Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Mật Đào - Trương Bất Nhất
  3. Chương 15
Trước /83 Sau

Mật Đào - Trương Bất Nhất

Chương 15

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Thứ hai là ngày Đào Đào bận rộn nhất, từ tám giờ sáng bắt đầu lên lớp, mãi cho đến tám giờ tối mới tan học. Có khi nếu có bài ôn tập mà học sinh chưa làm xong, hoặc là có học sinh sau khi tan học vẫn còn câu hỏi muốn hỏi cô thì tám giờ cô cũng chưa được tan lớp.

Một ca học có một trăm phút, chia làm hai tiết, vào nửa tiết đầu thì giảng bài, nửa tiết sau để cho học sinh làm bài tập ôn tập, cô dựa vào đó hướng dẫn thêm.

Đến tám giờ, tiếng chuông tan học của lớp học thêm vang lên, Đào Đào nói: “Các em nộp bài xong là có thể tan lớp.”

Đám học sinh ngồi dưới bục giảng nghe thấy cô nói vậy cũng bắt đầu thu dọn cặp sách, không bao lâu sau, các học sinh đi thành nhóm rời khỏi phòng học. Lúc đi qua bục giảng, chúng sẽ nộp bài ôn tập cho Đào Đào, thuận tiện chào cô một tiếng: “Chào tạm biệt cô giáo.”

Cô sẽ ôn tồn đáp lại một câu: “Ừm, tạm biệt các em, trên đường về nhà nhớ cẩn thận.”

Nhưng cũng có học sinh cực kỳ cá biệt tương đối nghịch ngợm, xưa nay chúng không nói “Tạm biệt cô giáo”, mà trực tiếp nói là “Tạm biệt Đào Tử”, ví dụ như bạn học nam nhuộm tóc màu vàng vẫn luôn chủ động ngồi ở hàng cuối cùng của lớp từ khi khai giảng đến giờ kia.

Đào Đào dạy toán cho lớp tám, học sinh trong lớp đều ở độ tuổi mười bốn mười năm tuổi, đang trong tuổi dậy thì, chiều cao của nam sinh tóc vàng này có thể nói là nhất kỵ tuyệt trần [*], mới mười bốn tuổi đã cao đến một mét tám, còn cao hơn phần lớn học sinh cấp ba.

[*Nhất kỵ tuyệt trần: Trong đội ngũ rất nhiều người cưỡi ngựa, có một người cưỡi ngựa rất nhanh, tới mức ngay cả người đi ngay phía sau cũng không nhìn thấy bụi vung lên khi người phía trước cưỡi ngựa. Dùng để ví von trong số rất nhiều người cạnh tranh, có người đặc biệt nổi bật hơn xa những người khác (ở đây là chỉ chiều cao).]

Hơn nữa nam sinh này không chỉ có chiều cao mà cách ăn mặc cũng theo mốt, vẻ ngoài lại đẹp trai, nói chuyện làm việc còn rất tự đắc, có phong thái mình ta là nhất, cho rằng mình rất ngầu, là một ông trời con học đường đúng tiêu chuẩn, được khá nhiều nữ sinh cùng tuổi yêu thích.

Mặt nào của cậu ta cũng đều tốt cả, chỉ có điều không thích học tập.

Mỗi lần cậu ta đi học đều ngồi ở hàng cuối cùng, lên lớp cũng không chú ý nghe giảng, cứ cúi đầu nghịch điện thoại.

Lớp học thêm khác với lớp trên trường học, không có nhiều nội quy kỷ luật, lên lớp nghịch điện thoại cũng sẽ không bị phạt. Cho nên mỗi lần nam sinh tóc vàng này nghịch điện thoại đều không hề kiêng dè gì cả— lúc giáo viên giảng bài cũng nghịch, lúc giáo viên bảo làm bài tập cũng vẫn nghịch, nghịch điện thoại suốt từ lúc vào học đến lúc tan học.

Rõ ràng, cậu ta đến lớp học thêm hoàn toàn không phải xuất phát từ tự nguyện mà là bị phụ huynh ép tới đây học.

Khuyên bảo nhiều lần không có kết quả, theo lý thuyết Đào Đào vốn có thể hoàn toàn mặc kệ cậu ta. Nhưng xuất phát từ tinh thần trách nhiệm, mỗi tiết học cô đều khuyên bảo cậu ta tập trung nghe giảng, không được nghịch điện thoại. Mỗi lần như thế, cậu nam sinh kia đều trả lời là: “Vâng thưa cô, em nhất định sẽ tập trung nghe giảng.”

Sau khi trả lời xong, cậu ta lại tiếp tục nghịch điện thoại, thái độ chuyện mình mình cứ làm vô cùng tiêu chuẩn: Cô nói rất đúng, nhưng em không nghe.

Có thể nói là Đào Đào không thể làm gì cậu ta.

Mà nam sinh này còn vô cùng nghịch ngợm, các học sinh trong lớp đều gọi Đào Đào là “Cô Đào”, chỉ có cậu ta một mình một kiểu gọi “Đào Tử”.

Đào Đào đã nhắc nhở cậu ta rất nhiều lần, bảo cậu ta gọi “Cô Đào”, mỗi lần như vậy cậu ta lại trả lời rằng: “Được rồi, lần sau em nhất định sẽ sửa.”

Nhưng mà đến lần tiếp theo, cậu ta vẫn gọi “Đào Tử” như cũ.

Một học sinh khiến thầy cô giáo đau đầu tiêu chuẩn, đoán chừng ở trường học cũng nhận được rất nhiều thông báo phê bình, khiến chủ nhiệm lớp buồn phiền suốt ngày.

Sau khi tan học, các học sinh lần lượt rời khỏi lớp học, Đào Đào đứng sau bục giảng thu dọn tài liệu giảng dạy. Trong lúc lơ đãng, cô ngẩng đầu nhìn một cái, phát hiện toàn bộ học sinh trong lớp đã đi hết, chỉ còn lại cậu nam sinh khiến người ta đau đầu kia vẫn ngồi vững tại “cương vị” của mình.

Bình thường nam sinh này luôn là người đi ra khỏi lớp đầu tiên, bảo cậu ta đợi thêm một giây đồng hồ ở trong lớp là chuyện không thể.

Sao hôm nay lại khác thường như vậy?

Đào Đào không khỏi lấy làm lạ: “Tuần Triển, sao em vẫn chưa về nhà?”

Tuần Triển không chớp mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời luôn: “Chơi xong một ván này thì đi ạ.”

Đào Đào: “…”

Cô thở dài một hơi, Đào Đào không để ý đến cậu ta nữa, bắt đầu quét dọn phòng học.

Đến lúc cô quét dọn phòng học xong thì cậu ta mới kết thúc một ván.

Đào Đào để cây chổi vào sau cửa, thúc giục: “Đừng chơi nữa, nhanh về nhà đi.”

“Vâng thưa cô giáo, bây giờ về ngay đây.”

