đầy tức giận đi ra từ góc tối, nhớ mang máng mấy chiêu kiếm mà hắn sử dụng, cũng nhớ sau cùng Vũ Dã đã sửng sốt hét lên một câu "Tửu Tiên Thất Thức", đó là toàn bộ ký ức của nàng về Trình Doanh.
Trình Doanh từng giúp Ôn Vãn Tịch?
Trái lại Trình Doanh không có đề cập đến chuyện này, nhưng Trình Doanh có phần phê bình kín đáo đối với tác phong hiện tại của Ôn Vãn Tịch.
"Được thôi."
Tống Kỳ không hỏi nữa, so với việc hỏi Ôn Vãn Tịch, có lẽ hỏi Trình Doanh sẽ dễ dàng hơn.
"Tống Kỳ."
Ngay khi Tống Kỳ định xoay người rời đi, Ôn Vãn Tịch lại gọi cô lại.
"Hở?"
"Ta vẫn chưa cho ngươi đi."
Tống Kỳ: "..."
Cô còn tưởng rằng Ôn Vãn Tịch nói xong chuyện quan trọng là sẽ thả người đi, nhưng tiếp tục giữ cô lại, chẳng lẽ đúng là còn có thêm nhiệm vụ?
"Tả Nghiêm đặc biệt giỏi về Khoái Kiếm, thế công mạnh mẽ, ngươi có tự tin không?"
Chờ đã, Ôn Vãn Tịch đây là đang lo lắng cho mình?
Mặc dù không biết suy đoán của mình có đúng hay không, nhưng nghĩ đến khả năng này, khóe miệng Tống Kỳ không khỏi nhếch lên, đáy lòng không tự chủ được khẽ run rẩy.
"Tự tin, ta có cách phá giải."
Chỉ có thể nói đầu óc nguyên thân rất tốt, nhất là ở phương diện võ học, là một thiên tài vừa nhìn đã hiểu, vừa hiểu đã am tường. Cô từng nhìn thấy Khoái Kiếm của Tả Nghiêm trước đây, cộng với mô tả trong sách, không khó để hạ gục hắn.
"Thời điểm đối mặt với kẻ địch, chớ có do dự, hơi bất cẩn một chút, người chết chính là ngươi."
Ôn Vãn Tịch nhớ đến lần trước Tống Kỳ đối đầu với Lương Quán, mặc dù Lương Quán đã sử dụng thủ đoạn bỉ ổi để chạy thoát, nhưng nếu không phải Tống Kỳ xuống tay không đủ tàn nhẫn, Lương Quán tuyệt đối không cách nào chạy thoát.
Tống Kỳ thở dài, hơi cụp mắt xuống: "Thật lòng mà nói, ta không thực sự muốn giết người, nhưng nếu ngươi yêu cầu ta giết người này, thì ta sẽ giết."
Thật ra là vì nhiệm vụ chính tuyến của cái hệ thống bịp bợm kia, nếu không thì cô vẫn có quyền từ chối, dù sao thì có khối người có thể giết Tả Nghiêm, chẳng hạn như Tiêu Sanh.
"Vì sao ta nói gì ngươi cũng đều nghe theo như vậy?"
Ta là nghe theo lời hệ thống nói.
Tống Kỳ đương nhiên sẽ không nói câu này ra miệng, cô nói: "Có lẽ là do bị sắc đẹp lầm lỡ đi!"
Cô còn có thể nói gì nữa, nói gì cũng đều hoang đường, một người hiện đại xuyên đến cổ đại còn bị buộc chung một chỗ với một cái hệ thống, cùng nhau làm nhiệm vụ bịp bợm.
Nghe câu này, Ôn Vãn Tịch nắm chặt tay vịn của ghế Thái sư, không nhịn được mím môi: "Ngươi thích ta?"
"Ớ?"
Tống Kỳ nghe xong, nhất thời không hiểu, sau đó lại có chút bối rối, muốn nói nhưng luôn cảm thấy những gì mình buột miệng thốt ra nhất định sẽ không thành câu hoàn chỉnh.
