Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 264 Chia tay
*Chương có nội dung hình ảnh
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
Sở Tiểu Tiểu vẫn đang cười toe toét, và như rất vui vẻ, thuê phòng xong thì ôm tôi đi len lâu
Hai chúng tôi lần lượt vào phòng trong phòng rất yên tĩnh, khi nhìn thấy chiếc giường lớn, tôi lại không thể không bắt đầu mong đợi điều gì đó sẽ xảy ra.
Đây là chuyện bình thường, đàn ông mà không có những suy nghĩ thế này thì coi như là tàn rồi.
Tôi sợ mình suy nghĩ lung tung bèn chuẩn bị ngủ trên ghế sofa một đêm, nào ngờ Sở Tiêu Tiêu năm cổ áo tôi ngửi ngửi: Thổi chết mất, mau đi tầm di."
Cô ấy vừa lại gần là toàn thân tôi trở nên căng cứng, tóc dựng đứng cả lên. Tôi vội vã chạy vào phòng vệ sinh vì sợ mình chậm một chút sẽ không khổng chế được bản thân, để rồi đè cô ấy vào tường mà chà đạp một trận.
Khi tôi tam xong và ra khỏi phòng vệ sinh, Sở Tiêu Tiêu lẩm bẩm một câu: “Xong rồi, không có đồ lót để thay thôi kế, không mặc vậy.
Âm, trong đầu tôi như có thứ gì đó nổi tụng, tôi đứng ngày ra tại chỗ, mặt đỏ lan xuống gần cổ chân. Nghe tiếng nước tí tách khi Sở Tiêu Tiêu tâm, tâm trí tôi toàn là làn da mịn màng và dáng người nuột nà của cô ấy.
Không được, nếu tiếp tục nghĩ thì tôi sẽ chảy máu mũi mất, tôi phải tìm chuyện gì đó làm để đời bởi sự chú ý.
Tôi cũng không biết lúc ấy mình đang nghĩ gì trong đầu, bèn lấy bao cao su trong túi ra để nghiên cứu.
Nói thật lúc đó tôi chỉ muốn nghiên cứu thử xem món đồ chơi này dùng như thế nào vì tôi chưa dùng nó bao giờ, mặc dù đêm nay không cần nhưng sẽ có một ngày dùng đến nó.
Tôi lật ngược lại nhìn hướng dẫn sử dụng ở mặt sau, đọc một lát thì thấy nó khá thú vị, tỷ lệ tránh thai thành công của món đồ này chỉ có 97% chứ không phải 100%, được mở mang kiến thức rồi... “Anh đang nhìn gì vậy?"
Tôi đang say sưa đọc thì nghe Sở Tiểu Tiêu hỏi, lúc đó tôi trợn tròn mắt, định giấu nó đi nhưng không kịp.
Bởi vì tôi vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy dáng vẻ của cô ấy, món đồ trên tay đã rơi ngay xuống đất.
Sở Tiêu Tiêu quấn một chiếc khăn tâm rất ngắn, nó chỉ có thể che từ ngực xuống bắp đùi, hai núi đôi đầy đặn như sắp nảy ra ngoài ở phía trên, mà đòi chân dài phía dưới cũng không chế được, di chuyển một chút là như muốn lộ ra ngoài.
Tôi nhớ ra một điều khác, cô ấy không mặc gì bên dưới. “Nói đi, đang nhìn gì vậy? Đồ lưu manh.
Sở Tiêu Tiêu quấn khăn tâm đi tới nhặt nó lên nhìn rồi cười nói.
Đầu tôi "ong" một tiếng, ai chịu nổi được cơ chứ?
Lúc đó tôi hơi mất kiểm soát, nhưng lúc này mũi bắt đầu ngứa ngày rồi chảy ra hai dòng máu mũi.
Sở Tiêu Tiêu sợ hết hôn, vội vàng lấy khăn giấy để tôi bịt mũi lại.
Tôi đã có quá nhiều kinh nghiệm về việc chảy máu mũi, sau khi ngửa đầu và đề vào hai bên tai, máu mũi nhanh chóng ngừng chảy. Tôi rất khó chịu khi nhìn khăn giấy dính máu trong tay mình. Không ngờ người chảy máu đêm nay lại là tôi mà không phải Sở Tiêu Tiêu.
Việc này khiến bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều. Tôi lại nhạc nhở bản thân rang không được lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, tuyệt đối không được làm bậy vào lúc này, phải tôn trọng người phụ nữ mình thích.
Tôi lên tiếng. "Hôm nay mệt rồi, chúng ta ngủ đi. Em yên tâm, anh sẽ không chạm vào em
Sở Tiêu Tiêu sừng sở, sau đó hơi khó chịu quay lưng về phía tôi rồi năm lên giường tắt đèn.
Căn phòng tối đen như mực, tôi năm trên ghế sofa, trận trọc mãi không ngủ được. Tôi đang nghĩ về một vấn đề thực tế đó là tôi có phải là một kẻ ngốc không.
Nếu tâm trạng của Sở Tiêu Tiêu lúc này không tốt, cô ấy cũng muốn làm chuyện gì đó để thư giãn đầu óc thì sao? Hơn nữa, ánh mat của Sở Tiêu Tiêu vừa nãy rõ ràng là thất vọng, điều đó có nghĩa là cô ấy cũng rất muốn.