Thái độ vẫn tốt như trước đây, hành động cũng vẫn giống như trước… Thích làm theo ý mình. Cậu ta thu dọn đồ đạc xong cũng không về nhà ngay, mà lại đeo cặp sách đi tới mép bục giảng, bắt đầu nói chuyện với giáo viên: “Đào Tử, mỗi ngày cô phải dạy mấy tiết vậy?”

Đào Đào không biết làm sao: “Gọi cô giáo!”

Tuần Triển chậc một tiếng: “Lúc lên lớp, hai chúng ta là quan hệ cô trò, em gọi cô là cô giáo, nhưng bây giờ tan học rồi, hai chúng ta là bạn bè, em gọi cô là Đào Tử thì sao nào?”

Đào Đào: “Khi lên lớp em cũng chưa từng gọi cô là cô giáo!”

Tuần Triển: “Em chỉ thích gọi cô là Đào Tử, Đào Tử, Đào Tử, Đào… Mẹ nó!” Cậu ta còn chưa nói xong thì sau gáy đã bị đánh mạnh một cái. Cậu ta nổi giận đùng đùng quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi tay trái bó thạch cao.

Vẻ ngoài của người đàn ông này không phải là đẹp trai bình thường, còn cao hơn cậu ta không ít, chỉ xét chiều cao đã đè bẹp cậu ta rồi, đừng nói tới khí thế, quả thực đúng là sự khác biệt giữa đại boss và đàn em.

Vẻ mặt Trình Quý Hằng lạnh lùng: “Đào Tử cũng là tên mà cậu có thể gọi à?”         

Tuần Triển lập tức nhận định người này nhất định là bạn trai của cô giáo, nhưng cho dù là bạn trai của cô giáo thì cũng không thể đối xử với cậu ta như vậy được.

Dù gì trong trường học cậu ta cũng là đại ca được nhiều người ủng hộ, ngày ngày được mọi người nịnh bợ “Anh Triển” hết câu này đến câu khác, được nịnh mãi thành ông lớn, cậu ta cũng thấy bản thân khá tốt, sao mà chịu được cảm giác bị người ta chèn ép như thế này chứ? Lòng tự trọng của cậu ta tổn thương nghiêm trọng, lập tức bùng nổ: “Con mẹ nó anh…”

Cũng không chờ cậu ta mắng xong, Trình Quý Hằng lại đánh vào sau gáy cậu ta một phát nữa.

Đào Đào vừa sốt ruột lại vừa lo lắng, chỉ sợ anh lại đánh học sinh mình, cô lập tức đứng chắn trước người Tuần Triển, trừng mắt nhìn Trình Quý Hằng nghiêm túc cảnh cáo: “Không cho phép anh tiếp tục đánh cậu ấy nữa!”

Trình Quý Hằng: “Tôi đang giáo dục cậu ta.”

Đào Đào tức giận thở hổn hển: “Vậy cũng không thể đánh người chứ!”

Trình Quý Hằng: “Cô xem thái độ của cậu ta như thế kia, không đánh được sao?”

Tuần Triển: “…”

Giờ phút này, bỗng nhiên cậu ta có cảm giác xuyên về nhà, trước mặt cậu ta không phải là cô giáo và bạn trai cô giáo nữa mà là ba mẹ cậu ta.

Lời thoại giống nhau như đúc, không sai một chữ nào.

Thậm chí vị trí hai người đứng cũng giống y như ba mẹ cậu ta.

Quả thực là cả thể xác và tinh thần cậu ta đồng thời bị tra tấn.

Cậu ta hít vào một hơi thật sâu, không kìm được cơn giận nhìn Trình Quý Hằng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Có gan thì anh đánh chết ông đây luôn đi, hôm nay không đánh chết ông đây thì ngày mai ông đây nhất định giết chết anh.”

Cậu ta không dám nói với ba mình câu này, còn không dám nói với người khác sao?

Vốn dĩ cậu ta cho rằng bạn trai cô giáo sẽ nổi giận, kết quả tên này lại cười, nhìn anh như bị câu nói của cậu ta chọc cười, muốn nhịn cũng không nhịn được.

Đúng là Trình Quý Hằng bị cậu ta chọc cười, bởi vì anh nhìn thấy dáng vẻ của chính bản thân mình vào thời cấp hai trên người cậu nhóc này.

Lúc đó anh cũng là một nhân vật làm mưa làm gió trong trường học, đi đâu cũng có một đám đàn em đi cùng, đánh nhau cũng muốn đánh đến chết, cả trường không ai dám dây vào anh. Lại thêm việc trường anh học là trường tư nhân dành cho nhà giàu quý tộc, bà nội anh là cổ đông lớn nhất của hội đồng trường, cho nên dù là hiệu trưởng cũng phải kiêng kị anh ba phần.

Lúc ấy anh cảm thấy mình chính là ông trời, cả ngày cậy quyền cậy thế diễu võ dương oai, bây giờ thấy cậu nhóc này anh mới phát hiện lúc trước mình thật quá ngu ngốc.

Tuần Triển lại cảm thấy mình nhận được một sự sỉ nhục— anh không sợ tôi thì thôi đi, anh còn cười được?— Cậu ta lập tức thẹn quá hóa giận: “Con mẹ nó anh cười cái gì?”

Trình Quý Hằng đột nhiên không muốn tiếp tục so đo với cậu ta nữa: “Về nhà đi, tôi không đánh cậu nữa.”

Tuần Triển: “Mẹ nó? Con mẹ nhà anh…”    

Nửa câu còn lại đã bị ánh mắt của Trình Quý Hằng chặn lại.

Người với người đối đầu phải so khí thế, khí thế ai mạnh mẽ hơn thì người đó thắng.

Khí thế của Trình Quý Hằng không chỉ mạnh mẽ mà còn có lực uy hiếp, không phải là khí thế quang minh chính đại không giận tự uy kia mà là loại tà khí khiến người khác sợ hãi.

Lạnh lẽo, âm trầm, ngạo nghễ.

Chỉ một ánh mắt đó thôi Tuần Triển đã sợ.

Nhưng con trai ở tuổi dậy thì đều thích sĩ diện, cho dù sợ cũng sẽ không trực tiếp thừa nhận.

Thù này không báo thì cậu ta nuốt không trôi cục tức này.

Khẽ liếm đôi môi khô đi vì căng thẳng, cậu ta quyết đoán rời mục tiêu, nói với Đào Đào: “Đào, Đào, cô Đào à, tên bạn trai này của cô không được đâu, nhìn anh ta như vậy chắc chắn là tên đàn ông bạo lực gia đình, không chỉ đánh phụ nữ mà còn đánh trẻ con, cô nên sớm chia tay đi.”

Có một bài học nhớ đời, cậu ta không gọi “Đào Tử” nữa, cuối cùng cũng gọi cô.

Nói xong, cậu ta vắt chân lên cổ mà chạy, lúc chạy đến cửa phòng học, cậu ta lại quay đầu nói với Trình Quý Hằng một câu: “Cô Đào của chúng tôi xinh đẹp như vậy, yêu đương với anh quả thực đúng là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu.”

