Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Boringrain
Thủy Băng Tuyền nghẹn ngào quàng tay qua cổ Giang Dĩ Bác, đôi môi lành lạnh vội vã đặt lên hắn những nụ hôn: “Chàng đặc biệt trở về mừng năm mới cùng thiếp à?” Bờ môi mọng đỏ khép mở phả ra làn hơi nhồn nhột giữa hai người.
“Ta về rồi đây.” Giang Dĩ Bác khẽ cắn môi nàng, thấp giọng thủ thỉ, bàn tay chộn rộn không yên phận…
“Chàng không muốn ăn gì đã sao?” Thủy Băng Tuyền yếu ớt ngăn cản bàn tay hắn lần vào trong lớp áo nàng.
Giang Dĩ Bác cúi đầu cười khe khẽ, giọng cười như châu ngọc khanh khách êm tai khiến hai mắt Thủy Băng Tuyền bất giác mơ màng, bàn tay muốn ngăn hắn cũng tự nhiên thả lỏng.
Đáy mắt thoáng ý cười, hắn thừa cơ làm càn xoa lên làn da mềm mại, trắng nộn của nàng.
Thủy Băng Tuyền run rẩy một hồi mới phục hồi lại tinh thần, trợn mắt tự khinh bỉ mình: “Chàng còn chưa ăn cơm mà!” Nam nhân trưởng thành quá ‘xinh đẹp’ thì bản lĩnh mê hoặc người cũng đúng là số 1! Thật là kẻ chuyên gây họa…
“Không ăn…. Aizz! Đành vậy, đi ăn thôi!” Một câu không ăn bật ra cửa miệng bị buộc phải đổi thành đi ăn. Giang Dĩ Bác cúi đầu, đôi mắt âm u đăm đăm nhìn người phụ nữa thích ngược đãi hắn trước mắt…
Thủy Băng Tuyền lúc này mới thản nhiên phủi tay cười nói: “Đi ăn thôi!” Không cần nghĩ cũng biết hắn bôn ba ngày đêm không nghỉ, gấp gáp trở về chẳng chịu chăm sóc bản thân, đã thế vừa về liền muốn làm việc xấu, không nghiêm phạt không được.
“Nương tử, sao nàng có thể như vậy chứ?” Giang Dĩ Bác đứng hồi lâu mới có thể đè nén lửa dục trong người, ai oán nhìn Thủy Băng Tuyền vui vẻ kéo hắn đi.
Thủy Băng Tuyền bèn lườm hắn một cái.
Giang Dĩ Bác vội vã cười xòa: “Đi ăn, chúng ta đi ăn thôi!”
Tuy vẫn vờ làm mặt lạnh, nhưng lòng Thủy Băng Tuyền không khỏi xót xa cho tấm chân tình không oán không hối của hắn.
Ra khỏi phòng, khẽ hứng một bông tuyết la đà rơi xuống, vừa chạm vào nhiệt độ trong lòng bàn tay, bông tuyết ấy liền tan chảy ra. Hệt như trái tim nàng, đã tan chảy vì tấm chân tình của hắn.
“Chừng như đêm nay sẽ lại có một trận tuyết lớn.” Giang Dĩ Bác hoàn toàn che phủ Thủy Băng Tuyền bằng thân hình cao lớn của mình, kéo tay nàng vào sát ngực mình, hắn ôm nàng quành trở lại, phân phó hạ nhân: “Đưa đồ ăn vào phòng!” Lướt mắt nhìn qua Thủy Băng Tuyền, Giang Dĩ Bác nhíu mày không hài lòng, trời lạnh căm vậy mà nàng không chịu mặt dày một chút.
Vừa vào phòng, hắn đã lập tức tới tủ lấy ra một bộ y phục dày: “Giang tay ra nào!”
“Không cần, thiếp không lạnh!” Thủy Băng Tuyền vừa liếc qua bộ đồ trên tay hắn bèn nhanh chóng từ chối. Nàng vốn không sợ lạnh, huống chi trên người đã có tới mấy lớp y phục rồi.
