Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Mật Đào - Trương Bất Nhất
  3. Chương 80: Ngoại truyện 12
Trước /83 Sau

Mật Đào - Trương Bất Nhất

Chương 80: Ngoại truyện 12

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong lúc Đào Đào đang nằm trên giường lướt điện thoại, Trình Quý Hằng đang tắm trong phòng tắm, tiếng nước chảy không ngừng.

Trước khi ngủ không có gì để làm, Đào Đào mở Weibo ra muốn lướt xem hot search. Ai ngờ ngay khi mở bảng xếp hạng ra thì lướt thấy hot search liên quan đến nhà mình.

Bây giờ đã là mười giờ tối, từ khóa hot search #gia đình tự tin nhất trong lịch sử# đứng đầu danh sách hot search.

Sau khi bấm vào thì có một video được đăng trên tài khoản chính thức của Đài truyền hình Đông Phụ. Nội dung video là toàn bộ màn trình diễn của cặp búp bê Nga không chính thống khi tham gia cuộc thi chiều nay, cuối cùng là đánh giá của ba thành viên trong gia đình đối với buổi biểu diễn này, toàn là câu: “Tuyệt vời, tuyệt vời nhất từ trước đến nay!”

Thật sự vô cùng tự tin.

Khoảnh khắc nhìn thấy chính mình trong video, mặt Đào Đào lập tức nóng bừng.

Toang rồi, toang rồi, đúng là nhục nhã trước mặt người dân cả nước.

Chỉ hai giờ sau khi video này được đăng tải đã có hơn 20.000 bình luận.

Không cần suy nghĩ cũng biết, phần bình luận nhất định tràn ngập sự chế giễu tàn nhẫn.

Tuy có chút sợ đọc bình luận, nhưng cô không khỏi muốn xem mọi người nói gì về gia đình mình… Đây có lẽ là cái gọi là tò mò.

Hít một hơi thật sâu, Đào Đào run run bấm vào phần bình luận, cô nghĩ toàn bộ bình luận hot chắc hẳn là chửi giọng hát kém cỏi của hai cha con, hoặc chửi sự tự tin của cả nhà bọn họ, nhưng ai ngờ bình luận được nhiều lượt like nhất hóa ra là: [Ông ba này chính là chủ tịch của bọn tôi, để tôi cho mọi người xem một bức ảnh được đồng nghiệp của tôi lén chụp trong cuộc họp thường niên năm ngoái – “bình luận hình ảnh”]

Đào Đào tò mò bấm vào ảnh.

Trong ảnh, Trình Quý Hằng ngồi ở giữa hàng ghế khán giả đầu tiên bên dưới sân khấu. Anh mặc một bộ vest màu xanh đậm, dáng người cao ráo và khí chất nổi bật, da trắng như ngọc, ngũ quan sắc sảo, đôi mắt đen sâu thẳm nhưng có nét nghiêm nghị, lông mày kiêu ngạo, môi mỏng nhạt màu, trông tao nhã nhưng lại vô cùng uy nghiêm, tương đối có khí chất tổng tài bá đạo.

Sắc mặt Đào Đào càng đỏ hơn, không phải vì mất mặt mà vì quá kích động và xấu hổ, thậm chí còn muốn liếm màn hình.

Đẹp trai quá.

Khu vực bình luận bên dưới bình này đã hoàn toàn nổ tung. Bình luận có nhiều lượt thích nhất là từ tác giả ban đầu của bình luận này: [Trước khi nhìn thấy hot search này, tất cả nhân viên trong tập đoàn của chúng tôi đều nghĩ rằng chủ tịch là một tổng tài bá đạo, ai ngờ anh ấy lại là một tên ngốc…]

Bình luận có nhiều lượt thích thứ hai: [Sếp giỏi quá, sao lại có miệng thế?]

Bình luận được nhiều lượt thích thứ ba: [Thật ra trang điểm mắt khói cũng rất đẹp trai, người có ngoại hình đẹp dù làm gì đi nữa cũng sẽ đẹp thôi.]

Bình luận có nhiều lượt thích thứ tư: [Chủ tịch của bạn có định lấy thêm vợ lẽ không?]

Đào Đào nhìn thấy bình luận này xong liền rúc vào chăn khịt mũi, sau đó kiên quyết nói vào màn hình điện thoại: “Không!”

Sau đó cô rời khỏi khu vực bình luận và tiếp tục đọc mấy bình luận đứng đầu.

Phần bình luận hài hòa hơn cô tưởng tượng rất nhiều.

Bình luật đứng thứ hai có hơn 30.000 lượt thích: [Có gì đáng cười đâu? Tôi nghĩ không khí gia đình như thế này rất tốt để xây dựng sự tự tin cho trẻ ngay từ khi trẻ còn nhỏ. Hơn nữa bé gái cũng không tự tin một cách mù quáng, người dẫn chương trình đã hỏi cô bé nếu không được hạng nhất thì cô bé có buồn không, cô bé trả lời là không, điều đó cho thấy trong thâm tâm cô bé đã biết điểm của mình thấp, nhưng cô bé cũng không hề cảm thấy không hài lòng hay bất bình về điểm số và thứ hạng. Cuối cùng, cô bé còn rất cởi mở chấp nhận sự thật rằng mình xếp cuối cùng. Mới bốn tuổi thôi mà suy nghĩ đã mạnh mẽ như vậy rồi, không phải là do ba mẹ đã nuôi dạy rất tốt sao? Hầu hết mọi người trong khu vực bình luận đều không thể cởi mở như vậy được phải không?]

Sau khi Đào Đào nhìn thấy bình luận này liền bấm thích.

Bình luận đứng thứ ba: [Đứa trẻ này do một mình người ba sinh ra, còn mẹ dường như không hề tham gia thiết kế gì nhỉ?]

Có hơn 20.000 lượt thích.

Đào Đào: “…”

Đắng lòng.

Tôi sẽ không thích bình luận này đâu!

