Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vu Hàn rốt cục từ trong hôn mê tỉnh lại, hơn nữa xác định không có vấn đề gì , đã xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, hết thảy rốt cục cũng trở về như trước. Nói cách khác, cô không còn có lý do gì kéo dài chuyện mà mình thủy chung vẫn đang trốn tránh.
Ai ai ai, cô vốn đã nghĩ chị Vu Hàn cứ tiếp tục hôn mê như vậy để quên đi.
Phi phi phi, những lời xui xẻo, để gió thổi đi.
Tỉnh Vu Hi dùng sức thở dài một hơi, đối những suy nghĩ miên man của mình cảm thấy hổ thẹn không thôi.
Tục ngữ nói đúng, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi! Cô vẫn phải lấy dũng khí đối mặt với sự thật đi.
Từ trên giường đứng lên,ra khỏi phòng, cô nhìn thấy Lâm Tuyết Nhan cùng Tỉnh Vu Hiểu hai người ngồi ở phòng khách xem tivi.
“Tiểu Khiết ngủ a?” cô thuận miệng hỏi.
“ Ừ, hôm nay có lẽ cùng Tiểu Cương chơi quá mệt mỏi.”
Tiểu Cương là con chị Khúc Thiến,Tiểu Khiết có thể nói là đối với thằng bé nhất kiến chung tình, cho nên thường thường cùng chơi chung.
Cô gật gật đầu, sau đó tầm mắt chuyển hướng chị gái đang chuyên tâm xem tivi.
“Chị.” cô kêu lên.
Tỉnh Vu Hiểu không có phản ứng gì , thẳng đến khi Lâm Tuyết Nhan vỗ cô một chút, cô mới mờ mịt quay đầu lại.
“Vu Hi gọi em.” Lâm Tuyết Nhan nói.
Tỉnh Vu Hiểu ngẩng đầu lên nhìn về phía em gái, chờ cô nói chuyện.
“Em có chuyện muốn nói với chị, có thể đến phòng sao?” cô thật cẩn thận hỏi.
Tỉnh Vu Hiểu gật đầu, có chút lưu luyến liếc nhìn tivi một cái, mới từ chỗ ngồi đứng lên đi về hướng cô.
Các cô cùng nhau đi vào trong phòng Tỉnh Vu Hiểu, sau đó đóng cửa lại.
“Em muốn nói chuyện gì với chị?” hai người cùng nhau ngồi trên giường, Tỉnh Vu Hiểu mới mở miệng hỏi.
“Chị, chị gần đây tâm tình vì sao không tốt?” cô trầm mặc một chút, lựa chọn từ ngữ thích hợp mới mở miệng.
Nghe cô nói, Tỉnh Vu Hiểu không tự chủ được ngây ra một lúc.
“Nào có, tâm tình của chị tốt lắm nha.”
“Chị,em đã biết chị gần hai mươi lăm năm.”
Tỉnh Vu Hiểu đột nhiên không biết nói gì, chỉ có thể trầm mặc. Cô không muốn đem chuyện của mình cùng Viên Diệp nói cho Vu Hi, bởi vì lấy cá tính Vu Hi, khẳng định sẽ lập tức vọt tới lầu ba đi đại náo một hồi. Cô tuyệt không muốn khiến cho sự tình loạn như vậy.
“Chị thành thật nói cho em, chị là không phải thích Quan Hàm Tư?” Tỉnh Vu Hi lấy giọng điệu có chút cứng ngắc hỏi.
Tỉnh Vu Hiểu phục hồi tinh thần lại, không nghi ngờ gì, gật gật đầu. “ Ừ, chị thực thích anh ta.”
Tỉnh Vu Hi trong nháy mắt tái nhợt mặt.
“Vu Hi, em làm sao vậy? Sắc mặt vì sao khó coi như vậy?” Tỉnh Vu Hiểu rốt cục phát hiện cô có vẻ không thích hợp.
“Chị……” nhìn chị gái, Tỉnh Vu Hi có chút gian nan, muốn nói lại không thể nói, nước mắt đã rơi xuống.