“Bên ngoài tuyết lớn, tay nàng cũng lạnh cóng cả rồi!” Giang Dĩ Bác vẫn khăng khăng nói.
“Thiếu gia, cơm tới rồi!” Đột nhiên ngoài cửa có tiếng gọi truyền vào, nhanh chóng giải thoát cho Thủy Băng Tuyền khỏi kiếp ‘đệm bông’.
Nàng cười dài rồi ngồi xuống ghế nhấp trà: “Chàng mau tới dùng bữa đi.”
Quả đúng câu mỹ sắc thay cơm. Thủy Băng Tuyền ngồi ngắm Giang Dĩ Bác đến đắm đuối. Có vẻ như nhìn hắn ăn thôi cũng đủ thấy no rồi.
“Ha… nương tử đang ngắm vi phu đó ư?” Dùng xong bữa, hắn lấy khăn lụa lau qua rồi nhấp trà xúc miệng. Thoáng nhướng mày nhìn nương tử nãy giờ vẫn không rời mắt khỏi hắn, bèn mở miệng trêu.
“Cả giọng cười cũng dễ nghe đến thế!” Thủy Băng Tuyền tì cằm lên cả hai tay, tặc lưỡi thưởng thức.
Giang Dĩ Bác đặt chén trà xuống, ra hiệu cho tỳ nữ dọn sạch bàn ăn.
…..
Rồi hắn cứ ngồi im tại chỗ, lẳng lặng nhìn nàng. Được một lúc mới đứng lên kéo nàng ngồi xuống chân mình, tay quàng qua người ôm nàng, nhẹ hỏi bên tai: “Nhớ ta không?”
Chái tai mẫn cảm của nàng bị làn hơi ấm của hắn phả vào, thoáng chốc đỏ bừng lên.
“Nhớ… rất nhớ…” Thủy Băng Tuyền choàng tay ôm cổ hắn, học hắn ghé sát bên tai thủ thỉ.
Nghe vậy, ánh mắt của Giang Dĩ Bác càng trở nên nóng bỏng đến mức có thể thiêu đốt người khác làm hai bên má Thủy Băng Tuyền đỏ lựng.
Một tay giữ chặt gáy nàng, môi hắn đậu xuống cánh môi nàng.
Thủy Băng Tuyền được nếm hương vị thuần khiết thanh mát trong miệng hắn, lòng say mê, bèn giữ chặt đầu hắn, dạn dĩ đoạt quyền chủ động.
Đầu lưỡi linh hoạt đảo trong khoang miệng, vờn lấy lưỡi hắn, cắn mút dây dưa.
Mãi đến khi lồng phổi đau đớn vì bị rút cạn không khí, đôi cánh môi mới lưu luyến rời nhau ra.
Đáy mắt nhuốm màu dục vọng càng trở nên yêu mị kiều diễm của Thủy Băng Tuyền vẫn lưu luyến đắm đuối nhìn bờ môi hắn.
Rồi khẽ liếc qua chăn đệm trải trên giường, nàng cười khì, ghé vào tai hắn dụ hoặc: “Thiếp giúp chàng làm ấm giường, nhanh đi rửa mặt đi!”
Giang Dĩ Bác nghe vậy, khóe miệng kéo cao, tà mị đáp: “Được!”
Thủy Băng Tuyền đứng dậy lại bên giường, ngoái đầu liếc mắt nhìn nam nhân vẫn ngây như phỗng trên ghế, đôi môi đã hơi sưng đỏ nhếch lên nụ cười cám dỗ, tản ra hương vị đê mê không gì cưỡng lại được.
Hầu kết Giang Dĩ Bác di chuyển, hắn nuốt nước bọt cái ực rồi lập tức phi ra ngoài sương phòng, bên ngoài nhanh chóng có tiếng nước truyền vào…
Thủy Băng Tuyền thỏa mãn bật cười.
……..