Bình luận đứng thứ tư: [Khó nghe thì khó nghe thật, tự tin cũng tự tin thật, nhưng tôi thấy gia đình này thật dễ thương, đặc biệt là khi mẹ nhìn thấy điểm, có vẻ như còn cao hơn nhiều so với dự kiến của cô ấy.]

Đào Đào lại bấm thích.

Lúc này Trình Quý Hằng đã tắm xong, anh bước ra khỏi phòng tắm, trên người chỉ quấn một chiếc khăn tắm.

Đào Đào không nhìn anh mà đang chăm chú đọc bình luận.

Vợ anh không để ý tới mình, vì vậy Trình Quý Hằng đành phải chủ động tìm kiếm cảm giác hiện diện, vừa đi về phía chiếc giường lớn vừa hỏi: “Em đang xem gì vậy?”

“Xem hot search đó.” Đào Đào cuối cùng cũng liếc nhìn anh: “Anh và con gái anh rất nổi tiếng, cả hai đều nằm trong danh sách hot search này.” Cô vừa nói vừa đưa tay ra, đưa điện thoại cho anh xem.

Trình Quý Hằng đi đến bên giường, lấy điện thoại của cô, chỉ thản nhiên liếc nhìn vài cái rồi đặt điện thoại lên bàn cạnh giường ngủ. Anh cũng không quan tâm mình có lên hot search rồi hay không, trực tiếp kéo chăn nằm lên giường ôm vợ vào lòng, sau đó xoay người đè lên người cô.

Đào Đào sợ hãi, dùng sức đẩy anh: “Đứng dậy, đừng đè em!”

Trình Quý Hằng: “…”

Đào Đào co đầu gối chống lại cơ thể anh, nghiêm túc nói: “Anh đi ra đi, trong lòng em đã có người khác rồi, sau này anh không được chạm vào em nữa.”

Trình Quý Hằng trong mắt hiện lên oán giận, khó khăn nói: “Đây là bất ngờ mà em tặng anh nhân ngày của cha à?”

Đôi mắt anh tối sầm lại, ánh lên vẻ buồn bã, như một con nai bị thương.

Lại là vẻ ngoài giả vờ đáng thương, Đào Đào nén cười, dõng dạc nói: “Đúng vậy, đây là điều bất ngờ dành cho anh nhân ngày của cha.”

Trình Quý Hằng thở dài, vẻ mặt buồn bã, giọng điệu trầm thấp: “Có thể nói cho anh biết người đó là ai không? Anh thua kém anh ta ở chỗ nào? Nói cho anh biết đi, để anh biết đường mà bỏ cuộc.”

“…”

Anh thậm chí còn diễn phim thần tượng với em nữa hả?

Đào Đào không chút thương xót: “Anh lớn tuổi hơn người đó nhiều!”

Trình Quý Hằng: “Nhưng anh gừng càng già càng cay.”

Đào Đào: “…”

Trình Quý Hằng: “Nếu không tin thì em có thể thử xem.”

Đào Đào lần này không nhịn được nữa, nói thẳng: “Đi ra liền, anh đè con gái anh rồi này!”

Cả người Trình Quý Hằng đơ ra, sửng sốt trong giây lát.

Đào Đào không khỏi bật cười, lại đẩy anh một cái: “Mau đứng dậy đi mà.”

Trình Quý Hằng lập tức đứng dậy, nhưng vẻ mặt vẫn ngơ ngác ngồi trên giường như đang ngồi thiền, mặt nghệt ra nhìn cô.

Đào Đào lại bị anh chọc cười, từ trên giường ngồi dậy, cô đưa tay nắm lấy cổ tay trái của anh, kéo tay anh về phía cơ thể mình, đặt lòng bàn tay anh lên bụng cô, ánh mắt dịu dàng nhìn anh, nói: “Chúc mừng anh, anh lại được làm cha rồi.”

Sau khi choáng váng vài giây, Trình Quý Hằng cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhưng tay trái của anh vẫn hơi run rẩy, anh đang nhìn chằm chằm vào bụng cô, vừa lo lắng vừa hưng phấn.

Vẫn kích động như lần đầu tiên nhìn thấy Bánh Sữa Nhỏ.

Ánh hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn Đào Đào: “Bao lâu rồi?”

Đào Đào: “Bảy tuần rồi.”

Trình Quý Hằng phản ứng lại: “Em biết khi nào vậy?”

Đào Đào cảm thấy có chút áy náy, nhỏ giọng nói: “Nửa tháng trước.”

Lông mày của Trình Quý Hằng lập tức nhíu lại, bất đắc dĩ lại tức giận: “Sao em không nói sớm cho anh biết?”

Đào Đào: “Thì em muốn tạo bất ngờ cho anh mà.”

Trình Quý Hằng: “Nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”

Đào Đào trừng mắt nhìn anh: “Em đã nói với anh rồi, em muốn tạo bất ngờ cho anh nhân ngày của cha. Nếu anh còn hung dữ với em nữa thì hôm nay anh sẽ ngủ ở phòng khách!”

Cảnh báo giận dữ.

Dáng vẻ hung dữ của Trình Quý Hằng lập tức biến mất, anh dùng giọng nói ngoan ngoãn lại hiểu chuyện nói: “Anh rất bất ngờ, rất rất rất bất ngờ.”

Hừ, thế còn được.

Đào Đào bỏ qua cho anh, sau đó ngồi trên giường, đưa hai tay về phía anh: “Ôm nào.”

Trình Quý Hằng lập tức ôm vợ vào lòng, hôn thật mạnh lên trán cô.

Đào Đào ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Anh vui không?”

Trình Quý Hằng lại hôn mạnh lên má cô: “Anh vui chết đi được!”

Đào Đào: “Bánh Sữa Nhỏ vẫn chưa biết việc này, em cũng đã giữ bí mật với con bé.”

Trình Quý Hằng bất đắc dĩ thở dài: “Em cũng giỏi ghê, có thể giấu anh lâu như vậy.” Dừng một chút, anh lại nói: “Nếu là anh thì…”

Nói xong, anh lại im lặng, không nói gì nữa.

