Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc Tô Hòa chạy vào gian phòng, nam nhân đang đứng quay lưng về phía y chỉnh sửa lại áo khoác, nghe thấy âm thanh thì động tác trong tay khựng lại, hắn biết y đã tiến vào.
“Phu nhân?”
Từng bước từng bước tới gần bóng dáng kia, Tô Hòa cảm thấy đôi mắt hơi nóng lên, nước mắt đua nhau rơi xuống.
Lúc Lục Nghiêu xoay người thì nhìn thấy chính là một mắt đỏ hồng còn đang rơi nước mắt tí tách.
Dở khóc dở cười bước đến ôm người vào trong lồng ngực, cười nói: “Xem xem là nhóc thỏ nhà ai đang khóc này, hóa ra là phu nhân nhà ta.” Nói xong thì cúi đầu lau sạch nước mắt trên mặt y, đặt một nụ hôn lên thái dương, dỗ dành nói: “Đừng khóc, phu nhân, còn khóc nữa thì vi phu sẽ phải mời thú ý vừa mới lên xe ngựa quay lại đấy.”
Tô Hòa buồn cười, đánh lên lồng ngực nam nhân, không dùng sức, ở trong mắt Lúc Nghiêu không khác gì đang làm nũng. Chờ khi dỗ dành xong mới nâng khuôn mặt người kia lên ngắm nghía. Tô Hòa lớn lên vô cùng đẹp, đặc biệt là đôi môi ướt át, lúc bình thường hắn thích nhất hôn lên thần châu nhô ra kia, ngậm trong miệng liếm mút.
Chỉ là nhìn thấy mặt của y, trong đầu hắn đang tìm kiếm lại, cũng không nhớ nổi mình đã từng thấy khuôn mặt kia khi nào. Trong trí nhớ, bởi vì công tử nhỏ nhất của Tô gia không phải do chính thất sinh ra, cho nên tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong các buổi tiệc rượu to nhỏ, về phần bức tranh kia là chuyện gì thì còn cần thời gian lâu hơn để điều tra.
Tô Hòa bị nhìn đến xấu hổ, ôm eo trốn vào lồng ngực hắn, không chịu ngẩng đầu lên nữa.
Ánh lửa màu cam bập bùng trên giá cắm nến, soi sáng một đôi bóng người trong màn lụa. Lục Nghiêu nhấc một chân Tô Hòa đặt trên vai, nghiêng mặt hôn lên mắt cá chân y, hạ thân lại đang nhanh chóng chuyển động. Tay Tô Hòa nắm chặt đệm chăn dưới người, viền mắt hồng hồng, nước mắt chảy từ khóe mắt tới bên tai, len lỏi vào mái tóc. Cắn chặt môi dưới, thật sự là vừa đáng thương lại vừa khiến người ta muốn tiếp tục bắt nạt.
Lục Nghiêu cúi người, đưa tay nắm cằm y, tách đôi môi bị cắn đến sắp rách da ra, ngậm lấy thần châu của y, đầu lưỡi luồn vào quấn lấy cái lưỡi đang không biết nên làm gì kia. Nước bọt trong suốt chạy ra dọc theo khóe miệng, lại bị liếm sạch sẽ, lúc rời đi còn phát ra một tiếng “chụt”.
Chỉ chốc lát sau Tô Hòa đã thẳng eo bắn một lần. Tinh dịch bắn lên bụng hai người, Lục Nghiêu nhìn mà nóng mắt, dùng bàn tay xoa nắn đều đặn trên phần bụng mềm mại của Tô Hòa. Lục Nghiêu chờ phu nhân nhà mình hồi phục một chốc, sau đó cúi đầu cắn lỗ tai y nói thầm. Tô Hòa nghe thấy lời hắn nói, trừng to mắt, nhìn chằm chằm trượng phu một hồi, hơi do dự, cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng.
