Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hoàng đế nhìn Lục Nghiêu xuất hiện từ phía sau, kinh ngạc chỉ vào hắn hỏi: “Lục Nghiêu? Ngươi, ngươi không phải đang ở biên quan sao?”
Lục Nghiêu cong khóe miệng nói: “Hoàng thượng ngài đang nghĩ về bảo đồ trong tay thần, sao thần có thể không xuất hiện?”
Nghe Lục Nghiêu nhắc đến bảo đồ, hoàng đế không khỏi khẽ động trong lòng: “Trong tay ngươi thực sự có bảo đồ sao?”
“Hoàng thượng nói đến cái này sao?” Lục Nghiêu vừa nói vừa lấy ra một mảnh da, cởi bỏ dây đỏ đang buộc, trải ra trước mặt hoàng đế, quả nhiên trên đó vẽ một tấm bản đồ.
Nhìn thấy bản đồ ngay trước mặt, ánh mắt hoàng đế sáng lên, gương mặt cũng hiện lên ý cười, vươn tay định cầm lấy, Lục Nghiêu lại trước một bước lấy lại bản đồ.
Hoàng đế chụp vào khoảng không, quay người nhướng mày tức giận nói: “Giao ra, Lục Nghiêu, trẫm ra lệnh cho ngươi giao ra bảo đồ.”
Lục Nghiêu hừ một tiếng, hỏi lại: “Lấy vật đổi vật mới là hợp lý, muốn lấy bảo đồ, hoàng thượng ngài định lấy cái gì ra trao đổi với thần?”
Hoàng đế không ngờ Lục Nghiêu sẽ nói ra những lời này, không khỏi lạnh mặt hỏi lại: “Lục Nghiêu! Lục gia bao đời làm quan, đối với quốc gia trung thành không đổi, ngày hôm nay ngươi lại muốn phản lại truyền thống gia tộc sao? Có xứng đáng với phụ mẫu đã mất của ngươi không?”
Nghe thấy hoàng đế nhắc đến phụ mẫu đã qua đời của mình, vẻ mặt Lục Nghiêu thay đổi, hắn đưa tay bóp cổ hoàng đế, dùng lực rất mạnh. Hoàng đế bị biến cố đột ngột này làm cho kinh hãi, chân giãy giụa, cổ họng đau đớn, lực đạo mạnh đến mức hắn không kìm được giãy giụa, cả khuôn mặt đỏ bừng, mồ hôi lạnh toát ra.
Giơ tay hất về phía trước, hoàng đế bị ném về phía trước như một cọng mì nhũn. Vừa được buông ra, ông ta tranh thủ hít thở không khí, cổ họng đau rát khiến ông ta ho khan, nhưng tay chân lại vô thức lùi về sau mấy bước, muốn tránh xa sát tinh trước mặt.
Ông ta biết, kẻ trước mặt này lúc đó đã thực sự muốn giết mình.
“Ngươi không xứng nhắc đến bọn họ trước mặt ta.” Lục Nghiêu hạ thấp người, cúi xuống nhìn hoàng đế, “Bọn họ chết như thế nào, hoàng thượng không phải rõ ràng nhất sao.”
Hoàng đế trợn mắt há mồm, hoảng sợ vô cùng, ông ta làm sao biết được… Không đúng, những việc xảy ra năm đó đều là bí mật, những kẻ biết chuyện đều đã chết, Lục Nghiêu không thể tìm được manh mối nào nữa.
Ông ta điều chỉnh lại cảm xúc của mình, cất giọng khản đặc: “Năm đó khi quân Hung nô tấn công, kinh đô thì bị đám nội quỷ quấy nhiễu, cha ngươi bị thương rồi hy sinh, trẫm cũng phi thường bi thống. Nhưng ông ấy hy sinh vì nước, là công thần của Tề quốc, vô luận vì lý do gì, cả ta và ngươi đều không thể nghi ngờ sự quyết tâm và hy sinh của ông ấy.”