“Vu Hi!” Tỉnh Vu Hiểu kinh hoảng nhìn cô, bị nước mắt của cô dọa sợ tới mức chân tay luống cuống, “Em vì sao lại khóc? Đã xảy ra chuyện gì? Em đừng khóc nha, em khóc chị cũng muốn khóc.” nói xong, cô cũng đỏ hốc mắt, rơi lệ.
“Chị, chị làm chi.” Tỉnh Vu Hi nhìn chị gái, chỉ có thể vừa khóc vừa cười kêu lên, chỉ là vẻ tươi cười chỉ đọng ở khóe môi,chưa thể át hết buồn rầu trong mắt.
“Bởi vì em khóc thôi.” Tỉnh Vu Hiểu hấp cái mũi nói.
Xem ra muốn đem mọi chuyện nói rõ ràng, cô trước phải đem nước mắt lau khô đã, hơn nữa tuyệt đối không thể tiếp tục rơi xuống một giọt mới được. Vì thế cô nhanh chóng lau nước mắt, sau đó hít sâu mấy hơi thở, ổn định cảm xúc chính mình.
“Chị.” cô một lần nữa mở miệng, thanh âm đã hoàn toàn ổn định, “Chị thật sự thực thích Quan Hàm Tư sao?”
Tỉnh Vu Hiểu lại gật gật đầu.
“Chị thích anh ấy như thế nào?” cô lại hỏi.
Tỉnh Vu Hiểu nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mới đáp: “Em thích anh ấy thế nào thì chị cũng thích anh ấy như vậy.”
Lời nói này làm cho Tỉnh Vu Hi đột nhiên cả người cứng ngắc.
“Chị.” thanh âm của cô đột nhiên trở nên run run, “Nếu, em nói là nếu, nếu em cùng Quan Hàm Tư cùng một chỗ, thậm chí muốn kết hôn, chị sẽ như thế nào?”
“Chị sẽ thật cao hứng nha.” Tỉnh Vu Hiểu đương nhiên mỉm cười nói, lập tức lại mở to hai mắt, tò mò nhìn chằm chằm cô hỏi: “Anh ấy cầu hôn với em sao?”
Tỉnh Vu Hi ngạc nhiên nhìn chị mình, cả người đều ngây dại, bởi vì đáp án của chị mà như lạc vào sương mù.
“Vu Hi? Vu Hi?” Tỉnh Vu Hiểu đưa tay quơ quơ ở trước mắt cô, “Em làm sao vậy?”
“Chị, chị vừa mới không phải nói chị thích Quan Hàm Tư sao? Em cùng anh ấy cùng một chỗ, thậm chí cùng anh ấy kết hôn, chị thật sự một chút cũng không để ý sao?”
“Chị vì sao lại để ý? Chị thực thích anh ấy làm em rể của chị nha.”
Có phải hay không có gì lầm lẫn? Tỉnh Vu Hi trong lòng đột nhiên vang lên một thanh âm.
Cô còn thật sự nhìn biểu tình trên mặt chị mình, nhìn hai mắt của Vu Hiểu, muốn xác định chị có phải đang nói giỡn với mình hay không. Nhưng như lúc trước cô đã nói, cô đã nhận thức Vu Hiểu gần hai mươi lăm năm, không có khả năng không nhìn ra Vu Hiểu đang nói dối mình.
Chị cô là thật sự đang cười, thật sự cao hứng thay cô, không có một tia giả dối bên trong, về phần lời thích mà chị vừa nói…
“Chị, chị thành thật nói cho em biết, chị vừa mới nói thích Quan Hàm Tư rốt cuộc là ý tứ gì?”
“Ý tứ gì là sao a?”
“Chính là chị đối với anh ấy thích là nữ thích nam , hay là…”
“Chờ một chút!” Tỉnh Vu Hiểu đột nhiên kêu to ngắt lời cô, “Em không phải đã cho là chị thích Quan Hàm Tư đi?” cô rốt cục hậu tri hậu giác phát hiện chỗ không thích hợp.
“Chị vừa mới nói chị thích anh ấy.”
“Đó là bởi vì chị biết em thích hắn, cho nên chị mới có thể nói như vậy.”
“Cho nên chị là bởi vì em mà thích anh ấy?”
“Đương nhiên rồi.”