Lục Nghiêu lấy một cái hộp nhỏ cỡ bàn tay trong ngăn kéo tủ đầu giường ra, là thuốc mỡ đặc biệt do lão quái làm. Mở nắp dùng ngón tay lấy một ít, ủ ấm ở trong lòng bàn tay rồi mới bôi lên cúc huyệt chưa từng được chạm tới củaTô Hòa.
Tô Hòa bị ngón tay nam nhân sờ soạng làm cho giật mình, đầu ngón tay ma sát hai lần rồi chậm rãi đâm vào miệng huyệt, cảm giác chỗ đó căng căng. Tiếp đó ngón tay ra vào, lần mò trong huyệt như là đang tìm gì đó. Đột nhiên đầu ngón tay Lục Nghiêu chạm đến nơi nào đó, Tô Hòa cảm giác eo mềm nhũn, Lục Nghiêu thấy vẻ mặt của y, biết mình đã tìm được chỗ cần tìm. Liên tục cọ vào điểm kia cho đến khi bên trong hậu huyệt đã chứa tận ba ngón tay.
Chờ chỗ đó được mở rộng tương đối rồi Lục Nghiêu mới nâng dương v*t đặt trước cửa huyệt, thấp giọng nói: “Hòa nhi, ta vào nhé.”
Tô Hòa sờ sờ gò má nam nhân, giúp hắn lau mồ hôi trên trán, nhếch miệng khẽ gật đầu, dương v*t thô to trong nháy mắt đâm đến tận cùng, cảm giác căng trướng khiến Tô Hòa ngửa đầu hít thở, dương v*t gắng gượng chảy ra ít dịch.
“Tô Hòa, ngươi đã hoàn toàn thuộc về ta rồi.”
Tô Hòa nghe hắn nói như thế, giơ tay viết vài chữ trước ngực hắn.
[Ta vĩnh viễn thuộc về ngươi.]
Lục Nghiêu được y bày tỏ kích thích đến mức viền mắt đỏ bừng, quái thú trong cơ thể trở nên rạo rực, tiếp đó bắt đầu ra vào, Tô Hòa bị cảm giác ma sát trướng đầy trong hậu huyệt kích thích đến bụng dưới căng lên, nước mắt càng rơi nhiều hơn. Lục Nghiêu buông tha đầu v* trong miệng, hôn liếm xương quai xanh, lại một lần nữa ngậm lấy đầu lưỡi nhỏ xinh.
Trên dưới hai cái miệng nhỏ đều bị xâm chiếm, còn có một đóa hoa nhỏ cũng khẽ mấp máy chảy mật. Lục Nghiêu nghĩ, thì ra mỗi một lần trước đây, phu nhân của hắn đều là như thế này bị hắn đè xuống giường, đẹp đến rối tinh rối mù.
Rút ra cắm vào một hồi lâu, Lục Nghiêu siết eo người dưới thân, rút ra, tinh dịch sền sệt bắn đầy phía bụng dưới đã ướt đẫm, hoa huy*t của Tô Hòa cũng không chịu nổi cường độ này, rốt cuộc sung sướng tiết ra.
Lục Nghiêu ngẩng đầu thấy Tô Hòa cau mày nhìn mình, tay nhỏ dính chút tinh dịch bôi lên cúc huyệt còn chưa kịp khép lại, dường như đang hỏi hắn tại sao không bắn vào trong giống như trước.
Lục Nghiêu lại đâm dương v*t vào hoa huy*t, nghiêng người ôm y ôm vào ngực, nằm xuống, hai người bên dưới lớp chăn đều trần truồng, lưng y vào lồng ngực hắn: “Đã muộn lắm rồi, bắn vào mà không tẩy rửa sẽ sinh bệnh, lần sau có được không, lần sau vi phu sẽ bắn đầy cho ngươi. Đêm nay cứ ở trong hoa huy*t, không lấy ra.”
Tô Hòa được cảm giác nhồi đầy trấn an, cũng ôm lấy cánh tay trên eo, dần dần chìm vào giấc ngủ, một đêm không mộng mị.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");