Nói xong, cậu ta lại tiếp tục chạy như điên, biến mất tại hành lang nhanh như một cơn gió.

Đào Đào: “…”

Trình Quý Hằng: “…”

Đây không phải là đứa trẻ trâu nữa, đây là thằng nhãi con mà.

Trình Quý Hằng hít vào một hơi thật sâu, cố đè nén nỗi xúc động muốn đuổi theo thằng nhãi thối này đánh cho một trận, thái độ anh kiên quyết nhìn Đào Đào, giọng nói vô cùng nghiêm túc chắc chắn: “Xưa nay tôi không đánh đàn bà con gái, càng không thể nào bạo lực gia đình.”

Đào Đào “hừ” một tiếng, đi ra sau bục giảng, vừa thu dọn đồ vừa đáp lời: “Có thể anh không đánh phụ nữ nhưng chắc chắn anh đánh trẻ nhỏ.”

Trình Quý Hằng: “Trẻ em là con gái tôi chắc chắn không đánh cô bé.”

Đào Đào bỗng nhiên ngẩng đầu, thở mạnh trừng mắt nhìn anh: “Bé trai anh cũng không thể đánh, anh xem vừa rồi anh đánh Tuần Triển thành thế nào? Anh muốn đánh cậu ta ngốc luôn à!”

Trình Quý Hằng bất đắc dĩ: “Tôi chỉ vỗ nhè nhẹ cậu ta hai cái, sao có thể đánh cậu ta ngốc đi được? Nếu thật sự như vậy thì chứng tỏ cậu ta ngốc bẩm sinh.” Anh hơi ngừng lại, bổ sung thêm một câu: “Trông cậu ta đúng là không thông minh cho lắm.”

Đào Đào: “Anh thôi đi, không cho phép anh nói học sinh của tôi như vậy!”

Trình Quý Hằng: “Cậu ta gọi cô là Đào Tử cô cũng không tức giận?”

Đào Đào vừa thu dọn đồ vừa trả lời: “Chuyện này có gì mà phải giận, cũng có rất nhiều người gọi tôi là Đào Tử mà.”

“Ồ.” Trình Quý Hằng dừng lại, bỗng nhiên mở miệng nói: “Đào Tử.”

Đào Đào tức giận: “Ai cho anh gọi?” Thật ra cô cũng không thật sự không cho phép anh gọi cô là Đào Tử, chỉ là do cô đang giận anh đánh học sinh mình.

Trình Quý Hằng tuyệt đối không hối hận khi đánh thằng nhóc kia, lông mày anh nhíu lại, vẻ mặt đầy sự đắc ý: “Tôi cứ thích gọi cô là Đào Tử, Đào Tử Đào Tử Đào Tử!”

Đây là câu mà thằng nhóc kia vừa nói, nhưng thằng nhóc kia còn chưa kịp nói xong thì đã bị anh “ngắt lời”. Bây giờ lúc anh nói lại câu nói này không ai ngắt lời anh, cho nên anh dương dương tự đắc, suôn sẻ gọi hết ba tiếng Đào Tử.

Quai hàm Đào Đào nổi lên, vẻ mặt không phục.

Trình Quý Hằng không vui: “Sao người khác đều có thể gọi, chỉ có tôi không thể gọi?”

Đào Đào: “Không thể, chỉ không cho anh gọi thôi!”

Trình Quý Hằng chẳng thèm để ý: “Tôi cứ gọi, Đào Tử Đào Tử Đào Tử!”

Đào Đào: “Không biết xấu hổ!”

Trình Quý Hằng: “Tôi có lòng tốt tới đón cô tan làm, cô còn nói tôi không biết xấu hổ? Có công lý hay không đây hả?”

Đào Đào thu dọn đồ xong, đeo túi lên, chẳng hề để ý: “Tôi cũng không bảo anh tới đón tôi tan làm.”

Haiz, tôi còn không trị được Quả Đào ngốc cô sao?

Trình Quý Hằng khẽ thở dài: “Thật đúng là không có lương tâm, mất công tôi còn mang quà cho cô.” Nói xong, anh quay người rời đi.

Đào Đào ngây ra, lập tức đuổi theo Trình Quý Hằng, chạy chậm lên trước mặt ngăn anh lại, hai mắt lóe sáng long lanh nhìn anh: “Quà gì thế?”

Sao lại giống trẻ con thế chứ?

Trình Quý Hằng nín cười, xụ mặt trả lời: “Tôi đổi ý rồi, không tặng nữa.”

Đào Đào chau mày: “Sao anh lại hẹp hòi như vậy chứ?”

Trình Quý Hằng: “Tôi chính là người hẹp hòi như vậy đấy.”

Anh càng như vậy thì Đào Đào càng tò mò là quà gì, cô có chút sốt ruột: “Rốt cuộc là quà gì?”

Trình Quý Hằng: “Về sau cho tôi gọi cô là Đào Tử không?”

Đào Đào hơi do dự, cuối cùng quyết định nể mặt anh tặng quà cho cô, tạm thời không giận anh nữa.

“Được rồi, tôi cho anh gọi.”

Thật ra trong giọng nói của cô vẫn có chút vẻ không bằng lòng, nhưng Trình Quý Hằng cũng không so đo với cô nhiều, anh lấy từ trong ví ra hai vé xem phim.

Rạp chiếu phim Vạn Đạt, “Nguồn gốc cuối cùng”, suất chiếu chủ nhật tuần này từ hai giờ đến ba giờ bốn mươi lăm phút.

Sau khi Đào Đào nhìn thấy thông tin trên vé xem phim, cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Vậy mà lại là “Nguồn gốc cuối cùng”? Chuyển thể thành phim lúc nào vậy?”

Trình Quý Hằng hoàn toàn không ngờ tới cô lại có phản ứng như này, cũng rất bất ngờ: “Đây là phim chuyển thể từ tiểu thuyết?”

Đào Đào gật đầu: “Ừ, lúc tôi lên cấp 3, đây là một quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng kịch tính vô cùng hot.” Cô hơi dừng lại, nói thêm một câu: “Quyển sách này còn là quà Tô Yến tặng cho tôi vào lúc tôi sinh nhật mười sáu tuổi.”

Cấp hai cô nhảy lớp hai năm, mười sáu tuổi cô đã học lớp mười hai.

“Anh ấy còn viết tặng tôi lời chúc mừng sinh nhật trên bìa trong của sách.”

Cô chưa bao giờ nói với người khác chuyện của mình và Tô Yến, bởi vì cô ngại, ngại đến nỗi khó có thể mở miệng, hơn nữa cũng sợ người khác nhìn ra chuyện cô thích Tô Yến, sợ bị người khác nói cô cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, sợ bị người khác chế nhạo cô mơ mộng hão huyền. Nhưng cô lại dám nói với Trình Quý Hằng, cũng chỉ dám nói với Trình Quý Hằng, bởi vì cô tin tưởng Trình Quý Hằng, biết chắc chắn anh sẽ không chế giễu cô.