Giắt ở giữa không trung, rốt cục an an ổn ổn rơi xuống, Tỉnh Vu Hi kích động lại cao hứng ôm cổ Tỉnh Vu Hiểu. “Chị, em yêu chị, em yêu chị nhất.” cô lớn tiếng nói.
Tỉnh Vu Hiểu mỉm cười, đưa tay ôm lại cô.
“Chị cũng yêu em.”
Hết thảy rốt cục đều trở lại quỹ đạo.
Tỉnh Vu Hi khôi phục cuộc sống bình thường, cùng Quan Hàm Tư cảm tình cũng tiến triển thuận lợi, rốt cục trở lại Annade một lần nữa tiếp tục công tác giáo luyện Yoga.
Tuy rằng thân là bạn gái lão bản trên thực tế là vị hôn thê, bởi vì Quan Hàm Tư đã mở miệng hướng cô cầu hôn, mà cô cũng vui vẻ tiếp nhận rồi, nhưng thái độ đối xử của cô đối với người ngoài vẫn chưa hề thay đổi, vẫn sang sảng nhiệt tâm như vậy, cho nên những người biết thân phận này của cô như tổng giám đốc Trương Sùng cùng quản lí nhân sự Dương Diệu Danh đều phi thường thích cô, đối với cô cũng không bất đồng so với trước đây.
Quan Hàm Tư thân phận chưa bao giờ công khai, Tỉnh Vu Hi cũng không phải là người thích khoe mẽ, hơn nữa tổng giám đốc cùng quản lí nhân sự đều là người kín miệng, cho nên tại đây dưới tình huống khó bề phân biệt này, lời đồn tự nhiên liền nổi lên bốn phía.
Có người nói cô chân đạp ba thuyền.
Có người nói cô có thể công tác ở Annade, là dùng thân thể để đổi lấy.
Có người nói cô là tình nhân của tổng giám đốc.
Thậm chí còn có lời đồn cô biết vu thuật, biết hạ cổ, trong nhà còn có nuôi tiểu quỷ, cho nên mới có thể làm cho ba người đàn ông kia nghe lời của cô, hơn nữa không hề có một câu oán hận.
Lời đồn như vậy có thể có sao?
Nói ra sẽ có người tin tưởng sao?
Nhưng đáp án khiến người ta hộc máu chính là có, hơn nữa còn không ít người tin tưởng, thật sự là không còn gì để nói.
Tỉnh Vu Hi luôn luôn không để ý tới những lời đồn bát quái đả thương,công kích người như vậy, cho dù mục tiêu bị công kích là chính mình, đối với cô mà nói cũng không có gì thay đổi.
Lời đồn chỉ là cho vui, cô luôn nói với người khác như vậy.
Đáng tiếc là, hiện tại này, người thông minh dường như càng lúc càng thiếu, phần lớn đều là loại người nghe gà báo mưa, không phân rõ thị phi đúng sai, thật sự là làm cho người ta không thể nói được gì.
“Xin hỏi các cô ngăn trở tôi, là có cái gì muốn nói cùng tôi sao?” Tỉnh Vu Hi nhìn trước mắt đại khái hơn mười người, không, không sai biệt lắm có hai mươi nữ hội viên Annade ngăn trở đường đi của cô, khách khách khí khí mở miệng hỏi: “Bất quá tôi hiện tại đã tới giờ dạy, có thể mời các cô tan học tới tìm tôi được chứ?”
“Cô không cần đi, bởi vì trong phòng học căn bản không có người nào đợi cô để học, không ai nguyện ý nhận một người phụ nữ không biết liêm sỉ, làm loạn nam nữ quan hệ làm thầy, trừ phi người kia là muốn học làm hồ ly tinh.” đứng ở trong đám người,Angel châm chọc khiêu khích nói.
Lại là người này! Lần trước đánh thua cô, lúc này mang nhiều người như vậy đến, là tới tìm cô rửa nhục sao?
“Nguyên lai là thiên sứ tiểu thư, tôi vẫn muốn tìm cơ hội nói với cô tiếng thật có lỗi. Lần trước đả thương cô là tôi không đúng, tôi hẳn là nên đọc thêm sách để biết cái gì tên là đạo lý “Bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong ruột bông rách rưới”, để ra tay không nặng như vậy.” cô vẻ mặt tươi cười, ra vẻ hiền lành nói.
