Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tối quay lại nhà trọ, chuyện muốn làm hay không muốn làm, họ đều chuẩn bị cho tốt. Thật sự muốn làm gì thì cứ làm, muốn mua phòng thì tìm người xem cho. Hơn nữa mua mấy thứ kia cũng hơi có chút nhà giàu mới nổi, nhưng đối Thước Nhạc thì dùng một miếng ngọc đổi được nhiều tiền như vậy thì có chút cảm giác như là bánh từ trên trời rơi xuống vậy. Huống chi ngẫm lại thì cũng thấy bản thân nghĩ rất tốt, chờ đến khi họ giải quyết xong vấn đề linh khí, hiểu rõ được truyền tống trận thì việc qua lại giữa hai thế giới không có vấn đề gì cả. Có thể bởi không gian đã quay lại, tư tưởng Thước Nhạc đã thả lỏng hơn, vốn chưa từng nghĩ nếu lỡ truyền tống trận không dùng được thì làm sao bây giờ, cũng không nghĩ tới nên giải quyết vấn đề linh khí ra sao. Trong đầu cậu lại cứ bâng quâng suy nghĩ về chuyện sau này đưa người nhà tới đây. Dù sao cũng quá hưng phấn, đến tối cũng chẳng thể nào ngủ được.
Sáng hôm sau xuất phát trở về. Đêm qua, Thước Nhạc đã cho con ngựa mới mua uống chút nước hồ. Tuy rằng nước trong hồ rất nhanh sẽ bị toát hết linh khí, nhưng bởi trực tiếp cho ngựa uống nên cũng không bị thoát ra nhiều lắm. Ngựa uống nước hồ xong thì cơ thể cũng chảy ra thứ nước đen, Thước Nhạc rửa sạch cho nó. Chờ đến sáng xem lại, da lông trên người đó vậy mà đã thay đổi. Lúc Lan thúc nhìn thấy thì hai mắt sáng rực, “Tiểu Nhạc, ngươi có khi kiếm được món hời lớn rồi. Hôm qua chúng ta không xem kỹ, ngươi xem lông nó là màu nâu nhạt, trên đùi nó còn có chút màu lam nhàn nhạt, ngựa này ít nhất có thổ thần lực và phong thần lực, một thứ đại biểu lực lượng, một cái đại biểu cho tốc độ. Thật là, ngựa như vậy sao có thể mua được ở chợ đây chứ, tuy rằng không phải phong thần lực đơn thuần, nhưng song thuộc tính như vậy cũng rất hiếm đi? Thật quái lạ.”
Thước Nhạc xoa xoa ngựa, có hơi chột dạ, “Ha ha ngày hôm qua ta đã đến xem nó, cho nên giúp nó rửa qua, có lẽ người bán ngựa cũng không biết đâu.”
Lan thúc nghi ngờ đi vòng quanh ngựa, Thước Nhạc nhanh chóng mắc xe lên ngựa, “Lan thúc, chúng ta vẫn nên mau xuất phát thôi. Quay về sớm một chút.”
“Hôm nay chúng ta không thể trở về sớm như vậy, mua nhiều thứ cùng lúc như vậy thì bắt mắt quá, vẫn nên chờ tối chút mới về.” Tuy nói vậy nhưng Lan thúc cũng bước lại giúp cậu đóng xe ngựa.
Thước Nhạc nghĩ cũng thấy đúng, “Vậy Lan thúc, chúng ta tiện đường qua huyện mua một con dê sữa đi, như vậy Miu Miu cũng có thể uống được sữa dê rồi.” Như vậy cậu cũng có lý do lấy sữa trong không gian ra cho Miu Miu uống, thằng bé kia đã uống từ nhỏ, thức ăn nơi này không quá đa dạng, cậu dù sao cũng muốn cải thiện cuộc sống cho nó mà. Những thứ trong không gian thỉnh thoảng ăn là được rồi nhưng nếu như bị phát hiện thì lại không nói rõ ra được.
“Được, vậy chúng ta nhanh đi thôi.” Lan thúc nghe vậy nhanh chóng giúp Lan Y bê đồ đạc lên trên xe. Mà ngay cả Miu Miu cũng cầm theo mấy món đồ chơi mới mua của mình đặt lên xe.
Trên thùng xe mới, Thước Nhạc đã dùng miếng mành thật lớn che lên, rất chắn gió, chăn bông trên xe bò cũng được mang sang bên này, trên xe bò cũng đặt rất nhiều đồ.
Xe đi vào thị trấn thì đã là buổi tối, mấy người chỉ ăn chút lương khô trên xe, vào thị trấn thì cũng đến thẳng nơi bán gia súc nhưng tiếc là họ đã xem thường người trong trấn. Bởi đúng lúc hết mua thu hoạch, mọi người nhàn rỗi hơn nữa cũng tích được chút tiền trong tay, mấy hôm nay người trong thị trấn có rất nhiều người. Hai chiếc xe của họ có hơi khó di chuyển trong này, chờ đến khi mua được một con dê cái nhỏ đi ra khỏi thị trấn thì trời đã cũng sắp tối rồi.
Vậy thì cũng không cần cố ý đi thong thả nữa, khi họ về nhà thì trời đã tối đen như mực, mọi người trong thôn cũng đã ngủ hết rồi.