Đào Đào rất thích suy nghĩ kỳ lạ của người đàn ông này, bởi vì rất thú vị, cô vừa tò mò lại háo hức hỏi: “Nếu là anh thì anh sẽ làm gì?”

Trình Quý Hằng: “Anh nhất định sẽ lập tức nói rằng anh có thai rồi, không để chậm trễ một phút nào, đồng thời còn muốn chồng anh sẽ hôn anh, bế anh giơ cao lên.”

Đào Đào cười hỏi: “Tại sao em phải hôn anh, rồi bế anh giơ cao lên?”

Trình Quý Hằng: “Bởi vì chuyện này người chồng đã có cống hiến vô cùng lớn.”

Đào Đào vừa tức giận lại buồn cười.

Trình Quý Hằng: “Bây giờ có phải em nên hôn anh không?”

Đào Đào: “Không hôn!”

Trình Quý Hằng hơi cụp mắt, nhẹ nhàng thở dài, lạnh nhạt mở miệng: “Anh biết ngay mà, hóa ra anh ở trong mắt em cũng chỉ là một công cụ mà thôi, em có con rồi là không cần anh nữa. Đối với em mà nói thì anh có cũng được mà không có cũng được.”

Đào Đào: “…”

Nữ chính trong phim thần tượng còn không diễn tốt bằng anh nữa.

Dù biết anh đang giả vờ đáng thương, nhưng Đào Đào vẫn không thể phản kháng được.

Dù đã trải qua cảnh tượng này vô số lần nhưng Đào Đào vẫn không thể quen được.

Vẻ ngoài yếu đuối giống như một đóa sen trắng mỏng manh vừa mới nhô lên khỏi mặt nước, khi có gió thổi qua thì khẽ run lên, khiến lòng người cũng run theo.

Vì vậy, Đào Đào lại một lần nữa lựa chọn giả mù, nhắm mắt làm ngơ trước hành vi của tên giả vờ đáng thương này. Cô dùng hai tay ôm lấy má chồng, chủ động áp môi mình lên môi anh, chân thành hôn anh: “Đủ chưa?”

Trình Quý Hằng khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: “Còn thiếu một chút nữa.”

Đào Đào không khỏi bật cười, lại hôn anh một cái nữa: “Đủ rồi chứ?”

Trình Quý Hằng vẻ mặt vô tội, chân thành nói: “Có phải em không biết cách hôn người khác không? Để anh dạy em nhé? Bao dạy bao đậu, dạy khi nào học được mới thôi!”

Đào Đào sửng sốt: “Em không… Ưm!”

Lời còn chưa dứt, môi cô đã bị bịt kín, giây tiếp theo, răng cô bị cạy ra một cách thô bạo, cùng lúc đó, một đôi bàn tay to lớn phủ lấy gáy cô, khiến cô không thể cử động, như thể cô đang là con cá bị đặt dưới lưỡi dao, mặc cho người khác tàn sát.

Tên lưu manh này!!!

Tên lưu manh đầy mưu mô này!!

Trình Quý Hằng hôn cô rất lâu mới buông cô ra.

Sau khi nụ hôn kết thúc, mặt Đào Đào đỏ bừng, cô vẫn còn hơi hụt hơi, tức giận trừng mắt nhìn anh: “Anh ức hiếp em!”

Trình Quý Hằng nhắm mắt làm ngơ, nhướng mày nói: “Em học được chưa?”

Đào Đào: “…”

Nếu trả lời là học được rồi thì có thể bị yêu cầu thực hành lại.

Nếu trả lời là không thì có thể sẽ tiếp tục được “dạy”.

Đây là một câu hỏi không thể trả lời.

Trình Quý Hằng: “Vẫn chưa học được thì anh có thể tiếp tục dạy em.”

Đào Đào tức giận nói: “Anh đây là muốn giở trò lưu manh!”

Trình Quý Hằng giơ tay lên, nhẹ nhàng nhéo mặt cô, cười nói: “Anh đây là thích em.”

Đào Đào: “…”

Phải công nhận câu này nghe rất hay.

Buổi tối trước khi đi ngủ, hai vợ chồng bàn bạc và quyết định sáng hôm sau sẽ báo cho Bánh Sữa Nhỏ tin tức về thành viên mới của gia đình.

Ngày hôm sau là thứ hai, Bánh Sữa Nhỏ phải đi học mẫu giáo.

Bảy giờ sáng, Đào Đào và Trình Quý Hằng cùng nhau đi đánh thức con gái dậy, hơn nữa lại còn khá nghi thức – Đào Đào cầm trong tay hai cây chày lục lạc màu đỏ, còn Trình Quý Hằng cầm lấy một cái trống lục lạc và một cái còi, chuẩn bị dùng một cách nhiệt tình, ầm ĩ để gọi con gái dậy.

Tuy nhiên, ngay khi bước vào phòng con gái, hai vợ chồng đã bị tư thế ngủ của nhóc con chọc cười – cô bé nằm úp mặt vào gối, cái mông nhỏ nhắn chổng lên trông thật hài hước và dễ thương.

Bộ đồ ngủ cô bé đang mặc là bộ đồ Đào Đào vừa mới mua cho cô bé, được làm bằng chất liệu màu xanh dương nhạt, bên trên có in hình hoa anh đào, nhìn vô cùng đẹp mắt.

Đào Đào vốn muốn con gái mình theo đuổi con đường nghệ thuật, nhưng dù mặc đồ ngủ theo kiểu nào thì Bánh Sữa Nhỏ vẫn luôn trông rất dễ thương kawaii.

Sau khi hai vợ chồng cười đủ thì lặng lẽ đi về phía giường công chúa, bật đèn ngủ rồi nhìn nhau, đưa tay ra ký hiệu “một, hai, ba”, rồi bắt đầu đồng thời lắc đồ chơi trong tay, căn phòng yên tĩnh của công chúa lập tức trở thành nơi ồn ào để hai vợ chồng biểu diễn văn nghệ trên đường phố.

