Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 43: Cơ hội ra tay.
Tôi gật đầu rồi nói với Lâm Phương: “ Cô mở trang cá nhân của Sở Tiêu Tiêu lên xem còn video nữa không?”
Lâm Phương vội lấy điện thoại ra, tôi cũng lên Weibo tìm đoạn video có thể buộc tội Trần Ngọc Châu kia.
Tôi đang đau đầu vì không biết dùng từ khóa gì để tìm kiếm nhưng ai ngờ vừa mở Weibo ra thì tin HOT là: lật ngược vụ án cưỡng hiếp ở thành phố Thông, anh hùng làm việc nghĩa hay là cái bẩy.l
Mặc dù tôi đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng khi tận mắt nhìn thấy tôi cũng không kiềm được chửi một câu mẹ nó!
Sau đó tôi tìm kiếm tin tức các vụ án cưỡng hiếp ở thành phố Thông, kết quả tất cả đều liên quan đến thân phận của tôi và Sở Tiêu Tiêu.
Tôi trở thành bảo vệ của hộp đêm còn Sở Tiêu Tiêu thành cô gái tiếp rượu mà tôi yêu thầm. Tôi và Sở Tiêu Tiêu bày ra một cái bẫy cố ý hãm hại Trần Ngọc Châu.
Còn đoạn video mà Sở Tiêu Tiêu tung lên mạng bây giờ không tìm được nữa!
“ Mẹ nó, mấy người này sao ăn nói mất hết lương tâm thế?” Tôi không kiềm
được khi đọc được những lời bình luận trên Weibo đều đang chửi tôi và Sở Tiêu Tiêu, thỉnh thoảng có một hai người nói giúp chúng tôi nhưng đều bị chửi cho tơi bời.
Có mù cũng nhìn ra đây chính là những kẻ Trần Ngọc Châu mua chuộc!
Tay Lâm Phương run lẩy bẩy làm rơi cả điện thoại, tôi vội nhìn cô ấy thấy sắc mặt cô ấy tái nhợt rồi nói với tôi: “Tiêu Tiêu xóa rồi, Tiêu Tiêu muốn thay đổi lời khai rồi."
Tôi nói: “ Tôi không tin, Sở Tiêu Tiêu không phải loại người đó đâu.”
Nhưng cô ấy xóa video trên trang cá nhân rồi, không phải cô ấy xóa thì ai vào đây nữa?" Lâm Phương vừa nói nước mắt vừa rơi xuống.
Thấy cô ấy khóc làm trái tim tôi loạn nhịp, cơn giận dữ hồi nãy cũng nguôi bớt. Bây giờ tôi là chỗ dựa của Lâm tai Phương, nếu tôi hoảng loạn thì cô ấy càng hoảng loạn hơn.
Tôi lấy lại bình tĩnh rồi an ủi cô ấy: “ Yên tâm đi, còn có tôi ở đây mà. Cô đi ngủ một giấc đi, cô còn phải chăm sóc bố cô nữa."
Lâm Phương vừa khóc vừa lắc đầu: “ Tôi không muốn đi, bây giờ tôi không muốn rời xa cậu.”
“Tôi...” Cổ họng tôi như có một cục đá lớn chặn lại không biết cảm giác như thế nào nhưng Lâm Phương tin tưởng tôi như thế. Đây là điều tôi có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.
"Bây giờ rõ ràng rồi, Trần Ngọc Châu sẽ không làm gì cô đâu. Hắn chỉ cần xử lý tôi và Sở Tiêu Tiêu thôi nên cô không ở cạnh tôi sẽ càng an toàn hơn...”
" Không, tôi phải ở bên cạnh cậu, Trương Siêu anh thích em phải không?”
Lâm Phương đột nhiên hỏi như thế làm tôi bối rối không biết nên trả lời thế nào.
Nhưng nhìn bộ dạng đáng thương với đôi mắt đẫm nước khóc đỏ cả mũi của cô ấy làm tôi rất đau lòng, tôi ra sức gật đầu.
Em cũng thích anh, em muốn ở bên cạnh anh.”
Cô ấy nhào vào lòng tôi ôm lấy eo tôi không chịu buông ra.
Tôi vui mừng khôn xiết, những nỗi phiền muộn trong lòng trong thời khắc này đều xua tan hết. Tôi mỉm cười rồi ôm cô ấy thật chặt.
Cho dù Trần Ngọc Châu dở bao nhiêu thủ đoạn bao nhiêu âm mưu cũng không làm gì được tôi vì Lâm Phương chỉ thích tôi.
Tôi hôn nhẹ vào vành tai Lâm Phương rồi nói: “ Được, chúng ta sẽ không rời xa nhau. Haizz, tình bạn đơn thuần của chúng ta thế là thay đổi rồi. Sau này ra ngoài anh có quyền lên mặt rồi, là em theo đuổi anh đấy nhé.”
Lâm Phương min cười rồi đánh nhẹ tôi một cái.
Tôi vui mừng khôn xiết, bây giờ Trần
Ngọc Châu diễu võ dương oai trước mặt tôi thì tôi cũng có thể nhường bước cho hắn. Bây giờ trong lòng tôi chỉ có một suy nghĩ chính là yên bình ở bên cạnh Lâm Phương.
“ Anh nói xem chúng ta phải làm sao đây? Nếu Tiêu Tiêu thay đổi lời khai thì chúng ta chỉ có thể để mặc Trần Ngọc Châu xâu xé thôi." Lâm Phương nói.
