Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
* Tôi nói: “Chuyện này Lâm Phương vẫn chưa biết đầu, cô đừng nói cho cô ấy biết."
“Tại sao chứ? Nếu cô ấy biết cậu là thiếu gia của tập đoàn Tuấn Nhiên thì chắc chắn sẽ một lòng một dạ ở bên cậu! Này, không phải là cậu lo Lâm Phương tham tiền của cậu chứ...
“Không phải.” Tôi thẳng thắn nói: “Tôi muốn cho cô ấy một bất ngờ. Không phải tôi nói là muốn tỏ tình với cô ấy sao, tôi sẽ nói thân phận thật của tôi cho cô ấy biết vào ngày tôi tỏ tình.
“Được! Vậy khi nào thì cậu tỏ tình, tôi sắp không đợi được nữa rồi, hay là ngày mại kết hôn luôn đi. Lâm Phương có thể ở bên cậu thì hạnh phúc quá rồi, sau này cô ấy sẽ không bị người khác bắt nạt nữa”
Sở Tiêu Tiêu này đúng là biết nịnh hót.
Tôi cười rồi nói: “Cho nên tôi phải nhanh chóng xử lí Trần Ngọc Châu. Chờ đến khi không còn ai có thể làm hại Lâm Phương nữa thì tôi sẽ công khai tỏ tình• với cô ấy.
Tôi tưởng tượng đến khuôn mặt tươi cười của Lâm Phương, trong lòng lại cảm thấy rất ấm áp.
Lúc đó tôi không hề biết rằng trong lúc này Lâm Phương đang bị người ta làm khó ở công ty Lục Thông
Tôi vừa gọi điện thoại xong thì nhận được cuộc điện thoại của Lục Thông “Trương Siêu, cậu, cậu đang ở đâu thế? Không xong rồi, cậu mau đến công ty đi, Lâm Phương bị người ta đánh rồi!”
“Cái gì? Ai làm thế hả?"
“Là một người phụ nữ nói Lâm Phương là hồ ly tinh dụ dỗ chồng cô ta, cậu mau đến đây đi.”
Tôi cầm điện thoại đứng sững sờ, sao loại có thể như thế chứ?
Tôi và Sở Tiêu Tiêu vội vàng đến công ty Lục Thông, sếp Lục đã đứng trước cửa chờ chúng tôi rồi. Dưới ánh nắng mặt trời chói chang, trán anh ta mướt mồ- hồi, không biết là chờ bao lâu rồi.
Nhìn thấy xe của cũng tôi thì sếp Lục không chờ được nữa liền chạy xồng xộc đến.
“Cuối cùng hai người cũng đến rồi, nhanh lên, Lâm Phương đang bị vây lại ở trong kia.
“Rốt cuộc là có chuyện gì thế?” Tôi hỏi.
Lục Thông không quay đầu lại mà kéo tôi chạy một mạch vào trong: “Tôi cũng thấy lạ lắm, cô ấy không phải là bạn gái cậu sao? Haizzz, tôi cũng không biết nói thế nào nữa, cậu tự vào trong hỏi đi.”
Lục Thông không dám nói tiếp nữa, sợ là nói sai gì đó khiến tôi mất mặt.
Sở Tiêu Tiêu cúi gằm mặt xuống, sắc mặt rất kì quái, cứ cố tình tránh ánh mắt của tôi rồi vội vàng nói: “Vào trong xem sao đã.”
Cô ấy đang né tránh tôi ư, tại sao chứ? Rốt cuộc cô ấy đã biết chuyện gì?“Sếp Lục, anh vào trong trước đi, tôi sẽ vào sau. Tôi nói với Sở Tiêu Tiêu vài câu dā."
“Giờ, giờ là lúc nào rồi chứ!” Lục Thông thấy tôi cứ một mực bảo anh ta đi chỗ khác nên chỉ dành vỗ đùi rồi nói: “Được thôi, cậu nhanh lên đấy nhé, dù sao cũng là bạn gái cậu đấy.”
Sở Tiêu Tiêu theo sau Lục Thông muốn rời đi nhưng bị tôi nắm lấy tay kéo lại.
“Cậu đừng hỏi tôi, tôi thật sự không thể nói được. Con người tôi không biết nói dối đầu, cậu đừng ép tôi.”
Tôi liền hỏi: “Cô nói thật với tôi đi, có phải Phương Phương làm gì có lỗi với tôi rồi không?”
“Không đâu, tôi thề tuyệt đối không có chuyện đó.” Sở Tiêu Tiêu không còn cách nào khác bèn nói: “Được thôi, nói cho cậu là được chứ gì. Khi cậu ở trong trại giam thì Trần Ngọc Châu lại điên cuồng theo đuổi Phương Phương, nên Phương Phương... Phương Phương có qua lại mấy lần với cậu ta.”Đầu óc tôi nó ăn một tiếng, hai mặt tối sàm tôi không dám tiên đây là sự thật,
lần trước cô không nói như thế" Tôi khăn cả giọng
sở Tiêu Tiêu liền chắp tay rối rít xin lỗi tôi “Tôi thật sự không cố ý giấu câu dau
Tôi há miệng đờ đẫn lồng ngực đầu đớn như bị một con dao đâm xuyên tim
Tôi đi linh bao năm nay đã từng bị thương nặng nhẹ không ít có mấy lần còn từ cõi chết trở về, xém chúc mất mạng nhưng chưa từng đau như thế này.
sở Tiêu Tiêu năm lấy vai tôi rồi nói: “Cậu cũng phải nghĩ xem, lúc đó cậu bị tạm giam, người trong thành phố này đều đối đầu với cầu thì cậu bảo làm Phương phải làm sao? Cô ấy chỉ là một cô gái yếu đuổi thôi
Trong lòng tôi đang nghĩ rằng trong cùng một hoàn cảnh như thế nhưng tại sao sở Tiêu Tiêu có thể kiên trì còn cóấy thì không.
Sở Tiêu Tiêu như đọc được suy nghĩ của tôi liền nói tiếp: “Cậu đừng so sánh tôi với Lâm Phương. Cho dù tình hình gia đình tôi bây giờ không ổn lắm, bố tôi thì đang giận tôi nhưng cũng không ai dám làm gì tôi cả. Nhưng Lâm Phương thì khác, cậu bị tạm giam còn tôi thì bị nhốt lại trong nhà, ai bảo vệ cô ấy được chứ?"
Trong lòng tôi cảm thấy rất khó chịu nhưng lời của Sở Tiêu Tiêu cũng rất có lý.
Sở Tiêu Tiêu giữ chặt lấy vai tôi.
Cô ấy nói tiếp: “Trương Siêu, tôi đã hỏi cậu rất nhiều lần rồi, cậu có thật lòng thích Lâm Phương hay không. Phương Phương cần người bảo vệ và chăm sóc cô ấy, có thể là lúc có cô ấy cậu sẽ thấy rất phiền phức...
Tôi đẩy tay cô ấy ra rồi nói: “Không phải tôi cảm thấy phiền phức.
“Vậy cậu đừng lăn tăn mấy chuyện nàynữa. Cô ấy phải chịu quá nhiều cực khổ rồi, sau này GỒU có thể chăm sóc cô ấy để cô ấy không phải chịu khổ nữa không?
“Tôi " Tôi thở dài một hơi "Nếu tôi không đồng ý thì không phải là người.”
sở Tiêu Tiêu vui mừng hớn hở kéo tôi đi vào bên trong “Cậu đừng nghĩ ngợi linh tình nữa, cả đời này cậu thuộc về Phương Phương nhà chúng tôi rồi. Hai người đẹp đôi lầm đấy, đi thôi nào.”
Tôi nói: “Lâm Phương may mắn lắm mới có được người bạn tốt như cô.”
“Tôi là chị đại của cô ấy, đương nhiên là phải bảo vệ cô ấy rồi.
Tôi nói: "Còn chuyện này nữa, tạm thời đừng tiết lộ thân phận của tôi. Lát nữa cô lấy thân phận là giảm đốc mới rồi ra mặt giúp tôi nhé. Công ty của cô vốn dĩ có chút hợp tác với tập đoàn Tuấn Nhiên nên bay giờ Tuấn Nhiền mua công ty này rồi hợp tác với cô cũng hợp tình hợp lýsở Tiêu Tiêu sừng người ra, đôi mắt sáng lấp lánh, viền mắt thì đỏ hoe.
"Không phải là cô cảm động muốn khóc đấy chứ?
Sở Tiêu Tiêu chửi toáng lên: “Xàm xí, tôi chỉ cảm thấy là cậu còn có chút lương tâm đấy thôi
Con bé này đúng là ngốc thật, tuy là mềm miệng độc địa như thế nhưng mà cô ấy rất lương thiện, thảo nào Lâm Phương và cô ấy luôn là bạn tốt của nhau.
Chúng tôi tìm người nghe ngóng một lát mới biết bên trong xảy ra chuyện gì.
Sáng hôm nay khi đi làm thì có một người phụ nữ tự xưng là bạn gái của Trần Ngọc Châu lao vào công ty đòi tìm gặp Lâm Phương, sau đó liền chửi Lâm Phương một tràng rồi nói cô ấy là hồ ly tính cướp người yêu của cô ta.
Lâm Phương vốn dĩ da mặt đã rất mỏng nên khi bị mắng như thể cô ấy chỉ đỏ mặt không biết nên làm sao cả.Tôi và Sở Tiêu Tiêu đi đến trước quầy lễ tân thì nghe thấy tiếng chửi bởi.
“Đồ gái đĩ không biết xấu hổ hả? Người đàn ông của tao mà mày cũng dám cướp, mày thèm khát đến mức không chịu nổi nữa hả? Mọi người đến đây mà xem này, cái thứ lẳng lơ của công ty các người là con giáp thứ mười ba. Đúng là đồ mặt dày vô liêm sỉ...
Lâm Phương đỏ bừng mặt muốn bào chữa cho bản thân mình nhưng cô ấy đâu phải là đối thủ của cô gái kia.
Khi chúng tôi đi vào đại sảnh công ty thì nhìn thấy một cô gái to béo đang chỉ tay chửi bởi Lâm Phương. Khi tôi nhìn thấy liền hết hồn, tôi còn tưởng là một con tê giác cơ.
Sở Tiêu Tiêu thở dài một hơi rồi lắc đầu nói: “Trời đất, tôi bắt đầu thông cảm cho Trần Ngọc Châu rồi đấy. Cơ thể mảnh khảnh của hắn ta mà không bị người phụ nữ khổng lồ này đè chết sao? Thảo nào hắn ta càng ngày càng yếu ớt thế!”
“Tô Tiểu Tường, cô đừng sỉ nhục tôi, tôi không hề.…….
Tô Tiểu Tường, tôi vừa nghe thấy cái tên này liền quay người đi. Sở Tiêu Tiêu kéo tôi lại, nhìn tôi đầy nghi ngờ: “Cậu muốn làm gì?”
Tôi mất hết kiên nhẫn: “Tôi không tiện ra mặt với người này, để tôi đi gọi bảo vệ đến.
“Nhảm nhí, có gì mà không tiện hả? Có phải cậu nuốt lời rồi không? Sau này tôi nhất định sẽ nói cho Lâm Phương biết.”
“Tôi nuốt lời gì chứ? Tôi... sau này tôi sẽ giải thích với cô...
Nhưng tiếc là đã quá muộn, tôi còn chưa kịp đi thì Tô Tiểu Tường đã phát hiện ra tôi rồi. Cô ta vừa tếu táo vừa ngạc nhiên thốt lên: “Trương Siêu, thì ra là anh ư? Anh ở đây à?”
Chịu thua rồi, lần này tôi không đi nổi nữa rồi. Tôi nghi ngờ có phải ông trời đang trêu người tôi không, càng tránh mặt người nhà này thì đi đâu cũng gặp.“Là tôi, thả Lâm Phương ra đi.