Vừa bật chế độ máy hát là không tắt đi được, tình cảm bí mật mà cô gái trẻ đã cất giấu trong lòng rất nhiều năm cuối cùng đã có nơi để thổ lộ. Giọng nói của cô rất nhỏ nhẹ, cũng rất dịu dàng, giống như một làn gió xuân đang thẹn thùng.

“Chữ anh ấy rất đẹp, tôi còn từng bắt chước ở trên giấy, nhưng làm thế nào thì tôi cũng không bắt chước giống được. Đến bây giờ tôi vẫn còn giữ lại quyển sách kia, để ở trên tủ đầu giường của tôi, thỉnh thoảng lại xem một lần.”

Trình Quý Hằng có thể cảm nhận được rằng quyển sách này có ý nghĩa quan trọng với Đào Đào, nó cũng là nơi cô gửi gắm tình cảm của mình với Tô Yến. Nghĩ đến phản ứng của Tô Yến lúc nhận được vé xem phim của Đại công chúa hôm nay là biết rất có thể anh ta đã quên việc này từ lâu, hoặc cũng có thể nói trước đây anh ta cũng chỉ tùy tiện tặng cô một món đồ, nhưng món đồ tùy tiện này lại là quà tặng vô cùng quý giá đối với cô.

Đúng là một Quả Đào ngốc không thể ngốc hơn được nữa.

Bất kể là chuyện đối nhân xử thế hay trong chuyện tình cảm cô đều ngốc hết thuốc chữa.

Từ nhỏ đến lớn Trình Quý Hằng coi thường nhất kiểu người ngu ngốc không có phiền não không có oán giận này.

Nhưng mà không sao cả, anh sẽ giúp cô nhìn thấy thế giới ác độc này.

Mức độ coi trọng của cô dành cho quyển sách này cũng giúp ích rất nhiều cho kế hoạch của anh, vậy nên anh không khỏi thốt ra một lời từ tận đáy lòng mình: “Vậy thật sự quá tốt rồi.”

Đào Đào: “Anh nói vậy là có ý gì?”

Trình Quý Hằng nói hết sức chân thành: “Nếu cả cô và Bác sĩ Tô đều đã từng đọc quyển sách này thì lúc xem phim chắc chắn hai người sẽ có tiếng nói chung.”

Đào Đào vẫn mờ mịt không hiểu gì: “Không phải anh muốn mời tôi xem phim sao?”

Trình Quý Hằng: “Đúng là tôi muốn mời cô xem phim, nhưng đồng thời tôi cũng muốn mời cả Bác sĩ Tô cùng xem nữa. Hai tấm vé này là tôi mua cho hai người, cô mời Bác sĩ Tô đi xem phim đi.” Nói xong, anh đưa vé cho Đào Đào.

Đào Đào không nhận mà nhanh chóng chắp hai tay ra sau lưng giống như bị điện giật, kiên quyết từ chối: “Tôi không cần!”

Phản ứng này của Đào Đào hoàn toàn nằm trong dự liệu của Trình Quý Hằng, nhưng anh vẫn tỏ ra hoang mang: “Sao lại không cần? Cô không muốn cùng xem phim với Bác sĩ Tô à?”

Muốn chứ, nhưng cô không có đủ dũng khí mời anh ấy đi xem phim.

Đào Đào cắn môi dưới, xoắn xuýt trong chốc lát, cuối cùng vẫn thừa nhận: “Tôi không dám.”

Trình Quý Hằng biết rõ còn cố hỏi: “Cô không dám làm gì cơ?”

Đào Đào: “Tôi không dám mời anh ấy đi, nhỡ đâu anh ấy từ chối thì tôi phải làm sao bây giờ?”

Trình Quý Hằng: “Từ chối thì từ chối thôi, không phải chỉ mời anh ta đi xem phim thôi sao? Cũng không phải chuyện đáng xấu hổ gì.”

Đào Đào nhỏ giọng nói: “Kể cả thế tôi cũng không dám… Ngại lắm.”

Trình Quý Hằng tiếp tục “tốt bụng” khuyên nhủ: “Có gì mà phải xấu hổ, đến lúc đó cô cứ nói là để cảm ơn anh ta bình thường đã chăm sóc bà nội giúp cô thôi.”

“Không được, tôi không làm được đâu.” Đào Đào ăn ngay nói thật, ánh mắt nhìn về phía Trình Quý Hằng đã chất chứa ý cầu xin: “Anh đừng bảo tôi mời anh ấy đi xem phim nữa, tôi xin anh đấy!”

Nếu cô có dũng khí đó, cô đã sớm thổ lộ với Tô Yến rồi.

Trình Quý Hằng đã sớm đoán trước được cô không dám cho nên anh mới một mực khuyên cô. Nhưng quá tam ba bận, khuyên đến một mức độ nhất định thì không thể tiếp tục khuyên nữa, ngộ nhỡ khuyên được cô, cô lại đi mời Tô Yến đi xem phim thật thì toang luôn.

“Nếu không thì như này đi.” Trình Quý Hằng chọn “phương án dự phòng”, chu đáo nghĩ kế giúp cô: “Tôi đi mời anh ta hộ cô, tôi sẽ nói hai tấm vé xem phim này là tôi rút thăm trúng thưởng được nhưng không thích xem phim, cho nên muốn để anh ta và cô cùng đi xem, như thế cho dù có bị anh ta từ chối cô cũng sẽ không phải xấu hổ.”

Cách này hình như rất hoàn hảo.

Đào Đào… Có chút dao động.

Trình Quý Hằng nhìn ra sự do dự và xoắn xuýt của cô, cực kỳ chân thành đưa ra lời đề nghị: “Tôi cảm thấy cô nên thử chủ động một lần xem sao, dù sao cô cũng đã thích anh ta nhiều năm như vậy, vì sao không cho mình một cơ hội chứ?”

Gương mặt Đào Đào đỏ lên, căng thẳng lại khó hiểu nhìn Trình Quý Hằng: “Có ý gì?”

Trình Quý Hằng bắt đầu nghiêm túc phân tích cho cô hiểu: “Bây giờ Bác sĩ Tô cũng chưa có bạn gái, nếu như anh ta đồng ý cùng đi xem phim với cô, chứng tỏ anh ta cũng có ý với cô.”

Đào Đào nghi ngờ không hiểu: “Tại sao cơ?”

Trình Quý Hằng: “Bởi vì anh ta đã từng tặng cho cô quyển tiểu thuyết nguyên tác của bộ phim này, còn nắn nót viết lời chúc phúc cho cô. Như vậy sau khi anh ta nhìn thấy tên của bộ phim này, nhất định có thể nhớ đến chuyện trước kia giữa hai người, cho nên nếu như anh ta đồng ý xem bộ phim này với cô, chứng tỏ cô có cơ hội.”