Thấy bọn họ về, Lan Phi hưng phấn nhất, vốn đã đặc biệt nuối tiếc vì không thể đến Tương Viên thành, mấy ngày nay làm việc gì cũng câm như hến. Thấy họ trở về thì cũng rất vui vẻ. Nhưng đến khi nó thấy con ngựa mà họ mua kia thì lại càng thêm hưng phấn, nếu không phải trời đã tối thì nó cũng muốn đi một vòng.
Chuyển đồ vào nhà, súc vật thì cho vào trong lều, trước kia chỉ nuôi một con bò, giờ lại có thêm một con ngựa, hai con dê, có hơi chật chội. Lan thúc nói ngày mai sẽ nới rộng ra chút nữa.
Đồ rất nhiều, nhưng đều là đồ mà Thước Nhạc muốn mua, mỗi thứ để ở đâu thì cậu đều đã có ý định sẵn rồi nên cũng rất dễ sắp xếp. Những thứ khác còn dễ nói, nhưng mua rất nhiều vải và bông về, mỗi người trong nhà đều có, vải bông trong Tương Viên thành có rất nhiều màu sắc. Của Lan thúc là màu thiên thanh, Lan Phi và Lan Y cùng Thước Nhạc là vải bông màu lam xám. Vải nơi này đều được nhuộm theo màu sắc tự nhiên, cho nên màu cũng không quá sáng rõ. Nhưng nông gia chủ yếu mặc vải bố nên loại vải bông dày dặn như vậy đã là tốt lắm rồi. Nói thật, so với đám vải sa tanh bán trong thành thì Thước Nhạc càng thích vải bông này hơn, mặc vừa thoáng vừa thoải mái.
Mua cho Lan thẩm một khối vải bông màu lam hoa trắng, mua khá nhiều nên hẳn đủ để thẩm làm một bộ đại bào hoàn chỉnh. Mua cho Lan Ngọc màu hoa hồng, ngoài ra còn mua cả một sấp vải màu đỏ tía, cũng đủ để Lan thẩm làm hai bộ miên bào. Còn lại mua thêm chút vải làm chăn và vải dệt để làm quần áo cho Miu Miu, rất nhiều chất thành đống lớn; nếu để mình Lan thẩm làm chắc tốn rất nhiều thời gian. Tuy nhiên Thước Nhạc cũng không cần sốt ruột vì may quần áo mới cho năm mới.
Sắp xếp xong, người nhà cũng đi nghỉ. Thước Nhạc ôm Miu Miu nằm trên chiếc giường lót ván gỗ cảm thấy hơi lạnh, nghĩ mùa đông lạnh lẽo này vẫn nên làm chiếc kháng đi. Hàng năm vào lúc lạnh như vậy, người trong nhà đều bắt đầu đốt kháng, hơn nữa bởi là địa nhiệt nên cũng không quá lạnh nên hiện không quá thích ứng. Đã quên không mua rèm cửa, nơi này không có thủy tinh nên chỉ có thể dùng giấy hoặc rèm cửa. Nghĩ nghĩ rồi ngủ lúc nào không hay. Đối với cậu mà nói, dù sống ở đâu thì vẫn thoải mái mới tốt. Nhưng còn phải ở lại đây mấy tháng nữa nên cũng nên sắp xếp một chút.
Trời đã sáng, Thước Nhạc nghe tới thanh âm bên ngoài, nhớ ra hôm nay là ngày họp chợ, thức dậy đã thấy Miu Miu cuộn tròn lại lăn vào lòng cậu, chọc mấy cái cũng không thấy tỉnh. Đắp lại chăn cho thằng bé, cậu mặc quần áo đi ra ngoài. Vừa đi tới cửa, mở ra cửa phòng đã bị không khí lạnh ùa vào, quay đầu nhìn thoáng qua, trong phòng còn cần một chiếc bình phong để ngăn cách, nếu không đến thời điểm lạnh nhất của mùa đông thì thật không chịu nổi đâu. Khẽ lắc đầu, cũng không nghĩ nữa, hiện tại cậu thấy cái gì cũng đều muốn sửa lại. Aiz, cứ làm từ từ thôi.
Ra cửa thấy Sâm Kỳ bên ngoài đang đóng xe, “Sâm Kỳ, hôm nay các đệ dùng ngựa kéo xe đi, tốc độ có thể nhanh hơn chút.”
Sâm Kỳ nghe được lời Thước Nhạc thì mặt mũi đỏ bừng, ngượng ngùng nhìn chiếc xe ngựa kia, Lan Phi bên cạnh nhưng lại reo vang phải đi xe ngựa, nó đã sớm muốn làm như vậy.
Giúp bọn họ đưa đồ lên xe xong, nhìn họ đi xe, Thước Nhạc cười cười. Ba đứa nó cũng đã thành thục nhưng hiện tại thiếu nhân lực, cậu không đi, ba người sẽ có chút bận rộn. Đột nhiên nhớ ra Sâm Kỳ còn có mấy đệ đệ, chờ đến tối hỏi thử xem tụi nó có muốn thử làm chút hay không, chứ như tính cách của Sâm Kỳ thì hẳn cũng ngại nói ra.
Vào phòng, Lan thẩm đã ra ngoài, Thước Nhạc vào bếp giúp nấu cơm. Đám Lan Y cũng chưa ăn cơm, giữa đường thì sẽ không ăn được, đến chợ hẳn sẽ có cái ăn, đừng thấy cậu không đi nhưng ở nhà vẫn còn rất nhiều chuyện phải làm.