Tôi vừa nhìn khuôn mặt béo ú xém chút không nhận ra kia thì những kí ức trong quá khứ lập tức ùa về. Từ khi tôi bảy tuổi đến mười bảy tuổi, tôi phải chịu sự đày đọa hành hạ của người nhà này. Tôi tưởng rằng tôi đã quên hoặc sẽ không so đo nữa nhưng đến hôm nay tôi mới biết rằng không phải như thế, vì những kí ức đó tôi đều nhớ hết hơn nữa còn nhớ rất rõ.
Sở Tiêu Tiêu không hiểu chuyện gì đang xảy ra bèn hỏi tôi: “Cậu quen cô ta à?”
Tôi hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Em họ của tôi, là con gái của cô tôi.”
Họ không biết quan hệ của tôi và gia đình cô tôi mà chỉ cho rằng là bà con họ hàng bình thường. Lục Thông vốn dĩ một mực đứng về phía Làm Phương nhưng khi nghe tôi nói như thế thì không biết nên giúp ai cả.
Tô Tiểu Tường là em họ của tôi và là con gái thứ hai của cô tôi.- Từ nhỏ cô ta đã rất cay nghiệt, tuy là không ác độc như anh trai và mẹ cô ta nhưng cũng không phải là người tốt. Lúc nhỏ nó còn cố tình bỏ thêm muối vào cơm của tôi, những chuyện thế này nó làm cũng không ít.
Từ nhỏ Tô Tiểu Tường đã bị mẹ nó nuông chiều hư đốn, khi tôi rời khỏi nhà nó mới mười bốn tuổi. Lúc đó nó còn là một cô gái rất tùy tiện ương bướng nhưng không béo, mới năm năm không gặp mà béo đến mức này rồi.
Sở Tiêu Tiêu hỏi: “Nhà cô cậu có quyền có thể à?”
“Cướp mất căn nhà bố mẹ tôi để lại. Nhưng mà cô tôi cũng rất biết đào mỏ nên mấy năm nay chắc trèo được cành cao nào rồi, nếu không Trần Ngọc Châu sao có thể ngó ngàng tới Tô Tiểu Tường chứ.”
Tôi đi đến bên cạnh Lâm Phương, nhìn cô ấy khóc sưng hết cả mắt tôi cảm thấy rất đau lòng, cơn giận cũng lập tức bay biến.+ “Đừng khóc nữa, anh đến rồi đây” Tôi vuốt tóc Lâm Phương sau đó cô ấy nhào vào lòng tôi, những uất ức hồi nãy phải chịu cuối cùng cũng không nhịn nỗi nữa liền khóc một tràng.
Tô Tiểu Tường nhìn thấy cảnh này nhưng hoàn toàn không để ý vì bây giờ hứng thú của cô ta đều ở chỗ tôi hết rồi
“Anh Trương à, lâu rồi không gặp, anh sống tốt hơn nhiều rồi nhỉ. Mẹ tôi nói anh đi lính rồi mà, sao lại bị đá đít về thế này? Không làm được gì nữa nên chỉ đành tìm cái dép rách này à. Tôi là em họ nên mới có lòng khuyên anh một câu nhé, đừng dính líu với loại phụ nữ bẩn thỉu này, cô ta sẽ hại chết anh đấy.”
Lâm Phương tuy là mền yếu nhưng bị người ta sỉ nhục như thế cũng không chịu được bèn tức giận hỏi: “Tôi nói chuyện với ai thì liên quan gì đến cô hả? Trần Ngọc Châu là bạn học cấp ba của tôi, tôi nói chuyện với cậu ta vài câu nhưng giữa chúng tôi hoàn toàn trong sạch không có gì cả! Còn cô dựa vào đâu mà đến đây nói tôi chứ?”• Tô Tiểu Tường bật cười ha hả: “Ôi trời ơi, đúng là một bông sen trắng tinh khiết nhỉ. Cô ngồi lên xe của bạn trai tôi rồi còn nhận hoa anh ấy tặng nữa mà bây giờ còn nói mình trong sạch ư. Cô không biết xấu hổ à?”
Trong lòng tôi rất đau đớn, không biết nói gì nữa cả.
Lâm Phương giống như một con thú dữ bị chọc tức, giận dữ nói: “Bây giờ cô gọi Trần Ngọc Châu đến đây đi, chúng ta ba mặt một lời hỏi cho ra lẽ. Bó hoa hồng đó là cậu ta đẩy về phía tôi bằng được, tôi cũng không muốn lên xe nhưng cậu ta nói nếu tôi không đi theo cậu ta thì cậu ta sẽ bảo bệnh viện đuổi bố tôi ra. Cậu ta là bạn trai của cô thì sao cô không giữ bạn trai mình đi chứ.”
Tôi ngạc nhiên: “Thì ra là như thế sao?”
Lâm Phương lau nước mắt rồi nói: “Em biết chuyện này sẽ không giấu được anh. Trương Siêu à, em thật sự không làm gì có lỗi với anh cả, anh đừng nghe người khác nói linh tinh được không? Nếu anh cũng không cần em nữa thì emthật sự không còn gì nữa rồi.”
Mọi người đều biết bình thường Trần Ngọc Châu hay bám lấy Lâm Phương, lần này nghe Lâm Phương nói như thế thì không ai tin lời của Tô Tiểu Tường nữa và ai nấy cũng đều trách Tô Tiểu Tường ngang ngạnh.
Từ nhỏ đến lớn Tô Tiểu Tường đều làm mưa làm gió chứ chưa từng phải chịu thiệt thòi như bây giờ. Sau khi bị chỉ trỏ phê bình một hồi lâu, cô ta căm tức hét toáng lên.
“Được đẩy Lâm Phương, tôi đánh chết cô!” Tô Tiểu Tường với tay lấy một cái ly rồi vứt về phía Lâm Phương.
Mọi người hoảng hốt hét lên còn tôi thì theo ý thức che chắn cho Lâm Phương, cái ly kia đập trúng đầu tôi. Đột nhiên đầu tôi nóng ran lên, một dòng máu đỏ tươi dần chảy xuống.
Tôi chửi tục một câu trong lòng rồi chùi máu: “Tô Tiểu Tường, rốt cuộc cô muốn làm gì hả?”Tô Tiểu Tường bị máu làm cho hoảng sợ đứng sững sở. “Tôi, tôi không cố ý đầu... nhưng mà là anh không đúng. Anh là anh họ của tôi sao lại giúp loại phụ nữ bẩn thỉu này chứ?"
“Ai là anh họ của cô hả? Từ năm mười bảy tuổi dọn ra khỏi nhà thì tôi không có quan hệ gì với gia đình cô nữa rồi. Con người có trời sinh đã thích tự cho mình là đúng rồi, cô và Trần Ngọc Châu có quan hệ gì thế, không phải là cô tự biên tự diễn đấy chứ.”
Mọi người cùng cười ồ lên, Tô Tiểu Tường hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống đất.
“Cô đã gọi tôi một tiếng anh họ thì tôi dạy cô vậy. Tên Trần Ngọc Châu này chỉ được mồm miệng thôi, hắn nói cô là bạn gái hắn sao? Cô thử ra ngoài nghe ngóng xem hắn ta có bao nhiêu bạn gái, đừng làm loạn ở đây nữa mà mất thể diện của chính mình."
Tôi dám lấy đầu mình ra để đánh cược rằng Trần Ngọc Châu tuyệt đối sẽ không thích Tô Tiểu Tường.Thật ra cô tôi rất xinh đẹp nên Tô Tiểu Tường cũng có tố chất để trở thành mỹ nữ, nhưng cô ta tham ăn quá nên bây giờ mới trở nên béo mập như thế này.
Loại cậu ấm nhà giàu như Trần Ngọc Châu chắc không có gu kiểu nước ngoài đó đâu. Tô Tiểu Tường béo như thế hắn ta thích mới là lạ. Chắc là con rùa rụt đầu này lừa Tô Tiểu Tường vì mục đích gì đó, còn Tô Tiểu Tường thì cứ tưởng là thật.
Tô Tiểu Tường sững người ra, cô ta không biết bây giờ nên làm gì cả.
Lâm Phương lau nước mắt rồi nói:
“Trương Siêu nói thật đó, tôi và Trần Ngọc Châu chỉ là bạn học cùng lớp thôi. Chúng tôi lớn lên bên nhau từ nhỏ mà, bạn gái của cậu ta không đến một trăm có thì cũng có tám mươi cô.”
Sở Tiêu Tiêu chặt chém thêm: "Chỉ là không có kiểu như cô thôi.”
Mọi người lại cười ồ lên lần nữa.
Thật ra Tô Tiểu Tường cũng đã phần- nào hiểu được câu chuyện rồi, chỉ là con gái da mặt rất mỏng nên ai cũng không muốn bị người khác chế giễu như thế.
“Mấy người nói bậy, tôi là vị hôn thê của Trần Ngọc Châu! Điều này là do chính miệng bố của Trần Ngọc Châu thừa nhận! Hừ, anh họ à, tuy là lúc nhỏ gia đình tôi đối xử với anh không tốt lắm nhưng nói gì thì nói cũng đã nuôi nấng anh khôn lớn. Sao anh có thể đứng về phía người ngoài chứ?”
Không chờ tôi nói gì, Sở Tiêu Tiêu đã giành trước: "Cô đùa đấy à, Trần Như Hải có phải già rồi nên lẩm cẩm không?”
Hôm nay Sở Tiêu Tiêu không biết bị làm sao mà nói câu nào lại khiến mọi người cười nắc nẻ câu đó.
Hồi nãy vốn dĩ không khí đang rất nặng nề nhưng cô ấy nói vài câu xong thì ai nấy đều ôm bụng cười.
Tôi nói: “Cô là vị hôn thê thì về nói với Trần Ngọc Châu đi, đừng để hắn qua lại với người phụ nữ nào khác nữa. Nếu không thì cô đánh gãy chân hắn ta đi. Phụ nữ trong thiên hạ này nhiều như thế cơ mà, sao cô có thể quản hết được nên chỉ có thể quản Trần Ngọc Châu thôi.”
Sở Tiêu Tiêu nói: “Đúng, đánh gãy chân đi, đánh gãy cả ba chân đi.”
Câu nói của cô ấy hài không chịu nổi, tôi phải ôm vết thương trên đầu cười sặc sua.
Tô Tiểu Tường không còn mặt mũi để đứng đó được nữa, chỉ đành khóc lóc- chạy ra ngoài.
Cô ta vừa đi thì lòng tôi cảm thấy nặng trĩu.
Lần trước gặp cô tôi, lần này lại gặp Tô Tiểu Tường. Tôi thật sự không muốn dính dáng gì đến nhà họ Tô nữa nhưng đây là sự thật sao? Ở thành phố Thông này tôi có thể trốn đi đâu được chứ? Chỉ cần tôi ở lại thành phố này thì sớm muộn gì cũng sẽ không tránh khỏi việc chạm mặt họ.
Chỉ hi vọng là đến lúc đó tôi đã có đủ sức mạnh rồi. Tôi phải điều tra rõ bố tôi không hề lái xe khi say rượu, cũng không phải bố tôi hại chết dượng tôi. Oan có đầu nợ cho chủ, sự đối đãi vô nhân đạo tôi phải chịu mấy năm nay không phải là thứ mà tôi đáng phải gánh chịu!
Lâm Phương sợ hãi quá nên khóc đến nỗi hai mắt sưng lên như quả óc chó, sau khi giới thiệu Sở Tiêu Tiêu với Lục Thông, tôi liền đưa Lâm Phương về nhà nghỉ ngơi.Trên đường đi Lâm Phương không nói câu gì cả mà chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ đầy tâm sự, tôi rất đau lòng nhưng cũng không biết làm gì để giúp cô ấy.
Tôi thử nói chuyện vài câu với cô ấy nhưng cô ấy cũng không có hứng nên chỉ nói vài câu, có khi thì chỉ gật đầu hoặc lắc đầu.
Tôi bất giác nghĩ đến câu nói của Sở Tiêu Tiêu, Lâm Phương đã phải chịu khổ nhiều rồi nên sau này nếu có thể thì tôi muốn bảo vệ Lâm Phương và sẽ không để cô ấy phải chịu thiệt thòi nữa.