Anh nghĩ Sở Tiêu Tiêu sẽ không thay đổi lời khai đâu. Cho dù anh và cô ấy quen biết chưa lâu nhưng anh có thể nhìn thấu được tính cách của cô ấy. Cô ấy là người trọng tình trọng nghĩa, cùng lắm là không thể ra tòa làm chứng chứ tuyệt đối không thay đổi lời khai hoặc rút đơn kiện đâu."
Lâm Phương gật đầu nói: “ Anh nói đúng. Sở Tiêu Tiêu rất trọng tình nghĩa, cô ấy không phải loại người đó đâu. Nhưng Trương Siêu này không phải anh quen với mấy đại ca ở Tụ Xuân Viên sao, có thể nhờ họ nói giúp chúng ta vài lời không?"
Tôi nhìn quan sát Lâm Phương một lượt rồi nói: “ Đại Long không có thể lực đó đầu. Hơn nữa làm lớn chuyện như thế này rồi thì không thể giải quyết trong hòa bình nữa đâu. Bây giờ anh và Trần Ngọc Châu phải phân thắng bại.”
" Vậy...vị thủ trưởng hồi nãy gọi điện cho anh thì sao, chúng ta có thể nhờ ông ấy mà."
Tôi nói: “ Thủ trưởng chỉ là khách sáo nói thế thôi, anh chỉ là một quân nhân xuất ngũ sao có thể làm phiền đến ông ấy được chứ.”
Lâm Phương có chút không dám tin, thất vọng ôm lấy mặt.
Đột nhiên chợt nhớ đến một việc gì đó rồi ngẩng đầu lên nói: “ Đúng rồi, Sở Tiêu Tiêu từng nói với em anh quen giám đốc của tập đoàn Tuấn Nhiên. Trần Ngọc Châu chắc chắn sẽ nể mặt tập đoàn Tuấn Nhiên mà.”
Tôi đau lòng xoa tóc cô ấy rồi nói: " Không phải đâu, chỉ là Sở Tiêu Tiêu vu cáo anh thôi. Em quen anh lâu như vậy em còn không biết gia cảnh nhà anh sao?”
Khi nói như thế trong lòng tôi không dễ chịu chút nào.
Là một người trinh sát viên nên tôi học được cách quan sát và lừa gạt người khác. Chỉ cần tôi muốn nói dối nhất định sẽ khiến đối phương không chút nghi ngờ.
Nhưng những điều này chỉ dùng để đối phó với kẻ địch trên chiến trường chứ chưa bao giờ tôi áp dụng với người thân thiết bên cạnh mình.
Trong giây phút này tôi lại đang lừa gạt Lâm Phương.
Lâm Phương không hỏi tiếp nữa mà chấp nhận câu trả lời của tôi. Bây giờ tôi chưa thể nói cho cô ấy biết sự thật vì chưa đến lúc để nói.
Đúng như dự đoán, đến tối có người tung lên một đoạn video mới, chính là a. đoạn video tôi đánh tên người Thái kia.
Đoạn video đã chứng tỏ người quay lén nấp trên lầu hơn nữa video còn bị cắt mất một số đoạn. Trong video tên người Thái đó giống như không có sức để đánh lại bị tôi đánh tới tấp.
Trên mạng lại bắt đầu bàn tán, lần này mọi người đều xúm vào chửi tôi chứ không hề có một người đứng ra nói giúp tôi.
Cuối cùng tôi dứt khoát tắt mạng không xem tiếp nữa.
Theo lý mà nói đáng lẽ giờ này Hàn Khôn đã gọi điện cho tôi rồi. Quả nhiên tôi vừa tắt máy tính xong liền nhận được điện thoại của Hàn Khôn.
"Thiếu gia, cậu đang thả mồi câu con cá nào thế? Chuẩn bị khi nào thì thu lưới thế?”
Tôi tưởng Hàn Khôn sẽ lập tức hỏi tôi thế nào rồi hoặc là tức giận mắng chửi nguyền rủa Trần Ngọc Châu. Không ngờ ông ấy lại nói như thế.
Tôi cầm điện thoại trốn vào nhà vệ sinh vì nhà vệ sinh cách âm tương đối tốt. Sau đó đứng đối diện với gương không kiềm được nở một nụ cười: “ Đúng là không có gì giấu được chú Hàn.”
" Thắng nhóc này nhìn thì có vẻ thật thà lắm thật ra trong bụng đầy mưu đồ, giống bố cháu như đúc.”
" Chú Hàn, sao chú lại biết cháu đang thả mồi câu cá?”
“ Cháu bảo con gái của Sở Hoài Ân gọi điện cho giám đốc Cù, giám đốc Cù liền liên lạc với chú ngay. Cháu nhắn lại ba chữ bảo chú chờ một chút rồi hẵng ra tay thì không phải là nói rõ cháu không gặp nguy hiểm gì và đang thả mồi câu bắt cá sao. Cháu sợ chú xuống nước làm động nước cá bơi mất chứ gì.”
" Chú Hàn, chú đúng là có con mắt tinh tường. Trần Như Hải là người rất thận trọng, ông ta từng bước từng bước thăm dò cháu chứ không giống con trai ông ta. Trần Ngọc Châu hống hách nhưng không biết suy nghĩ, cho dù phía trước là cái hố hắn cũng nhảy xuống chứ không giống như Trần Như Hải. Nếu bây giờ để Trần Như Hải biết được cháu có chỗ dựa như thế thì lần này nhất địng hắn sẽ án binh bất động. Như thế cháu càng khó tìm được cơ hội tốt hơn để đối phó với nhà họ Trần.”