Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Boringrain
Vì quá đau đớn và căm hận, Thủy Băng Tuyền thổ huyết không ngừng, khiến Thủy Hoằng Văn lo đến sốt vó, còn Giang Dĩ Bác mới chỉ một đêm mà sắc mặt nom đã tiều tụy, gầy rộp đi trông thấy.
Cũng may đến tảng sáng, tình hình nàng khá hơn, tuy vẫn mê man bất tỉnh, nhưng không còn nguy hiểm. Nhờ được chữa trị kịp thời, đứa bé sơ sinh cũng bảo toàn được tính mạng. Đến lúc này, mọi người mới dám thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng sợi dây thần kinh kéo căng tựa dây đàn chực đứt cả đêm qua.
Thủy Hoằng Văn lúc này mới dám để cho cảm tình len lỏi vào trái tim, để cho nỗi đau đớn, nghẹn ngào tràn vào lồng ngực. Người nằm trên giường bị giày vò cả thân xác lẫn linh hồn là tiểu muội hắn, đứa trẻ lạnh lẽo trong bọc gấm im lìm là cháu trai hắn. Nhưng cả đêm dài hắn nào dám nhỏ một giọt nước mắt tiếc thương? Nếu không có lý trí lãnh tỉnh bao phủ lấy trái tim nóng hổi run lẩy bẩy không ngừng, hắn sợ rằng mình chẳng thể đưa được Tuyền Nhi và đứa bé yếu ớt đã đặt một chân tới cửa địa ngục trở ra.
Nhẹ nhàng đặt bé con đã say giấc nằm cạnh Thủy Băng Tuyền, Thủy Hoằng Văn xoay người lấy một lọ thuốc đưa cho Giang Dĩ Bác: “Sớm tối một viên, thuốc này có thể giúp ngươi duy trì được phần nào.” Tuy đứa bé chỉ là trẻ sơ sinh, lượng máu cần không nhiều, nhưng cứ liên tục rút máu một tháng, thì dù Giang Dĩ Bác mạnh khỏe đến đâu cũng phải gục ngã mà thôi. Hy vọng thuốc bổ này sẽ giúp hắn chống chọi đến cùng.
Chuyện hôm qua, như một dấu chấm hỏi treo lơ lửng trong lòng Thủy Hoằng Văn, nhưng rốt cuộc hắn cũng dằn xuống không hỏi, chỉ thở dài khuyên nhủ: “Dĩ Bác, ngươi uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi, tối nay vẫn phải tiếp tục thay máu đó.” Vừa tiêu hao nội lực lại vừa bị rút máu, dẫu có là thánh cũng không chịu nổi, huống hồ Giang Dĩ Bác chỉ là người trần mắt thịt.
Giang Dĩ Bác đứng lên, bỗng trước mắt tối sầm sây sẩm, đầu óc váng vất, tay chân run rẩy, may nhờ Thủy Hoằng Văn nhanh tay đỡ kịp, không thì hắn đã ngã oạch xuống đất: “Ngươi đừng gắng sức nữa, mau nghỉ ngơi đi.”
“Không, ta muốn ở cạnh Tuyền Nhi…” Giang Dĩ Bác lắc đầu cự tuyệt.
“Dĩ Bác, ngươi nghe ta, Tuyền Nhi và đứa trẻ không sao cả, nhưng nếu ngươi ngã xuống, thì ai lo cho họ đây?” Thủy Hoằng Văn nghiêm giọng nói.
Lúc này, Giang Dĩ Bác mới cụp mắt, ủ rũ đáp: “Ta biết rồi.” Đúng vậy, nếu hắn ngã xuống lúc này, ai sẽ cứu con hắn đây?!
Giang Dĩ Bác lững chững bước ra dưới sự dìu đỡ của Thủy Hoằng Văn, đôi tay run run siết chặt bọc gấm lạnh ngắt, nỗi đau tê tái bóp nghẹn lồng ngực, tuôn trào nước mắt. Hắn nghiến răng cắn chặt quai hàm, giữ cho bản thân tỉnh táo.
Hắn nhắm chặt mắt, nâng niu đứa con hắn chỉ có thể bế trên tay một lần duy nhất!