"Ting ting..."
Đột nhiên điện thoại tôi lóe sáng lên, có một tin nhắn đến. Tôi cầm điện thoại lên nhìn rồi bất giác mỉm cười.
“Ai tìm anh à?” Lâm Phương hỏi.
“Sở Tiêu Tiêu... Tôi vừa trả lời vừa chú ý nhìn các cửa hàng bên đường.
Lâm Phương hỏi tiếp: “Chuyện của emvà Trần Ngọc Châu là Tiêu Tiêu nói cho anh biết sao?"
“Cũng không hẳn là thế. Vốn dĩ cô ấy cũng không muốn nói nhưng bị anh ép nên cô ấy mới nói ra nhưng mà chuyện này cũng không thể trách cô ấy được.”
Thật ra trước Sở Tiêu Tiêu thì Thanh Thanh đã nói cho tôi biết trước rồi, chỉ là tôi không tin mà thôi. Nhưng bây giờ chuyện này dù sao cũng xảy ra rồi nên tôi cũng không muốn dây dưa băn khoăn mãi nữa, cứ để nó qua đi vậy thôi.
Dù sao tôi cũng rất thích Lâm Phương, Sở Tiêu Tiêu nói đúng, tôi đã thích cô ấy như vậy thì còn quan tâm đến chuyện quá khứ làm gì?
Không ngờ Lâm Phương lại nắm chặt nắm tay lại rồi nghe cô ấy hừ một tiếng, từ kính chiếu hậu tôi nhìn thấy khuôn mặt đẫm lệ của cô ấy.
“Sao thế?” Tôi vội vàng dừng xe lại.
Lâm Phương khóc nức nở không nói gìcả rồi nắm chặt lấy tay tôi đặt lên ngực cô ấy, một lát sau mới hỏi: “Cho dù người khác nói thế nào anh cũng đừng rời xa em được không? Em thật sự không muốn mất anh đâu.”
“Đương nhiên rồi, anh không thể rời xa em được.” Tôi ôm thật chặt Lâm Phương vào lòng, có được người phụ nữ tốt như thế này là phúc cả đời này của tôi nên tôi tuyệt đối sẽ không buông tay đâu.
Lâm Phương khóc thút thít trong lồng ngực tôi, cô ấy ôm chặt lấy cổ tôi, vừa khóc vừa run lẩy bẩy, nước mắt cô ấy chảy vào trong cổ áo tôi. Cô ấy rất ít khi than khổ nhưng tôi rất hiểu sự cực khổ của cô ấy.
Sở Tiêu Tiêu nói đúng, cô ấy là một cô gái yếu đuối, sao có thể chống lại Trần Ngọc Châu được chứ? Nhiều năm như vậy kiên trì để không bị Trần Ngọc Châu vấy bẩn đã là điều giới hạn mà cô ấy làm được rồi.
Tôi vuốt tóc cô ấy rồi dịu dàng nói: “Đừng sợ, sau này anh sẽ bảo vệ em.Anh và Tiêu Tiêu sẽ bảo vệ em.”
Lâm Phương nằm chặt lấy áo tôi giống như một đứa trẻ con đang cầm lấy món đồ chơi mà nó yêu thích nhất, tôi cảm thấy rất đau lòng.
Lâm Phương khóc một trận xong, mặt đều đẫm nước mắt, sau đó rướn lên hôn tôi một cái rồi nhìn tôi nghiêm túc nói: “Anh đối xử với em tốt thật, bây giờ em hối hận lắm.”
“Hối hận gì thế?” Tôi lau nước mắt giúp cô ấy, người đẹp đúng là có lợi mà. Nếu Tô Tiểu Tường khóc như thế tôi chỉ muốn lập tức đẩy cô ta ra thôi nhưng Lâm Phương khóc như thế này thì vừa đáng yêu vừa khiến người ta đau lòng.
“Em hối hận vì thời cấp ba đã không ở bên anh” Cô ấy sụt sịt: “Đều tại anh, mấy năm nay anh trốn đi đâu vậy chứ?"
Tôi nhẹ tay tát cho mình hai cái: “Đều tại anh, tại anh hết. Sau này anh sẽ luôn ở bên cạnh em, sẽ không đi đâu nữa."
Cô ấy gật đầu lia lịa nhưng ánh mắt củatôi lại nhìn chằm chằm bờ môi căng mong của cô ấy không rời. Bởi vì lúc này cắn môi khóc nên bây giờ môi rất hồng hào giống như một quả cherry đang mà tôi ăn vật
Tôi căng thẳng văn tay Làm Phương cũng phát hiện ra tôi đang để tìm ở nơi khác nêm nằm lầy cảm tồi rồi hồi tài đừng nghĩ gì mà lại không nghe cô ấy
Tôi đang muốn tập trung tình thần thì ảnh mặt tôi lại di chuyển xuống phía Quốc Hàm này có ai mặt vest đi làm cô se không hề hở hang nhưng tôi là quân nhân nên luôn có thói quen ngồi thẳng lưng người tôi cao hơn cô ấy nên nhìn từ gốc độ của tôi thì cảnh sắc mềm mịn trắng như tuyết bên trong tôi đều nhìn thấy rất rõ ràng.
Cô ấy đang khóc thút thít nên đôi gò bồng đảo cũng chuyển động theo tiếng khóc, cổ họng tôi bất chợt nóng ran lên như bị lửa đốt và có một cảm giác rất ngứa ngáy khó chịu làm từ vùng bụng lên trên.Cô ấy là bạn gái của tôi mà, hôn một lúc chắc cũng không sao đâu. Tôi và Lâm Phương không phải là chưa hôn nhau nhưng nói thật trong lòng tôi cô ấy giống như nữ thần nên tôi không dám lỗ mäng
Nhưng dù sao tôi cũng là đàn ông, đàn ông ai mà không muốn mấy chuyện đó chứ. Cho dù hành động của tôi rất thật thà đứng đắm nhưng trong lòng tôi không thể nào đứng đắn nổi. Đó chính là bản năng của con người.
Hơn nữa nếu tôi cứ “chính nhân quân tử như thế này thì Lâm Phương có giống như Sở Tiêu Tiêu, sẽ nghĩ tôi có vấn đề ở đâu đó không?
Trong lòng tôi vô vàn suy nghĩ chính là để cổ vũ bản thân mình hôn Lâm Phương một cái
Hán một cái cũng có phạm pháp đầu tôi là bạn trai danh chính ngôn thuận của cô ấy mà.
cổ vũ mình lấy hơi xong, khi tôi ôm gay cô ấy định hôn cô ấy thì điện thoại LàmPhương đột nhiên đổ chuông, cô ấy bèn quay người lấy điện thoại.
Vãi thật! Trong lòng tôi đang tự chửi bản thân mình nhưng biết làm sao được vì cơ hội đã vụt mất rồi.
Lâm Phương nghe điện thoại không vui vẻ chút nào, trả lời qua loa vài câu rồi định cúp máy nhưng đối phương lại không cho cúp máy.
Sau đó Lâm Phương mất hết kiên nhẫn hét lên: “Trần Ngọc Châu, cậu đã có vị hôn thế rồi đấy. Hôm nay vị hôn thê của cậu đến tìm tôi rồi, cậu đừng bám lấy tôi nữa có được không hả?”
Là điện thoại của Trần Ngọc Châu sao? Mẹ nó, thằng nhãi này còn dám gây chuyện ư?
Tôi ra hiệu cho Lầm Phương đưa điện thoại để đổi mới chuyện với hàm
Nhưng Lâm Phương không đưa cho tới về mặt cô ấy đầy nước, giảm một hồi sau đó thì rất tuyệt vọng. Tôi không biết tốt cuộc là có chuyện gì môi tưởng cô ấy chứng không mới cho tôi biết
Lâm Phương mới bằng giọng cầu xin “Cậu đã có vị hôm thề trồi, trời cũng đã có bạn trai rồi, cầu từng cho tiền đi được không hề
Lòng tối móng như lửa điết, không biết Trầm Ngọc Châu rốt cuộc đã uy hiếp Lâm Phương cái gì
Sau một hồi kích động, cô ấy cũng bình tình lại, một "Cậu có tên không thể tôi đã có bạn trai rồi Là Trương Siêu, được thể có cơ hội tôi sẽ giới thiệu cho một người biết anh ấy ở bên Trương Siêu thì có gì mất mặt chứ. Tôi thích anh ấy. câu cứ tổ chức họp lớp đi, tôi nhất định sẽ đưa anh ấy đi cùng. Đường lực làm, tôi cũng muốn giới thiệu cho mọi người biet- Nói xong một tràng dài, Lâm Phương thở dài một hơi như trút được gánh nặng trong lòng, mệt mỏi nhếch miệng cười với tôi: “Trương Siêu, lần này thì anh không thể bỏ rơi em được rồi, nếu không em sẽ bị cả thành phố Thông này cười nhạo đấy.
Tôi cảm động không biết nên nói gì cả, chỉ có thể nắm chặt tay cô ấy rồi gật đầu lia lịa: “Em yên tâm đi, có cầm súng dí vào đầu anh, anh cũng sẽ không rời xa em đâu.”
Nếu như tôi thật sự làm chuyện gì đó tổn thương Lâm Phương thì tôi cũng không thể tha thứ cho chính mình.
Tôi tin rằng cô ấy thích tôi thật lòng vì với thân phận và quá khứ của tôi mà cô ấy dám công khai chúng tôi yêu nhau với tất cả bạn bè cũ thì tôi còn đòi gì nữa chứ?
Hầu hết trong con mắt của những người ở thành phố Thông này thì tôi chỉ là một tên bảo vệ quèn và còn đắc tội với gia đình không thể đắc tội được ở thành phố Thông nên tôi không hề có chút tiềnChoong 04 Mat
đồ nào.
Còn trong mắt những người bạn cấp ba thì tôi lại càng không đáng một đồng. Tôi là một tên đầu óc có vấn đề chỉ biết uống nước bồn cầu như trong lời đồn, bị người ta bắt nạt mà cũng không dám nói lại nửa lời và là một tên nghèo kiết xác vô dụng. Những cô gái bình thường đều không nói chuyện với tôi câu nào, nếu nói chuyện với tôi thì sẽ bị cả trường cười nhạo nhưng Lâm Phương - hoa khôi lớp mà chàng trai nào cũng ngưỡng mộ lại ở bên tôi.
Cô ấy vì tôi mà làm nhiều chuyện như vậy, không phải là vì tôi chưa công khai thân phận của tôi mà là vì cô ấy thích tôi.
Tôi hận không thể nói cho cô ấy biết tôi là ai ngay bây giờ để cô ấy không cần phải sợ hãi nữa. Đừng nói là một tên Trần Ngọc Châu mà cả bang Thanh Long cũng không là gì cả.
Nhưng bây giờ tôi không thể nói ra, nếu không người ta sẽ cho rằng Lâm Phương vì tiền mới ở bên tôi. Nhưng côấy không phải như thế mà cô ấy là người phụ nữ thuần khiết lương thiện nhất trên đời này.
Tôi sẽ nói cho cô ấy biết thân phận của tôi khi cô ấy công khai giới thiệu tôi trước mặt bạn bè cấp ba. Đồng thời cũng để cho Trần Ngọc Châu biết rằng hắn ta không động được đến tôi và người phụ nữ của tôi!
Tôi dừng xe lại, dựa theo địa chỉ hồi nãy Sở Tiêu Tiêu gửi cho tôi rồi đi đến tiệm hoa mua cho Lâm Phương một bó hoa hồng.
Lâm Phương mừng rỡ ngửi hương hoa rồi cười: “Em tưởng anh hiền lành cục mịch không biết những thứ lãng mạn này chứ. Hi Hi, có phải là giấu em rồi làm thử thế này với người phụ nữ nào khác không hả?”