"Thích thích, xinh đẹp như vậy ai mà chẳng thích."
Tống Kỳ rất nhanh đã bình tĩnh lại, nhưng thời điểm nói ra những lời này vẫn suýt chút nữa cắn phải lưỡi mình.
"Chỉ thích vẻ bề ngoài của ta thôi sao?"
Ánh mắt Ôn Vãn Tịch lại trở nên ảm đạm một cách khó hiểu, dường như còn có một sự mạnh mẽ ác liệt sâu thẳm ẩn sâu trong đáy mắt, khiến Tống Kỳ không dám nhìn thẳng.
"Cũng không phải."
Quả thực Ôn Vãn Tịch rất đẹp, nhưng trong sách, ban đầu thực sự tiếc thương cho nhân vật này bởi vì đã biết nàng từng trải qua những gì, cũng hiểu được sự cô độc của nàng. Cô vẫn nhớ cái đêm mình lên cơn đau tim, đã khóc và viết một bài bình luận dài 10,000 chữ cho Ôn Vãn Tịch, mỗi dòng mỗi chữ đều tràn đầy thương tiếc, cũng cảm thấy tác giả quá tàn nhẫn với nhân vật này.
Vốn là một cô gái tốt bụng, nhưng gặp phải biến cố diệt môn, rồi lại bị kẻ thù nhận làm con nuôi, gọi hắn một tiếng sư phụ. Sau đó lại bị người yêu phản bội, bị sư tôn mình hằng kính trọng đẩy xuống vực sâu, thay đổi hoàn toàn cuộc đời của nàng.
Cuộc đời của nàng ngắn ngủi như vậy, lại đầy những thăng trầm, từ được vạn người săn đón đến khi rơi xuống vực sâu, trở thành con quái vật người gặp người sợ, rất kịch tính, hơn nữa còn kịch tính như một vở bi kịch.
Chỉ vì lòng tham của con người, vì một quyển công pháp Hoàng Tuyền Bích Lạc, rất nhiều người đã đánh mất nhân tính của mình.
Từ đầu đến cuối, Ôn Vãn Tịch đều là người bị số phận xô đẩy, bị thù hận sắp đặt, đi đến cùng đường. Khi đó, rất nhiều người bình luận Ôn Vãn Tịch đáng đời, nàng có thể lựa chọn buông bỏ hận thù, vậy thì đã không gây ra nhiều bi kịch như vậy.
Mỗi lần nhìn thấy những bình luận kiểu như vậy, Tống Kỳ sẽ chỉ cười nhạo một tiếng.
Không trải qua đắng cay của người khác, đừng khuyên người khác ban phát ngọt bùi.
"Chuyện này phức tạp lắm, ta xuất hiện ở chỗ này, tiếp tục sống, đều vì ngươi."
Tống Kỳ lộ vẻ phiền não, lại nói: "Ta biết ngươi sẽ không tin bất cứ điều gì ta nói, ngay cả chính ta cũng cảm thấy hoang đường, nhưng đây là câu chuyện của ta."
Tống Kỳ thở dài, nhìn vào đôi mắt nâu sẫm đẹp đẽ của Ôn Vãn Tịch, bất lực nói một câu: "Nếu ngươi bằng lòng tin tưởng ta, bằng lòng lắng nghe những gì ta nói, ta sẽ nói cho ngươi biết, chỉ là..."
"Có lẽ ngươi sẽ cho rằng ta bị điên."
Điên?
Ôn Vãn Tịch mỉm cười, cơ thể hơi dựa vào ghế Thái sư, một tay chống đầu nhìn Tống Kỳ, đôi mắt đẹp sáng lấp loáng đung đưa, như thể đang nhìn vào một cảnh tượng gợi trí tò mò của người khác.
Nếu nói điên, có người nào có thể điên hơn nàng đây?
- -----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn tỷ: Ngươi điên, ta cũng điên, vậy chẳng phải chúng ta là một cặp xứng đôi vừa lứa sao?
Tống Kỳ:...Phải phải phải, một cặp xứng đôi vừa lứa, ngươi xinh đẹp, ngươi nói gì cũng đúng!