Đào Đào cảm thấy Trình Quý Hằng phân tích khá hợp lý, nhưng…

“Vậy nếu như anh ấy từ chối thì sao?” Cô lo lắng bất an hỏi.

“Nếu như là bộ phim khác thì chả sao cả, nhưng nếu như anh ta từ chối xem bộ phim này.” Giọng điệu Trình Quý Hằng đầy lạnh nhạt, cũng rất lạnh lùng: “Vậy cô từ bỏ đi, anh ta chưa bao giờ thích cô.”

Đào Đào coi cuốn tiểu thuyết nguyên tác bộ phim này như sự ràng buộc duy nhất giữa cô và Tô Yến. Sau khi nghe Trình Quý Hằng nói xong, cô rũ mắt, im lặng không nói gì.

Bây giờ cô càng không muốn mời Tô Yến xem phim, càng sợ bị anh ấy từ chối hơn.

Mặc dù trong thâm tâm cô cũng biết rõ Tô Yến không hề thích mình, nhưng cô không hề muốn bị phán “Tử hình”, cô vẫn muốn dựa vào một chút ảo tưởng không thực tế để tiếp tục duy trì nỗi niềm thầm mến của mình.

Chỉ cần Từ Yến không từ chối cô, cô sẽ có thể âm thầm thích anh ấy mãi, nhưng nếu như Tô Yến từ chối cô một cách rõ ràng, cô sẽ không có dũng khí để tiếp tục thích anh ấy nữa.

Trình Quý Hằng cũng đoán được trong lòng cô đang suy nghĩ điều gì, anh bỗng nhiên đặt câu hỏi: “Cô bao nhiêu tuổi rồi?”

Đào Đào: “Hai mươi.”

Trình Quý Hằng: “Tô Yến bao nhiêu tuổi?”

Đào Đào: “Hai mươi lăm.”

Trình Quý Hằng: “Anh ta cũng không còn nhỏ nữa, sắp phải thành gia lập nghiệp, nếu có một ngày anh ta kết hôn với người khác, cô sẽ làm gì?”

Toàn thân Đào Đào cứng đờ, từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Trình Quý Hằng: “Nếu như anh ta kết hôn, cô còn có thể tiếp tục thích anh ta sao?”

Đào Đào đột nhiên lắc đầu.

Không thể, tuyệt đối không thể, đây là vấn đề ranh giới đạo đức, cô không thể thích chồng của người phụ nữ khác được.

Sự lương thiện và nguyên tắc của cô là con bài của anh, Trình Quý Hằng đưa ra nước cờ cuối cùng: “Cho nên còn không bằng cô làm rõ thái độ của Bác sĩ Tô dành cho cô sớm một chút. Nếu như hai người đều thích nhau thì ở bên nhau luôn, nếu như anh ta không thích cô, cô cũng đừng tiếp tục thích anh ta nữa, không chỉ tạo thêm phiền phức cho anh ta mà còn làm mất thời gian của cô.”

Cuối cùng, anh lại nói một câu: “Cô đã thích anh ta nhiều năm như vậy, cũng đã đủ dài rồi.”

Cho nên, cũng nên kết thúc rồi.

Đào Đào vẫn cứ cúi đầu, im lặng không nói, suy nghĩ về lời Trình Quý Hằng nói.

Trình Quý Hằng không ép cô phải đưa ra quyết định ngay lập tức mà kiên nhẫn chờ lựa chọn của cô.

Hồi lâu sau, Đào Đào đã có quyết định của mình.

Cô quyết định sẽ đấu tranh một lần vì chính bản thân mình, mời Tô Yến đi xem phim.

Nhưng cô vẫn không có dũng khí tự mình đi tìm Tô Yến, sợ bị anh ấy từ chối ngay tại chỗ nên đành phải nhờ Trình Quý Hằng đi thay cô.

Phim được chiếu vào hai giờ chiều chủ nhật, Đào Đào cũng không biết Trình Quý Hằng đi tìm Tô Yến lúc nào, nhưng cô cũng không tìm anh hỏi han tình hình.

Bởi vì cô rất sợ sẽ biết tin mình bị Tô Yến từ chối. 

Nếu như là bộ phim khác, có lẽ cô cũng sẽ không để ý đến thái độ của anh ấy như vậy, nhưng đối với cô mà nói, bộ phim “Nguồn gốc cuối cùng” này có ý nghĩa rất đặc biệt.

Năm đó cô học lớp 12, đang chuẩn bị cho kỳ thi đại học, hôm đó là một buổi chiều chủ nhật cô đến nhà sách Tân Hoa mua tài liệu, đúng lúc gặp được Tô Yến.

Tô Yến dẫn em trai anh ấy đến nhà sách mua sách.

Lúc đó có thể nói quyển sách “Nguồn gốc cuối cùng” này hot trên khắp cả nước, nhà sách Tân Hoa đặc biệt bố trí một gian hàng lớn ở tầng một để chào hàng quyển sách này.

Xế chiều hôm đó, gian hàng giống như một hòn đảo nhỏ bị tầng tầng lớp lớp biển người vây xung quanh.

Thật ra lúc đó cô cũng không định mua quyển sách này, hơn nữa cô cũng không hứng thú lắm với tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, mục tiêu của cô là khu tài liệu học tập ở tầng hai. Nhưng lúc đi thang cuốn lên tầng hai, cô nhìn xuống bên dưới lại vô tình nhìn thấy Tô Yến và em trai anh ta trong đám người ở tầng một.

Khoảnh khắc đó, lòng cô vừa ngạc nhiên vui mừng lại hết sức kích động.

Từ sau khi Tô Yến đến Đông Phụ học đại học, số lần cô có thể nhìn thấy anh ấy mỗi năm quả thật có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Chẳng mấy chốc thang cuốn đã đưa cô lên tầng hai, nhưng cô cũng không có ý định mua tài liệu nữa. Gần như không hề dừng lại ở tầng hai, ngay sau khi ra khỏi thang cuốn đi lên trên, cô lập tức bước lên thang cuốn đi xuống tầng dưới, nhanh chóng quay lại tầng một, hăng hái quên mình tham gia vào trong biển người đông đúc này.

Cô dày công bày ra một “cuộc gặp gỡ tình cờ”, âm thầm tiếp cận Tô Yến.

Cuối cùng Tô Yến cũng nhìn thấy cô.

“Đào Tử?”

Cô ra vẻ kinh ngạc quay đầu lại: “Tô Vô Bệnh?”

Có lẽ do đã lâu không nghe thấy người khác gọi mình bằng nhũ danh, Tô Yến không khỏi cong mắt lên cười: “Ừm, là anh.”

Khuôn mặt anh ấy vô cùng tuấn tú, nhất là đôi mắt kia, ánh mắt hết sức dịu dàng, lúc cười lên luôn có thể khiến người khác có cảm giác như làn gió xuân ấm áp.

