Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 70: Gãy tay.
Hiện trường im phăng phác, đừng nói báo cảnh sát mà đến phát ra một tiếng động cũng không dám.
"Bọn mày muốn làm phản chứ gì, ở thành phố Thông này ai dám nhắc đến ba chữ báo cảnh sát với tao chứ. Ha ha, mẹ nó đúng là nực cười. Tao muốn xem xem tên cảnh sát nào ở thành phố Thông dám đến đây đấy”.
Hoàng Mao nhặt cây gậy dưới đất lên, thấy tôi đang tức giận liền lấy cây gậy vỗ vào mặt tôi.
"Mày là Trương Siêu à, nghe nói mày chơi Trần Ngọc Châu một vố rồi, mày cũng được đấy chứ. Trần Ngọc Châu là tấm lá chắn của bang Thanh Long bọn tao mà mày cũng dám động đến sao? Hôm nay, bố mày lấy một cánh tay của mày cũng không quá đăng chứ”
“Anh Hoàng Mao à, chúng ta không cần tay của hắn đâu mà cần cô em đứng sau lưng hắn thôi."
Tôi tức điên lên, bọn chúng dám nảy sinh ý đồ xấu xa với Sở Tiêu Tiêu.
Hoàng Mao cười phá lên, sau đó đám đàn em của hắn nhìn chằm chằm vào người Sở Tiêu Tiêu rồi còn liếm mép nữa.
"Cô em là con gái của Sở Hoài Ân chứ gì, bố cô nợ không ít đâu đấy. Hay là cô làm cho bọn anh vui vẻ đi, bọn anh sẽ giảm nợ cho bố cô em. Ha ha ha!"
Sở Tiêu Tiêu tức giận trợn tròn mắt rồi hét lên: "Anh, anh nói bậy bạ."
Cô ấy càng như vậy thì tên Hoàng Mao đó càng đắc ý, hắn cầm cây gậy rồi chọc vào váy Sở Tiêu Tiêu.
“Dù sao bọn anh đây cũng đang chờ bệnh viện giao người ra, bây giờ đang rảnh rỗi, hay là chơi với cô em chút nhé."
"Anh!" Nước mắt Sở Tiêu Tiêu đột nhiên chảy xuống.
Hoàng Mao không hề nói đùa, hắn gật đầu với hai tên đàn em ra chỉ thị bảo chúng bắt lấy Sở Tiêu Tiêu.
“Trốn gì mà trốn hả? Trốn được ngày một ngày hai chứ có trốn được cả đời không. Hôm nay bố mày muốn chơi mày là cho mày thể diện rồi đấy, không ai cứu nổi đâu!"
Bốp!
Hoàng Mao đang trêu chọc Sở Tiêu Tiêu thì không ngờ lại bị tôi nắm lấy cây gậy.
Hắn ra sức kéo lại nhưng cây gậy không hề động đậy chút nào, cứ như cây gậy bị dính vào tay tôi vậy.
Hoàng Mao dần dần ngẩng đầu lên rồi nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt của chúng tôi gặp nhau rồi lóe ra tia lửa như hận không thể giết chết đối phương.
"Mày kiếm chuyện hả?" Hoàng Mao cần răng rồi quan sát tôi một lượt.
"Anh đừng ức hiếp người quá đáng, giang hồ cũng phải có quy tắc của giang hồ."
"Ha ha, ở thành phố Thông này bang Thanh Long bọn tao chính là quy tắc, mày còn nói chuyện quy tắc với tao ư? Mẹ mày, mày là cái thá gì? Bỏ tay ra!"
Bây giờ tôi không muốn đắc tội với bang Thanh Long vì bọn chúng có thế lực mạnh và thủ đọan cũng rất độc ác, đắc tội với Trần Ngọc Châu và đắc tội với bang Thanh Long hoàn toàn khác nhau.
Tôi nói: "Hoàng Mao, tôi và anh không thù không oán. Anh đến đây tìm Triệu Tử Thâm thì đừng nên làm liên lụy tới người vô tội chúng tôi."
Tuy Hoàng Mao và Kim Lão Tử đều là người của bang Thanh Long những tên Hoàng Mao này ngông cuồng hơn Kim Lão Tử nhiều!
Trên giang hồ rất coi trọng đạo nghĩa nên cho dù là xã hội đen cũng sẽ không gây phiền phức cho người vô tội.
Trong bệnh viện đều là người già yếu bệnh tật, nếu đến đây để ra oai mà bị đồn ra ngoài thì sẽ bị người trên giang hồ cười nhao. Xã hội đen rất coi trọng thể diện, sao hôm nay lại giớ trò này chứ? Đúng là kì lạ, lẽ nào chúng có mục đích khác sao?
Hoàng Mai cười nhạo: “Hôm nay, tao cứ muốn bắt nạt người vô tội đấy. Bố mày, phải cho mày biết rằng hôm nay bố mày đến đây là vì Triệu Tử Thâm - con trai của lão già Triệu Cung Minh, hắn là bác sỹ mà lại giúp bang Hồng Đăng mưu hại bọn tao! Hôm nay, bọn mày bị thương đều là tại tên Triệu Tử Thâm đó, oan có đầu nợ có chủ nên bọn mày đi tìm Triệu Tử Thâm mà báo thù."
