Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Con mẹ nó anh phun cái lời chó má gì thế hả?” Sự máu lạnh của Nicolas Á Phong khiến Nicolas Ỷ Trì tức điên người, đến mức cậu phải văng tục: “Em và chị dâu hoàn toàn trong sạch! Còn anh? Anh và cái con ả Lãnh Hy Tuyết kia thật kinh tởm! Vì ả ta mà anh bức tử chị dâu! Có khi vụ nổ máy bay kia là do Lãnh Hy Tuyết làm…”
Còn chưa đợi Ỷ Trì nói hết thì Nicolas Á Phong đã vung tay lên, muốn một chưởng đánh bay cậu ra ngoài, nhưng đến cuối cùng hắn lại dừng lại.
Đôi mắt xanh biếc ánh lên sự do dự, và rồi hắn cũng không thật sự xuống tay, chỉ nhẹ giọng đuổi cậu đi: “Cậu đi ra đi! Cậu còn nhỏ, không hiểu được ý nghĩa của việc anh làm. Còn nữa…”
Nicolas Á Phong ngước mắt lên nhìn Nicolas Ỷ Trì: “Từ giờ đừng nhắc đến tên cô ta trước mặt anh.”
“Anh? Anh làm sao vậy hả?! Hay anh bị ả Lãnh Hy Tuyết bỏ bùa mê thuốc lú gì?” Cơ thể Ỷ Trì lung lay, cậu như thế không tin vào những gì mình đang thấy, đôi mắt mở to thể hiện sự hoảng hốt, từng giọt nước mắt khẽ rơi: “Rõ ràng trước kia anh và chị dâu là cặp đôi hạnh phúc nhất Đế Quốc, được người người chúc phúc… cả hai đã từng ngọt ngào đến vậy… tại sao bây giờ lại… Chẳng lẽ đối với anh, tất cả đều là giả hết sao?”
Nicolas Á Phong trầm mặc một hồi lâu, tựa như đang nhớ cái gì đó. Nicolas Ỷ Trì vẫn chờ một câu trả lời mình mong đợi, nhưng cuối cùng…
“Ừm.”
Ỷ Trì như không tin vào tai mình, chưa bao giờ cậu ghét người anh họ mà mình luôn kính nể như thế này. Cậu xót xa cho Phương Tịch Lam.
“Đáng sao? Chị dâu yêu một người như anh… đáng sao…?” Ỷ Trì bất lực nhìn Á Phong: “Anh, ba năm hẹn hò, bảy năm hôn nhân… đối với anh nó chẳng là gì ư?”
“Ừm.”
Không gian chìm vào sự tĩnh lặng.
Ỷ Trì như bị bấm nút dừng thời gian, cậu đứng trân ra đó, nhìn Nicolas Á Phong như nhìn một người xa lạ. Đột nhiên cậu cười phá lên: “Ha ha ha, thật tội cho chị dâu! Xem như kiếp này chị ấy yêu sai người! Anh họ, anh đúng là đồ máu lạnh! Thậm chí bệnh viện gọi điện cho anh, bảo anh đến nhận xác chị ấy vậy mà anh cũng không đi? Một con người có thể tuyệt tình như vậy sao? Rốt cuộc chị ấy đã gây nên tội gì mà lại yêu phải một người như anh cơ chứ?”
“Cô ấy chưa chết, đó đều là tin giả.” Nicolas Á Phong vừa lau kiếm vừa điềm tĩnh nói: “Chỉ là một chiêu trò do cô ta tự dựng lên mà thôi. Chỉ cần bỏ tiền ra nổ một chiếc máy bay, rồi thuê vài người dựng chuyện lên là được.”
“Anh họ, anh bị gì vậy? Sao lại có suy nghĩ điên khùng đó!” Nicolas Ỷ Trì hét lên: “Anh nghĩ chỉ ấy còn tiền sao? Phương gia bị chém đầu rồi, người chồng mà chị ấy yêu quý nhất cũng quay lưng đi mà thâm tình với nhân tình, dân chúng thì thay phiên nhau chửi bới chị ấy.”
“Phương Tịch Lam chị ấy tứ cố vô thân, không quyền không tiền. Anh họ à… chị ấy không có nơi để về! Bây giờ đến cả mạng để sống cũng không còn nữa! Anh vừa lòng chưa?! Anh đã vừa lòng chưa?”
Động tác lau kiếm của Nicolas Á Phong dừng lại, vẻ mặt ung dung lúc nãy đột nhiên biến đâu mất, lúc này hắn điềm tĩnh đến lạ, cũng trầm mặc đến lạ.
Nicolas Ỷ Trì chờ mãi chờ mãi vẫn không thấy Nicolas Á Phong nói gì, cậu tức nhưng không thể làm gì được. Lát sau, cậu cười lạnh: “Mong muốn của anh đã đạt được, chị dâu chết rồi! Từ bây giờ em chúc anh SỐNG THẬT HẠNH PHÚC SUỐT QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI!!”
Nói rồi Nicolas Ỷ Trì tông cửa rời đi, lúc đi cậu vẫn còn khóc không ngừng.