“Cô nói cái gì?!”Angel nhất thời rống giận.
“Angel, đừng để ý cô ta, hiện tại để cho cô ta đùa giỡn múa mép khua môi không quan hệ, như thế này chúng ta sẽ chờ xem cô ta khóc.”Lisa trấn an Angel.
“Tỉnh Vu Hi, cô thật sự nghĩ rằng mình có tổng giám đốc cùng quản lí nhân sự làm chỗ dựa vào, là có thể ở trong này tác uy tác phúc, không có người động được cô sao?” Lí Vĩnh Trữ hoãn thanh mở miệng.
Vu Hi sửng sốt một chút, lúc này mới chú ý tới trong đám người ngăn trở đường đi của cô, trừ bỏ hội viên ra, còn có thêm một số nhân viên cùng giáo luyện khác.
Không nghĩ tới cô lại có nhiều người oán hận như vậy, thật sự là làm người ta thương tâm.
“Xin hỏi một chút, tôi tác uy tác phúc khi nào?” cô một bộ khiêm tốn thỉnh giáo.
“Cùng hội viên đánh nhau gây tổn hại tới danh dự công ty cũng không phải phụ trách; đưa người không phải nhân viên công ty vào phòng họp, trái với quy định công ty; còn cùng thượng cấp liên lụy không rõ, bại hoại hình tượng chỉnh thể công ty. Cô thân là một giáo luyện Yoga nho nhỏ trong công ty, thế nhưng vô kỷ cương, làm theo ý mình làm xằng làm bậy, chẳng lẽ như thế mà còn không gọi là làm ra vẻ tác uy tác phúc sao?”
“Tôi muốn cám ơn cô, bởi vì cô làm cho tôi hoàn toàn hiểu cái gì gọi là ‘muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do’.” Tỉnh Vu Hi nghiêm trang đối với cô ta cung kính vuốt cằm.
Lí Vĩnh Trữ cắn nhanh hàm răng, đương trường bị cô làm cho tức giận đến xanh mặt.
“Các cô đang làm cái gì?” nghe nói phong thanh, Trương Sùng rốt cục đúng lúc đuổi tới hiện trường.
Tỉnh Vu Hi xoay người lại, hai tay buông thõng, đối hắn làm ra một cái biểu tình cô cũng không biết.
“Tổng giám đốc, mời anh có một quyết định làm cho chúng tôi tâm phục khẩu phục, nếu không tập thể chúng tôi sẽ gửi đơn kiến nghị lên tổng công ty bên Mỹ.” Lí Vĩnh Trữ đại biểu lên tiếng.
“Xin hỏi các cô muốn khiếu nại cái gì?” Trương Sùng mặt không chút thay đổi hỏi.
“Tổng giám đốc khu vực Á Châu lợi dụng chức quyền,bao che cho một nữ giáo luyện không tài không đức, ảnh hưởng tới quyền lợi hội viên.”
Trương Sùng nhìn phía Tỉnh Vu Hi.
Cô lại nhún vai một cái, biểu tình anh toàn quyền làm chủ.
“Được rồi, các cô đi viết đi, bất quá kết quả khả năng sẽ làm các cô thất vọng.” Trương Sùng không chút hoang mang nhìn Lí Vĩnh Trữ cùng đám nữ nhân cùng chung mối thù kia.
Lí Vĩnh Trữ khó có thể tin trợn to hai mắt. “Anh thực cho rằng nhóm chúng tôi không dám sao?”
Trương Sùng nhẹ nhàng nghiêng đầu. “Cô đã bị ghen tị che mắt, tôi không chấp vì bây giờ còn có cái gì là cô không dám làm, bất quá tôi khuyên cô tốt nhất dừng cương trước bờ vực, nếu không cô nhất định sẽ hối hận, Lí Vĩnh Trữ.”
“Sẽ hối hận là anh!” Lí Vĩnh Trữ thẹn quá thành giận, “Anh lạm dụng chức quyền, công và tư chẳng phân biệt được, công ty nhất định sẽ miễn chức anh. Còn có cô, loại người không biết cảm thấy thẹn, loại nữ nhân ai cũng có thể làm chồng…”
“Cô câm miệng cho tôi!”