Trong phòng nóng rực như thiêu như đốt…
……….
Giang Dĩ Bác dịu dàng gạt sợi tóc dính trên trán Thủy Băng Tuyền, khẽ hôn lên mặt nàng…
Thủy Băng Tuyền buồn ngủ díu mắt, nhưng vẫn không cam lòng, hậm hực nói: “Thật không công bằng, lẫn nào cũng là thiếp mệt đến ra rời.” Còn hắn thì tinh thần dâng cao.
Giang Dĩ Bác cúi đầu cười.
“Còn cười nữa…” Thủy Băng Tuyền nhẹ đánh vào khuôn ngực rắn chắc của hắn, đầu mày đuôi mắt đều chứa phong tình kiều diễm khiến Giang Dĩ Bác như muốn vây hãm Giang Dĩ Bác trong đó mãi mãi.
Hắn kéo nàng vào lòng, lấy chăn quấn chặt lên người nàng, không chừa một tấc da thịt nào.
“Mệt lắm à?” Ở bên nàng với hắn không bao giờ là đủ. Hắn không thể khống chế mà muốn cùng nàng trầm luân.
“Ừ.” Thủy Băng Tuyền tìm tư thế thoải mái trong lòng hắn, rồi từ từ nhắm mắt. Trái tim trống rỗng đã được lấp đầy thỏa mãn, nàng hy vọng thời gian có thể ngừng lại ở khắc này, để nàng vĩnh viễn đều nằm trong vòng tay hắn.
Giang Dĩ Bác trìu mến nhìn nàng, nhẹ hôn lên khóe mắt.
Thủy Băng Tuyền cong môi cười, lại càng rúc vào sâu hơn, như thể muốn hòa vào xương tủy hắn, hợp thành một thể.
Dường như nàng ngày càng yêu hắn nhiều hơn. Kể từ lúc cửa trái tim hé mở, tình yêu của hắn dần len vào thấm tận sâu trong lòng nàng, hòa tan trái tim tưởng như đã đóng chặt trong hầm băng vạn năm. Để một lần nữa, nàng nguyện ước cùng hắn trọn đời trọn kiếp, hạnh phúc nhìn Tiểu Miêu trưởng thành, sinh cho hắn thêm một nữ nhi.
Khi yêu, nàng chỉ là một người phụ nữa bình thường mong muốn được sống bên người mình yêu.
Nhưng nàng thực sự có thể sống bình lặng như mong muốn?
Nguyện ước của nàng phải chăng quá xa vời?
………………..
Ngắm nhìn thế giới trắng xóa ngoài khung cửa, Thủy Băng Tuyền bất giấc mỉm cười. Không có hắn và Tiểu Miêu, mỗi ngày trôi qua dằng dặc trong nhung nhớ, mỗi đêm giật mình thấp thỏm trong nỗi bất an. Ấy vậy mà hắn vừa về, nàng lại thấy một đêm trôi qua chỉ trong chớp mắt.
“Nương tử, nàng nhìn gì vậy?” Giang Dĩ Bác tới sau lưng giúp nàng kéo lại áo choàng, không hài lòng nói: “Mặc mỏng thế này, nhìn xem, đến tay cũng lạnh cả rồi.”
Thủy Băng Tuyền buồn cười chỉ vào người hắn: “Chàng còn mặc ít hơn mà!” Có võ công thật tốt, đông ấm hạ mát, nàng cũng muốn học võ.
Giang Dĩ Bác mỉm cười, đối với người học võ, 4 mùa thay đổi thật ra không khác biệt gì.
“Tiểu Miêu có đủ y phục dùng không? Hẳn trên đó lạnh hơn đây!” Thủy Băng Tuyền thở dài.
Giang Dĩ Bác bế nàng vào phòng trong: “Nàng chuẩn bị một chút, chúng ta đi thăm Tiểu Miêu!” Hôm nay là mùng một, cũng chính là sinh nhật Tiểu Miêu, tuy có khả năng không đến kịp Vô Cực sơn, nhưng chí ít sẽ khiến lòng nàng thoải mái hơn.
