Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dạy Diệp Thiếu Dương bấm điện thoại hết nửa ngày, cuối cùng hắn cũng đã biết mấy thao tác căn bản. Chu Tĩnh Như lau mồ hôi, mệt hết sức, biết vậy mình đã giữ lại quyển sách hướng dẫn để cho hắn tự đọc.
Buổi hẹn hò lãng mạn ban đầu đã biến thành buổi hướng dẫn sử dụng điện thoại di động, Chu Tĩnh Như muốn khóc ngất.
Trời tối, không khí dần trở nên lạnh hơn, Chu Tĩnh Như phải về, Diệp Thiếu Dương liền tiễn cô ra cổng trường. Lamborghini của Chu Tĩnh Như đã tới, đậu bên ven đường, nữ tài xế liếc mắt nhìn qua cửa sổ xe, vô cùng bực bội. Vì sao Tĩnh Như tiểu thư cứ ở cùng với cái tên cặn bã thấp hèn như thế, rốt cuộc là cô đang làm gì?
Nhìn ô tô rời đi, Diệp Thiếu Dương cũng quay trở về ký túc xá, vừa đến dưới lầu, đột nhiên nghe thấy tiếng xe máy rồ ga phía sau, hắn theo bản năng quay đầu lại, một chiếc xe gắn máy phân khối lớn đang mở đèn sáng chói, từ đằng xa chạy đến.
Trong trường học có thể đi xe máy?
Không đợi hắn phục hồi tinh thần, chiếc xe đã chạy đến gần, trên xe là một tiểu tử cắt kiểu tóc Undercut mào gà, khóe miệng nhếch lên thành một đường vòng cung, rõ ràng đang cười khẩy hắn.
Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu ra, người kia đang muốn gây sự với hắn.
Xe máy bóp kèn inh ỏi như muốn nhắc nhở hắn mau tránh ra, thế nhưng tốc độ xe vẫn không suy giảm, liên tục lái về phía trước.
Diệp Thiếu Dương quay lại, chắp hai tay sau lưng nhìn đối phương, vẫn không nhúc nhích.
Két một tiếng, chiếc xe máy dừng lại trước mặt hắn, đầu mào gà có chút căm tức, vốn định áp đảo tinh thần của tên nhà quê kia, buộc hắn phải nhường đường, thế nhưng không ngờ hắn vẫn không thèm tránh. Bản thân mình dù hay hoành hành ngang ngược nhưng cũng không thể tùy tiện đụng người trong sân trường.
Đầu mào gà vẫn ấn kèn: "Mày chính là người vừa nãy ăn cơm cùng với Chu Tĩnh Như trong căn tin?"
Thì ra là vì Chu Tĩnh Như, Diệp Thiếu Dương nghĩ thầm trong bụng.
Đầu mào gà vừa vuốt cằm, vừa ấn kèn hai tiếng, một đám người từ đâu chạy tới, đều mặc trang phục sinh viên, bộ dáng trên dưới hai mươi tuổi. Xem ra đám người này là đệ tử của hắn, đứng dàn thành một hàng ngang sau xe máy.
Đầu mào gà giơ ngón tay cái lên, chỉ chỉ vào mình, vô cùng khí phách hỏi: "Nghe nói mày mới tới, biết tao là ai không?".
"Đầu mào gà?”. Diệp Thiếu Dương chắp tay: "Thất kính thất kính."
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu lên thì thấy một đống người đang đứng trên lan can lầu hai, lầu ba, lầu bốn nhìn xuống, đoán chừng là bị âm thanh của xe máy làm kinh động.
Đầu mào gà biến sắc, nói: "Hôm nay vốn là ngày tao hẹn Chu Tĩnh Như đi ăn cua, nàng từ chối, bảo là có một cuộc hẹn quan trọng, kết quả, nàng lại đi ăn cùng với mày! Mẹ nó, mày để mặt mũi của anh mày ở đâu hả?"
Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, lấy ra điện thoại di động lỗi thời, nói: "Để tôi giúp cậu hẹn lại cô ấy nhé?".