Tôi hoảng hốt vội vàng nói: “Đâu có! Thật sự không có đầu. Được rồi, thật ra là Sở Tiêu Tiêu dạy anh đấy. Anh chưa từng yêu đương nên nghĩ là Sở Tiêu Tiêu hiểu em với lại cô ấy cũng có kinh nghiệm nữa nên thỉnh giáo cô ấy thôi.”• Lâm Phương im lặng một hồi lâu rồi nói: “Sau này anh đừng gần gũi với Sở Tiêu Tiêu như thế nữa được không? Tuy cô ấy là bạn thân của em nhưng mà em...
Tôi nói: “Ha ha, em lo cô ấy sẽ cướp anh mất à? Yên tâm đi, Sở Tiêu Tiêu chính miệng thừa nhận là không có ý gì với anh rồi, trước đây chắc là em hiểu lầm rồi đó.
Lâm Phương vẫn không yên tâm, có chút không vui nói: “Anh không hiểu phụ nữ đâu, cũng không hiểu Tiêu Tiêu đâu.”
Tôi cứ cảm thấy là do Lâm Phương nghĩ ngợi nhiều rồi, Sở Tiêu Tiêu không phải loại người đó, hơn nữa Sở Tiêu Tiêu thật sự rất tốt với Lâm Phương, bảo vệ cô ấy còn không kịp chứ làm sao có thể cướp bạn trai của Lâm Phương được chứ.
Hơn nữa tôi cũng không nghĩ rằng bản thân mình lại có sức cuốn hút như vậy.
Tôi phải nói giúp cho Sở Tiêu Tiêu vài câu nhưng cuối cùng cũng không thốt được ra khỏi miệng. Nói giúp người phụ nữ khác trước mặt bạn gái của mình thì- cũng không hay lắm, hơn nữa còn dễ gây hiểu lầm.
“Yên tâm đi, chỉ có em để ý anh thôi.”
Lâm Phương cười ha ha: “Biết thế thì tốt.”
Sau khi đưa Lâm Phương về đến nhà, cô ấy bảo tôi lên nhà với cô ấy.
Tôi đưa Lâm Phương lên nhà thì cô ấy lại bảo tôi vào phòng.
Tim tôi đập thình thịch liên tục, tôi thật sự lo lắng mình sẽ làm chuyện gì đó không đứng đắn.
Cũng không thể trách tôi nhát gan được vì tôi chưa từng yêu đương và cũng rất ít khi nói chuyện với phụ nữ.
ở trong quân ngũ thì toàn đàn ông con trai, các chiến hữu cũng thường nhắc đến phụ nữ nhưng đa số đều như tôi, chưa từng ăn thịt lợn mà đã ảo tưởng lợn chạy mất rồi.
Tôi cũng muốn làm chút chuyện gì đó,đặc biệt là Sở Tiêu Tiêu còn cười nhạo tôi là chỉ mới hôn mỗi rồi còn nói tôi là trai ngây thơ còn trinh nữa. Thật ra đến hôn môi mà tôi cũng do dự vì tôi chỉ sợ Lâm Phương không vui.
Lâm Phương mở cửa rồi vào phòng trước, sau đó bảo tôi ngồi chờ một lát để cô ấy đi lấy hộp thuốc rồi băng bỏ vết thương lại cho tôi.
“Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi, đã ngừng chảy máu rồi.” Tôi hét lên nhưng Lâm Phương đã đi vào phòng ngủ rồi.
Tôi nhìn bóng lưng cô ấy đi vào phòng ngủ, thật sự không kiềm chế được nghĩ đến chiếc giường rộng lớn trong phòng ngủ, rồi không kiềm chế được muốn... Tôi thề rằng tôi thật sự không phải đồ háo sắc nhưng đàn ông có những lúc thật sự không khống chế được bản thân mình.
Tôi lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa, hai tay đặt lên đầu gối như học sinh tiểu học.
Lâm Phương đang tìm hộp thuốc trongphòng, từ vị trí tôi ngồi có thể nhìn thấy cô ấy đang cúi người xuống, từ góc độ này nhìn cô ấy chân dài eo thon gọn đẹp hết chỗ nói,
Tôi ngẩn người ra ngồi bất động như kẻ ngốc.
Lâm Phương ôm thùng thuốc đi ra thì tôi lập tức chuyển ánh mắt sang chỗ khác, ho nhẹ một tiếng rồi cầm ly nước mát lên uống một hơi. Lúc uống xong tôi mới ý thức được mặt tôi đã đỏ lên như đít khỉ rồi, may mà tôi da đen nên Lâm Phương không phát hiện ra.
Quả nhiên cô ấy không nói gì mà chỉ giúp tôi xử lý vết thương trên đầu.
“Anh lại đây đi, trốn xa thể làm gì chứ?"
Tôi dịch mông sang chỗ cô ấy, mùi cơ thể của cô ấy thật thanh mát dễ chịu, trong lòng tôi giống như đang bốc hỏa.
Tôi cảm thấy tôi không hôn nhưng nhìn thế này cũng không sao đâu. Cho dù thể nào tôi cũng là đàn ông mà chứ có phải thái giám đầu...Lâm Phương cởi áo khoác ngoài ra, sau đó sợ nóng nên cởi thêm một cúc áo đầu tiên nữa, làn da trắng mướt y như tơ lụa vậy, xương quai xanh thì đẹp không khác gì siêu mẫu
Tôi cúi đầu xuống, bởi vì Lâm Phương đang xử lý vết thương trên đầu cho tôi nên không nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt tôi, vì vậy tôi cứ trắng trợn nhìn mãi như thế.
Đột nhiên Lâm Phương băng bó xong rồi đẩy tôi ra, sau đó nhìn tôi chăm chằm rồi cười.
“Có phải anh muốn giở trò lưu manh không hả?” Lâm Phương đột nhiên hỏi.
“Đâu có, tuyệt đối không có đâu.” Tôi vội vàng làm ra dáng chính nhân quân tử, thực ra tôi căng thẳng đến nỗi mồ hội ướt đẫm lòng bàn tay rồi.
Mẹ nó mất mặt thật đấy, nếu chiến hữu biết được chuyện này chắc cả đại đội sẽ cười tôi chết mất.
• Lâm Phương chắc không biết đọc suy nghĩ của người khác chứ, tôi hốt hoảng uống nước để đánh trống lảng nhưng tôi vừa đưa ly nước đến miệng thì liền nhìn thấy trong ly nước có một giọt máu.
Lâm Phương liền nói bên tại tôi: “Anh chảy máu mũi rồi kìa.”
Tim tôi đột nhiên hỗng một nhịp, lúc Lâm Phương nói chuyện ghé sát tại tôi nên lòng tôi cảm thấy ngứa ngáy như muốn bốc hỏa.
Tôi lắp ba lắp bắp nói đi rửa mặt rồi chạy nhanh vào nhà vệ sinh lau sạch máu mũi.
Sau đó khi tôi đi ra ngoài thì không ngờ Lâm Phương lại không hề tức giận, vậy có nghĩa là tôi có thể làm chút gì đó sao?
Trương Siêu ơi là Trương Siêu, mày còn phải là đàn ông không? Sao lại lề mà lề mề vậy chứ?
Bây giờ Lâm Phương là bạn gái của- mày, lẽ nào mày con muốn con gái chủ động nữa hả?
Tôi lấy hết dũng khí rồi đẩy cửa nhà vệ sinh đi ra nhưng lúc này Lâm Phương đã thu dọn xong hộp thuốc rồi.
Tôi bỗng chốc cảm thấy nhụt chí vì không biết nên làm gì cả.
Đứng ngoài phòng khách chờ một lúc cũng không thấy Lâm Phương đi ra, tôi biết rằng lần này thì hết thật rồi, đều tại bản thân tôi không nắm bắt cơ hội thôi.
Tôi chỉ đành nói với Lâm Phương là phải đến công ty rồi.
Bây giờ xem như là tôi được công ty tuyển vào làm lại và tôi vẫn tiếp tục giả làm tài xế của Lục Thông nên hai ba ngày đầu mà không đi làm sẽ bị lộ tẩy mất.
“Anh chờ chút.” Lâm Phương nói vọng ra.
Tôi tưởng là cô ấy muốn tiến tôi nên cũng không nghĩ ngợi gì nhiều sau đóhai chúng tôi cùng đi ra ngoài cửa, khi tôi mở cửa thì đột nhiên Lâm Phương nắm lấy tay tôi không cho tôi mở cửa.
Cô ấy rướn người lên rồi xoay người tôi đối mặt với cô ấy, cơ thể mềm mại ngả vào người tôi, đầu ngẩng lên nhìn tôi.
Trong đầu tôi bây giờ rất mơ hồ, chỉ cảm thấy cơ thể cô ấy thật là mềm mại. Thân hình nuột nà đó dán chặt lấy người tôi khiến tôi không dám hít thở như chỉ sợ dây thần kinh trên đầu sẽ đứt phạt.
Lâm Phương có chút uất ức nhìn tôi rồi hai tay quàng lấy cổ tôi: "Em không có chút hấp dẫn nào sao?"
“Cái... cái gì?”
Lâm Phương đỏ mặt tía tai rồi nói tiếp: “Anh là đồ ngốc à? Em đã bật đèn xanh thế rồi mà anh còn không hiểu sao, hay là anh không có hứng thú với em?”
Tôi ôm lấy mặt Lâm Phương rồi hôn thật mạnh, trong đầu tôi lúc bấy giờ không nghĩ được gì khác nữa cả.* Tôi kéo áo cô ấy rồi cắn nhẹ vào môi và má cô ấy, mặc kệ Lâm Phương giãy giụa thế nào tôi cũng chỉ muốn đề cô ấy xuống rồi hôn một trận.
Lâm Phương lúc ban đầu còn muốn đẩy tôi ra nhưng sau đó thì mê mang ôm chặt lấy cổ tôi.
Tôi hôn vào má và trước ngực cô ấy, Lâm Phương khó chịu hừ nhẹ một tiếng: “Đừng mà, đừng kéo... kéo hư áo bây giờ”
Không nói câu này thì còn đỡ chứ câu nói này của cô ấy giống như ngọn đuốc vậy, làm cho ngọn lửa trong trái tim tôi bùng cháy mãnh liệt.
Tôi bế cô ấy lên ghế sô pha rồi nằm đè xuống.
Ghế sô pha quá chật nên cơ thể của hai chúng tôi dính chặt lấy nhau, hơi thở cả hai phả vào mặt nhau...
Cơ thể của Lâm Phương giống như có rượu vậy, da thịt đỏ ửng lên khiến tôi không kiềm chế nổi.- Ánh mắt của tôi đi từ mặt cô ấy xuống dưới ngực, Lâm Phương ngại ngùng lấy tay che nhưng bị tôi ngăn lại.
Lâm Phương ôm mặt tôi rồi hôn tôi: “Trương Siêu, em thích anh lắm.
Trong lòng tôi cảm thấy rất ấm áp, chỉ muốn yên tĩnh ôm cô ấy một lúc.
Lâm Phương ghé sát vào tai tôi rồi nói: “Nhưng mà em cũng rất sợ, em rất sợ Trần Ngọc Châu.”
“Em yên tâm đi, hắn ta không hống hách
được bao lâu nữa đâu.”
“Không, anh không được động đến cậu ta nữa, cậu ta là một tên ác ma. Cậu ta đáng sợ hơn anh nghĩ nhiều, cậu ta thật sự dám giết người đấy.”
Hồi nãy đã không còn lo lắng gì nữa nhưng khi nhắc đến Trần Ngọc Châu thì Lâm Phương lại bắt đầu run lẩy bẩy.
Tôi rất đau lòng, vội ôm chặt rồi hôn nhẹ lên thái dương cô ấy.làm Phương nơi "Anh không biết đầu Trước đây nhìn lành người ta có thai sa de hai chet ca hai me con ho day. Han tên là một năm đã nha, cha ta không phải đời thủ của hàn đầu, chúng ta đi Khởi đây đ
TRỜI Tày CHC vọng của tôi rất mãnh liệt nhưng bây giờ đã biến thành sự phẫn nộ
Không biết là trước khi tồi quay lại thành phố thông thì Làm phương phải chịu bao nhiêu khổ cực vì tên Trần Ngọc Châu kia rồi, Sở Tiểu Tiêu nói đúng, đối diện với sự uy hiếp của Trần Ngọc Châu thì có mấy cô gái đảm không khuất phục ch
sớm muộn gì cũng có một ngày Lâm Phương hoàn toàn trở thành người phụ nữ của tôi nhưng mà không phải bây giờ mà là sau khi cô ấy hoàn toàn không sợ tải điều gì nữa
Tôi nhất định phải khiển Trần Ngọc Cháu thân bại danh liệt, sau đó sẽ nói cho tất cả mọi người biết tôi là ai. Từ đó trở đi Làm Phương là người phụ nữ của- tài và không ai có thể làm cô ấy sợ hãi được nữa.