Ghế sofa rất ngắn, tôi không thể đặt bếp đùi xuống được nên ngủ cực kỳ khó chịu. Tôi thực sự rất muốn nằm dài trên giường, dù không có làm gì thì ôm cô ấy ngủ cũng được. Nhưng ban nãy tôi đã nói như thể bây giờ không tiện trèo lên giường chút nào.
Trong bóng tối vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai chúng tôi. Tôi lắng nghe tiếng thở đó, ngửi mùi thơm cơ thể của cô ấy mà cơn khô nóng trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, nó khiến toàn thân tôi căng cứng và muốn tìmn gì đó để trút ra ngoài. "Anh ngủ chưa?” Bỗng nhiên, Sở Tiêu
Tiêu hỏi tôi. "Anh, anh chưa
Sở Tiêu Tiêu ngập ngừng một lúc rồi hơi tức giận nói: "Đồ ngốc. "Gì cơ?
Tôi vừa hỏi xong thì nghe thấy tiếng cô ấy đứng dậy khỏi giường rồi leo lên ghế sofa, cơ thể mềm mại đề trên người tôi, đầu tôi ong ong, ngay lập tức tôi không khống chế được cơ thể mình mà ôm chặt cô ấy vào lòng.
Sở Tiêu Tiêu liên tục sờ soạng cổ và mặt tôi, đồng thời đưa cơ thể vào lòng bàn tay của tôi, tiếng động bên tại tôi như một lời mời gọi.
Tôi mất kiểm soát hoàn toàn, lập tức trở mình đè cô ấy xuống sofa.
Sở Tiêu Tiêu chỉ mặc một chiếc váy ngủ, loại váy ngủ này không có khuy và được buộc bằng một sợi dây thắt lưng ở giữa, tôi gỡ nó ra một cách nhanh gọn.
Lúc này tôi chỉ muốn trút hết mọi thứ ra ngoài, mát và mặt tôi đều đỏ, Sở Tiêu Tiêu thì khẽ run rẩy ôm lấy cơ thể tôi. “Nào." Sở Tiêu Tiêu nói vào tại tôi: "Hãy để em làm người phụ nữ của anh."
Không người đàn ông nào có thể chịu được câu nói này. Tôi hôn liên tục vào mặt và cổ của cô ấy để an ủi cô ấy đừng căng tháng nữa.
Mặt cô ấy ướt nhẹp như có nước mắt, Sở Tiêu Tiêu nỉ non trong vô thức: "Dù sau này chúng ta không thể ở bên nhau nữa, anh cũng là người đàn ông đầu tiên của em.
Tôi dừng lại, ngọn lửa nóng trong lòng nhanh chóng lụi tàn. Sao cô ấy lại đột nhiên nói vậy? “Có chuyện gì vậy? Tiêu Tiêu, em có chuyện gì thì cứ nói với anh, anh giúp được em mà. Cho dù bố em muốn đầu tư hay gì khác, anh có thể trả bất cứ giá nào
Tôi sốt ruột, lúc này làm gì còn tâm trạng làm việc khác? Sở Tiêu Tiêu như thể là rõ ràng đã chuẩn bị tinh thần chia tay với tôi.
Tôi cuống cuồng đến mức đau răng. Tôi đã ở trên chiến trường rất nhiều lần, vào những thời khác sống còn cũng không luống cuống như vậy.
Sở Tiêu Tiêu càng khóc dữ dội hơn, cô ấy bụm mặt khóc nức nở: “Anh đừng hỏi nữa, em không biết nói thế nào, anh không giúp em được. Nếu sau này chúng ta chia tay, anh đừng quên em là được."
Tôi sốt ruột vô cùng: "Chia tay gì chứ, em nói cho rõ đi nào. Sở Tiêu Tiêu, em khác với Lâm Phương, anh sẽ không chia tay với em, em cũng đừng hồng bỏ anh mà chạy. Nếu em dám chia tay với anh, dù có đuổi tới chân trời góc biển, anh cũng phải tìm được em.
Khi nói chuyện, mặt tôi đỏ hoe như một con dã thú.
Tôi rất nghiêm túc, cô ấy khác với Lâm Phương. Lâm Phương muốn rời khỏi tôi, tôi có thể nói đối cầu khó chịu, có thể nói vài lời đàng hoàng, chúc cô ấy hạnh phúc trong tương lai. Sở Tiêu Tiêu thì không được. Nếu có ấy rời khỏi tôi và ở bên bất kỳ người đàn ông nào khác, tôi sẽ liều mạng mất, tôi không thể chịu nổi khi người khác có được cô ấy
Tôi đứng dậy bật đèn rồi quấn chặn cho cô ấy, sau đó vừa lau nước mắt vừa đỗ cô ấy. “Rốt cuộc là có chuyện gì, em nói cho anh biết đi. Dù em có muốn chia tay với anh, em cũng phải cho anh một lý do để làm anh hết hi vọng chứ
Sở Tiêu Tiêu khóc nức nở. “Em không muốn chia tay với anh, nhưng bố em sẽ dùng mẹ em để ép buộc em.” “Mẹ em? Bà ấy thế nào? Em chưa từng nói với anh về bà ấy. “Bà ấy bị bệnh." Sở Tiêu Tiêu ủ rũ củi thấp đầu. “Anh có thể chi tiền để chữa trị cho bà ấy" Tôi nói: "Anh sẽ mời bác sĩ giỏi nhất thế giới.