Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ sau ngày thức tỉnh dị năng, Phương Tịch Lam hoàn toàn khỏe mạnh, đến một chút bệnh vặt cô cũng không có, ốm nghén lại càng không. Vì vậy nên cô cậy mạnh thức đêm thức hôm ôn bài.
Chiến Bất Phàm biết chuyện này vô cùng tức giận, lần đầu tiên anh mắng cô: “Em đừng ỷ mình có dị năng hệ chữa trị rồi lại coi thường sức khỏe của mình, cái gì tự nhiên vẫn tốt hơn. Mau đi ngủ sớm đi!”
“Chờ một chút, em còn mấy bài nữa là xong rồi.”
“Em chưa xong bài thì bé con đã xong với em rồi. Em quên bé con yếu như thế nào sao? Mau đi ngủ đi, sáng dậy sớm học, tốt cho cả em và bé con.”
Nghe vậy, Phương Tịch Lam mới sực nhận ra bản thân đã quá trông cậy vào sức mạnh của dị năng.
Dù dị năng có thần kỳ đến đâu đi chăng nữa thì những gì tự nhiên vẫn là tốt hơn. Nếu có thể giữ gìn sức khỏe thì hãy cố sống cho khỏe mạnh. Đừng đợi tới lúc cơ thể suy tàn, sức khỏe cùng kiệt rồi mới hối hận thì đã quá muộn.
Nhận được lời khuyên của Chiến Bất Phàm, Phương Tịch Lam nhanh chóng lên giường đi ngủ.
Chỉ còn ba ngày nữa là đến kỳ thi đầu vào đầu tiên của học viện quân y.
Đúng vậy, mới đó mà đã hai tháng trôi qua. Dần dần Phương Tịch Lam đã vứt Nicolas Á Phong ra sau đầu. Cô vui vẻ sống cùng Chiến Bất Phàm, được anh cưng như công chúa. Đối xử chẳng khác nào một bà hoàng. Cô và bé con trong bụng đều nhận được sự chăm sóc tốt nhất.
Bằng giác quan của phụ nữ, đương nhiên cô biết Chiến Bất Phàm thích mình, nhưng cô chỉ đành phụ lại tấm lòng của anh. Cô định từ bây giờ sẽ sống hết mình vì bản thân và bé con, khi đã chịu tổn thương quá sâu thì con người ta sẽ không tin vào tình yêu nữa. Phương Tịch Lam cũng không ngoại lệ. Cô chỉ muốn sống độc thân đến già cùng bé con mà thôi.
Phương Tịch Lam biết rõ, cuộc đời mới của mình bây giờ mới bắt đầu. Cô phải làm cho nó trở nên rực rỡ hơn bao giờ hết.
Dù đã ôn rất kĩ nhưng cô biết kỳ thi lần này rất khó. Cô cũng không trông mong bản thân có thể đỗ quá cao. Nếu may mắn đậu vào được thì tốt, không thì thi lại thôi.
Vì gương mặt hiện tại của Phương Tịch Lam quá nổi tiếng, cả Đế Quốc đều biết cô vì cô là cựu thượng tướng phu nhân. Chiến Bất Phàm đề xuất cho Phương Tịch Lam cải trang thành một người khác.
Phương Tịch Lam dùng tên giả là Lusica. Em gái của Chiến Bất Phàm. Mái tóc đen của cô được che giấu đi bằng một mái tóc màu trắng tuyệt đẹp. Dung mạo mới Lusica này xinh không kém cạnh gương mặt của Phương Tịch Lam, tuy nhiên Lusica thì mang vẻ dễ thương thanh xuân, còn Phương Tịch Lam thì là nét quyến rũ của đệ nhất mỹ nhân Đế Quốc.
Chiến Bất Phàm nhìn gương mặt mới này của cô, anh không ngừng mỉm cười: “Ừm không tệ đó em gái à.”
“Anh cứ chọc em!” Phương Tịch Lam mỉm cười: “Được rồi, đúng là gương mặt mới này không tệ thật. Cảm ơn anh, anh trai à. Em đi thi đây!”.
||||| Truyện đề cử: Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp |||||
Ba chữ “anh trai à” của Phương Tịch Lam đốn thẳng vào tim Chiến Bất Phàm. Đợt cô quay đi rồi gương mặt của anh mới đỏ lên, tim cũng đập nhanh vô cùng.
“Cứ thế này thì ai mà chịu nổi?” Chiến Bất Phàm lẩm bẩm.
Anh chở cô đến học viện quân y để thi. Sau đo ôm chầm lấy cô: “Em gái, chúc em thi tốt!”
“Cảm ơn anh.”
Thế nhưng có vẻ may mắn đã không mỉm cười với Phương Tịch Lam, cô không đậu.
Tuy đã lường trước được kết quả, nhưng khi biết bản thân không đậu thì Phương Tịch Lam vẫn rất buồn. Học viện quân y chấm bài tại chỗ, đậu lý thuyết xong mới được qua thi thực hành, nhưng Phương Tịch Lam thậm chí đến lý thuyết còn không đậu thì không thể thi thực hành được.
Lúc này bụng cô đã nhô lên, mọi người nhìn vào đều biết đây không phải béo bụng mà là mang thai. Có rất nhiều thanh niên nhìn cô với ánh mắt khinh bỉ.
Hai người đậu thủ khoa và á khoa của đợt này là Liam và Maya. Hai người họ dường như là anh em, người anh Liam đậu thủ khoa với số điểm gần như tuyệt đối 98/100 và cô em gái là 95/100. Phương Tịch Lam cảm nhận được ánh mắt của hai anh em nhà này nhìn cô là khinh bỉ nhất.