Một đạo thanh âm cuồng nộ phá không vang lên, Quan Hàm Tư đẩy đám quần chúng vây quanh, vẻ mặt phẫn giận đi vào.
Tỉnh Vu Hi kinh ngạc nhìn hắn. “Sao anh lại tới đây?”
“Hoàn hảo anh đến đây, nếu không em sẽ nói chuyện này với anh sao?” hắn đưa tay đem cô kéo đến bên cạnh, lạnh lùng trừng mắt nhìn Trương Sùng một cái. “Cậu vì sao chưa bao giờ đề cập với tôi chuyện này?”
“Vừa mới phát sinh, tôi đề cập như thế nào?” Trương Sùng vẻ mặt vô tội.
“Băng dày ba thước, đừng coi tôi là kẻ ngu ngốc!”
“Anh đừng mắng tổng giám đốc, là em không cho anh ấy nói.” Tỉnh Vu Hi mở miệng che chở Trương Sùng.
“Em vì sao không cho cậu ta nói?”
“Có câu là nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện đó thôi.”
“Cho nên em cứ như vậy vẫn nén giận để bọn họ vũ nhục?”
Bộ dáng của hắn thoạt nhìn rất tức giận, đại khái là vừa bị câu ‘ai cũng có thể làm chồng’ kia chọc giận đi. Thật không biết nếu để cho hắn nghe thấy những lời đồn bát quái khác nói về cô, hắn có thể hay không nhất thời nhịn không được tìm đám người tạo lời đồn đó đem bóp chết.
“Các cô ấy chính là không biết chân tướng sự thật, cho nên mới hiểu lầm em.”
“Không biết chân tướng sự thật là có thể tùy tiện nói xấu người sao? Không biết chân tướng sự thật là có thể không cần phụ trách chuyện mình gây ra sao? Trên đời này không có chuyện tốt như vậy!”, Quan Hàm Tư lãnh khốc vô tình hướng đám người Lý Vĩnh Trữ, “Các cô muốn tạ lỗi, hay là muốn bị thẩm vấn công đường?”
“Quan Hàm Tư anh tỉnh lại đi, đừng để bị nữ nhân này lừa!” Lí Vĩnh Trữ kích động lại chân tình đối hắn nói, “Anh có biết hay không cô ta vừa cùng anh kết giao ,đồng thời, cũng cùng hai người bọn họ cùng một chỗ?” cô ta chỉ hướng Trương Sùng cùng Dương Diệu Danh vừa tới, “Cô ta căn bản chính là một nữ nhân bắt cá hai tay, hồ ly tinh chuyên môn phá hư gia đình người ta!”
“Cô câm miệng cho tôi!” Quan Hàm Tư giận không thể át rít gào ra tiếng, “Cô, bị đuổi việc, lập tức có hiệu lực, về sau không cho phép cô tiếp tục bước vào Annade một bước. Còn có, mỗi một lời nói của cô vừa rồi, tôi sẽ truy tố về tội phỉ báng, cô về nhà chờ giấy gọi của tòa án đi, nghe rõ rồi chứ?”
Lí Vĩnh Trữ chịu đả kích nặng nề nhìn hắn, không tin được hảo ý của mình lại nhận được kết quả như vậy, chính là làm cho cô cùng mọi người ở đây lộ ra vẻ mặt mờ mịt khó hiểu là…
“Anh không có tư cách đuổi việc tôi.” cô lắc đầu vì chính mình biện hộ.
“Tôi không có tư cách sao?” Quan Hàm Tư đột nhiên phát ra một trận cười lạnh, “Sùng, cậu nói, tôi có hay không có tư cách?”
“Anh nếu không có tư cách, tôi không biết còn có ai có tư cách.” Trương Sùng nhẹ giọng thở dài, dừng một chút, hắn chuyển hướng nhìn Quan Hàm Tư, cung kính hô một tiếng, “Lão bản.”
“Lão bản?” mọi người ở đây không hẹn mà cùng bật thốt lên nói ra hai chữ này, trên mặt đều tràn ngập khiếp sợ cùng khó có thể tin.