Tôi giúp Lâm Phương chỉnh sửa lại quần áo, Lâm Phương có chút ngạc nhiên.
Tôi nói: "Không phải anh không có hứng thủ với em mà là hứng thủ không chịu nổi nữa rồi. Nhưng mà anh phải giải quyết Trần Ngọc Châu xong mới giở trò lưu manh được.
Lâm Phương nhìn tôi một hồi lâu, sau mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa cười.
“Anh đừng động đến cậu ta nữa, hai chúng ta hạnh phúc là được.”
Tôi không nói gì cả, tôi không thể để người phụ nữ của mình sợ hãi mãi thế này được.
Tôi ôm chặt lấy Lâm Phương rồi dễ dành cô ấy đi ngủ.
Tuy là hôm nay không làm được gì nhưng tôi không hề hối hận, tôi nhất định phải xử lý Trần Ngọc Châu vào ngày họp lớp, sau đó khiến Lâm Phươngtrở thành người phụ nữ của tôi mãi mãi.
Sau khi Lâm Phương ngủ thì Sở Tiêu Tiêu gọi điện đến hỏi tôi là khi nào thì đến công ty.
“Trần Ngọc Châu đến đây gây chuyện rồi, cậu đến đây nhanh lên.
Ha ha, đến rồi thì tốt quá, tôi đang chờ hán đến tìm tôi đây,
Lục Thông chỉ là một công ty quảng cáo nhỏ, trước đây dựa vào mất quảng cáo nhỏ trên Taobao (*) để làm ăn, sau này khó khăn lắm mới nhận được đơn đặt hàng lớn như tập đoàn Cự Ân nên trong một năm nay đều có chỗ dựa đáng tin cậy.
(*) Taobao: trang thương mại điện tử lớn của Trung Quốc.
Sếp Lục nói với tôi là không biết tại sao Trần Ngọc Châu lại biết được tôi đã lật bài nên bây giờ đang đưa người đến đây gây rối, bất luận thế nào cũng bắt tôi phải nghỉ việc.
Tôi từng nói với Lục Thông là sau này ở trong công ty thì Sở Tiêu Tiêu sẽ đại diện cho tôi, nếu có chuyện gì có thể bàn bạc với cô ấy.
Nhưng Sở Tiêu Tiêu vừa nghe nói là Trần Ngọc Châu, biết mình không ứng phó được nên liền gọi cho tôi ngay.
Khi nghe điện thoại, trong lòng tôi nghĩ Sở Tiêu Tiêu là một cô gái và chưa từng xử lý trường hợp nào quá nguy hiểm,quả nhiên là không thể được, một mình cô ấy làm sao mà gánh cả cái công ty nổi, thể thì sau này phải nhờ cậy Lục Thông nhiều rồi.
Ai mà ngờ tôi vừa đến công ty, vừa ra khỏi cửa thang máy thì đã ngửi thấy một mùi rất khó chịu, tanh tưởi giống như mùi cả.
Tôi đã làm rất nhiều nhiệm vụ, có một lần phải mai phục trong rãnh nước năm ngày, ăn uống đều ăn ở trong rãnh nước đó. Nhưng khi ngửi thấy mùi này thì dạ dày tôi rất khó chịu, xém chút là nôn ra.
Trước cổng công ty chất đầy rác, không biết là từ đầu đến, có dòng nước ô nhiễm không rõ màu sắc, có quần áo giày dép bản và hình như còn có xác của một con mèo. Rác chất thành một đống như núi và mùi hôi thối thì lan tỏa khắp mấy tầng lầu, thậm chí có rất nhiều người đến hỏi xem là có chuyện gì?
Bởi vì đống rác đẩy ở ngay trước cửa công ty nên người trong công ty không có cách nào để chuyển ra, tôi cũngkhông thể đi vào được.
Một người bảo vệ đang vò đầu bức tóc nghĩ cách, tiếc là người của công ty đều bị kẹt lại phía trong không ra ngoài được. Thấy tôi đến thì anh ta giống như vừa tìm được cứu tinh, liền kéo tôi lại rồi bảo tôi nhất địch phải giúp anh ta xử lý đống rác này.
“Anh bỏ tôi ra để tôi nghĩ cách đã, nhiều rác như vậy một mình tôi sao xử lý được chứ, anh đừng tưởng tôi là Ngu Công dời núi nhé. Phải rồi, khi Trần Ngọc Châu đến sao mấy người không báo cảnh sát đi? Không phải anh là bảo vệ sao, anh nên ngăn hắn ta lại chứ.”
“Chúng tôi sao dám ngăn hắn lại chứ? Hắn còn tháo cả camera trong tòa nhà này đi hết, rồi còn nói ai dám để lộ chuyện này ra ngoài thì hắn sẽ không tha cho người đó. Cầu xin mấy anh mau chuyển đống rác này đi đi, chủ doanh nghiệp sắp đến đây kiện rồi đấy. Một mình anh không làm được thì để tôi giúp anh.
Mẹ nó, đống rác chất ngút thế này màđưa vào bốn cánh tay của hai chúng tôi thì dọn đến lúc nào mới xong chứ
Anh bảo vệ liền gọi hết bảo vệ của tòa nhà này đến và tầm ba tiếng sau mới dọn sạch được hết đống rác này nhưng mùi hôi thối ở trong hành lang thì vẫn không bay hết được, dù cho mở hết quạt thông gió ra thì cũng tầm một buổi tôi mới bay hết mùi được.
“Mấy anh em dừng lại đã, sếp chúng tôi bảo là hôm nay mọi người vất vả rồi, đây là một chút tâm y
Bảo vệ liền ngại ngùng nói: "Thế này thì không hay lắm, chúng tôi không được nhận tiền của chủ doanh nghiệp.”
Nói thì nói như thế nhưng mắt của anh ta sắp dinh lấy ba ngàn trong tay tôi rồi.
Tôi vỗ vai anh ta rồi đi sang một bên nói: “Người anh em à, chúng ta làm ăn đàng hoàng nên không phải là đối thủ của Trần Ngọc Châu. Nếu hắn còn đến đây gây chuyện thì phải làm phiền mấy anh em giúp đỡ rồi."Bảo vệ thở dài một hơi: "Anh à, chúng tôi cũng không dám động đến anh ta đầu. Tôi thấy anh tốt nhất là nghĩ cách đi, chúng tôi nghe nói tên Trần Ngọc Châu đó tính tình không tốt lắm đâu. Một lần hắn không thành thì nhất định lần sau hằn sẽ đến gây chuyện tiếp.”
“Hằn nói vậy sao?” Tôi hỏi.
“Chúng tôi đều biết là hắn không đội trời chung với anh mà. Khi hắn đến đây còn nói là nhất định phải tiêu diệt công ty Lục Thông này, nếu như Lục Thông không sa thải tên nhân viên tên là Trương Siêu đó. Anh nói xem tên Trương Siêu này là phật hay là quỷ mà dám đối đầu với cậu ấm nhà giàu ghê gớm này cơ chứ.”
Tôi cười rồi dúi tiền vào tay anh ta: “Được rồi, tôi biết rồi. Anh cứ cầm số tiền này đi.”
“Nhưng, anh à, tôi thật sự không giúp gì được anh đâu.” Bảo vệ đuổi theo tôi vài bước rồi nói.
Tôi không quay đầu lại, vẫy vẫy tay rồinói: “Không, hồi nãy anh nói câu đó là giúp tôi rất nhiều rồi. Anh cứ yên tâm cầm số tiền này đi, sẽ không ai biết được đâu. Phải rồi, lần sau Trần Ngọc Châu đến thì mấy anh cứ mặc kệ đi, chúng tôi tự ứng phó là được, mấy anh không cần phải nhúng chàm vụ này đâu.”
“Vậy... vậy cảm ơn anh nhé.”
Những người bảo vệ này chỉ là những người nhỏ bé nên họ cũng không làm gì Trần Ngọc Châu được.
Nhưng Lục Thông không tán thành với cách làm của tôi, anh ta cho rằng nếu bảo vệ không giúp đỡ chúng tôi thì công ty sẽ không trụ được bao lâu nữa.
Do thân phận của tôi nên Lục Thông cũng không dám nói tuyệt tình quá nhưng anh ta cũng không muốn đắc tội với Trần Ngọc Châu. Anh ta bảo tôi hoặc là trực tiếp công khai Lục Thông hợp tác với tập đoàn Tuấn Nhiên, Cự Ân sẽ không dám đắc tội với Tuấn Nhiên, hoặc là bảo tôi giả xin nghỉ việc, dù sao tôi cũng là cổ đông nên cho dù không đilàm cũng được tiền phần trăm.
“Cô thấy sao?” Tôi hỏi Sở Tiêu Tiêu.
Sở Tiêu Tiêu nãy giờ không nói gì cả mà chỉ yên lặng ngồi chờ cách giải quyết của tôi và Lục Thông, lúc này nghe tôi hỏi như thế thì vẫn chưa kịp phản ứng lai.
“Một cô gái thì hiểu gì chứ, Trương thiếu gia à, cậu nghĩ cách đi xem nào. Nếu cứ tiếp tục thế này thì đều gây tổn thất cho tôi và cả Tuấn Nhiên.”
Sở Tiêu Tiêu mặc kệ Lục Thông rồi nói: “Tôi quen Trần Ngọc Châu cũng một thời gian khá dài rồi, hắn không phải là người chịu để yên. Hắn đã có thù với cậu rồi thì đừng nói cậu lấy Tuấn Nhiên ra mà cho dù cậu lấy ông trời ra hắn cũng sẽ tiếp tục đối đầu với cậu thôi.”
Tôi gật đầu rồi nói: “Hắn làm mưa làm gió ở thành phố Thông này quen rồi, bố hắn luôn nuông chiều hắn đến nỗi chuyện giết người cũng xử lý êm đẹp được mà. Chúng ta cứng hay mềm với hắn cũng không có ích gì. Hắn giốngnhu mot dua tre chura dut sura me vay chỉ cần không vừa ý thì hàm sẽ làm loạn mãi đến khi tham vừa ý mới chịu thôi
sở Tiểu Tiểu khó chịu nói: “Từ năm mà trẻ con gì chứ? Hàm là con của gấu nhà có tôi rất muốn nhét ham lại vào trong Dụng của mẹ hàn
Hai chúng tôi nôi xong nồi cười ha ha sảng khoái, sở Tiêu Tiêu giảm cho hàm cai hình tượng cũng hợp làm
“Ôi trời, hai người đúng là rảnh rỗi như còn trêu đùa nhau được nữa chắc chắn Trần Ngọc Châu sẽ tiếp tục báo thù chúng ta đầy
Tôi gật gật đầu
Lục Thông vội vàng hồi "Cậu có cách gì chưa?
Tôi nói: “Không có, chỉ là thấy anh mới rất đúng. Trần Ngọc Châu chắc chắm sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta Anh yên tâm đi, tối nay chúng ta cứ về di da."“Cái gì? Về ư? Hai người về trước đi, tôi ở lại trông chừng đã. Nếu như hắn đến thì tôi còn mặt dày mà đi cầu xin hắn chứ.” Lục Thông nói.
“Sếp Lục, anh cứ về đi, có tổn thất gì thì để tôi bồi thường cho.”
Lục Thông cứ một mực đòi ở lại nhưng tôi không đồng ý, nếu có tổn thất gì thì tôi sẽ bồi thường gấp đôi. Không biết là nể mặt tiền của tôi hay là không dám một mình đối mặt với sự giận dữ của Trần Ngọc Châu nên anh ta chỉ đành đồng ý yêu cầu của tôi.