Đào Đào rất thích nhìn anh ấy cười, chỉ cần anh ấy cười với cô thôi cô cũng sẽ không kìm lòng được cong khóe môi cười theo: “Anh về bao giờ thế?”

Tô Yến: “Hôm qua, trường học cho nghỉ lễ ngày mồng một tháng năm.”

“Ồ.” Đào Đào bắt đầu tìm chủ đề nói chuyện: “Anh đến nhà sách làm gì thế?”

Tô Yến đang định mở miệng, lại bị em trai mình là Tô Dụ cướp lời nói trước: “Đến nhà sách thì còn có thể làm gì? Tất nhiên là mua sách rồi đồ ngốc!”

Tô Dụ nhỏ hơn cô mấy tuổi, đang học cấp hai.

Lúc cậu ta nói chuyện với Đào Đào giọng điệu khá gay gắt, ánh mắt nhìn Đào Đào cũng đầy vẻ coi thường và khinh bỉ.

Cậu ta thật sự mắng cô ngu ngốc chứ không phải đang nói đùa.

Đào Đào lập tức trở nên không biết phải làm sao.

Sắc mặt Tô Yến trầm xuống, tức giận nhìn em trai mình, nghiêm túc ra lệnh: “Nói xin lỗi em ấy đi.”

Tô Dụ không phục: “Dựa vào đâu mà em…”

Cậu ta còn chưa nói dứt câu đã bị anh trai mình ngắt lời.

Giọng điệu Tô Yến đầy quả quyết không cho phép người khác nghi ngờ: “Anh bảo em xin lỗi em ấy.”

Giọng nói anh ấy cũng to hơn vừa nãy không ít, xung quanh có không ít người liếc mắt sang nhìn bọn họ vài lần.

Đào Đào có hơi sợ, vội vàng nói: “Không sao đâu.”

Tô Dụ trừng mắt với cô, ban đầu cậu ta định mắng cô một câu “Đừng tỏ vẻ là người tốt”, nhưng cậu ta cũng có thể cảm nhận được anh trai mình thực sự tức giận.

Người cậu ta sợ nhất chính là anh cậu ta.

Mặc dù cậu ta không hề muốn xin lỗi Đào Đào nhưng sau khi do dự một lát, cuối cùng cậu ta vẫn chọn nói xin lỗi: “Tôi xin lỗi.”

Câu xin lỗi này đầy vẻ không tình nguyện, hơn nữa giọng nói của cậu ta còn rất nhỏ, giống như đang thì thầm vậy, không hề có chút thành ý nào.

Vốn dĩ Tô Yến muốn để cậu ta xin lỗi lần nữa nhưng Đào Đào lại tranh trước nói: “Không có gì đâu.” Cô cũng có thể cảm nhận được Tô Dụ cực kỳ ghét mình. Mặc dù cô rất muốn nói thêm với Tô Yến mấy câu nhưng vì để tránh nảy sinh xung đột với Tô Dụ, cô vẫn quyết định nhanh chóng rời khỏi đây, tránh gây thêm phiền phức cho Tô Yến.

Cô ra vẻ ung dung vẫy tay với anh ấy nói: “Em còn phải lên tầng mua tài liệu nữa, đi trước đây, bái bai.” Nói xong, cô giống như một con lươn luồn lách qua đám người, đầu cũng không ngoảnh lại mà đi thẳng lên tầng hai.

Lúc hai chân giẫm lên tầng hai, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngay sau đó, một nỗi niềm mất mát to lớn dâng lên trong lòng cô.

Cô chỉ muốn nói thêm với Tô Yến vài câu mà thôi.

Lần gặp mặt sau cũng không biết là lúc nào nữa.

Cô hít hít cái mũi có phần cay cay, ủ rũ chán chường đi tới khu tài liệu học tập, chọn xong tài liệu muốn mua, cô xuống tầng tính tiền.

Nhưng điều khiến cô không ngờ đến chính là Tô Yến lại đợi cô ở chỗ tính tiền.

Tô Dụ cũng ở đây, chẳng qua cậu ta chỉ bày ra vẻ mặt không phục mà thôi.

Sau khi nhìn thấy cô, Tô Yến đi tới chỗ cô, chủ động cầm lấy tài liệu cô đang cầm trong tay: “Đúng lúc anh cũng định tính tiền, thanh toán chung với nhau đi.”

Cô vội vàng lấy lại tài liệu của mình: “Không cần! Em tự thanh toán.”

Vẻ mặt Tô Yến ôn hòa nói: “Anh tặng em, sau này học tập cho giỏi, đừng làm anh thất vọng.”

Năm chữ “Đừng làm tôi thất vọng” này thành công làm dao động quyết định của cô, ma xui quỷ khiến, cô chủ động đưa tài liệu của mình cho anh ấy.

Tô Yến dịu dàng căn dặn: “Đợi anh một lát.” Sau đó xếp hàng thanh toán, lúc anh ấy quay trở lại, trong tay không chỉ cầm tài liệu của cô mà còn có thêm một quyển “Nguồn gốc cuối cùng”.

Đó là một quyển sách có bìa màu đen, phía trên in hình vũ trụ bao la rộng lớn.

“Cho em.”

Đào Đào nhận lấy tài liệu và sách anh ấy đưa cho mình, nhìn chằm chằm vào bìa quyển “Nguồn gốc cuối cùng” vài giây, ma xui quỷ khiến mở miệng nói một lần nữa: “Anh có thể… Viết một lời chúc mừng sinh nhật cho em không?”

Tô Yến có hơi kinh ngạc: “Hôm nay là sinh nhật của em sao?”

Đào Đào gật đầu.

Hôm nay là ngày 30 tháng 4, là sinh nhật cô.

Tô Yến không do dự chút nào: “Được, anh đi mua bút.” Sau đó anh ấy quay lại chỗ thanh toán, mua một cây bút ký tên màu đen ở đó. Sau khi quay về, anh ấy nhận lấy quyển “Nguồn gốc cuối cùng” cô đưa cho, mở bìa ngoài quyển sách ra, lúc đang chuẩn bị đặt bút viết lên trang tên sách, bỗng nhiên anh ấy nghĩ tới điều gì đó: “Có phải năm nay em học lớp 12 rồi không?”

Đào Đào lại gật đầu lần nữa: “Đúng vậy.”

Tô Yến: “Muốn học trường đại học nào?”

Đào Đào không nghĩ ngợi gì đã trả lời: “Đại học Đông Phụ.” Vì anh ấy cũng học đại học Đông Phụ.

Tô Yến lại cong mắt cười: “Được, anh chờ em ở đại học Đông Phụ.” Nói xong, anh ấy cúi đầu, tiếp tục đặt bút, viết lời chúc mừng sinh nhật cho cô.

Chúc em tiền đồ như gấm, chúc em đề tên bảng vàng, chúc em thuận buồm xuôi gió, chúc em muốn gì được nấy.

Sau khi viết xong, anh ấy tiện tay kẹp cây bút ký tên đó vào bìa ngoài quyển sách, sau đó trả sách lại cho cô.