Thủy Hoằng Văn không đành lòng quay mặt đi. Đứa trẻ này bạc phận, với họ vô duyên, cũng may còn giữ được một đứa, nếu không, e Tuyền Nhi sẽ hóa điên trong nỗi đau mất con này. Mà đối với Giang Dĩ Bác, cũng là quá mức tàn nhẫn.
Hai người vừa bước ra khỏi phòng, Giang Dĩ Bác đã khôi phục sự trầm tĩnh, phân phó: “Vô Tâm, an táng đại thiếu gia cho tốt.” Hắn không muốn Tuyền Nhi tỉnh dậy lại thấy đứa trẻ này, không muốn thấy lòng nàng nát tan thêm lần nữa…
Vô Tâm lặng lẽ gật đầu, run tay đỡ lấy, hàm không thôi siết chặt!
Vô Hình xoay người, dấu đi giọt lệ không kịp kiềm lại trong hốc mắt…
Lưu luyến nhìn thêm một lần nữa, Giang Dĩ Bác dứt khoát quay đi, bóng lưng lãnh khốc nhuốm màu thê lương. Con à, cha vĩnh viễn sẽ không quên con đâu, đợi cha cứu đệ đệ con rồi, cha sẽ chôn thây bọn chúng cùng con, để bọn chúng phải quỳ trước con thỉnh tội…
……….
Dù thế gian có bao đổi dời, dù lòng người có bao sầu khổ, thì mặt trời vẫn cứ vô tình lặn mọc mỗi ngày. Khi vầng dương khuất núi lần thứ ba, Thủy Băng Tuyền rốt cuộc cũng đã tỉnh dậy sau giấc ngủ dài, loáng thoáng nghe tiếng trẻ con khóc lanh lảnh.
“Vương phi, người tỉnh rồi!” Thu Nhi chật vật bế đứa trẻ quấy khóc trên tay, nhác thấy Thủy Băng Tuyền tỉnh dậy, mừng rơn gọi.
Cảnh Trúc nghe thấy vội chạy tới đỡ Thủy Băng Tuyền, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt: “Người sao rồi ạ?”
Nhưng ánh mắt Thủy Băng Tuyền nãy giờ chỉ chăm chăm nhìn đứa bé trong tay Thu Nhi, nàng lên tiếng, giọng khàn khàn: “Bế con lại cho ta.”
“Dạ.” Thu Nhi nhanh chóng đưa tiểu thế tử cho Vương phi.
Thủy Băng Tuyền cẩn thận đón đứa bé, nhẹ nhàng như ôm báu vật vào lòng. Kỳ lạ là, đứa bé này vừa nãy còn quấy khóc không ngừng, nhưng vừa vào lòng nàng chỉ còn lại tiếng thút thít dỗi hờn rồi nín hẳn.
Thủy Băng Tuyền tay nhẹ vỗ, miệng dỗ dành, lệ tràn mi, lòng thương xót. Con của nàng, con ơi!
…………….
Mãi qua Tết nguyên tiêu, Thủy Băng Tuyền mới có thể gượng bước xuống giường. Nhiều ngày qua, trừ những khi quá mệt mỏi mà chợp mắt, còn đâu nàng cứ chong mắt lên nhìn chằm chằm đứa con trong lòng, sợ nhắm mắt lại rồi sẽ không thấy con đâu.
Thấy Thủy Băng Tuyền chống mình đứng dậy, Thu Nhi vội đến khuyên can: “Vương phi, người còn yếu lắm, chưa xuống giường được đâu.”
Nhưng một cái lừ mắt của Thủy Băng Tuyền khiến Thu Nhi im bặt, chỉ dám cúi đầu lầm lũi đến giúp nàng thay y phục.
Cảnh Trúc bế tiểu thế tử đứng kế bên cũng không dám nhiều lời. Dạo gần đây, chỉ những lúc Vương phi nhìn tiểu thế tử mới hiện lên gương mặt hiền hòa ấm áp, còn lại, chỉ là ánh mắt lạnh căm bức người, khiến ai nấy đều run rẩy không yên!
Thủy Băng Tuyền đón đứa bé từ tay Cảnh Trúc, thả bước ra ngoài, vừa đến căn phòng sát bên thì nhịp chân nhẹ hẳn, tựa sợ đánh thức người trong phòng còn đương yên giấc. Nàng đưa mắt nhìn qua, thấy Giang Dĩ Bác gầy guộc nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt, tiều tụy khiến người khác không khỏi xót xa.