Đám người Lí Vĩnh Trữ tức thì bị dọa sợ tới mức hai mắt trợn tròn, mặt không có chút máu, căn bản nói không ra lời.
“Chuyện này giao cho cậu xử lý.” Quan Hàm Tư quay đầu phân phó Trương Sùng.
Trương Sùng cung kính gật gật đầu.
“Chúng ta đi.” Quan Hàm Tư cúi đầu nói, cánh tay ôn nhu ôm bên hông Tỉnh Vu Hi, kiên định đưa cô ra ngoài.
Tỉnh Vu Hi không có dị nghị gì, tuy rằng cô kế tiếp còn có hai giờ lên lớp, nhưng lấy tình huống hiện tại mà nói, cô nghĩ đại khái cũng không có người nào có thể chân chính tĩnh tâm cùng cô học Yoga đi?
Ai, kiếp sống giáo luyện ở Annade của cô thật đúng là nhiều tai nạn nha.
“Loại sự tình này là từ khi nào thì bắt đầu phát sinh?” ngồi trên xe, Quan Hàm Tư lập tức khởi binh vấn tội.
“Chuyện gì?” Tỉnh Vu Hi biểu tình vô tội thắt dây an toàn.
“Không cần giả ngu với anh.” hắn vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm cô, hoàn toàn không định khởi động xe.
Cô nhịn không được than nhẹ một hơi, biết nếu không cho hắn đáp án vừa lòng, bọn họ là mơ tưởng rời khỏi bãi đỗ xe Annade.
“Anh làm chi tức giận như vậy? Loại chuyện bị đoàn thể xa lánh cô lập, ở các công ty hoặc đoàn thể đều có phát sinh, căn bản là không có gì phải ngạc nhiên.”
“Bọn họ vừa mới vũ nhục em như thế nào, chẳng lẽ em không có nghe thấy sao?” hắn đến bây giờ vẫn còn phẫn nộ, quả thực muốn chộp tới đòn hiểm với đám nữ nhân kia một chút.
“Nghe thì nghe thấy được, bất quá miệng sinh trưởng ở trên mặt họ, bọn họ muốn nói gì cũng không phải chuyện em có thể khống chế.” Tỉnh Vu Hi nhún nhún vai, “Quan trọng là, các cô ấy nói không đúng sự thật, vậy là đủ.”
Xem cô một bộ dáng tâm bình khí hòa, cho dù hắn muốn tiếp tục tức giận, cũng có loại cảm giác vô lực.
“Nếu em nói vậy, chuyện lần trước ở bãi đỗ xe đánh nhau muốn giải thích như thế nào?”
“Kia còn không phải anh làm hại.” cô liếc mắt nhìn hắn một cái, thầm oán nói.
“Anh làm hại?” Quan Hàm Tư vẻ mặt ‘chỉ giáo cho’.
Nếu hắn đã nhắc tới chuyện này, cô quyết định đem nghi vấn vẫn bị áp lực ở trong lòng làm rõ ràng.
“Em hỏi anh, lần đó em mang chị em đến lầu sáu giới thiệu cho anh nhận thức, anh cùng Vu Hiểu rốt cuộc có cái gì để tán gẫu, mà có thể nói chuyện suốt từ tám giờ tới mười hai giờ?”
Hắn sửng sốt một chút, bên môi không tự chủ mỉm cười một chút.
“Làm chi, em đây là đang ghen sao?” hắn tà nghễ nhìn cô, chế nhạo hỏi.
Cô tức giận trừng mắt nhìn hắn. “Phải thì như thế nào?”
“Anh thật là cao hứng.” Quan Hàm Tư đột nhiên khuynh thân dùng sức hôn cô một chút, hé ra gương mặt cười ngốc nghếch.
“Anh thật là……” cô không biết muốn nói gì, chỉ có thể đỏ mặt trừng hắn một cái, “Anh còn chưa có trả lời em.”
“Ngày đó chị em ở nhà anh không đến mười phút liền đi.”
“Làm sao có thể?” Tỉnh Vu Hi kinh ngạc kêu lên, “Chị ấy mãi cho đến sắp mười hai giờ mới về nhà mà!”
“Anh nói là lời nói thật.”