Đào Đào lắc mạnh chày lục lạc trong tay, Trình Quý Hằng thì vừa lắc trống vừa thổi còi, rõ ràng chỉ có hai người nhưng lại tạo ra một cảnh tượng ầm ĩ như đang có mười nghìn người.

Đôi tai và giấc ngủ của Bánh Sữa Nhỏ không chịu nổi, chưa đầy ba giây, giấc mơ đẹp của cô bé đã bị cặp cha mẹ ngốc nghếch này phá vỡ. Cô bé ngơ ngác mở mắt ra, sau hai giây bối rối, cô bé bật dậy ngồi trên giường, cau mày nhìn ba mẹ mình đang “biểu diễn văn nghệ” chăm chỉ, vẻ mặt đầy mơ hồ và bối rối.

Ba mẹ đang làm gì thế nhỉ?

Ba mẹ có phải đã trở thành những kẻ ngốc rồi không?

Bánh Sữa Nhỏ lập tức trở nên vô cùng lo lắng.

Thấy con gái đã tỉnh, Đào Đào và Trình Quý Hằng ngừng biểu diễn văn nghệ, sau đó đứng kề vai nhau trước giường con gái, vẻ mặt trở nên trang trọng.

Bánh Sữa Nhỏ căng thẳng.

Trình Quý Hằng mở miệng trước: “Bánh Sữa Nhỏ, hôm nay ba mẹ muốn báo cho con một tin tốt.”

Đào Đào nói thêm: “Một bất ngờ.”

Bánh Sữa Nhỏ vẫn còn mơ hồ, ngơ ngác hỏi: “Bất ngờ gì vậy ạ?”

Trình Quý Hằng: “Lúc đón sinh nhật con đã ước gì?”

Đào Đào: “Điều ước của con sắp trở thành hiện thực rồi!”

Đôi mắt của cô bé sáng lên, cô bé nhìn ba mẹ bằng đôi mắt sáng ngời, hào hứng hét lên: “Con muốn một chú chó con!”

Trình Quý Hằng: “…”

Đào Đào: “…”

Tại sao nhóc con này lại đổi chiến thuật thế?

Thấy chiến thuật không đi đúng hướng nên Trình Quý Hằng đành phải tiếp tục hỏi: “Ngoài cún con ra thì con còn muốn gì nữa?”

Đào Đào: “Năm ngoái con đã ước gì với ông Nguyệt Lão nè?”

Bánh Sữa Nhỏ: “Con nói với ông Nguyệt Lão rằng con muốn có em gái.”

Trình Quý Hằng dùng sức vỗ trống lục lạc: “Đúng đó! Chính là em gái!”

Đào Đào: “Con sắp có em gái rồi đó!”

Bánh Sữa Nhỏ vui mừng vô cùng, hưng phấn tột độ: “Thật sao ạ?”

Đào Đào gật đầu: “Thật!”

Bánh Sữa Nhỏ hỏi: “Em gái đâu ạ?”

Trình Quý Hằng: “Em vẫn còn trong bụng mẹ, phải mấy tháng nữa con mới có thể gặp em.”

“Yeah! Yeah! Yeah!” Bánh Sữa Nhỏ vui mừng đến mức nhảy lên, hưng phấn nhảy lên nhảy xuống.

Tấm nệm rất đàn hồi, giống như cô bé đang nhảy trên tấm bạt lò xo, tất cả thịt trên người cô bé đều run rẩy theo, đặc biệt là cái bụng tròn trịa, cả người trông giống như một cục bột đàn hồi.

Đào Đào và Trình Quý Hằng đều bị con gái chọc cười.

Sau đó Đào Đào đi đến bên giường con gái, đưa tay về phía cô bé, cười nói: “Trước tiên bình tĩnh đã, lát nữa còn phải đi mẫu giáo nữa nè.”

Cô bé lập tức nhảy vào lòng mẹ, ngẩng đầu lên nhìn mẹ, mong đợi hỏi: “Con đã có em gái rồi, vậy con có thể nuôi thêm một chú chó con nữa không ạ?”

Đào Đào rất muốn đồng ý yêu cầu của con gái, nhưng chồng cô sợ chó nên chỉ có thể từ chối yêu cầu của con gái mà thôi, cô lắc đầu: “Không được.”

Bánh Sữa Nhỏ bắt đầu làm nũng: “Nhưng người ta thật sự rất muốn nuôi một chú chó con mà mẹ.”

Đào Đào nhẹ nhàng thở dài, đang định tiếp tục từ chối con gái thì lúc này Trình Quý Hằng đi tới bên cạnh cô, dịu dàng nói: “Mua cho con bé đi, anh không sao.”

Cô bé vô cùng phấn khích: “Ahhh! Ba là tuyệt nhất!” Cô bé không chút do dự lao ra khỏi vòng tay của mẹ rồi lao về phía vòng tay của ba, thể hiện vô cùng xuất sắc cái gì gọi là gió thổi chiều nào thì ngả theo chiều nấy.

Đào Đào ngạc nhiên quay đầu lại, ánh mắt không thể tin được nhìn Trình Quý Hằng.

Trình Quý Hằng nghiêm túc nói: “Cuộc sống mà, con người trong quá trình trưởng thành sẽ gặp rất nhiều khó khăn, nhất định phải học cách vượt qua.”

Đào Đào: “…”

Nô lệ của con gái thì cứ nhận là nô lệ của con gái đi, mắc mớ gì phải nói cho sang mồm như vậy làm gì?

Càng nghĩ càng thấy không công bằng, cô tức giận nói: “Sao trước đây anh không vượt qua được? Con gái anh vừa muốn nuôi chó thì anh đã vượt qua được à? Anh chỉ biết giả vờ đáng thương trước mặt em thôi!”

Vẻ mặt Trình Quý Hằng vẫn không thay đổi: “Anh không hề giả vờ đáng thương, anh chỉ tận hưởng cảm giác được vợ quan tâm thôi mà.”