Không muốn quấy rầy hắn tĩnh dưỡng, Thủy Băng Tuyền ôm con xoay người dợm bước đi, nhưng chưa tới cửa đã nghe tiếng Giang Dĩ Bác thì thào gọi: “Tuyền Nhi…”
Nàng lập tức quay lại, chạy vội đến ngăn cản hắn đang muốn chống người gượng dậy, vừa lo lắng vừa trách cứ: “Huynh nằm yên đó, không được đứng lên”
Thấy gương mặt Thủy Băng Tuyền đã có phần nhuận hồng, Giang Dĩ Bác cũng yên lòng nằm lại. Đêm trước là lần thay máu cuối cùng, Thủy Hoằng Văn bảo hắn phải nghỉ ngơi điều dưỡng. Quả thực, cả tháng trời tiêu hao không chỉ máu mà còn nội lực, khiến hắn gần như chẳng thể đứng vững nổi, có thể gục ngã bất cứ lúc nào. Nhưng được nhìn thấy nàng thế này, khiến hắn như có thêm nguồn sinh lực mới!
Thủy Băng Tuyền nhìn hắn hồi lâu, nhẹ đặt con vào lòng hắn, nhoẻn cười: “Huynh xem, nhóc con này cuộn tròn hệt chú mèo nhỏ gầy đáng yêu vậy.” Giang Dĩ Bác cũng cúi nhìn đứa trẻ nhỏ chỉ bằng cánh tay, đúng là như chú mèo con lọt thõm giữa đống chăn dày, nom vừa tội nghiệp lại vừa đáng yêu. Đáy mắt hắn xoẹt qua một tia đau đớn không lời, nhưng nhanh chóng biến mất chẳng để Thủy Băng Tuyền kịp phát giác ra. Hắn vừa ngước lên bắt gặp ánh mắt nàng đang nhìn mình. Bốn mắt giao nhau, là nỗi đau không lời nào diễn tả, là tình yêu, tình thương cháy bỏng tha thiết.
Thủy Băng Tuyền lấy tay chọc chọc gương mặt hồng hào nhỏ nhắn của bé con, nhẹ giọng nói: “Sau này mẹ sẽ gọi con là Tiểu Miêu nhé? Tiểu Miêu của mẹ là Tiểu Miêu đệ nhất thiên hạ, sẽ không ai dám xem thường hay thương tổn đến con.”
Ngươi xưa nói đặt tên xấu dễ nuôi, tuy đại ca bảo đứa bé đã không có gì đáng ngại, nhưng huynh ấy cũng nói thêm rằng phải chăm sóc cẩn trọng chu đáo cả đời. Võ chẳng thể luyện rèn, việc nặng chẳng thể đến tay, trọng trách không gánh nổi trên vai, suốt đời định trước an nhàn làm cậu ấm.
Nhưng không sao cả, mẹ sẽ gánh hết mọi thứ thay con, bảo bọc che chở, yêu thương con như bảo ngọc trân quý nhất trên đời.
Giang Dĩ Bác mỉm cười: “Được, cứ gọi là Tiểu Miêu.”
Đứa bé này sống được đã là kỳ tích, nhưng vẫn phải mang di chứng nặng nề cùng thân thể yếu nhược suốt đời. Đừng nói chi đến võ trị quốc, văn an bang, chỉ cần nó được như những đứa trẻ bình thường khác đã là điều may mắn lớn lao rồi.
Nhưng không sao cả, cha sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ con, yêu thương con, cho con có mọi thứ trên đời.
……
Chuyện thiếu chủ Trầm gia và Độc cốc chủ ám sát Bắc vương phi chẳng mấy chốc mà truyền khắp cả Thanh Lăng hoàng triều, khiến cả giang hồ lẫn triều đình đều dậy sóng.
Hoàng cung
“Ngươi nói gì?” Trữ Thiên Kỳ giận dữ quát lớn, làm cả đám thái giám cung nữ trong điện đều hoảng hốt quỳ sụp xuống đất!