Thì ra là bọn chúng đã có chuẩn bị trước khi đến đây.
Tôi chửi thầm một tiếng rồi hỏi: "Mấy người đã ra hiệu với cảnh sát trước rồi nên hôm nay ở đây có ai báo cảnh sát cũng không được đi chứ gì?"
Hoàng Mao cười ha ha rồi nói: “Mày cũng thông minh đấy.”
Tôi hít sâu một hơi, trong lòng bây giờ đang rất khó chịu.
Bây giờ, mọi người ở đây chắc cũngkhông dễ chịu hơn tôi chút nào. Cho dù là ai thì khi biết tin thân phận mình như cá nằm trên thớt thế này thì đều cảm thấy rất bi thảm.
Tôi bỏ tay ra, Hoàng Mao liền lấy cây gậy lại rồi xì một tiếng: "Biết sợ rồi à? Trương Siêu, hôm đó đàn em của tao cũng thấy mày ở đó, mẹ mày, mày đừng sốt ruột. Chờ tao xử lý xong Triệu Tử Thâm rồi sẽ đến lượt mày thôi."
Sở Tiêu Tiêu hỏi tôi: "Bây giờ làm sao đây? Trương Siêu, cậu nghĩ cách nhanh lên”.
Hoàng Mao bây giờ đang hung hăng hống hách đến tột độ.
Triệu Cung Minh, con trai ông không trốn được đâu, nhanh gọi hắn ra đây đi. Đối đầu với bang Thanh Long bọn tao thì ít nhất tao cũng phải lấy một cánh tay của mày.
Tôi không ngờ khi tôi và các chiến hữu liều mạng bảo vệ tổ quốc ở vùng biên giới thì quê hương tôi lại bị loại người này dày xéo đến tình cảnh như bây giờ.
Tôi thở dài một tiếng rồi nói: “Hoàng Mao à Hoàng Mao, mày đúng là đáng chết."
Hoàng Mao không nghe rõ nên bèn hừ một tiếng hỏi lại.
Vừa nói xong hắn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị tôi nắm lấy cánh tay trái sau đó bẻ ngược lên trên vang lên một tiếng rắc, cánh tay của hăn đã bị gãy rời.
Và những người xung quanh vẫn chưa phản ứng kịp là có chuyện gì.
"AAA" Đến lúc Hoàng Mao hét lên đau đớn thì bọn đàn em hắn mới kịp phản ứng.
Trong chốc lát, cả hiện trường đều hỗn loạn, mọi người chạy nháo nhác còn bọn đàn em của Hoàng Mao vây quanh tôi chứ không ai thèm quản những người bệnh đang chạy trốn nữa.
"Nhanh lên, đẩy sản phụ vào đi!"
Tôi thấy Sở Tiêu Tiêu đang định chạy về phía tôi, nên tôi liền hét lên. Sở Tiêu Tiêu vừa muốn giúp tôi vừa muốn giúp sản phụ, do dự một lúc cô ấy cũng nghe lời tôi nói, đầy sản phụ vào bên trong.
Tôi thả Hoàng Mao ra rồi thở một hơi, cơn giận trong lòng tôi không những không dập tắt mà còn đang rất hừng hực.
"AAA! Tay của tao! Bác sỹ!"
Cánh tay của Hoàng Mao rũ xuống sưng vù lên, cả cánh tay của hắn đã bị gãy nát rồi.
Xương cánh tay của người bình thường sẽ không dễ bị gãy nhưng khi đã gãy rồi thì còn đau hơn chết.
Không phải Hoàng Mao yếu đuối mà cơn đau này con người thật sự không chịu đựng được! Hắn không ngờ hắn cầm gậy trong tay còn tôi tay không tất sắt mà trong chớp mắt hắn đã bị tôi khống chế. Hơn nữa còn bẻ gãy tay hắn một cách dễ dàng giống như là bẻ một cành gỗ khô vậy.
Nhưng mặc kệ cho hắn la hét kêu van cũng không có bác sỹ nào đến xem tình hình hắn thế nào.
Bọn đàn em của hắn đỡ hắn dậy sau đó xé một mảnh vải giúp hết cố định lại cánh tay bị gãy.
Hoàng Mao đau đến nỗi tái xanh cả mặt, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng sau đó nghiến răng nhìn về phía tôi: "Tao nhất định phải giết..”
Không chờ hẳn nói xong tôi đã lên tiếng: "Anh khoan đã, hãy để tôi nói một câu nhé. Anh gặp quả báo rồi đấy, đắc tội với ai không nói đằng này lại đi đắc tội với bác sỹ”.
Hắn đau đến mức chết đi sống lại còn bị tôi nói như thế nên tức đến nổi sắp nổ tung lên.
"Mày...!"
"Tôi nói thêm câu này nữa, Anh đừng ngoan cố không nghe lời khuyên, ông cha ta đã nói rồi mà lượng y như từ mẫu. Anh nhìn đi đưa con bất hiếu như anh bây giờ bố mẹ cũng không cần nữa. Bây giờ ôm cánh tay gãy đứng đây như trẻ mồ côi, đúng là đáng thương”.