Đào Đào vừa tức vừa buồn cười: “Anh chỉ biết nói mấy câu như vậy để dỗ em thôi!”

Trình Quý Hằng tự tin nói: “Em là người phụ nữ anh yêu nhất nhất nhất, anh không dỗ em thì dỗ ai?”

Tuy nhiên… Câu nói này thực sự rất hay. Đào Đào bất giác nhếch khóe môi lên, trong lòng như ăn phải mật ngọt.

Bánh Sữa Nhỏ hoàn toàn không để ý tới ba mẹ mình đang tán tỉnh nhau, vô cùng quan tâm hỏi: “Khi nào thì chúng ta đi mua chó vậy ạ?”

Đào Đào vốn định nói để coi một tuần này con thể hiện thế nào, nếu thể hiện tốt thì mẹ sẽ dẫn con đi mua. Tuy nhiên, Trình Quý Hằng lại nói trước cô: “Đợi con tan học thì đi liền, hôm nay mua luôn. “

Bánh Sữa Nhỏ lại nhảy lên, bắt đầu xoay thành vòng tròn: “Yeah! Yeah! Yeah!”

Trình Quý Hằng: “Ba có tốt không?”

Bánh Sữa Nhỏ: “Vô cùng tốt! Người con yêu nhất nhất nhất chính là ba đó!”

Đào Đào vô cùng cạn lời lời với hai cha con, cố ý làm mặt nghiêm túc: “Mẹ thì sao? Con không yêu mẹ à?”

Bánh Sữa Nhỏ lập tức nói thêm: “Con cũng yêu mẹ nhất nhất nhất!”

Đào Đào không nhịn được cười, thúc giục: “Mau đi rửa mặt đi, còn phải ăn sáng nữa, nếu còn rề rà thì sẽ muộn đó.”

Bánh Sữa Nhỏ gật đầu: “Vâng ạ!”

Sau đó Trình Quý Hằng ôm con gái vào phòng tắm rửa mặt, Đào Đào đi đến phòng thay đồ chọn quần áo cho con gái mặc hôm nay.

Sau khi cả nhà thay đồ xong thì đi xuống nhà ăn sáng.

Mới ăn sáng được nửa chừng thì chuông cửa đột nhiên vang lên, dì liền đứng dậy ra mở cửa.

Ba phút sau, dì dẫn tiểu thiếu gia nhà họ Bạch quay lại, còn kéo theo một chiếc vali và một chiếc ghế an toàn cho trẻ em.

Sau khi nhìn thấy anh Bạch Bạch, Bánh Sữa Nhỏ rất vui mừng: “Sao anh lại đến đây!”

Tâm trạng của Trình Quý Hằng trở nên u ám, đặc biệt là sau khi nhìn thấy chiếc vali.

Đào Đào im lặng xem kịch hay.

Trình Quý Hằng hít sâu một hơi, hỏi Bạch Thập Ngũ: “Ba mẹ con đâu?”

Bạch Thập Ngũ ngoan ngoãn trả lời: “Ba mẹ và chị gái con đã đến Tây Phụ tham gia cuộc thi múa ba lê rồi. Mấy ngày này ở nhà không có ai, nên ba mẹ đã gửi con đến đây.”

Trình Quý Hằng cố kìm nén cơn giận, hỏi: “Không phải nhà ông nội con ở ngay bên kia hồ à?”

Âm mưu của Tư Mã Chiêu có phải rõ ràng quá rồi không?

Bạch Thập Ngũ: “Ông nội và ông cố nói buổi tối sẽ đến thăm con.”

Trình Quý Hằng: “…”

Đào Đào không nhịn được nữa, che miệng lén cười, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Bánh Sữa Nhỏ càng vui vẻ hơn: “Vậy mấy ngày nữa anh sẽ ở nhà em hả?”

Bạch Thập Ngũ không trả lời, mà nhìn Đào Đào, lễ phép hỏi: “Dì ơi, con có thể ở nhà dì được không ạ?”

Tên nhóc này rất có mắt nhìn, biết ai là người có tiếng nói trong gia đình này.

Đào Đào mỉm cười trả lời: “Tất nhiên có thể rồi, con muốn ở bao lâu cũng được.”

Bạch Thập Ngũ: “Cảm ơn dì.” Cuối cùng còn không quên nói thêm một câu: “Con cũng cảm ơn chú Trình.”

Trình Quý Hằng: “…”

Ông đây đồng ý khi nào?

Đào Đào nhìn thấy vẻ mặt xị xuống của anh thì muốn cười, nhưng trước mặt bọn nhóc thì phải ráng nhịn lại, nếu không thì không nể mặt ba vợ tương lai chút nào, vì thế cô đành phải chuyển chủ đề: “Thập Ngũ, con ăn sáng chưa?”

Bạch Thập Ngũ liên tục gật đầu: “Con ăn rồi.”

Đào Đào: “Vậy con chờ nhà dì một lát nhé? Nhà dì sắp ăn xong rồi, ăn xong sẽ đưa con và Bánh Sữa Nhỏ đi mẫu giáo.”

Bạch Thập Ngũ: “Dạ.”

Sau khi anh Bạch Bạch đến, Bánh Sữa Nhỏ ăn nhanh hơn nhiều. Cô bé bưng cốc lên, uống một ngụm sữa của mình, sau đó háo hức nói với ba: “Ba ba ba ba, mau ôm con xuống, con muốn chơi với anh Bạch Bạch.”

Trình Quý Hằng không làm theo yêu cầu của con gái, bất đắc dĩ nói: “Con mới ăn được bao nhiêu đâu? Ăn thêm chút nữa đi, nếu không đi học sẽ đói đó.”

Bánh Sữa Nhỏ: “Nhưng người ta đã no rồi mà.” Vừa nói cô bé vừa vỗ nhẹ vào cái bụng tròn trịa của mình để chứng tỏ mình đã no.

Mới bốn tuổi mà đã thế này rồi, sau này sẽ thế nào nữa?