“Ngay bây giờ ư?” Thủy Băng Tuyền thoáng nhìn cảnh tuyết bên ngoài, nhướng mày nghi hoặc.
“Đúng vậy, nhưng với điều kiện nàng phải trùm thật kín, chỉ được lộ đôi mắt ra thôi.” Giang Dĩ Bác yêu chiều chỉ vào mũi nàng đáp.
“Đồng ý!” Thủy Băng Tuyền ào vào phòng, chạy thẳng đến tủ quần áo…
…..
Con bạch mã cao lớn thong thả đạp tuyết trên đường. Thủy Băng Tuyền lúc này đúng thật chỉ lộ mỗi đôi mắt đang cùng Giang Dĩ Bác cười chú ngựa trắng xinh đẹp này.
Sắp đến năm mới, lại thêm thời tiết Bắc cảnh khắc nghiệt thế này, đủ thấy trước mắt sẽ không có trận chiến lớn nào cả. Bởi vậy, nàng chỉ kịp báo cho Trữ Hy và Cao Nho An rồi vội vã xuất hành.
Lúc này, cả trời đất dường như chỉ có mỗi tuyết. Tuyết phủ trên dải đất hoang chưa kịp khai khẩn, mênh mông không thấy chân trời.
Cả đường lớn cũng bị tuyết phủ lấp đến nỗi chẳng thể tìm đâu thấy bóng dáng con đường rộng rãi đẹp đẽ nàng dày công xây dựng năm trước.
Cũng may con tuấn mã này vô cùng có kinh nghiệm tìm đường trong tuyết.
“Oa, tướng công, chàng xem kìa, đẹp quá!” Bởi đi cùng hắn, bởi điểm dừng là chỗ Tiểu Miêu, trong giọng nói của Thủy Băng Tuyền không giấu được sự phấn khích.
“Trận tuyết đêm qua chưa phải là lớn lắm, chừng ấy tuyết đáng kể gì, tới Vô Cực Sơn rồi, nàng sẽ được thấy rất nhiều cảnh còn đẹp hơn nữa!”
Hai người vừa cười vừa nói trên ngựa…
Đi được một ngày một đêm, đã đến tường thành Bắc cảnh, bỗng phía trước xuất hiện một đội quân…
Đi một ngày, đã đến tường thành Bắc cảnh, xa xa trước mặt xuất hiện một đội quân. Giang Dĩ Bác ghìm cương ngựa, lạnh lùng nhìn đám binh mã dàn trận trước mặt, ước chừng phải có thể hai ngàn người, dẫn đầu là…
“Cảnh Trúc…” Thủy Băng Tuyền nheo mắt, hàng mày chậm rãi chau lại.
Con ngựa đen tuyền nhanh chóng phi tới trước mặt Thủy Băng Tuyền. Tướng lĩnh cưỡi nó mặc bộ quân trang oai dũng, khác hẳn hình ảnh Cảnh Trúc trong ấn tượng của Thủy Băng Tuyền.
Cảnh Trúc xoay người nhảy xuống ngựa, quỳ gối thỉnh an: “Cảnh Trúc tham kiến Giang phu nhân!”
Đáy mắt Thủy Băng Tuyền thoáng lạnh lẽo: “Sao ngươi lại về đây?” Hơn nữa còn gọi nàng là ‘Giang phu nhân’? Trữ Thiên Khang, ngươi thật sự khiến ta thất vọng.
Sauk hi nàng thành thân, Trữ Thiên Khang đã gọi Cảnh Trúc trở về bên hắn.
Cảnh Trúc ngẩng đầu, đối diện với Thủy Băng Tuyền, ánh mắt lưỡng lự dao động, nhưng nghĩ tới nhiệm vụ của mình, nàng ta đanh mặt lại, ôm quyền cương quyết: “Xin Giang phu nhân và Giang công tử quay lại Tân thành!”