Quả là một vị tướng trung thành bán mạng vì quốc gia, Lục Nghiêu tự giễu trong lòng, không hổ là thiên tử, có thể nói lý do quang minh chính đại như vậy. Chết biết bao mạng người, cũng chỉ vì một câu nói quân muốn thần chết thì thần phải chết, thật nực cười.
“Hoàng thượng sao không nghĩ một chút, bảo đồ này liệu có phải là bảo đồ 20 năm về trước không?” Lục Nghiêu không trả lời, chỉ giơ lên tấm da trong tay.
Giống nhau… Hai mươi năm trước… Hoàng đế khẽ nhíu mày, đột nhiên như nghĩ đến điều gì, hoài nghi ngẩng đầu lên nhìn tấm bản đồ: “Nó, nó là… Không thể nào! Nó là đồ giả! Không thể nào!”
“Nó là thật hay là giả, ai có thể biết rõ hơn Kỳ Trạm ngươi!” Lục Nghiêu ném bản đồ trong tay mình về phía hoàng đế, “Năm đó ngươi e ngại thực lực của Lục gia, sợ cha ta công cao chấn chủ, ngươi vẽ ra bảo đồ lệnh cha ta đi tìm kho báu. Ông ấy trung thành với quốc gia, không sai, nhưng đổi lại ông ấy được gì? Đổi lại ngươi triệt tiêu hết thân tín của ông ấy, đổi lại ngươi thu giữ binh quyền của ông ấy, đổi lại ngươi lấy mạng ông ấy, đến hài cốt cũng không tìm được, những người trong cuộc đều bị ngươi quy chụp tội làm phản rồi diệt khẩu. Kỳ Trạm ngươi đã quên hết những chuyện này sao?”
Nghe được sự thật phủ đầy bụi hai mươi năm trước mà ông ta muốn che giấu nhất lại bị Lục Nghiêu từng chút từng chút vạch trần, thân thể hoàng đế run rẩy.
“Muốn biết vì sao ta lại biết rõ ràng như vậy không?” Lục Nghiêu cúi đầu thì thầm bên tai hoàng đế, “Bởi vì Thiên Thính lâu, là của ta.”
Hoàng đế sửng sốt, cái tên này…
Thiên Thính Lâu, cơ quan tình báo được thành lập và phát triển nhanh chóng chỉ trong vòng vài năm trở lại đây. Bởi vì sản nghiệp bao phủ toàn bộ giang hồ và không bao giờ đưa tin sai, vì vậy giá cả có thể lên tới nghìn vạn. Thậm chí có người còn khẳng định, dù nhìn tận mắt cũng không thật bằng tin tức của Thiên Thính lâu. Chỉ là không ai nghĩ tới chủ nhân thực sự của một tổ chức lớn như vậy lại là đại tướng quân Lục gia.
Những năm qua, không ngờ an nguy của hoàng đế cũng đều do bọn họ nắm giữ, thì ra ông ta vẫn luôn bị người khác giám thị. Hoàng đế cảm thấy bản thân như rơi vào một lồng giam, hoảng sợ trong lòng dâng lên như thủy triều, quay đầu nhìn về phí ngũ hoàng tử nãy giờ vẫn đứng tại chỗ: “Uyên nhi, ngươi cũng tin những lời hắn nói mà hoài nghi trẫm?”
Ngũ hoàng tử trong lòng cười lạnh, không trả lời vấn đề của hắn, nhưng lại hỏi một chuyện không liên quan: “Phụ hoàng, người có nhớ hôm nay là ngày gì không?”
“Hôm nay là ngày giỗ của mẫu hậu và thất hoàng đệ.” Ngũ hoàng tử thanh âm lạnh lẽo, “Bọn họ chết như thế nào, ta nghĩ phụ hoàng sẽ không quên.”
Hoàng đế phản ứng lại, biểu cảm bi thống nhưng vẫn bình tĩnh: “Năm đó mẫu hậu con sinh tiểu Thất, bị khó sinh, ta chờ bên ngoài cũng vô cùng lo lắng, huy động hết thái y trong cung, nhưng cuối cùng cũng không cứu được nàng và hài tử. Uyên nhi, trẫm cũng đau lòng không kém gì ngươi.”