Trình Quý Hằng buồn rầu thở dài, đành phải bế cô bé ra khỏi ghế trẻ em.

Chân cô bé vừa chạm đất thì đã chạy về phía Bạch Thập Ngũ, vui vẻ nói: “Anh Bạch Bạch, em muốn chia sẻ với anh một tin vui!”

Bạch Thập Ngũ rất hợp tác, nhiệt tình hỏi: “Tin vui gì thế?”

Bánh Sữa Nhỏ chạy tới trước mặt Bạch Thập Ngũ, hưng phấn nói: “Em sắp có em gái rồi!”

Bạch Thập Ngũ: “Thật à?”

Bánh Sữa Nhỏ gật đầu: “Thật đó, ba mẹ em đã nói với em đói. Ba mẹ em còn hứa sẽ mua cho em một con chó con nữa, hôm nay tan học sẽ dẫn em đi mua!”

Bạch Thập Ngũ: “Chúc mừng em nha!”

Bánh Sữa Nhỏ: “Em đã nghĩ ra tên cho em gái mình luôn rồi á.”

Bạch Thập Ngũ: “Em nghĩ ra tên gì rồi?”

Bánh Sữa Nhỏ: “Em muốn gọi em gái là Bánh Ngọt Nhỏ.”

Bạch Thập Ngũ rất ủng hộ: “Nghe hay lắm!”

Sau khi được anh Bạch Bạch công nhận, Bánh Sữa Nhỏ vui mừng khôn xiết.

Giọng nói non nớt của hai đứa trẻ không chút cản trở trực tiếp truyền vào nhà ăn, Trình Quý Hằng cười khẩy, khẽ mở miệng, khinh thường nói: “Thằng nhóc thối này chỉ giỏi nịnh nọt thôi.”

Đào Đào cười hỏi: “Bánh Ngọt Nhỏ nghe không hay hả? Đây là tên do con gái anh đặt đấy.”

Trình Quý Hằng: “Con gái anh đặt tên đương nhiên rất hay, nhưng tên nhóc thối này chỉ đang nịnh nọt thôi.”

Đào Đào: “Chỉ cho phép anh nịnh nọt con gái mình chứ không cho phép con rể tương lai của anh nịnh nọt nó hả?”

Trình Quý Hằng: “Anh là lời nói thật lòng, nhưng nó là có ý xấu.”

Đào Đào dở khóc dở cười: “Tại sao thằng bé lại có ý xấu chứ?”

Trình Quý Hằng: “Nó chính là tên trộm, trộm đi bánh sữa.”

Đào Đào: “…”

Có một người cha vợ cứng đầu như anh thì con rể tương lai của anh cũng khổ quá.

Có một con hẻm nhỏ ở ngoại ô phía tây của Đông Phụ, con hẻm này tập trung nhiều cơ sở kinh doanh bán chó nên gọi là chợ chó.

Bánh Sữa Nhỏ và Bạch Thập Ngũ tan học lúc năm giờ rưỡi, sau khi Đào Đào và Trình Quý Hằng đón hai đứa trẻ thì trực tiếp đưa chúng đến chợ chó.

Trước chợ chó có một bãi đất đậu xe dành cho những người đến mua chó đậu xe.

Đỗ xe xong, Đào Đào và Trình Quý Hằng lần lượt bế hai đứa trẻ ra khỏi xe.

Ngay khi chân hai đứa trẻ chạm đất là chạy lạch bạch chạy về phía nhau ngay, sau đó nắm chặt tay nhau.

Đào Đào đặc biệt dặn dò bọn trẻ: “Hai con nhất định phải nắm tay nhau, tuyệt đối không được bỏ tay ra đâu đấy.”

Bánh Sữa Nhỏ và Bạch Thập Nhất đồng thời gật đầu, đồng thanh đáp lại, giọng nói đầy non nớt: “Bọn con biết rồi ạ!”

Trình Quý Hằng lạnh lùng nhìn bàn tay nhỏ nhắn của hai đứa trẻ đang nắm tay nhau, trong lòng rất bất mãn, nhưng anh cũng không thể bảo hai đứa nhỏ buông tay ra, bởi vì hai đứa nhỏ nắm tay nhau sẽ an toàn và dễ trông hơn.

Khó chịu vô cùng.

Đào Đào mỉm cười đi tới trước mặt chồng, chủ động vươn tay nắm lấy tay anh, dịu dàng nói: “Đi thôi, em dẫn anh đi.”

Trình Quý Hằng thở dài một hơi, nói: “Hiện tại không có gì có thể an ủi anh được cả.” Nhưng hành động của lại rất thành thật nắm lấy tay của vợ, các ngón tay đan vào nhau.

Đào Đào nhìn anh, có chút lo lắng hỏi: “Anh thật sự không sợ sao?”

Ánh mắt của Trình Quý Hằng dán chặt vào hai bàn tay nhỏ đang nắm chặt vào nhau, nói thật: “Bây giờ anh đã không còn tâm trạng để sợ hãi nữa.”

Đào Đào buồn cười: “Ha ha ha.”

Lúc này trong chợ chó có rất nhiều người nên Đào Đào và Trình Quý Hằng bước đến đầu ngõ mới buông tay nhau ra, sau đó mỗi người nắm tay còn lại của hai đứa trẻ và để bọn trẻ đi ở giữa bọn họ.

Vừa bước vào con hẻm, không khí đã tràn ngập mùi đặc trưng của loài chó.

Ở hai bên con hẻm có nhiều chuồng chó khác nhau, về cơ bản thì tất cả các chuồng đều chứa chó con.

Hai đứa trẻ chưa bao giờ nhìn thấy nhiều chó con như vậy, mắt chúng càng ngày càng to, nhìn trái nhìn phải nhưng vẫn không thấy đủ.

Thật ra đây cũng là lần đầu tiên Đào Đào và Trình Quý Hằng đến chợ chó, nhưng bọn họ không tò mò như trẻ con, cũng không tập trung vào lũ chó.