“Tiêu Tiêu, cô đi lấy xe trước đi, lát nữa tôi sẽ xuống ngay.” Tôi đưa chìa khóa xe cho Sở Tiêu Tiêu.
Sở Tiêu Tiêu trầm tư gật gật đầu.
Khoảng mười phút sau, Lục Thông ngồi trong xe nhìn thấy tôi đi xuống tầng hầm để xe thì mặt anh ta tỏ ra rất tuyệt vọng.
“Ha ha, sếp Lục, anh tưởng là tôi còn âm thầm ở lại bảo vệ công ty à?”
Lục Thông không nói gì cả nhưng những lời trong lòng đều hiện lên trên mặt.
Tôi nói: “Tôi chào hỏi mấy anh em bảo vệ một tiếng thôi.”
“Đúng đúng, để họ phải vất vả rồi.”
“Không phải thế đâu, tôi bảo họ không cần vất vả nữa vì dù sao Trần Ngọc Châu chắc chắn cũng đến báo thù chúng ta nên họ không cần quan tâm nhiều, có uan tâm cũng phí công thôi.”
“Sao cậu có thể làm thế chứ? TrươngSiêu cậu điện nằm” Lục Thông xem chút nhảy xuống xe nhưng lúc này sở Tiểu Tiêu lại đạo hết chân ga, xe chạy như bay nên Lục Thống không dám nhảy xuống
Lúc này anh ta cũng mặc kệ tôi là thiếu gia của tập đoàn Tuần Nhiền mà chỉ tay vào tôi chưa “Trương siêu, nếu cậu không phải là thiếu gia của Tuần Nhiên thì tôi đã bảo người lột dạ cầu ra rồi Công ty này là tâm huyết của tôi mà bị cậu hủy hoại như thế sao?
Sở Tiêu Tiêu không nhìn được nữa bèn nơi yên tâm đi anh Lục, nếu công ty quần này của anh bị hủy thật thì Tuần Nhiền sẽ đèn công ty khác cho anh, anh sợ gì chức hôm nay giữa Tuần Nhiên và Trần Ngọc Châu thì anh buộc phải đặc tôi với một bàn, anh tự chọn đi
Lục Thống ỉu xìu rụt đầu lại không dám nói gì nữa.
Trần Ngọc Châu anh ta không đắc tội được còn tập đoàn Tuần Nhiên thì lại càng khôngLục Thông đâu ngờ rằng người vốn dĩ có một công ty nhỏ như anh ta, và anh ta lại còn rất phấn đấu, vậy mà lại đắc tội với hai người không đắc tội nổi ở thành phố Thông này! Bây giờ anh ta chỉ có thể khóc không thành tiếng thôi.
Sau khi tôi đưa Lục Thông về nhà rồi bảo Sở Tiêu Tiêu lái xe đến dưới nhà Hạ Cát Hoài, tôi đang định xuống xe thì Sở Tiêu Tiêu đột nhiên khóa cửa lại.
“Tối nay tôi cùng đi với cậu.”
“Cô nói gì thế?” Tôi hỏi.
Sở Tiêu Tiêu hừ một tiếng: “Cậu đừng hòng lừa được tôi, cậu bảo mọi người tản ra hết để tối nay đi đánh Trần Ngọc Châu đúng không. Chuyện tốt này sao có thể không có phần của tôi được chứ?”
Tôi dở khóc dở cười: “Trong mắt của cô tôi bạo lực thế hả? Tôi thật sự không có mục đích đó”
Sở Tiêu Tiêu hoài nghi nhìn tôi và hoàn toàn không tin lời tôi nói. Tôi thật sựkhông có cách nào khác chỉ đành giờ hai tay lên: "Nếu cô không tin thì chúng ta ở trong xe cả đêm vậy
"Được thôi
Cô ấy không còn cách nào khác chỉ đành mở cửa xe để tôi đi,
Tôi về nhà Hạ Cát Hoài tắm một cái, Hạ Cát Hoài vẫn tăng ca chưa về nhà nên tôi hỏi cậu ấy xem trong cục dạo này có tin tức gì đặc biệt không
Hạ Cát Hoài nói: "Haizzz, không biết là đảm người cấp trên kia làm sao mà hôm nay dặn dò xuống dưới là tòa nhà Thông Thiên bảo cảnh sát thì không được ai ra khỏi đồn. Phải rồi, có phải cậu làm việc ở tòa nhà Thông Thiên không?”
“Bây giờ cậu là cảnh sát hình sự mà còn quản mấy chuyện dân sự này à?”
“Nói thế nào được nhỉ, vì nhân dân phục vụ thì không phân biệt cảnh sát dân sự hay hình sự. Chỉ là lương của chúng tôi cao hơn một chút nhưng không thể vìthế mà kiêu ngạo
Tôi không tảnh nói chuyện phiến với cậu ta nên cúp máy tôi đi đến bên cửa số nhìn xuống phía dưới thì thấy sở Tiểu Tiêu đã lại xe đi rồi.
Bây giờ chắc người ở tòa nhà cũng đã đi gần hết rồi, tôi liền đi về phòng ngủ rồi lấy một khẩu súng ra từ cái gối tạm bợ làm bằng quần áo cũ
Trần Ngọc Châu, hôm nay là mày tự đến nạp mạng, đừng trách tạo thay diễm vương đến tiền mày.
Xe của tôi để ở công ty, chiếc xe tối nay Sở Tiêu Tiêu lái về là xe của Lục Thông cho nên tôi chỉ đành bắt taxi đi
“Bác tài, cho tôi đến tòa nhà Thông Thiên .
Tôi vừa ngồi vào xe liền cụp mũ lưỡi trai xuống thật thấp rồi cúi đầu xuống, sau khi xe khởi động thì tôi mới phát hiện ra tài xế kia cũng đội mũ lưỡi trai,
“Tài xế, mới đồi ca ?” Tôi hồi.Hắn ta không nói gì mà chỉ lác đầu
Tôi nói: “Khoan đã, rẽ vào con hẻm phía trước đi để tôi mua bao thuốc."
Bác tài làm theo lời tôi rẽ vào con hẻm, trong con hẻm tối om không thấy gì hết, tôi liền kéo mũ lưỡi trai của hắn xuống, Sở Tiêu Tiêu hét lên một tiếng, mái tóc dài xóa xuống.
“Trương Siêu! Cậu thấy mình ấu trĩ không hả?”
“Cô có ấu trĩ không hả? Lấy đầu ra con xe này đấy?”
Sở Tiêu Tiêu thở dài một hơi: “Tôi cho bác tài xế kia ba triệu rưỡi rồi nói với anh ta chúng ta đang ghi hình một chương trình nên mượn xe một buổi tối. Quả nhiên là cậu tự đi tìm Trần Ngọc Châu, không được, cậu phải đưa tôi đi theo”
Gặp phải con đĩa bám đuôi này coi như tôi xui xẻo vậy, sao tôi lại không biết cô ta có chiều này chứ. Đúng là người tính không bằng trời tínhTôi bực tức đẩy cửa xe đi xuống, Sở Tiêu Tiêu quả nhiên đã khóa cửa xe lại, tôi hét lên: “Rốt cuộc cô muốn làm gì hả?"
“Tôi không cho phép một mình cậu đi đánh Trần Ngọc Châu mà phải đưa tôi đi theo. Cậu còn bị thương mà, nếu như xảy ra chuyện gì thì làm sao được?”
“Sở Tiêu Tiêu.
“Hả? Sao thế, muốn đưa tôi đi theo rồi à?"
“Trong lòng tôi bị thương rồi.”
Tôi xoa mặt, Sở Tiêu Tiêu là kiểu người rất cố chấp nhưng tối nay đưa cô ấy đi theo thì nguy hiểm quá.
Sở Tiêu Tiêu quay lại nói: “Tôi thề với cậu tôi sẽ không làm bừa đâu, tôi sẽ không chạy lung tung và cũng không la hét lung tung. Nhất định sẽ nghe lời chỉ huy của cậu một trăm phần trăm
Bây giờ đã thế này rồi, tối nay nếu bỏ lỡ
cơ hội này thì chỉ sợ sẽ không có lầnsau nữa
“Tối nay cho dù xảy ra chuyện gì thì có cũng không được tiết lộ ra ngoài.
“Tôi thề!” Sở Tiêu Tiêu thấy tôi nói thế liền hưng phấn hỏi: “Rốt cuộc cậu chuẩn bị xử lý hắn thế nào?
Tôi hừ một tiếng: “Đến lúc đó cô sẽ biết
Vì để không bị lộ tẩy nên tôi bảo Sở Tiêu Tiêu trả xe đi sau đó chúng tôi đi xe buýt đến rồi đi bộ một đoạn mới đến được tòa nhà Thông Thiên.
May mà hai chúng tôi đều cải trang nên khi đi vào cũng không có ai nhận ra chúng tôi. Trong tòa nhà có hai bảo vệ, khi đi thang máy tôi nghe thấy có hai người đang trách móc là mấy người khác đều đi chơi rồi chỉ còn lại hai người họ phải trực.
Vì ban ngày xảy ra chuyện đó nên mùi hội thối vẫn còn, đến buổi tối thì tầng của chúng tôi và hai tầng dưới đều không có ai nữa và cũng không có aităng ca
Tôi và sở Tiêu Tiêu đi thẳng vào văn phòng rồi bật đèn làm, đừng từ bên ngoài có thể nhìn thấy được
sở Tiêu Tiêu tò mò hỏi “Chúng ta không chờ ngoài của sao, ở trong này cách âm tốt thế chúng ta sẽ không nghe được động tĩnh gì bên ngoài đầu
“Thức chứng ta cần là cách âm tốt, lát nữa chúng ta đánh hàm sẽ không bị người khác nghe thấy
sở Tiêu Tiêu Cười ha ha. “Tôi thấy cậu đúng là khắc tình của Trần Ngọc Châu đấy. Trước khi gặp cậu thì hắn ta ngông cuồng làm cả thành phố Thống này ai dám làm gì thêm chú, ai cũng để mặc tắm tác oai tác quái thôi”
Văn phòng của Lục Thông bày biện rất nhiều loại rượu mà tôi chưa từng uống nhưng mà đã từng thấy ở nhà chủ Hàn Khôn
Tôi lấy hai cái ly rồi lấy đại một chai rượu, sau đó đưa ly cho sở Tiêu Tiêu“Đúng là nhìn không ra đấy, hồi học cấp ba cậu quê mùa lắm, thì ra cậu là con nhà giàu ẩn mình cơ đấy.” Sở Tiêu Tiêu cầm lấy ly rượu rồi vừa lắc vừa nói.
“Năm tôi mười chín tuổi tôi mới biết bố mẹ tôi là ai. Trước đó thì cuộc sống của tôi cũng không khác gì cô nghĩ có lẽ còn tệ hơn cô tưởng tượng nữa. Chai rượu này là tôi tiện tay lấy thôi chứ thực ra tôi cũng không hiểu gì cả.”
“Rượu hoàng gia đấy, tiện tay mà lấy chai rượu mấy chục triệu này cơ. Sở Tiêu Tiêu nói: “Phương Phương xem như là khổ tận cam lại khi có thể gặp được người tốt như cậu rồi. Tôi thấy cậu nên mời bạn bè cũ ăn một bữa cơm để họ biết là hai người ở bên nhau rồi. Cậu không biết chứ nhiều người để ý Phương Phương lắm đấy.”
"Ha ha Phương Phương nói là vài bữa nữa sẽ giới thiệu tôi với mọi người.”
Sở Tiêu Tiêu hào hứng nói: “Vậy thì tốt quá rồi, tôi cũng muốn đi!” Cô ấy quan sát tôi một lượt rồi cười nói: “Này, nếu cậu không phải là bạn trai của Phương Phương thì chị đây cũng thả thính rồi đấy”
Bỗng chốc mặt tôi đỏ ửng lên, căng thẳng bóp chặt lấy ly thủy tinh sau đó lýthủy tinh vỡ nát thành từng mảnh.
Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa nhưng tôi bóp nát ly thủy tinh nên bầu không khí lập tức không giống như thế nữa.
Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn nhỏ làm cho khuôn mặt Sở Tiêu Tiêu đẹp rất dịu dàng, cô ấy không dám nhìn vào mắt tôi, chỉ cắm đầu uống rượu.
Cũng không biết làm sao mà tôi đột nhiên nhớ đến lần tai nạn đó, vì để tôi đừng ngủ thiếp đi nên cô ấy bảo tôi sờ cô ấy. Vừa nghĩ đến các cảm giác mềm mại đó tim tôi lại đập thình thịch.
Đó chính là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi sờ vào ngực phụ nữ...
Tôi không kiềm được nhìn vào ngực cô ấy, vì để cải trang nên hôm nay Sở Tiêu Tiêu mặt một bộ quần áo công nhân bình thường, phía trong chỉ mặc một chiếc áo hai dây. Sau khi vào được, cô ấy kêu nóng nên cở bỏ áo công nhân bên ngoài, để lộ ra chiếc áo dây màu đen bên trong.Từ nhỏ Sở Tiêu Tiêu sống ở nước ngoài nên hành động của cô ấy cởi mở và thoảng hơn con gái bình thường nhiều, hay nói cách khác thì rất táo bạo.
Cô ấy không hề để ý bộ quần áo này hở hang thế nào, dường như chỉ cần động nhẹ một cái cũng có thể lộ hết.
Tôi không nhịn được ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, thân thể mềm mịn đó khiến tôi không khống chế được suy nghĩ của mình.
Chiếc áo dây màu đen ngắn củn cởn bên trên cũng che không hết mà bên dưới cũng che không hết...
Tôi thề với trời đây là trực giác của đàn ông, nhìn ngực rồi sẽ muốn nhìn đùi tiếp. Đều tại tôi nhìn ngực trước nhưng mà có người đàn ông nào kiềm chế nổi mà không nhìn chứ? Không nhìn thì chắc chắn không phải đàn ông!
Nhưng tôi vừa mới nhìn thì Sở Tiêu Tiêu đã phát hiện được ánh mắt tôi đang nhìn cô ấy từ trên xuống dưới.Nhật có cây đã ứng lên sau đó giận dữ luôn tôi rồi mặc áo khoác ngoài vào, lúc này tôi mới tỉnh táo lại rồi vội và nói: “Tôi, tôi không phải vậy đâu!”
"Khi gió, con người của cậu gần rớt ra rồi kia." Sở Tiêu Tiêu bực tức nói: “Đừng tưởng tôi không biết câu muốn làm gì”
Tôi vội vàng giải thích: “Tôi không cô ý nghĩ đến việc sở cô hôm bữa đầu tôi
"Cậu dám nghĩ đến chuyện hôm đó sao, tên lưu manh này, Sở Tiêu Tiêu tức giận lấy cuốn sách trên bàn đập vào người tôi.
Tôi dở khóc dở cười, sao lại có thể xui xéo vậy chứ. Tôi vừa xin lỗi vừa trốn nên sở Tiểu Tiểu không đánh được tôi, sau đó cô ấy đứng lên bàn định nhào sang đánh tôi.
Cô ấy đi giày cao gót, chỉ vào tôi bảo tôi không được đi nhưng chỉ có đồ ngốc trước đứng im, không lẽ đứng để cô ấy
sở Tiểu Tiểu cũng ngốc thật, thấy tôitrốn nên cô ấy tìm mọi cách nhảy đến đánh tôi, cải gót giày cao gót nhỏ như ngón út sao có thể chịu nổi sự giày vò như thế nên nó liền gãy rắc một tiếng.
“Cẩn thận!”
Sở Tiêu Tiêu huơ tay múa chân, sau đó ngã ngay lên người tôi, biến tôi thành một cái đệm thịt.
Cơ thể của tôi cũng khỏe nhưng cũng không thể chịu được một cơ thể gần năm mươi kilogam ngã uỵch xuống như thể, nên khi cô ấy vừa ngã xuống tôi liền đẩy ra: “Cô đứng dậy nhanh lên.
Nhưng Sở Tiêu Tiêu không hề động đậy.
Tôi cảm thấy không đúng lắm liền mở mắt ra, phát hiện một tay của mình đang nằm đúng vào ngực cô ấy.
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh hẳn.
Tôi nhìn tay của tôi, Sở Tiêu Tiêu cũng nhìn tay của tôi. Bộ ngực trắng muốt và đôi bàn tay bị cháy nắng theo năm tháng hoàn toàn trái ngược nhau.Mặt Sở Tiêu Tiêu đỏ ửng xuống tận cổ, tôi biết lần này gay rồi, liền xin lỗi cô ấy rối rít.
“Khoan đã.” Sở Tiêu Tiêu nói: “Trước khi cậu xin lỗi thì bỏ tay cậu ra đi đã! Lợi dụng một lần là đủ rồi, còn muốn mua một tặng một nữa hả?”
Cô ấy giận dữ hất tay tôi ra rồi ngồi dậy, còn tôi thì có chút xấu hổ vẫn nằm yên ở đó. Sở Tiêu Tiêu liếc tôi một cái, mắt lập tức tóe lửa.
“Cậu đúng là lưu manh! Cậu còn phải là quân nhân không hả? Quân ngũ dạy cậu thế nào thế hả?"
“Quân ngũ có thiến tôi đâu hả, cô ngã vào người tôi như thế đương nhiên là tôi phải có phản ứng rồi. Mặc quần áo tử tế vào đi, tôi không nhìn trộm cô đâu.”
Tuy mấy câu này rất đứng đắn đàng hoàng nhưng tim tôi sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi.
Đặc biệt là ngọn lửa mấy hôm nay bị khơi lên với Lâm Phương nhưng không- có chỗ xả ra, nhịn một bụng khiến tôi không biết làm sao hết thì sao có thể chịu được việc cô ấy trêu chọc vậy chứ.
“Hừ! Tôi thấy cậu đã rung động trước dung mạo tuyệt đẹp của chị đây từ lâu rồi thì có.”
Tôi xoa gáy rồi ngồi dậy, cú ngã lúc nãy không nhẹ chút nào, nếu là người khác thì chắc tàn phế rồi.
“Được rồi đấy, Lâm Phương còn nói trước đây cô yêu thầm tôi đấy.
Tôi biết đó là giả nhưng tôi cố ý nói như thế để chọc tức cô ấy thôi.
Nhưng Sở Tiêu Tiêu lại không nói gì cả mà chỉ hừ một tiếng giống như có chút không vui.
Cô ấy không nói gì nên tôi không nó tiếp nữa mà chỉ nói: “Cô bị ngã không đau chứ."
Sở Tiêu Tiêu gõ gõ vào bàn: “Ngã đau lắm chứ, cậu phải mời tôi ăn đấy, tôi muốn ăn hải sản! Nếu không tôi sẽmách với Lâm Phương
Cô ấy không biết là hành động của cô ấy làm đồi gò bồng đảo cũng lắc lư theo, tuy là không phải cố ý nhưng lại khiến tôi không thể nào đời mất đi được. Lần đầu tôi ý thức được rằng đàn ông có điểm yếu chí mạng. May mà trước đây khi chiến đấu thì kẻ địch chỉ toàn đàn ông con trai, nếu không thì tôi chắc hi sinh mấy lần rồi.
Tôi không dám nhìn thêm nữa liền cái xuống thu dọn mảnh thủy tinh rồi buồn bực nói: “Tôi thấy cô cố ý ăn chực của tôi một bữa thì có
Sở Tiểu Tiểu đường như không hài lòng lắm, cố ý đi đến trước mặt tôi rồi hỏi: “Này, hỏi câu cầu này nhé. Cậu sờ cảm thấy thế nào?”
Đầu óc tôi nổ ầm một tiếng rồi sau đó hai giọt máu mũi chảy xuống mu bàn tay tôi.
“Ha ha ha. Sở Tiêu Tiêu cười sặc sụa “Trương Siêu này, đối phó với loại trai trình như cậu dễ như trở bàn tay. Hừ,dám lợi dụng tôi hả. Lần sau cậu còn dám lợi dụng tôi thì tôi sẽ khiến cậu chảy máu mũi trước mặt Lâm Phương
Tôi tức đến nỗi muốn hộc máu, lần này thì tôi thật sự bị cô ấy nằm điểm yếu rồi nên chỉ có thể dở khóc dở cười bảo cô ấy giơ cao đánh khế tha cho tôi một con đường sống.
“Này, sao cậu dễ bị chảy máu mũi thế? Không lẽ là trai trinh thật sao?”
Tôi quay sang bên phải không muốn để ý đến cô ấy thì cô ấy lại đi sang bên phải, tôi quay sang bên trái thì cô ấy lại đi sang bên trái.
“Sao cậu lại ngây thơ thế chứ? Nói cho cậu biết nhé trai còn trinh quý hiếm lắm đấy...
Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi. Sao tối nay tôi lại đưa cô ấy theo chứ, tôi đúng là bị khùng.
Đột nhiên tiếng động nhỏ bên ngoài đã làm tăng sự cảnh giác của tôi.
Tôi giữ bàn tay đang muốn bóp mặt tôi của Sở Tiêu Tiêu lại rồi nghiêm túc bảo cô ấy nói gì.
“Cậu thôi đi, có động tĩnh gì đâu chứ.” Sở Tiêu Tiêu nói.
Tôi bịt miệng cô ấy lại rồi nói: “Lại đây với tôi.”Sở Tiêu Tiêu thấy tôi không giống như đang đùa giỡn mới không trêu đùa với tôi nữa.
Tôi đội mũ lưỡi trai lên còn Sở Tiêu Tiêu cũng mặc quần áo đội mũ vào rồi đi theo tôi ra khỏi phòng làm việc.
“Cứu tôi với!”
Chúng tôi vừa ra khỏi phòng thì liền nghe thấy tiếng kêu cứu, Sở Tiêu Tiêu hoảng hốt chạy về phía trước, đôi giày cao gót bị gãy kia cũng không ảnh hưởng chút gì đến cô ấy.
“Là Trần Ngọc Châu!” Sở Tiêu Tiêu bịt miệng lại chỉ vào Trần Ngọc Châu đang bị treo ngược giữ không trung rồi ngạc nhiên nói với tôi.
Trần Ngọc Châu phát hiện ra chúng tôi, hắn bị treo ngược lên nên mặt hắn đỏ bừng, hai mắt hắn thì đỏ quạch y như thú dữ.
“Trương Siêu, là mày! Là mày!”
Sở Tiêu Tiêu hỏi: “Chuyện này là sao,sao hắn lại bị treo ngược lên thế?”
Tôi đến trước quầy lễ tân lấy hai chiếc ghế đến rồi thong thả ngồi xuống nhìn Trần Ngọc Châu đang bị treo ngược lên: “Đáng đời hắn.”
“Là mày hãm hại tao! Mày đặt bẫy hại tao!"
“Đó là do mày đáng đời thôi. Nửa đêm nửa hôm mà còn đến công ty bọn tao làm gì hả? Đến buôn dưa lê à? Đi buôn dưa lê mà đem xăng dầu và diêm làm gì thế? Đến mở tiệc lửa trại à?”
Sở Tiêu Tiêu nghe tôi nói như thế liền bật đèn hành lang lên thì thấy khắp nơi toàn là xăng và bật lửa, cô ấy tức giận chỉ vào Trần Ngọc Châu rồi chửi: “Trần Ngọc Châu, cậu còn phải là người không hả, cậu uống nhầm thuốc biến thành súc sinh rồi hả? Cậu làm mấy chuyện ghê tởm đó thì không nói đằng này còn muốn đốt công ty chúng tôi luôn hả, may mà tối nay công ty không có người. Nếu như có người thì có phải cậu định thiêu chết tất cả không hả? Trương Siêu, may mà cậu bảo mọingười tan ca sớm.