Gương mặt Đào Đào hơi nóng lên: “Cảm ơn anh.”

Tô Yến: “Đừng khách sáo.”

Cô ôm chặt quyển sách, kinh ngạc nhìn anh ấy, còn định nói thêm gì đó nhưng đúng lúc này, Tô Dụ đứng cách đó không xa bỗng nhiên hét lên với cô: “Cô xong chưa hả? Đồ cũng đã mua cho cô rồi, cô có thể nhanh lên không hả? Lát nữa anh tôi còn phải đến nhà ga đón bạn gái nữa đấy!”

Hai chữ “Bạn gái” này giống như một ngọn giáo sắc nhọn đâm thẳng vào trong trái tim cô.

Lồng ngực bỗng nhiên cảm thấy nhói đau.

Lời nói vừa đến bên bờ môi bị cô nuốt vào trong nháy mắt, cô cúi đầu xuống, vội vàng nói câu: “Bái bai.” Sau đó lập tức vội vàng rời đi.

Tô Yến nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ khiển trách nhìn em trai mình.

Tô Dụ đi đến gần anh ấy, không vui cúi đầu xuống: “Anh trừng em làm gì? Em nói không đúng sao?”

Tô Yến bất đắc dĩ thở dài: “Em làm gì mà cứ phải nhắm vào em ấy thế?”

Tô Dụ coi thường nói: “Em chỉ là không thích chị ta thôi, mẹ nói chị ta chính là đứa con gái có mẹ sinh không có mẹ dạy.”

Sắc mặt Tô Yến xám xịt, lạnh lùng cảnh cáo: “Sau này đừng có để anh nghe thấy em nói câu này một lần nữa.”

Tô Dụ rất sợ anh mình nhưng cậu ta vẫn không phục: “Sao anh lại đối xử tốt với chị ta như vậy? Chị ta là gì của anh sao?”

Tô Yến: “Em ấy là con gái thầy Đào, thầy Đào đối xử rất tốt với anh. Trước kia lúc ba lập nghiệp bộn bề nhiều việc, mẹ chỉ lo chăm sóc cho em, không ai quan tâm anh, thầy Đào sẽ bảo anh đến nhà thầy ấy, dạy kèm cho anh, vợ thầy sẽ nấu cơm cho anh ăn.”

Tô Dụ: “Thôi đi, mấy chuyện này có gì đâu, mẹ nói người họ Đào kia đối xử tốt với anh chính là vì muốn sau này trèo lên cành cao nhà chúng ta.”

Tô Yến thờ dài một hơi, cảm thấy mình hoàn toàn không thể nói cho em trai hiểu ra.

Tô Dụ nhìn anh trai mình: “Anh cũng nhìn ra Đào Đào thích anh đúng không?”

Tô Yến bất đắc dĩ: “Em có thể ngậm miệng lại được không?”

Tô Dụ nhìn chằm chằm anh mình một lúc, bỗng nhiên nhăn mặt, biểu cảm khó có thể tin nổi: “Anh sẽ không thích chị ta đấy chứ? Không thể nào không thể nào? Tuy chị ta cũng đẹp đấy nhưng nhà chị ta nghèo đến nỗi chả có gì mà ăn rồi, hộ nghèo đấy anh biết không? Nếu anh thật sự thích chị ta, mẹ chúng ta có thể tức đến nỗi treo cổ tự tử đấy!”

Tô Yến: “Em ít nói linh tinh đi!”

Tô Dụ: “Nhưng mấy cô bạn gái của anh đều trông rất giống chị ta.”

Tô Yến hít một hơi thật sâu: “Nếu em còn nói linh tinh nữa thì đừng nghĩ đến chuyện để anh mua máy chơi game đời mới nhất cho em.”

Câu này có tác dụng hơn bất cứ lời uy hiếp nào, Tô Dụ lập tức ngậm miệng lại, còn vươn tay làm động tác kéo khóa miệng lại.

Nhưng những chuyện này đều xảy ra sau khi Đào Đào đi về nên cô không hề biết.

Hôm đó sau khi rời khỏi hiệu sách Tân Hoa, cô lại đi lang thang không có mục đích trong thành phố nhỏ một lúc lâu.

Sau khi về đến nhà, cô không làm bài tập mà mở quyển “Nguồn gốc cuối cùng” có lời chúc phúc do Tô Yến viết ra, thức trắng suốt đêm đọc hết quyển sách.

Cây bút ký tên anh ấy tiện tay đưa cho cô, cô cũng giữ mãi.

Sau khi thi đại học xong, cô nộp đơn vào Đại học Đông Phụ, nguyện vọng 1 đăng ký chuyên ngành Y học lâm sàng, giống với Tô Yến.

Chuyên ngành Y học lâm sàng của Đại học Đông Phụ đứng đầu cả nước.

Cuối cùng cô thiếu mất ba điểm, không thể thi đỗ Y học lâm sàng, bị điều chỉnh sang khoa Hóa học.

Khoảnh khắc có kết quả, cô có chút thất vọng nhưng chẳng lâu sau đã xốc lại tinh thần. Mặc dù không thể học chung một chuyên ngành với Tô Yến nhưng học cùng một trường đại học cũng được.

Nhưng sau khi khai giảng, cô mới biết Đại học Đông Phụ có hai cơ sở, sinh viên mới học ở cơ sở cũ, sang năm hai mới có thể chuyển đến cơ sở mới.

Nhưng đợi sau khi cô đến cơ sở mới, Tô Yến lại không ở đó nữa, anh ấy xin được suất sinh viên trao đổi quốc tế, đến Mỹ du học.

Cô học cùng trường với anh ấy nhưng lại chưa bao giờ thực sự học cùng trường.

Toàn bộ quãng thời gian thanh xuân của cô đều đang lặng thầm yêu mến ngưỡng mộ anh ấy, đuổi theo những bước chân của anh ấy, không ngừng đuổi theo anh ấy, chỉ hy vọng có thể luôn ngước nhìn ánh sao sáng, không bị anh ấy bỏ lại.

Nhưng thanh xuân có hạn.

Trình Quý Hằng đã đánh thức cô, cô không thể cứ yêu thầm anh ấy cả đời được.

Sớm muộn gì ngôi sao sáng này sẽ trở thành của riêng của một người phụ nữ nào đó.

Cô không thể ngấp nghé ngôi sao của người khác được.

Hơn nữa, cô đã yêu thầm nhiều năm như vậy, cũng nên đấu tranh một lần vì chính bản thân mình.

Nhưng cô là người rất nhát gan, cho dù có đủ can đảm cô cũng không dám thẳng thắn bày tỏ, chỉ dám để Trình Quý Hằng thay cô truyền đạt tình cảm.

Đối với cô mà nói, quyển sách “Nguồn gốc cuối cùng” này có ý nghĩa rất quan trọng, là nơi cô gửi gắm tình cảm suốt tuổi thanh xuân của mình.