“Dạ… dạ…bẩm hoàng thượng, mật thám báo về, vẫn chưa rõ ân oán giữa Vương phi và đám người giang hồ đó. Nghe nói do bảo vệ Vương phi mà Giang Dĩ Bác bị thương không nhẹ.” Lưu tổng quản run giọng đáp. Thật tình thám tử chỉ báo có bấy nhiêu, hắn cũng chẳng biết rõ ràng hơn là mấy.
“Một lũ vô dụng, khắp thiên hạ đều đã biết những tin ấy, nếu mật thám của trẫm cũng chỉ biết đến chừng đó, thì trẫm cần nuôi bọn chúng làm gì nữa?” Sắc mặt Trữ Thiên Kỳ càng lúc càng tối sầm, giọng nói đề cao ra mòi tức giận lắm.
Lúc biết tin nàng bị ám sát, tâm hắn run lên như muốn vọt bắn ra ngoài. Hóa ra, nàng trong lòng hắn lại quan trọng đến vậy, hóa ra, trái tim hắn lại luôn dõi theo bóng hình nàng.
Nhưng dù có phái đi bao nhiêu mật thám, thì tin tức nhận được vẫn cứ vẻn vẹn hai câu: Không rõ duyên cớ, và Vương phi sinh non một tiểu thế tử…
Lưu tổng quản cố sức cúi rạp đầu dưới đất, mong né tránh được cơn thịnh nộ của quân vương.
Vừa hay có một tiểu thái giám lom khom chạy vào bẩm báo: “Bẩm hoàng thượng, Khang vương gia cầu kiến.”
Trữ Thiên Kỳ tức thì nhướng mày, cơn giận dữ xẹp xuống vài phần, hắn khôi phục bộ dáng ung dung, hạ mắt, trầm giọng nói: “Cho hắn vào.” Xem chừng Khang Vương cũng sốt ruột lắm rồi.
“Tham kiến hoàng thượng.” Trữ Thiên Khang rảo bước đi vào nội điện.
“Khanh tìm trẫm có việc gì?”
Không biết tự lúc nào Thất tẩu lại có quan hệ với người giang hồ, lại là Độc cốc và Trầm gia nổi danh khắp chốn? Hay chăng có kẻ muốn mượn tay người, mưu toan sát hại tẩu ấy? Nghĩ vậy, Trữ Thiên Khang lại càng nóng lòng muốn đến ngay Bắc cảnh xác định thực hư mọi chuyện.
Hắn ngước nhìn Trữ Thiên Kỳ, mặt mày ngưng trọng: “Nhân sĩ giang hồ ngày càng to gan lớn mật, dám công nhiên ám sát côi phụ của hoàng thất, đúng là không coi triều đình ra gì. Khẩn xin hoàng thượng cho thần xuất quân diệt trừ đám người này, giữ vững tôn nghiêm của hoàng gia.”
Trữ Thiên Kỳ nhíu mày đáp: “Việc này trẫm vẫn đang thương thảo với các đại thần.” Người giang hồ xưa nay đều giữ khoảng cách với triều đình, nói trắng ra là tránh còn không kịp, hà cớ chi cả Độc cốc lần Trầm gia đều công nhiên đối nghịch với triều đình như vậy? Dù giữa chúng và nàng có ân oán gì, thì nàng vẫn là thành viên hoàng tộc, là con dâu của hoàng gia, đâu dễ để cho hạng giang hồ xem thường?!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu cho phép Khang vương xuất binh trị tội, nghĩa là sẽ dấy lên một hồi phong vân rung chuyển cả thiên hạ. Chỉ e…
“Hoàng thượng…” Thấy Trữ Thiên Kỳ ngần ngừ không nói nữa, Trữ Thiên Khang liền ngước lên hối thúc.
“Lâm triều ngày mai trẫm sẽ ban chỉ, khanh lui xuống đi.” Tiến không được, lùi không xong, việc này thật là nan giải!
Trữ Thiên Khang cụp mắt, cúi đầu đáp: “Thần xin cáo lui.” Thầm nghĩ, dù được lệnh hay không, chuyến này hắn phải đi bằng mọi giá!
……..
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt lại ba ngày trôi qua. Thấy Giang Dĩ Bác đã khỏe lên đôi chút, Thủy Băng Tuyền quyết định trở về Bắc vương phủ!
