Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thấy Phương Tịch Lam đột nhiên quỳ xuống như vậy, người đàn ông luống cuống tay chân. Vội chạy đến đỡ cô ngồi lên giường. Lát sau anh nghĩ cô vừa mới ra khỏi khoang dung dịch, cơ thể còn rất yếu, nếu ngồi như vậy sẽ mệt. Vì thế nên anh đỡ cô nằm xuống, còn chu đáo đắp chăn cho cô.
Người đàn ông gãi gãi đầu, lộ ra vẻ mặt không biết làm sau, anh ta cười: “Cô không cần phải làm vậy! Cứu cô là việc tôi nên làm! Hơn nữa nếu thấy chết mà không cứu thì mới là tội đồ. Cô đừng cảm thấy áy náy hay mang ơn gì cả, cứ bình thường thôi!”
Người đàn ông nhìn Phương Tịch Lam lại định nói gì đó thì vội ngăn cản: “Suỵt! Cô mà nói cảm ơn là tôi giận đó! Đừng nói những lời sáo rỗng như vậy, thay vào đó hãy cho tôi biết tên cô là gì? Tôi là Chiến Bất Phàm, là một doanh nhân kinh doanh đá quý ở thành Rajul.” Vừa nói anh vừa phẩy tay ở sau lưng, những bác sĩ như nhận được mệnh lệnh ngay lập tức liền đi ra ngoài, còn chu đáo đóng cửa lại giúp bọn họ.
Phương Tịch Lam tuy có phát hiện ra các bác sĩ và y tá đã đi ra ngoài, nhưng lúc này cô đang tiếp chuyện với Chiến Bất Phàm nên cũng không hỏi bọn họ tại sao lại đột nhiên đi ra.
Cô nghe anh hỏi vậy liền nhẹ nhàng đáp: “Tôi tên Phương Tịch Lam.” Đáp xong, cô nở nụ cười cay đắng, tay nắm chặt lấy góc chăn: “Tên tôi có mặt trên khắp các phương tiện truyền thông. Chắc hẳn anh cũng đã biết tôi là ai…”
Sau khi Phương Tịch Lam nói câu này xong, bầu không khí liền trở nên tĩnh lặng.
Chiến Bất Phàm thở dài, anh biết việc mình hỏi tên đã vô tình đụng đến nỗi đau của cô. Anh vò vò đầu khiến mái tóc vàng thẳng thớm trở nên rối bù.
Anh ngồi xuống cuối giường, nhìn thẳng vào mắt cô, thẳng thắn đáp: “Đúng vậy, tôi biết cô là ai. Thưa thượng tướng phu nhân!”
Phương Tịch Lam nháy mắt trở nên căng thẳng: “Vậy anh…” Sẽ không giống bọn họ mà coi thường tôi? Khinh miệt tôi vì cái tin đồn giả Phương gia phản quốc đó chứ?
“Không, tôi không hề khinh thường cô!” Như hiểu được Phương Tịch Lam đang nghĩ gì, Chiến Bất Phàm nhanh chóng đáp: “Từ lúc gặp cô trên máy bay, dù cô có ngụy trang kỹ như thế nào thì nhan sắc xinh đẹp này đã khiến tôi nhận ra cô ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Những người khác ngồi xa có thể không biết cô là thượng tướng phu nhân, tôi ngồi gần thì đương nhiên biết. Thế nhưng dù cô có là thượng tướng phu nhân đi chăng nữa thì điều đó chẳng có nghĩa lý gì với tôi cả. Tôi không quan tâm thiên hạ đồn đoán như thế nào, nhưng tôi tin cô vô tội, có lẽ Phương gia cũng không có tội gì. Gia đình cô đang chịu oan?.”
“Sao anh lại nghĩ như vậy?”
Chiến Bất Phàm lại nhìn cô và nở nụ cười, khóe môi hấp dẫn chết người khẽ cong lên lộ ra hàm răng trắng đều, đôi mắt xanh biếc màu nước biển như muốn nhấn chìm con người ta vào trong đó. Trong phút chốc Phương Tịch Lam cảm thấy bao nhiêu mệt mỏi của mình đều bị gột rửa, cả người nhẹ nhõm hơn hẳn.
Anh nhún nhún vai, bất cần đời mà đáp: “Tôi cũng không biết nữa. Có lẽ là giác quan thứ sáu của đàn ông chăng?” Dứt lời anh còn nháy mắt với cô.
Phương Tịch Lam bị bộ dạng dương quang tinh nghịch của người đàn ông cao to trước mặt làm cho bật cười thích thú. Đây là nụ cười đầu tiên của cô sau biến cố những ngày qua.
“A, cô gái, cô cười rồi! Cô cười lên trông đẹp lắm!” Chiến Bất Phàm ngẩn ngơ nhìn cô cười: “Với lại cô đừng lo, tôi không quan tâm chuyện chính trị lắm! Vốn dĩ tôi không phải người của Đế Quốc, tôi đến từ một tinh cầu xa xôi. Mục đích đến Đế Quốc cũng chỉ để làm ăn thôi. Vậy nên cô không cần cảm thấy áp lực khi ở cạnh tôi đâu, cứ vui tươi lên. Cô cười đẹp lắm! Sâu này hãy cười nhiều hơn nhé!”
Phương Tịch Lam liên tục được năng lực tích cực của người đàn ông trước mặt ảnh hưởng, bất giác cô cũng nảy sinh một chút hảo cảm với anh.
Nhưng trong lòng cô tự hiểu rõ, đây chỉ là hảo cảm dành cho ân nhân của mình. Phương Tịch Lam hoàn toàn không nảy sinh bất cứ tình cảm nam nữ gì với Chiến Bất Phàm. Bởi hiện tại dù cho cô có cố gắng tỏ ra mạnh mẽ như thế nào thì vết thương lòng vẫn còn quá sâu, trong khoảng thời gian ngắn chưa thể lành lại được. Bây giờ cô chỉ muốn nỗ lực hết mình, cố gắng vì tương lai của mình và bé con.
“Cô gái, tại sao cô lại chọn đến thành Rajul?”
“Thành Osica không chào đón tôi! Hơn nữa ở thành Rajul có học viện quân y lớn nhất cả nước, tôi muốn thi vào đó. Từ nhỏ tôi đã muốn trở thành một quân y tài ba!” Nói đến đây Phương Tịch Lam như sực nhớ ra điều gì đó, cô nghiêm mặt nhìn Chiến Bất Phàm: “Có điều này tôi muốn nhờ anh giúp tôi!”
“Điều gì cô cứ nói, nếu trong khả năng thì tôi sẽ giúp hết mình!”
“Việc tôi ở thành Rajul, xin anh hãy che giấu giúp tôi. Nếu được thì ngay cả việc tôi còn sống… xin đừng tiết lộ với bất cứ ai ngoài các bác sĩ ở nơi này rằng tôi vẫn còn sống!”
“Tôi có thể hỏi lý do được không?” Chiến Bất Phàm thắc mắc.
Phương Tịch Lam kiên định, sờ vào chiếc bụng vẫn còn đang bằng phẳng của mình: “Vì sự an toàn của tôi và bé con, xin anh hãy giúp tôi!”
Nghe cô nói vậy, Chiến Bất Phàm không do dự gật đầu: “Được rồi, tôi đồng ý giúp cô.”