“Nhưng sao có thể như vậy?” cô có chút đăm chiêu lắc đầu, “Ba, bốn tiếng đồng hồ, không phải ba, bốn phút, hay là ba, bốn mươi phút mà thôi, thời gian dài như vậy,một mình chị ấy có thể đi chỗ nào?” (Muốn biết Vu Hiểu tỷ đi đâu,thỉnh xem Trùm Lầu Ba*hắc hắc*)
“Này anh không có biện pháp trả lời em, em chỉ có thể chính mình đến hỏi cô ấy.”
“Nhưng chị ấy nói với em thời gian đó đều ở cùng với anh.” trên mặt cô có chút hoài nghi.
“Cô ấy sở dĩ nói như vậy, thuần túy chỉ là vì muốn đánh lừa em, anh và cô ấy hai người ăn nhịp với nhau,làm cho em khẩn trương một chút.”
“Em khẩn trương cái gì?” cô không nhận thua phủ nhận, “Còn có, chị sẽ không tính kế với em như vậy đâu!”
“Anh cũng chưa nói mưu kế này là cô ấy nghĩ ra.” hắn nhìn cô một cái, chậm rãi nói.
“Không phải chị, chẳng lẽ là anh?”
“Câu trả lời.” hắn nhịn không được lại khuynh thân hôn cô một chút.
“Anh thật là……” cô đẩy hắn ra, chỉ có thể mở lớn hai mắt nhìn hắn, lại một lần nữa không biết muốn nói gì.
“Là như thế nào?” Quan Hàm Tư cười hỏi.
“Vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn.” cô rốt cục nghĩ đến từ thích hợp để hình dung hắn.
“Sai, em hẳn là phải nói dụng tâm lương khổ mới đúng.” hắn lập tức phản bác, lập tức lại khuynh thân đến hôn trụ cô, đối cô giở trò.
“Này, nơi này là bãi đỗ xe nha.” Tỉnh Vu Hi đẩy hắn ra, thở phì phò nhắc nhở hắn.
“Thế thì như thế nào?” hắn lại lần nữa cúi đầu muốn hôn cô, lại bị cô lấy tay che ở miệng.
“Ban ngày ban mặt, em cự tuyệt ở trên xe cùng anh làm chuyện đó.” cô đỏ mặt hờn dỗi.
Hắn hai mắt đột nhiên sáng ngời, đưa tay kéo tay cô đang che trước miệng ra. “Tức là chỉ cần không phải ban ngày, em liền nguyện ý?” kia hắn nhất định phải tìm cơ hội thử một lần.
“Em cũng không nói như vậy.” cô nhanh chóng phản bác, nháy mắt gương mặt lại đỏ lên.
Nhìn trước mắt mỹ nhân thẹn thùng, dục vọng muốn cô nháy mắt trở nên bức thiết lên.
Quan Hàm Tư đột nhiên không nói một lời đứng dậy, sau đó nhanh chóng khởi động xe, đem xe rời khỏi bãi đỗ xe, toàn bộ quá trình hành văn liền mạch lưu loát, vừa vội lại mau.
“Anh làm sao vậy?” cảm giác được hắn dị thường, Tỉnh Vu Hi khẽ chạm hắn một chút, ngữ điệu tràn đầy quan tâm.
Hắn quay đầu nhìn cô một cái, vẻ mặt tràn ngập dục vọng nhiệt liệt làm cho cô trong nháy mắt hiểu được hết thảy, lòng của cô cũng không khỏi gia tốc lên.
Xe theo đại lộ chuyển vào ngõ nhỏ, tiến vào bãi đỗ xe của khách sạn chuyên dụng mà bọn họ đã từng tới một lần.
Kỹ thuật lái xe của hắn vẫn tốt như trước, một lần liền hoàn thành động tác chuyển xe nhập bãi, đem xe chuẩn xác dừng lại đúng vị trí.
Hắn tắt máy, hoả tốc rút chìa khóa xuống xe.
Cô mới đẩy cửa xe ra, hắn đã đi sang bên cạnh cô, đưa tay đỡ cô xuống xe.
Bọn họ mười ngón tay nắm chặt, đi vào đại lâu, không hề mở miệng nói một câu.
Hết thảy đều đã không cần nói.