Cô em gái Maya xỉa xói: “Có thai còn không lo ở nhà dưỡng thai đi? Xách cái bụng to đó vào đây rồi rớt! Không thấy xấu hổ hay sao?”
Liam có vẻ bình tĩnh hơn Maya, nhưng lời cậu ta nói ra cũng có sức sát thương chẳng kém: “Bây giờ có nhiều người không biết tự lượng sức mình.”
“Anh trai, anh nhìn mái tóc bạc trắng của cô ta đi.” Maya cười khẩy: “Trông có khác gì bà già không cơ chứ?”
“Đúng vậy, trông gớm…” Liam còn chưa kịp thì đã đứng hình, gương mặt đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể trông thấy.
Bởi Phương Tịch Lam nghe được lời hai người nói là to nhất nên cô quay đầu lại. Mái tóc trắng tung bay trong nắng, gương mặt thanh tú đáng yêu, dáng người thướt tha xinh đẹp, khí chất lại thanh cao tựa tiên tử hạ phàm. Gương mặt cô lúc này đượm chút u buồn vì kết quả thi không tốt, đôi mắt trong veo cụp xuống khiến người khác yêu thương.
Liam cảm thấy mình đã yêu rồi!
Phương Tịch Lam thấy người nói xấu mình chỉ là hai thiếu niên mới ra đời, vì vậy nên cô cũng không chấp nhất mà dứt khoát quay mặt rời đi.
Liam thấy cô định đi thì sững sờ, vội vàng đuổi theo: “Này cô gì ơi…”
“Anh trai!” Maya tức giận lôi Liam lại: “Anh định làm gì vậy?”
“Anh…” Dường như biết yêu rồi!
Bên này, Phương Tịch Lam trở về, Chiến Bất Phàm vừa nhìn liền biết kết quả. Hắn cũng chỉ an ủi cô: “Không sao, không đậu thì lần sau thi lại. Cơ hội còn nhiều mà!”
“Ừm.”
Phương Tịch Lam chỉ đáp như vậy, sau đó cô không nói gì nữa mà chỉ tập trung vào học cho đợt thi sau.
Mỗi ngày cô đều rất kỷ luật, dậy sớm tập thể dục sau đó đọc sách, ăn sáng rồi lại học bài. Ba bữa mỗi ngày đều đầy đủ chất dinh dưỡng, ngủ đủ giấc và ngủ sớm để tốt cho cả cô và bé con.
Với sự nỗ lực không ngừng của cô, thời gian cũng không ngừng trôi qua. Thoáng chốc bảy tháng đã qua, đợt thi thứ hai cũng gần kề. Phương Tịch Lam thầm tính, sau khi thi xong thì cũng đến ngày sinh của cô.
Cô sờ bụng của mình, cảm nhận nhịp đập của sinh mệnh mới, bé con trong cô ngày càng lớn dần. Ngày nào Phương Tịch Lam cũng dùng dị năng để bồi bổ cho bé, vì vậy nên mỗi lần đi khám thai bác sĩ đều bảo thai rất tốt, bệnh tim cũng thuyên giảm, trái tim ngày càng khỏe mạnh hơn.
Cả Phương Tịch Lam và Chiến Bất Phàm đều vô cùng vui mừng.
Ngày thi đến, bảy tháng qua Phương Tịch Lam đã chuẩn bị rất đầy đủ kiến thức cần thiết, ngay cả vòng thi thực hành cô cũng không sợ. Vì Phương Tịch Lam phát hiện bản thân rất có năng khiếu học y, cộng thêm năng lực chữa trị trời ban nên cô học cái gì cũng nhanh.
Chiến Bất Phàm hỏi: “Lần này em có định sử dụng năng lực không?”
Cô không chút do dự đáp: “Có, đây là cơ hội để em tỏa sáng. Em không thể bỏ lỡ nó được.” Lần này Phương Tịch Lam sẽ dùng năng lực chữa trị của mình vào phần thi thực hành, cô muốn công khai với toàn Đế Quốc rằng dị năng giả hệ chữa trị cấp SSS đã xuất hiện.
“Nếu người ta ganh ghét rồi hãm hại em thì sao?” Anh lo lắng.
“Không cần phải nghĩ xa đến vậy!” Cô cười: “Em có dị năng cấp SSS, thể lực và trí tuệ đều đạt cấp S, ai có thể đánh lại em?”
Thấy cô tự tin như vậy, Chiến Bất Phàm bất giác cũng vui lây, anh cười theo, cảm thấy vô cùng tự hào về cô.
Và đúng như anh dự đoán, lần này với sự chuẩn bị kỹ càng, trí thông minh và thực lực tuyệt đối, Phương Tịch Lam dễ dàng đỗ thủ khoa đầu vào cả phần thi lý thuyết lẫn thực hành.
Sự xuất hiện của cô khiến toàn trường kinh ngạc. Truyền thông bùng nổ, vô số nhà báo ùa đến học viện quân y để phỏng vấn dị năng giả hệ chữa trị cấp SSS duy nhất của toàn Đế Quốc.
Danh tiếng của Phương Tịch Lam nhanh chóng vang xa khắp Đế Quốc. Mà cô cũng trở thành học viên xuất sắc nhất của khóa tuyển sinh lần này.
Dần dần, mọi người trong trường đều phát hiện Phương Tịch Lam chính là cô gái vớt bụng bầu đi thi và rớt đầu vào khóa trước…