Như thể nghe được chuyện cười nào đó, Ngũ hoàng tử bật cười lớn, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt, “Đau lòng? Phụ hoàng, ngài thực sự không biết hay giả vờ không biết? Năm đó rõ ràng mẫu hậu còn hai tháng nữa mới đến ngày sinh, tại sao lại ra máu, ngài thực sự không biết sao?”
Hoàng hậu và Lục phu nhân là tỷ muội, năm đó khi Lục tướng quân gặp nạn, Lục phu nhân sinh bệnh một hồi rồi cũng đi theo ông, bỏ lại thiếu niên Lục Nghiêu. Hoàng hậu không thể chịu đựng nỗi đau mất đi muội muội ruột của mình, dùng thế lực mẫu gia gây áp lực lên hoàng đế, hy vọng giữ lại cho Lục Nghiêu một con đường sống. Dù khi đó hoàng đế chấp thuận nhưng giữa phu thê nảy sinh nghi kỵ. Ân quý phi nhân cơ hội này giành lấy sự sủng ái của hoàng đế, gây khó dễ cho hoàng hậu ở khắp mọi nơi.
Cứ nghĩ chỉ là một cuộc đấu đá trong hậu cung, không ngờ nàng ta lại đánh chủ ý lên đứa bé trong bụng hoàng hậu. Nàng ta thường xuyên đeo một chuỗi hạt tẩm xạ hương trên tay khi vấn an hoàng hậu, thứ quỷ quái đó thực sự đã gây nên hậu quả một xác hai mạng. Hoàng đế bàng quan giống như người ngoài, quốc tang, nhập hoàng lăng, chẳng hề nhắc tới nguyên nhân hay kết quả.
Hoàng hậu Kỳ quốc, từ khi xuất giá cho đến khi chết đều phong quang, chỉ là dưới lớp áo choàng lộng lẫy kia lại có một hai con bọ.
“À, phải rồi, không biết các đạo sĩ được nhi thần mời đến kia, phụ hoàng có hảo hảo chiêu đãi chưa, tiên đan mới tới có đủ hay không?”
Tiên đan? Hoàng đế ngẩng phắt đầu, không thể tin nhìn đứa con đã gọi phụ hoàng đến hai mươi năm kia: “Tiên đan, ngay cả tiên đan cũng đều do ngươi!”
Ngũ hoàng tử cười thầm, hoàng đế lúc này đã thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, đầu óc quay cuồng. Không bao lâu sau khi uống cái gọi là tiên đan kia, thân thể ông ta đã rỗng tuếch, hiện tại không có thuốc thì cơ thể sẽ trở nên như vậy. Ngũ hoàng tử nghiêng người nhìn hắn chằm chằm, nói: “Ta thấy tiên đan quả nhiên công hiệu, nói ra thì nhi thần vẫn phải cảm tạ phụ hoàng đã tín nhiệm.”
Thân thể hoàng đế suy yếu, ngồi sụp xuống đất. Bảo đồ, Thiên Thính lâu, thuốc trường sinh bất lão… Xâu chuỗi lại mọi thứ với nhau mới thấy tấm lưới này đã càng ngày càng rõ ràng, ông ta nhận ra bản thân lúc này giống như một con chim đã rơi vào bẫy, càng giãy giụa càng bị siết chặt.
“Các ngươi, các ngươi rốt cục muốn như thế nào! Khụ khụ khụ… Khụ khụ khụ…”
“Muốn như thế nào? Ta muốn ngươi tận mắt chứng kiến, vị trí tối cao mà ngươi gìn giữ bao nhiêu năm bị ta lấy đi, ta muốn ngươi tận mắt chứng kiến, những kẻ đã từng cúi đầu xưng thần với ngươi giờ tôn ta là hoàng đế, ta muốn ngươi tận mắt chứng kiến, giang sơn Kỳ quốc này cuối cùng rơi vào tay ai!”
Tranh giành hoàng vị, xưa nay luôn luôn tàn khốc. Kẻ thắng người thua, thiên gia nhi nữ, dù sinh ra có cao quý đến đâu, tại nơi đây cũng phải đánh cược một kiếp người.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");