Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đúng lúc này Nicolas Á Phong trở về, chính vì cuộc điện thoại của mẹ hắn lúc nãy khiến hắn cảm thấy khó chịu, vì vậy mới nổi hứng chạy về nhà xem.
Hắn thấy Phương Tịch Lam kéo vali định rời đi, khóe môi câu lên một nụ cười lạnh: “Đi?”
Cô nhìn hắn với ánh mắt hận thù, không trả lời mà đi vòng qua bên cạnh hắn.
Nhưng chưa đi được bao xa thì đã bị hắn chặn lại. Bởi lúc trên xe Nicolas Á Phong đã dùng quang não để xem camera trong nhà, hắn biết cô đã thấy được những thứ mà hắn cất trong phòng làm việc.
“Đã biết rồi?”
Một câu hỏi không đầu không đuôi, nhưng Phương Tịch Lam lại nghe hiểu. Cô tức giận hất tay hắn ra: “Đúng, tôi biết hết rồi! Nhưng nếu lúc này tôi kêu anh giải thích thì anh có giải thích không?” Ánh mắt cô tràn đầy hận thù xen lẫn đau khổ: “Á Phong, tại sao anh lại làm như vậy? Tuy anh lợi dụng tôi nhưng chúng ta có tận mười năm tình cảm…”
“Mười năm thì sao?” Đứng trước một Phương Tịch Lam đầy tuyệt vọng, một người vợ đã từng đầu ấp tay gối với mình, Nicolas Á Phong vẫn dửng dưng như không. Tất cả những tình cảm trước đây giờ chỉ đổi lại được một tiếng cười lạnh: “Phương Tịch Lam, chúng ta đã ly hôn rồi, đừng nói chuyện như thể cô vẫn còn là vợ tôi.”
Ánh sáng trong mắt Phương Tịch Lam tắt dần.
“Đã đi rồi thì đừng quay lại. Đời này đừng đến gặp tôi nữa.”
Phương Tịch Lam cười đầy tuyệt vọng, chút tia hy vọng cuối cùng cũng bị dập tắt. Lúc hắn chặn cô lại, cô đã hy vọng hắn sẽ giải thích một chút, nhưng không, hắn dùng lý do khác để lấm liếm cho qua chuyện đó, cũng là đã ngầm thừa nhận những hành vi ghê tởm đó. Nếu lúc đầu cô còn hy vọng loe lói thì bây giờ đây nó đã vụt tắt, không còn gì nữa. Không còn tình cảm, chỉ còn thù hận, căm ghét và ghê tởm.
Phương Tịch Lam nhớ hắn đã từng nói thích mái tóc dài của cô, vì thế ngay trước mặt hắn, cô cắt phăng mái tóc đó đi.
Cắt tóc cắt duyên, cô không muốn giữ lại bất cứ thứ gì có liên quan đến hắn.
“Được, mãi mãi cũng không gặp lại. Đời này là tôi yêu sai người.” Lúc này đây Phương Tịch Lam điềm tĩnh đến lạ: “Nicolas Á Phong, tôi hận anh đến chết!”
Dứt lời, cô quay lưng rời đi. Quãng đường từ nhà ra đến cổng không dài, khắp nơi trong dinh thự đều trong hoa thơm cỏ lạ, đường đi cũng vô cùng bằng phẳng. Nhưng sao Phương Tịch Lam lại cảm giác như mình đang đi trên đao nhọn, từng bước chân đều rỉ máu, tim đau như dao cắt, đôi mắt đỏ hoe, một hàng lệ tuôn rơi. Cô khóc vì tình cảm chân thành mấy năm qua mình trao lầm người, cô khóc cho gia đình, khóc cho bé con, khóc cho những kỉ niệm năm xưa…
Nhưng chỉ vừa đi ra khỏi cổng nhà hắn thì cô đã nín khóc, lưng thẳng lên, vẻ mặt trở nên quật cường.
Từ đó về sau Phương Tịch Lam không khóc nữa, cô từ một người nhu nhược yếu đuối trở nên mạnh mẽ, cứng rắn, độc lập, tự ép bản thân vào khuôn khổ. Nước mắt của cô đã cạn vì Nicolas Á Phong rồi, sau này cũng sẽ không rơi lệ vì hắn hay vì bất cứ ai nữa.
Phương Tịch Lam rời đi chỉ có một mình, bóng lưng cô độc trải dài trên quãng đường đi. Bên cạnh cô không có ai, chỉ có một chiếc vali nhỏ.
Cô đơn và bất lực đến thế, vậy mà người đàn ông cô đã từng yêu nhất lại chỉ đứng đó, lạnh lùng nhìn cô rời đi, thậm chí trên mặt hắn còn lộ ra biểu cảm của sự giải thoát.
Giải thoát khỏi gông xiềng trói buộc của hôn nhân.
Từ giờ, Nicolas Á Phong hoàn toàn tự do. Hắn độc thân.
Nhưng hắn mãi mãi không biết được, kể từ giây phút này hắn đã đánh mất một người yêu mình thật lòng, một tấm chân tình yêu hắn vô đối.
Một Phương Tịch Lam yêu hắn nhất… vĩnh viễn không còn nữa.
Tình cảm thuở ban sơ… dần dần bị biến chất theo thời gian.
Để rồi đến cuối cùng cuộc hôn nhân này tan vỡ.
Sự mất mát này vĩnh viễn không thể bù đắp được.
Còn về phần Phương Tịch Lam, cô mua vé đi thật xa, nơi mà cô chọn là thành Rajul - một thành phố bé nhỏ cách xa thành Osica phồn hoa, tuy thành Rajul không bằng thành Osica nơi cô sinh ra và lớn lên nhưng nó yên tĩnh và thanh bình.
Cố nén đau khổ vào trong, Phương Tịch Lam muốn đi đến thành Rajul để thực hiện ước mơ của mình. Từ bây giờ cô sẽ chỉ sống cho bản thân và đứa bé, những chuyện khác không lo nghĩ nữa.
Từ nhỏ cô đã muốn trở thành nữ quân y tài ba, do khi bé coi trên tivi thấy đây là một nghề cao quý. Những anh hùng bảo vệ Tổ quốc, còn quân y thì bảo vệ anh hùng.
Do cuộc hôn nhân với Nicolas Á Phong nên cô phải trở thành nội trợ. Bảy năm này, từ một tiểu thư tay không đụng nước, tất cả mọi việc đều có người hầu kẻ hạ, Phương Tịch Lam lại phải đi hầu hạ Nicolas Á Phong. Để rồi cuối cùng điều mà cô nhận lại được là gì đây? Một cuộc hôn nhân tan vỡ, người người thóa mạ, gia đình bị xử tử… Thật cay đắng làm sao!
Đây cũng xem như cơ hội để cô làm lại cuộc đời. Thành Rajul có học viện quân y lớn nhất cả nước, Phương Tịch Lam đặt mục tiêu vào đó.