Sự chú ý của Đào Đào hoàn toàn đổ dồn vào người đàn ông của cô.

Tuy anh nói không sợ nhưng cô có thể cảm nhận được sự lo lắng của anh ngay từ khi bước vào chợ chó, anh đã khẽ cau mày và mím chặt đôi môi mỏng.

Bóng tối của tuổi thơ đã ăn sâu vào gốc rễ, thậm chí có những bóng tối còn tồn tại suốt đời.

Trong thâm tâm anh vẫn cảm thấy lo sợ.

Tiếng chó sủa vang vọng trong tai anh, luôn khiến anh nhớ đến căn phòng bừa bộn tối tăm và đóng kín, còn có con chó Ngao Tây Tạng gầm gừ đầy dữ dằn với anh.

Anh vẫn luôn cố gắng hết sức để chống lại sự lo sợ trong lòng vì con gái, vì anh không muốn cái bóng tuổi thơ của mình tiếp tục trở thành cái bóng của con gái mình.

Anh phải cố gắng hết sức để bảo vệ tuổi thơ của con gái, tuyệt đối không để con gái đi vào vết xe đổ của mình.

Anh sẽ thỏa mãn tất cả những gì con bé mong muốn và cho con bé một tuổi thơ không có bất kỳ sự hối tiếc nào.

Thật ra Đào Đào có thể hiểu được ý muốn của Trình Quý Hằng, anh thật sự là một người đàn ông tốt và một người cha tốt.

Cô suy nghĩ, đột nhiên gọi anh: “Trình Quý Hằng.”

Trình Quý Hằng đột nhiên quay đầu lại, khó hiểu nhìn cô: “Em gọi anh là gì?”

Đào Đào nén cười: “Trình Quý Hằng.”

Trình Quý Hằng im lặng một lát, lo lắng hỏi: “Anh… Anh làm sai chuyện gì rồi à? Không có đúng chứ, anh đâu có làm sai chuyện gì đâu nhỉ?” Trong lúc nói chuyện, trong đầu anh đã ôn lại hết những việc mình làm mấy ngày nay, cẩn thận suy nghĩ xem mình có phạm sai lầm gì không.

Đào Đào lắc đầu: “Không có.”

Trình Quý Hằng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn còn lo sợ, thậm chí còn quên mất mình đang ở chợ chó, vừa bất lực lại sợ hãi nói với vợ: “Nếu có chuyện gì thì cứ gọi anh là chồng, đừng tùy tiện gọi cả họ tên anh như vậy, làm anh sợ muốn chết.”

Đào Đào vừa tức vừa buồn cười: “Mẹ nhà anh!”

Trình Quý Hằng: “Em có chuyện gì à?”

Đào Đào: “Không có gì, chỉ muốn nói với anh một câu thôi.”

Trình Quý Hằng: “Cậu gì?”

Đào Đào: “Bất kể ở đâu, bất kể lúc nào, em cũng sẽ luôn ở bên anh.”

Trình Quý Hằng sửng sốt một lát, sau đó trong mắt hiện lên ý cười dịu dàng, ánh mắt anh chăm chú nhìn vợ, nói như đang thề thốt: “Anh cũng vậy, chỉ cần có anh ở đây, em sẽ không bao giờ phải sợ hãi.”

Đào Đào cong môi, vẻ mặt tràn đầy ngọt ngào.

Đúng lúc này, họ chợt nghe thấy một tiếng sủa lớn, nổi bật giữa khu chợ chó ồn ào.

Sự chú ý của hai người lớn và hai đứa trẻ hoàn toàn bị thu hút bởi tiếng sủa của chú chó con nhỏ. Nhìn xung quanh, họ thấy một chuồng chó màu hồng chứa hai chú chó Samoyed mũm mĩm.

Chính hai chú chó con này đang sủa họ.

Những chú chó Samoyed có màu trắng và béo như cục bột, đầu tròn, mặt tròn và tai cũng tròn nốt, chỗ nào cũng tròn trịa trông rất dễ thương.

Sự chú ý của hai đứa nhỏ lập tức bị thu hút, chúng đồng thời buông tay Đào Đào và Trình Quý Hằng ra, nhưng lại không buông tay nhau ra, sau đó chạy về phía chuồng chó màu hồng.

Đào Đào và Trình Quý Hằng không còn cách nào khác đành phải theo sát phía sau hai đứa trẻ.

Ngay khi Bánh Sữa Nhỏ và Bạch Thập Ngũ chạy đến chuồng chó, hai chú chó con trong chuồng bắt đầu ra sức bổ nhào về phái chuồng chó, không ngừng vẫy đuôi.

Con gái không bao giờ có thể cưỡng lại những thứ dễ thương, trái tim của Bánh Sữa Nhỏ gần như bị sự dễ thương của hai chú chó làm cho mềm nhũn: “Dễ thương quá!”

Thập Ngũ cũng rất thích hai chú chó con này, cậu bé chăm chú nhìn chúng: “Bọn chúng hình như muốn chúng ta ôm chúng ra ngoài.”

Trình Quý Hằng nhìn thấy hai đứa nhỏ thích thú, không chút do dự, trực tiếp hỏi ông chủ: “Một con giá bao nhiêu?”

Ông chủ: “Hai con cuối cùng, bán hết tôi sẽ đóng cửa hàng luôn. Vốn dĩ tôi bán ba ngàn, nhưng tính cậu hai ngàn tám thôi.”

Đào Đào chưa bao giờ nuôi chó, không biết gì về thị trường, cô lập tức bị sốc vì giá cả: “Đắt thế ạ?”

Ông chủ: “Đây là Samoyed thuần chủng, nếu không phải thuần chủng thì tôi không bán cho cậu với giá ba ngàn đâu!”

Đào Đào vẫn thấy đắt, nhưng hai đứa nhỏ lại thích nên cô quyết định trả giá với ông chủ: “Chú bớt thêm chút đi ạ, nhà bọn con có hai đứa lận, nên sẽ mua luôn hai con.”