Phía trên truyền đến một tràng cười, đầu mào gà ngẩng đầu lên quát: "Cười cái gì mà cười!"
Trên lầu càng ngày càng có nhiều người đến xem náo nhiệt, không ai sợ hắn, bởi vì bọn họ đang ở trên lầu, trời lại tối đen, đố hắn thấy được mặt mũi của họ.
Đầu mào gà vươn tay chỉ vào người Diệp Thiếu Dương: "Nhìn trang phục của tiểu tử mày, bảo mày là tầng lớp công nông dân đã là xem trọng lắm rồi. Nói, mày từ cái xó xỉnh nào tới?".
Lần này người cười đổi thành mấy tiểu đệ bên cạnh hắn.
Đầu mào gà cảm thấy tự tin, tiếp tục chỉ tay vào Diệp Thiếu Dương uy hiếp: "Tao nói cho mày biết, tiểu tử, Tĩnh Như là người phụ nữ mà Trần Kiến Ba đã chọn, tiểu tử mày không nên có ý đồ với nàng. Mau mau cút về làm ruộng với ông bà nhà mày, nếu không lão tử sẽ xử đẹp mày!".
Diệp Thiếu Dương nhíu mày, hắn không thích bị người ta chỉ trỏ, nữ nhân thì có thể được, nam nhân thì tuyệt đối không. Bất ngờ, hắn nhận ra điều gì đó, miệng lầm rầm đọc một câu quỷ chú, giơ tay ra, bắt được mái tóc của một người trên không trung, kéo nó đến trước mặt.
Đó là một nữ quỷ, trừ hắn ra thì không ai nhìn thấy.
Nữ quỷ khoảng ba mươi mấy tuổi, mặc một chiếc đầm đen, mang tất chân màu xanh da trời, dáng người thập phần đầy đặn, trông cũng không tệ lắm, chỉ là trang điểm quá nhiều, làm hắn không thể nhìn ra tướng mạo thật. Quỷ đương nhiên không thể trang điểm, bất quá nàng chỉ đang biến thành hình dạng yêu thích lúc còn sống mà thôi.
Bị Diệp Thiếu Dương nắm tóc, nàng khom người, ngoan ngoãn đáng yêu nói: "Đại sư tha mạng, tôi thấy có náo nhiệt nên đến xem một chút..."
Diệp Thiếu Dương không để ý, hỏi nàng: "Chết mấy ngày rồi?"
"Bảy ngày, hôm nay là đêm hồi hồn, thế nhưng tôi không có thân nhân, chỉ đành dạo chơi một chút, đi dạo xong sẽ trở về âm ty.". Ánh mắt nữ quỷ có chút cô đơn.
"Lúc sinh tiền làm gì?"
"Làm vũ nữ ạ! Sau khi ly hôn thì tôi không có thu nhập, phải đi làm vũ nữ.". Nữ quỷ thoải mái nói, người đã chết thì cũng không còn gì để giấu, trước Điện Diêm Vương tự có một quyển sổ luận công. "Tôi thích khiêu vũ, thích trai đẹp, hì hì, đại sư, ngài thật đẹp trai nha!".
Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc nàng, giả bộ chính nghĩa lẫm liệt, thế nhưng trong lòng thì rất sung sướng.
"Giúp ta một chuyện, ta sẽ trả công cho ngươi, viết cho ngươi một tấm Trần tình phù, thế nào?"
Sắc mặt nữ quỷ vui vẻ: "Đương nhiên là được!"
Trần Kiến Ba và đám người đối diện nhìn Diệp Thiếu Dương đang giơ một tay lên không trung, nói chuyện với không khí, cả đám nhất thời ngây ngốc.
"Cái gì đây, nó bị khùng hả? Này, thằng nhà quê, đừng có giả bộ, tao đang nói chuyện với mày đấy!". Trần Kiến Ba liền nhấn kèn mấy tiếng.
Diệp Thiếu Dương nói với nữ quỷ: "Ngươi bám vào trên người tên đầu mào gà kia, tìm một soái ca nào đó bên cạnh, sau đó khiêu vũ, nhảy càng đẹp càng tốt, thế nào?".