“Tham kiến Vương phi, tham kiến thế tử!” Tất cả thân binh cùng hạ nhân, tỳ nữ trong vương phủ đứng xếp hàng ngay ngắn, cung nghênh Thủy Băng Tuyền từ tận ngoài cổng.
Vừa vào phủ, Thủy Băng Tuyền đã quay qua bảo Vô Tâm: “Đỡ chủ tử ngươi vào phòng nghỉ ngơi đi.”
“Dạ.” Vô Tâm cung kính đích đáp lời.
Đoạn Thủy Băng Tuyền thờ ơ quét mắt một vòng, ánh nhìn lạnh băng và bình lặng như đầm nước hồ thu thẩm thấu tận tim gan khiến người khác thấp thỏm cúi đầu kinh hãi, chẳng dám thẳng nhìn.
Rồi nàng cúi đầu, đùa giỡn, vuốt ve gương mặt con thơ, ánh mắt tức thì ấm áp đầy ắp nhu tình, mãi lâu vẫn chẳng hề lên tiếng.
Đợi đến khi lưng áo mọi người đều thấm ướt mồ hôi lạnh, mặt mày ai nấy đều thấp thỏm không giấu nổi vẻ bồn chồn lo sợ, thì nàng mới nhàn nhã lên tiếng: “Đứng lên đi.”
“Dạ.” Đứng trước mặt Vương phi, họ cảm thấy giá lạnh như đứng giữa trời đông rét buốt.
“Hắc, Bạch, ta giao cho hai người một trăm thân binh vương phủ, hai người có thể huấn luyện họ thành cao thủ một địch mười hay không?” Giọng nói Thủy Băng Tuyền vô cùng bình tĩnh, thản nhiên, nhưng chứa đựng loại áp lực vô hình chèn ép khiến mọi người như ngộp thở.
“Dạ được.” Hắc, Bắc lưỡng ưng cúi đầu đáp, đoạn xoay người lui ra.
“Việc trên dưới vương phủ sau này, sẽ do Thu Nhi và Cảnh Trúc quản lý, hy vọng hai người không khiến ta phải thất vọng.” Nhắc đến việc coi sóc vương phủ, khiến lòng nàng chợt có cảm giác nhói đau mơ hồ. Nàng biết tìm đâu một trợ thủ hiểu lòng người như Hương Hàn đây?
Thu Nhi và Cảnh Trúc thoáng nhìn nhau, đoạn nghiêm cẩn cúi đầu: “Dạ.” Trong lòng họ đều hiểu, họ phải nỗ lực hết sức mình mới có thể thay thế được vị trí của Hương Hàn, để gánh đỡ Vương phi một phần dù là rất nhỏ.
“Được rồi, ra ngoài cả đi.” Nói rồi nàng đứng dậy, bế con vào phòng trong. Thấy Giang Dĩ Bác nằm nhắm mắt dưỡng thần, nàng liền nhẹ bước đến bên giường, đặt con nằm cạnh hắn.
“Huynh cứ ở đây nghỉ ngơi, có cần gì thì gọi Thu Nhi.” Đã đến lúc nàng đi đòi nợ rồi!
Rèm mi Giang Dĩ Bác khẽ động, hắn nhẹ hỏi trong tiếng thở dài: “Việc này giao ta làm không được ư?” Tính cách của Tuyền Nhi hắn sao lại không rõ chứ. Nàng càng bình tĩnh bề ngoài, càng chứng tỏ lòng nàng không khác gì cơn bão tố vờn quanh chực phá tan hết thảy.
“Thân thể huynh như vậy, còn phải tĩnh dưỡng nhiều ngày. Chắc huynh không muốn đổ bệnh ra chứ? Nên nhớ huynh còn phải bảo vệ ta và Tiểu Miêu mà!” Thủy Băng Tuyền mỉm cười bác bỏ lời hắn.
Giang Dĩ Bác mở mắt đối diện với Thủy Băng Tuyền: “Vậy nàng định làm thế nào?” Hắn không muốn nàng lại lâm vào nguy hiểm thêm lần nào nữa.