Tôi nói: “Không phải tôi dự đoán được trước mà là hắn dám giết người thật. Đến người phụ nữ mang thai con của hắn mà hắn còn dám giết thì còn chuyện gì hắn không dám làm chứ?”
“Mày đừng đổ oan cho tạo, chuyện của con đĩ đó không liên quan đến tạo.”
Tôi nói: “Không phải mày bảo người nhà họ Trần làm thì cũng là bố mày bảo người nhà họ Trần làm. Mày và bố mày đều bỉ ổi như nhau.”
Trần Ngọc Châu giống như một con cá ra sức giãy giụa để thoát ra nhưng hai chân của hắn đã bị trói chặt, cơ thể tôi tàn vì suốt ngày rượu chè gái gú của hắn thật sự không thể giúp hắn ta thoát ra được.
Sau khi thử vài lần thì Trần Ngọc Châu mới thẹn quá hóa giận, hắn chửi toáng lên: “Mày thì tốt hơn tạo chỗ nào chứ? Mày cũng chỉ là một tên ngu ngốc bỉ ổi thôi. Lâm Phương là người phụ nữ của tao, mày cướp cô ấy khỏi tay tao mà bâygiờ mày còn đặt bẫy tao hả! Là mày cố ý đúng không, mày cứ đợi đấy, đợi tao xuống được rồi tạo sẽ liều chết với mày!”
Sở Tiêu Tiêu nói: “Trần Ngọc Châu, cậu không biết xấu hổ hả, Phương Phương rời xa cậu vì cậu đào hoa quả. Cậu có xứng với Phương Phương không hả? Hôm nay chúng tôi gặp vị hôn thê của cậu rồi, vị hôn thê của cậu xứng với cậu lắm đấy!”
Chắc là Trần Ngọc Châu định nói đó không phải là vị hôn thê của hắn nhưng vừa mở miệng ra thì mặt hắn liền đỏ ửng, vừa xấu hổ vừa giận dữ và không hề phủ nhận đó không phải là vị hôn thê của hắn.
Dựa theo sự hiểu biết của tôi về Trần Ngọc Châu thì nếu như chỉ là Tô Tiểu Tường đơn phương thì Trần Ngọc Châu đã tức điên lên rồi chứ tuyệt đối không phải như bây giờ.
Sở Tiêu Tiêu càng hiểu Trần Ngọc Châu hơn tôi, ngạc nhiên hỏi: “Cậu và con bé mập kia đính hôn thật rồi à? Trời đất,Trần Ngọc Châu à, nhà cậu sắp phá sản rồi phải không, không phải là bố cậu bán cậu đấy chứ?”
Cho dù bầu không khí đang rất nghiêm túc nhưng khi Sở Tiêu Tiêu nói xong câu này thì tôi thật sự không nhịn được buột miệng cười phá lên.
Hai chúng tôi người nói người cười khiến Trần Ngọc Châu đau hơn bị tất vào mặt, hắn giận dữ, đôi mắt sưng húp như ứa máu rồi nghiến răng nhìn chằm chằm tôi.
Tôi cười lạnh nói: “Tuy là hơi béo nhưng mà cũng hợp với cậu đấy.”
“Trương Siêu, chờ tao xuống được... Toàn thân hắn phát run.
Sở Tiêu Tiêu cười đến nỗi đứng không vững nữa nhưng khi cô ấy nhìn thấy Trần Ngọc Châu nhìn cô ấy bằng ánh mắt muốn ăn thịt người kia thì không khỏi rùng mình một cái.
Cô ấy nói nhỏ: “Chúng ta dạy dỗ hắn thế thôi là được, đánh hắn một trận rồi quayvideo lại uy hiếp hắn. Nếu như chọc hẳn tức thật thì hàn sẽ liều mạng với chúng ta đấy. Tôi biết cậu không sợ nhưng mà "
“Trương Siêu, trừ phi hôm nay mày giết tạo đi nếu không nhất định tao sẽ tìm mày bảo thủ. Chuyện này chưa dừng ở đây đâu, hai không chết một thì tuyệt đối sẽ không xong đâu.
Sở Tiểu Tiểu có chút sợ hãi nheo mày lại nhìn tôi: “Có phải chúng ta làm lớn chuyện rồi không?”
“Trương Siêu, bây giờ cho dù mày hối hận thì cũng đã muộn rồi. Tao sẽ không tha cho mày đâu... hai chúng ta sẽ không đội trời chung.” Trần Ngọc Châu đã hận tôi tột độ, hắn cắn rằng nói ra từng từ từng chữ một. Trước đây hắn uy hiếp tôi rất nhiều lần nhưng chưa lần nào nghiêm túc như vậy.
Hắn nói tiếp: “Trương Siêu, còn những người bên cạnh mày nữa, tao cũng sẽ tuyệt đối không tha cho chúng mày. Mày giỏi, tạo không giết được mày nhưng tạo không tin là mày có thể bảo vệ được tất cả bọn chúng. Tao có thời gian để chơi từ từ với mày, chỉ cần tạo còn sống ngày nào thì chúng mày đừng hàng đi làm, ngủ nghỉ, đi dạo. Chúng mày đừng hòng làm gì hết trừ phi chúng mày cút ra khỏi thành phố Thông này. Vốn dĩ tao không muốn đuổi cùng giết tận mày mà do mày ép tao.”
Hắn gằn giọng nói, răng nghiến trèo trẹo khiến người ta phải khiếp sợ.
Sở Tiêu Tiêu nhìn tôi rồi lại nhìn Trần Ngọc Châu, không biết nên làm thế nào
cả."Không phải tôi sợ Trần Ngọc Châu nhưng hình như hắn ta phát điên thật rồi.”
Trần Ngọc Châu trợn mắt nhìn tôi, Sở Tiêu Tiêu lo lắng không dám nói gì hết. Tôi cũng nhìn chằm chằm Trần Ngọc Châu, ba chúng tôi im lặng một hồi lâu sau đó tôi liền thở dài một hơi.
“Nói như vậy thì chỉ cần mày chết thì chuyện này mới có thể kết thúc sao?”
Có lẽ là do máu dồn lên não nhiều quá, Trần Ngọc Châu chưa kịp phản ứng lại mà chỉ hả một tiếng, tôi liền lấy một khẩu súng trong túi áo ra rồi dí vào trán Trần Ngọc Châu.
“Hả? A, A, A.” Trần Ngọc Châu hoảng hốt hét lên giống như một con cá đang không ngừng giãy giụa, hắn muốn cướp lấy súng của tôi nhưng hắn đang bị treo ngược nên không làm được gì. Mỗi lần hắn động đậy thì sợi dây lại lắc lư về phía sau, hắn ta cũng bị kéo theo vài mét sau đó lại xoay trở lại theo lực quán tính. Mấy lần như thế thì trán của Trần
Ngọc Châu cũng đỏ ửng lên.Tôi đặt súng xuống, Trần Ngọc Châu thở dài một hơi sau đó tôi quay người lại kéo ghế sang ngồi trước mặt Trần Ngọc Châu. Hắn hỏi tôi rốt cuộc muốn làm gì thì tôi lại cầm súng dí chặt vào trán hắn.
Hắn không ngừng giãy giụa, lại lặp lại cải hành động ngu ngốc hồi nãy làm cho trán bị đập nứt ra cho đến khi kiệt sức.
Sơ Tiêu Tiêu tức giận lột giày cao gót ra vỗ vào mặt Trần Ngọc Châu: “Mày không điên cuồng nữa sao? Không muốn cùng bọn tao đuổi cùng giết tận nữa hả? Hồi nãy ngông cuồng thể cơ mà sao bây giờ ỉu xìu thế này rồi?”
Nếu là Lâm Phương chắc chắn sẽ không dám làm thế với Trần Ngọc Châu nhưng Sở Tiêu Tiêu thì lại khác, từ nhỏ Sở Tiêu Tiêu đã là chị đại của đám con gái nên cô ấy có lẽ đã muốn xử Trần Ngọc Châu từ lâu rồi.
Trần Ngọc Châu ôm một cục tức nhưng cũng không dám làm gì, lòng tự tôn không cho phép hắn ta lập tức cầu xin tôi nên chỉ có thể rên hừ hừ.Tôi nói: “Mày có sức thì ở đó mà hừ hừ đi, tao đã mời bảo vệ đi uống trà hết rồi. Nhờ phúc của mày cả đấy, rác hội thối quá. Khi tao dọn dẹp cố ý không lau chùi sạch sẽ để đến bây giờ còn mùi hôi thối vậy đó. Cả tòa nhà này hôm nay không có ai tăng ca đâu, họ đều chờ mùi hội bay hết đi đã.”
“Sao mày có thể làm thế hả?”
“Điều này cũng không thể trách tạo được, là mày không xem đảm bảo vệ kia ra gì mà. Tao bảo họ đừng đụng đến mày nữa, tao nói là tối nay mày nhất định sẽ đến kiếm chuyện cho nên bảo họ tối này đừng nhúng tay vào mà đi xả stress rồi, mắt không thấy là xong chuyện.”
“Mày... kia còn có camera đó!”
Tôi quay đầu nhìn camera ở phía sau rồi vẫy tay, cười nói: “Mày quên rồi sao Trần Ngọc Châu, không phải chính mày không cho bảo vệ mở camera sao. Mày sợ chuyện này bị giới truyền thông biết nên đã tắt hết tất cả camera rồi.”Trần Ngọc Châu đột nhiên nhớ ra nhưng hối hận thì cũng đã muộn rồi.
“Không, mày không dám giết tao đâu. Làm vậy là phạm pháp...
“Ôi trời, đại thiếu gia Trần của tôi ơi, mày cũng nghĩ đến pháp luật cơ đấy. Tao còn tưởng cả đời này mày có ô dù rồi nên không biết gì đến pháp luật nữa cơ. Tao cũng muốn phạm pháp lắm nhưng mày có phải bị tao giết đâu.”
“Ý mày là sao?”
Tôi đưa cho hắn nhìn khẩu súng rồi cười hỏi: “Nhìn có quen không, khẩu súng này do đâu mà có chắc không cần tạo nhắc đâu nhỉ. Đây chính là khẩu súng của tên sát thủ người Thái mà mày thuê đến đó, khẩu súng này không phải của tạo nên người giết mày cũng không phải là tao”
“Đồ khốn nạn!”
Tôi cầm súng vỗ vào mặt hắn rồi cười: "Khi còn học cấp ba mày không lo học hành, hôm nay tao dạy mày câu nàynhé, đây gọi là gậy ông tự đập lưng ông đấy. Nhưng mày thật ra còn có sự lựa chọn đấy.”
Trần Ngọc Châu sắp bật khóc: “Trương Siêu, chúng ta, chúng ta là bạn học, tạo có thể tha thứ cho mày...”
“Cảm ơn nhé, để trả ơn lại thì tao sẽ cho mày hai sự lựa chọn, mày có thể chọn cách để chết. Mày muốn chết dưới súng của tên sát thủ nước ngoài hay là tự bản thân mình thiêu chết mình hả? Cả hai cũng được. Mày đưa cả thùng xăng lên đấy thế cơ mà, camera trong thang máy không tắt được đầu nên chắc chắn là quay lại được rồi. Ngày mai tin đầu bảo sẽ là thiếu gia nhà họ Trần phóng hỏa không thành mà tự thiếu chính mình, mày thấy thế nào?”
Trần Ngọc Châu trợn ngược mặt lên, đũng quần hắn chảy ra một dòng nước ấm ấm, hắn sợ quá ngất xỉu luôn.
Sở Tiêu Tiêu lấy điện thoại ra rồi chụp vài tấm ảnh Trần Ngọc Châu, sau đó đưa cho tôi xem rồi hỏi tôi tạo hình thể
nào.“Cậu định bỏ qua như vậy sao?” Tôi hỏi.
“Hay là quay thêm một đoạn video?”
Quai hàm của Trần Ngọc Châu động đậy, tôi liên cầm súng đi vào hắn rồi nói: “Được rồi, đừng giả vờ nữa, tao biết mày không ngất xỉu đầu”
Trần Ngọc Châu không hề động đậy, nhìn có vẻ như ngừng thở rồi.