Bạch Thập Ngũ ngẩng đầu lên: “Dì cũng muốn mua cho con ạ?”

Đào Đào: “Đương nhiên rồi, con và Bánh Sữa Nhỏ mỗi đứa một con, sau này hai đứa sẽ cùng nhau dắt chó đi dạo.”

Bạch Thập Ngũ nhướng mày, bối rối nói: “Nhưng con không biết ba mẹ có cho con nuôi chó hay không nữa.”

Đào Đào sửng sốt. Cũng đúng, nếu trong nhà họ Bạch có người bị dị ứng với lông chó thì sao?

Suy nghĩ một lúc, cô nói: “Thế này đi, để dì gọi điện cho mẹ con trước, để hỏi xem ý của mẹ con thế nào nhé?”

Bạch Thập Ngũ gật đầu: “Dạ.”

Lúc này Trình Quý Hằng đột nhiên xoa cái đầu nhỏ của cậu bé: “Thích thì mua đi, lo nhiều như thế làm gì. Nếu ba mẹ con không cho nuôi ở nhà thì cứ để ở nhà chú.”

Bạch Thập Ngũ vô cùng kinh ngạc: “Thật sao ạ?”

Trình Quý Hằng gật đầu: “Thật.”

Bạch Thập Ngũ hưng phấn đến nhảy cẫng lên: “Cám ơn chú Trình!”

Trình Quý Hằng: “Không có gì.”

Đào Đào liếc nhìn chồng, không khỏi mỉm cười, nhưng cô nhanh chóng mím môi lại – miệng nói một đằng mà lại làm một nẻo.

Trình Quý Hằng vẫn bắt được nụ cười của cô: “Sao em lại cười?”

Đào Đào: “Không có gì.” Sau đó cô tiếp tục công việc mặc cả của mình, dứt khoát nói với ông chủ: “Một con 2500 được không ạ? Tiệm đầu tiên bọn con đến là tiệm nhà chú, do hai đứa nhỏ thích quá đó ạ, nếu không thì nhất định bọn con sẽ đi một vòng xem thử trước. Hơn nữa chú chỉ còn lại hai con, chú bán rẻ chút cho bọn con thì cũng có thể về nhà sớm ăn cơm, đôi bên cùng có lợi mà ạ.”

Ông chủ nhanh chóng xua tay: “Không được, không được, 2500 thật sự rẻ quá, cả con đường này chẳng ai bán 2500 cả.”

Đào Đào lại tăng thêm một chút cho hợp lý, đạt đến mức giá cô thấy hài lòng: “2600? Không bán thì đành thôi ạ.”

Ông chủ: “Thêm chút nữa đi mà.”

Đào Đào: “Vậy thôi ạ, bọn con đi cửa hàng khác xem thử.” Nói xong, cô xoay người rời đi, một người lớn và hai đứa nhỏ phía sau cũng rất phối hợp, liền bước theo cô.

Ông chủ nghiến răng, do dự một lát, cuối cùng thở dài, gọi Đào Đào lại: “Quay lại đi, quay lại đi, bán cho cô 2600 đó!”

Đào Đào nhếch môi, trong lòng hét lên “yes”. Cô thu lại nụ cười rồi mới quay người lại, nhìn chồng mình rồi ra lệnh: “Trả tiền.”

Trình Quý Hằng: “Rõ!”

Khi mua chó, họ còn mua luôn lồng cho chó, thảm cho chó, thức ăn cho chó, chậu cho chó và những thứ cần thiết khác nữa.

Người hạnh phúc nhất là Bánh Sữa Nhỏ và Bạch Thập Ngũ.

Sau khi ông chủ bế chú chó con ra khỏi chuồng thì trực tiếp đưa cho hai đứa trẻ.

Hai con chó con tình cờ là một con đực và một con cái, ông chủ giao con cái cho Bánh Sữa Nhỏ và con đực cho Bạch Thập Ngũ.

Hai chú chó con rất ngoan ngoãn, sau khi được hai đứa trẻ bế vào lòng thì không la hét hay sủa, cũng không cào người, chỉ vác hai bàn chân nhỏ của mình lên vai trẻ và thè lưỡi ra liên tục liếm lên khuôn mặt non nớt của hai đứa trẻ.

Mặt hai đứa trẻ đều ngứa ngáy, Bánh Sữa Nhỏ và Bạch Thập Ngũ đều cười khúc khích.

Con cái vui thì ba mẹ cũng vui.

Trên đường về nhà, hai đứa trẻ ngồi trên chiếc ghế dành cho trẻ em, ở giữa có một chiếc hộp bìa cứng đựng chú chó con mới mua.

Bánh Sữa Nhỏ và Bạch Thập Ngũ dọc đường thảo luận sôi nổi về việc nên đặt tên cho chó con của mình là gì.

Bánh Sữa Nhỏ: “Em muốn gọi nó là Mỹ Mỹ, bởi vì nó là một cô chó cái, là một cô chó cái xinh đẹp.”

Bạch Thập Ngũ: “Anh muốn gọi nó là Optimus Prime. Trong Transformers, Optimus Prime là người ngầu và mạnh nhất!”

Trình Quý Hằng đang lái xe, nghe thấy vậy liền cau mày không đồng ý.

Rõ ràng Megatron ngầu nhất, tuy xấu xa nhất nhưng ông ta là người ngầu nhất, không ai sánh bằng.

Nếu không phải biên kịch thiên vị thì không có ai thắng được Megatron.

Tên nhóc thúi này có gu thẩm mỹ kém, không đủ cao quý, không xứng với con gái mình.

*

*Tác giả có lời muốn nói:

Thập Ngũ sẽ không bao giờ có thể đoán được nội tâm hoạt động của ba vợ, giống như trời sáng không hiểu được đêm tối. [Đầu chó.jpg]

Quảng cáo
Trước /83 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đem Sai Đại Thần Thành Phế Tài

Copyright © 2022 - MTruyện.net