"Được a! Tôi cũng đang muốn khiêu vũ cho nhiều người xem!". Nữ quỷ vui vẻ đồng ý: "Thế nhưng linh lực tôi quá cạn, tiểu tử kia lại có dương khí quá thịnh!".
"Dễ thôi!". Diệp Thiếu Dương nhìn nữ quỷ đọc một câu Định hồn chú, sau đó nói: "Đi đi!"
Nữ quỷ bay lượn phiêu phất, bám vào trên người Trần Kiến Ba.
Trần Kiến Ba đang mắng Diệp Thiếu Dương, bất chợt run rẩy cả người, thế rồi hắn bỗng cười với Diệp Thiếu Dương, leo xuống mô-tô, nhìn chư vị tiểu đệ xung quanh, lẩm bẩm: "Ai đẹp trai nhất nhỉ?". Sau đó hắn chỉ vào một cậu trai tơ, lắc lắc cái mông bước tới, một tay khoát lên bả vai của cậu, thản nhiên nói: "Đến đây, theo em khiêu vũ.".
Cậu trai run sợ: "Trần ca, anh nói cái gì? Khiêu vũ sao?"
Trần Kiến Ba giơ một tay, ôm vòng qua eo của cậu, tay còn lại cầm lấy tay kia, nói: "Nhanh lên nào, theo em khiêu vũ, nếu không cưng nhất định phải chết!". Nói xong ôm cậu trai lắc lư tại chỗ, nhảy ba vòng. Cậu trai chưa từng khiêu vũ kiểu này, thế nhưng lão đại đã có lệnh, cũng chỉ đành bất lực tuân theo. Biểu tình trên mặt cậu rất quái lạ, vừa khóc vừa cười, trong lòng vô cùng buồn bực, lão đại có bị điên không, sao tự nhiên lại nổi hứng khiêu vũ?
Mọi người, bao gồm cả khán giả trên lầu, đột nhiên thấy chuyện này thì đều sợ khiếp vía, thiếu chút nữa từ trên lầu ngã xuống. Cả đám dưới lầu thì trợn mắt há mồm, nhìn hai người đang ôm nhau khiêu vũ.
Tất cả đều im lặng, không nói nên lời!
"Trần ca, xong… xong chưa?". Cậu trai sợ hãi hỏi, thật sự muốn khóc thét lên. Cậu không hiểu tại sao lại như vậy, lão đại coi trọng mình? Cho dù thế nào, từ nay về sau, cậu đã không còn mặt mũi nào ở lại trường học nữa.
Nữ quỷ đang cao hứng nhảy múa, đâu để ý đến cậu, chỉ biết khiêu vũ như những lần nàng khiêu vũ trong sàn nhảy, nhảy đến dạt dào tình cảm, ôm lấy cậu trai, vùi đầu vào cổ của cậu.
"Aaaaaa!!!"
Các sinh viên vừa nhìn thấy cảnh này đồng loạt phụt máu, những tiếng thét chói tai cất lên, cục diện hết sức sôi trào, không ít người từ phòng ngủ lấy ra nồi niêu xoong chảo, dùng sức gõ ầm ĩ, tiếng thét chói tai cùng với tiếng huýt sáo nổi lên, vô số tràng pháo tay bùng nổ kịch liệt. Có người còn không chịu nổi mở điện thoại di động lên, tìm bài nhảy Mạn Tam Vũ Khúc, bật loa tối đa, phát hình ảnh.
Trần Kiến Ba ôm cậu trai đung đưa theo tiết tấu âm nhạc, nhẹ nhàng nhảy múa...
P/s: Lời của ông già Thanh Tử:
"Cảm tạ các bạn đã ủng hộ, sách một vốn một lời, nếu có ý kiến gì, hoan nghênh nhắn lại. Hoan nghênh gia nhập nhóm độc giả thảo luận tình tiết, quà tặng sẽ là 1 cái lồng đựng cơm".