Phòng nghỉ chỉ còn lại mình Nicolas Á Phong, hắn buông kiếm, lười biếng ngã người ra ghế. Chẳng ai biết hắn đang nghĩ gì, chỉ là đám binh sĩ đi ngang qua phòng nghỉ cứ thấy hắn ngồi đó mãi không cử động. Cho đến tận khi trời tối, Nicolas Á Phong mới từ từ đứng lên, gương mặt vô cảm rời khỏi thao trường.
Từ sau hôm gặp nhau ở thao trường, Nicolas Ỷ Trì cũng không liên lạc thêm với Nicolas Á Phong thêm một lần nào nữa. Hắn thầm nghĩ như vậy cũng tốt, bởi hiện tại hai người họ không thích hợp để gặp nhau.
Những tưởng mọi chuyện cứ trôi qua như vậy, nhưng vào ba ngày sau, Ỷ Trì gửi cho hắn một tin nhắn, trong đó ghi địa chỉ nơi để xác của “Phương Tịch Lam”.
Cái xác đã bị cháy đen thui, không nhìn rõ mặt mày. Bệnh viện vẫn đang chờ thân nhân vào nhận, vì vậy trong thời gian chờ thì xác của “Phương Tịch Lam” được bảo quản trong tủ đông để tránh phân hủy. Sau khi người nhận rồi thì có thể chọn hỏa táng hoặc chôn xuống đất.
Nicolas Á Phong đọc qua một lượt, sau đó thẳng thừng xóa tin nhắn mà Nicolas Ỷ Trì đã gửi cho mình đi.
Chỉ là một trò đùa vớ vẩn, chắc chắn xác là xác giả, Phương Tịch Lam đã muốn thu hút sự chú ý của hắn.
Nicolas Á Phong hắn sẽ không dễ bị trúng kế.
Đúng lúc này quang não báo có một cuộc gọi đến. Là Lãnh Hy Tuyết.
Lãnh Hy Tuyết hẹn hắn tối nay đến nhà cũ của ả để phụ ả dọn đồ. Từ tuần sau ả muốn dọn đến dinh thự nhà hắn sống.
Nicolas Á Phong không chút do dự đồng ý.
Từ hôm ở quán bar đến bây giờ, Nicolas Á Phong vẫn chưa gặp lại Lãnh Hy Tuyết một lần nào. Thậm chí cả những tình nhân khác hắn cũng không gọi.
Mấy ngày gần đây hắn đã bị ảnh hưởng quá nhiều bởi cái chết của Phương Tịch Lam, xung quanh hắn luôn có người nhắc đến cái chết của cô. Sự khác thường này khiến hắn thấy bức bối trong người.
Hôm nay cũng đã đến lúc nên giải phóng sự bức bối đó, đến với những tình nhân khác để tận hưởng cuộc sống khoái lạc rồi.
Nicolas Á Phong chạy thẳng đến nhà Lãnh Hy Tuyết, trước đó năm phút ả đã nhắn tin rằng mình bản tắm, dặn hắn lấy tự nhập mật khẩu rồi tự vào.
Vì trước kia hay đến nhà ả nên Nicolas Á Phong được cung cấp mật khẩu. Hắn quen thuộc bấm mở cửa đi vào. Tiếng nước trong phòng tắm vang lên chứng tỏ nữ chủ nhân trong nhà đang ở đó.
Nicolas Á Phong thong thả đến sô pha ngồi, hắn ngửa mặt lên liền thấy một bó hoa hồng rất to đã ép khô được treo ở đối diện sô pha.
Hắn biết bó hoa này, bởi người tặng nó cho ả chính là hắn.
Năm ấy Nicolas Á Phong mua một bó hoa hồng gồm một trăm đóa. Tất cả đều là hoa hồng cổ đại tươi mới, nở rộ vô cùng đẹp, cũng vô cùng đáng giá. Vốn dĩ định tặng Lãnh Hy Tuyết nhân ngày sinh nhật, nhưng lúc này để bó hoa trong xe rồi về dinh thự lấy đồ thì lại bị Phương Tịch Lam phát hiện có một cành hồng rớt ở bên ngoài.
Lúc ấy thời cơ vẫn chưa chín mùi nên Nicolas Á Phong chưa ngả bài với Phương Tịch Lam. Vì để che giấu chín mươi chín cành hoa còn lại, hắn nhặt cành hoa đã rớt dưới đất lên để tặng cô.
Phương Tịch Lam không nghĩ ngợi gì nhiều, cô chỉ biết rằng mình được tặng hoa nên rất vui. Thậm chí còn trao cho Nicolas Á Phong một nụ hôn nồng thắm thay lời cảm ơn.
Cô không ngại quà bị rơi dưới đất, khi ấy tình yêu quá mặn nồng, chỉ cần là quà mà Nicolas Á Phong tặng thì Phương Tịch Lam đều thích hết.
Hôm ấy cũng là kỷ niệm năm năm thành hôn của hai người.
Vậy mà quà Phương Tịch Lam nhận được chỉ là một cành hoa bị rơi lại, nó giống như đồ thừa của Lãnh Hy Tuyết…
Kỷ niệm năm năm ngày cưới, Phương Tịch Lam nhận một cành hồng.
Cũng trong ngày hôm ấy, tình nhân của Nicolas Á Phong - Lãnh Hy Tuyết lại nhân được chín trăm chín mươi chín cành hồng tuyệt đẹp.
Thật trớ trêu làm sao…