Thủy Băng Tuyền lặng im nhếch miệng cười, nụ cười ấy đã chẳng còn nét rạng rỡ, kiêu ngạo ngày nào, mà hóa ra lạnh lẽo tàn độc hệt ác quỷ từ chốn địa ngục hiện tới. Nhưng Giang Dĩ Bác không hề để ý đến sự tàn độc ma quái ấy, vẫn dùng đôi mắt bình thản nhìn nàng, mà không, cũng không hẳn là đôi mắt bình thản, bởi sâu trong đáy mắt hắn ẩn hiện nét bạo tàn chẳng kém gì Thủy Băng Tuyền.
“Huynh yên tâm đi, ta còn muốn sống để nuôi dưỡng Tiểu Miêu mà.” Nàng cúi đầu hôn phớt lên mặt hắn một cái, nhẹ giọng dặn dò: “Nhớ thay ta chăm sóc con nhé!” Nàng cũng muốn đợi lắm, đợi cùng hắn báo thù rửa hận. Nhưng hơn hai mươi ngày đã là giới hạn của nàng, nàng nhẫn đủ rồi, nếu còn phải nhẫn nữa, e nàng sẽ phát điên mất.
Giang Dĩ Bác chỉ đành thở dài bất lực: “Tuyền nhi......”
“Tin ta đi, sẽ không sao đâu.” Trong mắt Thủy Băng Tuyền hiện rõ sự kiên quyết.
“Được, nàng cứ làm việc mình muốn đi!” Hắn biết, hỏa trong lòng nàng nếu còn không thể phát ra, sớm muộn gì nàng cũng sẽ bị chính mình thiêu chết.
Thủy Băng Tuyền đứng dậy xoay người đi thẳng ra ngoài.
Giang Dĩ Bác cúi đầu mỉm cười ôm đứa bé như chú mèo ướt vào lòng thủ thỉ: “Con thấy không, tình tính mẹ con cương liệt đến mức đó, không cho cha có cơ hội ra tay gì cả. Cha cũng muốn xẻo da róc thịt, băm thây từng kẻ hại chết đại ca con lắm chứ. Nhưng thôi, mẹ con đã muốn thì cha để mặc mẹ con làm vậy. Sau này có nhớ đừng chọc giận mẹ con biết không?” Hắn tin Tuyền Nhi sẽ không làm chuyện gì nếu nàng ấy chưa nắm chắc trong tay. Như nàng nói, có con đang đợi, sao nàng lại đi mạo hiểm tính mạng mình?!
Trong giang hồ
Lúc này, trong chính sảnh của Trầm gia, Trầm gia chủ mặt mày ngưng trọng, lẳng lặng dõi mắt nhìn đám người nhốn nháo tranh luận bên dưới.
“Sao không dưng thiếu chủ lại chạy đi ám sát Bắc vương phi chứ? Lỡ như triều đình phái binh trị tội, thì Trầm gia còn đường sống ư?” Đại trưởng lão nhăn nhúm nhíu mày, sự tức giận lộ rõ trên gương mặt.
“Đúng đó, việc này đã truyền khắp thiên hạ rồi, Trầm gia chúng ta phải ăn nói thế nào với triều đình đây?” Nhị trưởng lão cũng cau có không kém, chêm lời.
“Sợ gì chứ, thiếu chủ làm việc khắc có đạo lý của mình. Ta bảo đảm triều đình chẳng dám xuất bình đâu. Mà Bắc vương phi cũng còn sống sờ sờ đó thôi.” Tam trưởng lão tức thì lớn tiếng cãi lại.
Lúc này mới nghe giọng nói lạnh nhạt, đầy quyền uy của gia chủ Trầm gia: “Việc trước mắt là đến Độc cốc tìm Nguyệt Nhi hỏi cho rõ! Về phần triều đình hỏi tội, bổn gia chủ tự có cách ứng phó!”
Trầm gia trước nay không màng thế sự, nên người giang hồ cũng chẳng dám quấy rầy Trầm gia, tạo ra danh tiếng uy nghiêm sừng sững bao đời. Lần này đúng là, không lên tiếng thì thôi, đã lên tiếng là như sấm nổ vang trời. Chẳng những bắt tay với Độc cốc, còn đối nghịch với hoàng thân quốc thích, thật chẳng hiểu Nguyệt Nhi đang nghĩ gì nữa. Mà sau việc đó, Nguyệt Nhi lại ở lì Độc cốc chẳng chịu trở về Trầm gia giải thích rõ ràng.