Cho nên, bộ phim này cũng là tất cả hy vọng của cô, cô liều lĩnh được ăn cả ngã về không, đánh cược hết toàn bộ tình cảm của mình vào lời mời xem phim lần này.

Cô hi vọng anh ấy sẽ đồng ý lời mời của cô, đồng thời lại cảm thấy mình là người si nói mộng.

Cô cũng tự khuyên nhủ mình hết lần này đến lần khác: Đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, Tô Yến sẽ không thích mày đâu.

Nhưng lại không có cách nào tự kiềm chế suy nghĩ viển vông, nhỡ đâu anh ấy hơi thích mình thì sao?

Nỗi niềm yêu thầm giống như lạc vào một mê cung, sự yêu thích trong lòng giống như con đường dưới chân, chân thực nhưng lại mê loạn, biết rõ con đường mình chọn không đúng nhưng cứ muốn liều lĩnh đi tiếp, bởi vì trong lòng luôn có một tiếng kêu: Nhỡ đâu? Nhỡ đâu anh ấy cũng thích mình thì sao?

Trừ khi bị thẳng thắn từ chối hoặc cuối cùng cũng thoát khỏi mê cung, nếu không sẽ vĩnh viễn không thể đi ra khỏi mê cung này được.

Cô đang đợi mình bị từ chối, cũng đang đợi một sự bất ngờ đáng vui mừng có tỷ lệ một phần mười nghìn.

Nhưng cô chờ đợi ròng rã suốt một tuần lễ, Trình Quý Hằng vẫn không có tin tức gì cho cô.

Suốt cả một tuần nay, mỗi ngày đều trôi qua trong sự lo lắng bất an, giống như đang đợi bị xét xử vậy.

Đến thứ bảy, Trình Quý Hằng vẫn không đưa ra câu trả lời cho cô, cô không đợi nổi nữa, quyết định chủ động hỏi xem sao.

Tối hôm đó, hai người từ bệnh viện về đến nhà, vừa mới đóng cửa lại cô đã không nhịn được hỏi: “Anh đi tìm Tô Yến chưa?”

Trình Quý Hằng đang chuẩn bị đổi dép lê, sau khi nghe thấy câu hỏi của cô, động tác anh rõ ràng khựng lại đôi chút. Anh lập tức cúi đầu, lông mày cau lại, môi mỏng mím chặt, trông có vẻ vô cùng khó xử.

Cho dù anh không nói gì, Đào Đào cũng đã biết được đáp án, dòng máu nóng chảy trong người lập tức đông cứng lại.

Lúc này cô bỗng nhiên vô cùng sợ hãi, muốn lùi bước, muốn mất trí nhớ, muốn xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra… Nếu không mời Tô Yến đi xem phim thì tốt rồi, nếu như không mời, anh ấy sẽ không từ chối cô, cô cũng có thể luôn yên tâm thoải mái yêu thầm anh ấy.

Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, cô không có cơ hội bắt đầu lại từ đầu, hơn nữa đã đến bước này, cô cũng không còn đường để quay đầu nữa.

Cô không thể cứ luôn sống trong tình cảm thầm mến của mình được.

Trong cuộc sống, con người luôn phải đối mặt với hiện thực.

Sau khi hoảng hốt một lúc lâu, cô mới lấy đủ dũng khí một lần nữa: “Có phải anh… Đã đi tìm anh ấy từ sớm rồi không?”

Trình Quý Hằng im lặng gật đầu.

Hai mắt Đào Đào thất thần nhìn anh, giọng nói hơi run: “Anh ấy, từ chối đúng không?”

Trình Quý Hằng từ chối cho ý kiến, lập tức an ủi: “Cô đừng đau lòng, cũng đừng nghĩ ngợi lung tung, Bác sĩ Tô anh ta, anh ta, chắc chắn anh ta vì quá bận rộn cho nên mới không có thời gian đi xem phim.”

Anh không đưa ra đáp án rõ ràng nhưng câu trả lời này đã thể hiện thái độ của Tô Yến.

Đúng vậy, anh ấy đã từ chối.

Mặc dù Đào Đào đã chuẩn bị tâm lý bị từ chối nhưng khi thật sự đối mặt với kết quả này, cô vẫn không thể nào chấp nhận được, thậm chí cô có phần không biết phải làm sao.

Cô thích anh ấy nhiều năm như vậy, tình cảm này đã trở thành một thói quen của cô.

Bây giờ anh ấy từ chối lời mời của cô, cũng từ chối tình yêu của cô, sau này cô nên làm gì đây?

Từ bỏ sao?

Anh ấy là toàn bộ thanh xuân của cô mà.

Hốc mắt Đào Đào lập tức đỏ hoe, nước mắt không kiềm được chảy ra ngoài, trái tim cô trống rỗng như thể đã mất đi một lợi thế quan trọng có thể giúp mình an lòng.

Cô khóc vô cùng đau lòng.

Nhưng mục đích của Trình Quý Hằng không phải để cô đau khổ vì Tô Yến mà là để cô hoàn toàn hết hi vọng với anh ta.

Đôi mắt đen láy của anh bình tĩnh phẳng lặng như hồ nước sâu, anh dùng tay nâng mặt cô lên, ngón tay cái nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, giọng điệu đầy dịu dàng mà lại kiên định: “Đừng khóc, anh ta không đi với cô, tôi đi với cô.”

*Tác giả có lời muốn nói:

Chương trước có chi tiết có lẽ rất nhiều người đều không chú ý đến, bộ phim Đại công chúa mời Bác sĩ Tô xem là phim có suất chiếu bốn giờ chiều nhưng vé xem phim Trình chó mua lại là hai giờ chiều.

*

Cuối cùng phân tích sơ qua về nhân vật nhé:

Tô Yến có hoàn cảnh gia đình cực tốt, con cưng của trời cho nên anh ta chắc chắn sẽ không cam lòng chôn chân ở một huyện thành nhỏ làm bác sĩ, cho nên mới không thể đưa ra lựa chọn giữa con gái viện trưởng và Đào Tử. Anh ta còn có một người mẹ suốt ngày lấy cái chết ra đe dọa, vậy nên tình cảm anh ta dành cho Đào Tử đã trộn lẫn quá nhiều sự do dự.

Còn với Trình Quý Hằng, anh ta muốn cô gái này, nhất định phải có được, cho dù không từ thủ đoạn cũng phải có được, xưa nay anh ta sẽ không do dự hay đắn đo, cũng không ai có thể uy hiếp được anh ta (anh ta không đi ức hiếp người khác cũng đã tốt rồi). Anh ta rất kiên định không thay đổi phải có được Đào Tử, cho nên cuối cùng anh ta cũng thành công hái được Đào Tử. (Không phải tẩy trắng, chỉ phân tích một chút thôi, anh ta vẫn chó nhất trên đời [Đầu chó.jpg])

Quảng cáo
Trước /83 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thánh Mạch Vũ Hoàng

Copyright © 2022 - MTruyện.net