Độc cốc
Diệp Khinh đăm đăm nhìn người con gái đẹp như tiên nữ đang ngâm mình trong dược trì, sắc mặt pha lẫn nỗi xót xa, tự trách, cùng tình yêu vô hạn.
Nguyệt Nhi, nàng cược cả tính mạng mình đi giết Thủy Băng Tuyền, chỉ vì muốn Giang Dĩ Bác phải hận nàng cả đời, nhớ nàng trọn kiếp ư? Ta nên nói nàng si tình đệ nhất, hay nên nói nàng đệ nhất xuẩn dại đây?
Trong đầu hắn lại thoáng hiện lên gương mặt lãnh khốc vô tình của Thủy Băng Tuyền ngày đó, nhớ đến đôi mắt băng hàn lạnh đến tận tim gan, khóe môi hắn bất giác nở nụ cười buồn. Cả Độc cốc này, e sẽ bị hủy trong tay hắn!
“Bẩm Cốc chủ, có Trầm gia chủ bên ngoài muốn gặp mặt.” Một nô nhi chạy đến cung kính báo.
Diệp Khinh nhướng mày, thầm nghĩ mới đó mà Trầm gia đã đến đây rồi sao? Phải bảy ngày nữa Nguyệt Nhi mới có thể ra khỏi dược trì!
Trong khách phòng, Trầm gia chủ dùng ánh mắt quắc thước tinh đời, dò xét, chất vấn Diệp Khinh: “Khinh nhi, con nói xem đã xảy ra chuyện gì? Nguyệt Nhi đâu?”
Diệp Khinh lạnh nhạt đáp lại ánh mắt của Trầm gia chủ: “Nguyệt Nhi bị thương rồi!” Hơn nữa, còn nặng đến mức phải điều trị nửa năm thì may ra mới khởi sắc. Dẫu hắn đã dốc toàn lực bảo vệ tính mạng cho Nguyệt Nhi, nhưng đến nay nàng ấy vẫn chưa tỉnh dậy!
“Gì cơ?” Nghe Diệp Khinh trả lời, Trầm gia chủ không giấu nổi sự sửng sốt trong giọng nói đề cao của mình. Nguyệt Nhi đã luyện đến tầng cao nhất của Cầm công. Trong giang hồ tuy không dám tự vỗ ngực xưng là đệ nhất, nhưng người có thể khiến Nguyệt Nhi bị thương… “Ai… Là ai làm?”
“Giang Dĩ Bác!” Diệp Khinh nặng nề gằn ra ba chữ.
“Giang Dĩ Bác? Giang Dĩ Bác của Giang gia, đồ đệ của Vô Trần Tử?” Trầm gia chủ kinh ngạc há hốc mồm, liên tiếp hỏi mấy câu như để khẳng định lại suy nghĩ trong lòng.
Đáp lại lão là cái gật đầu hờ hững của Diệp Khinh!
“Vậy thương thế Nguyệt Nhi sao rồi?” Có được câu trả lời, đôi hàng mày của Trầm gia chủ càng nhíu chặt như thể muốn chụm đầu vào nhau. Lão không ngờ mọi chuyện lại rắc rối phiền phức đến vậy. Nhưng cũng may, nghe đâu vị Bắc vương phi kia cũng không bị thương tổn gì, mẹ tròn con vuông!
Vậy chỉ cần giải quyết chỗ Giang Dĩ Bác và triều đình là ổn rồi!
“Con có biết vì sao Nguyệt Nhi muốn giết Bắc Vương phi không?” Cuối cùng, lão cũng hỏi lên vấn đề mà mình nghi vấn nhất.
Vì sao ư? Diệp Khinh lại nhếch môi cười. Có nhiều lúc, phải làm rồi mới biết được việc ấy nên hay chăng. Những dẫu thời gian có quay ngược trở lại, lựa chọn của hắn cũng sẽ như cũ, và kết quả vẫn là hối hận không nguôi! Bởi vì yêu mà bất chấp tất cả, đáng hay chăng phải tự vấn lòng mình!
Nguyệt Nhi là nỗi đau dai dẳn duy nhất mà cả đời này hắn không thể vượt qua…