Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Jiang
Mùa đông năm 2010, có bốn đứa trẻ gầy gò trong một căn nhà gỗ ở trong một ngọn núi nào đó.
Ba nam một nữ, quần áo của chúng rất mỏng manh, trên mặt và da lộ những vết máu khô màu đen xen lẫn vết tím bầm do bị lạnh, nhìn rất đáng thương.
Dây thừng rải rác trên mặt đất, từng khúc từng khúc, trông như bị răng cắn một thời gian dài.
Chỉ có một cậu bé gầy gò nằm dựa vào tường, trên mặt hiện lên những nốt phát ban đỏ ửng.
Ba đứa trẻ còn lại đang cùng nhau đẩy khe nứt của cánh cửa ra, một cô bé gầy gò lách cánh tay ra ngoài, đẩy được chốt cửa ra.
“Cậu nhanh lên đi!” Cậu bé cao nhất trong đám sốt ruột nói: “Bọn họ sắp quay lại rồi! Bọn họ mà quay lại là chúng ta chết chắc đó!”
Cổ tay cô bé bị cánh cửa cứa vào, cô giật mạnh, cố gắng với xa hơn một chút, giọng nói non nớt sắp khóc: “Sắp rồi.”
Cô bé đẩy thanh gỗ sang bên cạnh, cổ tay bị cửa gỗ thô ráp ma sát đã đỏ một mảng.
Cuối cùng, bọn họ nghe thấy tiếng thanh gỗ nặng nề rơi xuống.
Mấy đứa trẻ bị bắt cóc hơn một tháng cuối cùng cũng nở nụ cười vui vẻ.
Hai cậu bé cao đẩy cửa ra, ánh mặt trời chiếu vào căn nhà gỗ chật chội xua đi bóng tối đang bao trùm.
cậu bé đang nằm dựa vào tường cố gắng mở mắt ra.
Hai cậu bé lập tức nắm lấy tay của cô bé: “Chúng ta mau chạy thôi.”
cô bé quay đầu chỉ chỉ cậu bé ở phía sau, đôi mắt quả hạnh cong lên, giọng nói mềm mại như sữa: “Còn anh Chu An nữa.”
cậu bé dẫn đầu nói: “Cậu điên rồi à! Nó là con ma bệnh, chúng ta sẽ bị nó làm liên lụy đó!”
cô bé nhìn về phía cậu bé vừa nói với ánh mắt cầu xin, nhưng lại nghe cậu bé đó lạnh lùng nói: “Tớ hết sức rồi, không thể cõng nó đâu.”
cô bé chán nản, đôi mắt ngập nước mắt.
Cô rụt tay lại, giọng nói trẻ con vừa sắc bén vừa dứt khoát vang lên trong căn nhà gỗ nhỏ: “Vậy để tớ dìu anh Chu An.
Hai người đi đi, chạy được rồi nhất định phải báo cảnh sát tới tìm tớ và anh Chu An.”
Hai cậu bé ngập ngừng một giây, sau đó lập tức chạy nhanh vào rừng cây.
cô bé chạy về bên cạnh cậu bé, ngồi xổm xuống, dùng hai cánh tay nhỏ bé cố gắng kéo cậu bé đang nằm trên mặt đất: “Anh Chu An, em dẫn anh rời khỏi chỗ này.”
cậu bé tên Chu An vốn muốn nói với cô bé cứ để mặc cậu ở chỗ này, nhưng lời lại bị nghẹn trong cổ họng, cậu bé nhìn đôi tay cố chấp cùng với máu bầm trên tay cô bé, cố gắng đứng dậy rồi điều chỉnh hô hấp, giọng nói vì bị sốt cao nên hơi khàn: “Em không cõng nổi anh đâu, em nắm tay anh chạy là được rồi.”
“Được!” cô bé vui vẻ vì cậu bé có thể tỉnh lại, cô đứng lên, cánh tay nhỏ bé yếu ớt nắm chặt tay của cậu bé, sau đó chạy về hướng ngược lại với hai cậu bé vừa rồi.
Chạy trốn theo nhiều hướng khác nhau sẽ càng tăng cơ hội thành công.
Bước đi của cậu bé loạng choạng, vì vận động mạnh nên cả người choáng vàng.
cậu bé cắn chặt môi dưới, cô gắng để bản thân mình tỉnh táo, tất cả mọi sức lực còn lại đều dùng để chạy theo cô bé, hai chân đã mất đi cảm giác, chỉ dựa vào quán tính để đi về phía trước.
Nếu cô bé dừng lại hoặc buông tay cậu, cậu sẽ không thể nào bước tiếp nữa.
Một chiếc xe tải chạy ầm ầm lên giữa sườn núi, người lái xe trông thấy cánh cửa gỗ mở rộng thì lập tức chửi lớn: “Chạy rồi! Đồ chó má! Mẹ nó chúng nó mở cửa chạy trốn rồi!”
Cây cỏ lung lay cách đó không xa, một người đàn ông ngồi trên ghế phó lái ăn mặc như giang hồ chỉ vào đó rồi nói: “Đm, vẫn chưa chạy xa đâu! Để tao đi bắt chúng trở về!”
Xe tải không thể chạy sâu vào bên trong, một người đàn ông xuống xe, chạy về phía bên trong.
Phía sau truyền đến tiếng động như dã thú chuẩn bị săn mồi, càng lúc càng gần, thế nhưng cô bé không dừng lại, càng nắm chặt tay cậu bé phía sau.
cậu bé có muốn buông cũng không buông được.
Cậu biết hai người đàn ông kia chắc chắn sẽ đuổi theo.
Nếu cô bé dẫn theo cậu thì chắc chắn sẽ nhanh chóng bị bắt lại.
Bọn họ sẽ trút giận lên người cô, đánh cô đến mức chảy máu.
cô bé vừa hết sức vừa bị thương, sau này sẽ không thể trốn thoát được nữa.
Bọn họ sẽ bán cô lên núi cho mấy người đàn ông già, bắt cô phải sinh con cho bọn chúng, cuộc đời sẽ vô cùng khổ sở.
cậu bé là con trai, con trai sẽ không phải chịu khổ như thế.
Nghĩ thế nên cậu bé không bước đi nữa, để mình ngã xuống.
cô bé đang nắm lấy tay cậu cũng hơi lảo đảo, cô bé cố gắng đứng dậy, đi đến kéo cậu bé: “Anh Chu An, chúng ta cố chạy thêm một chút nữa…”
cậu bé ngã trên mặt đất, hai tay dùng sức đẩy cô bé, giọng nói yếu ớt: “Em chạy đi, anh không chạy nổi nữa rồi.”
cậu bé cố gắng không thở dốc, dùng hết sức nói nhanh: “Số điện thoại anh cho em em còn nhớ không? XXXXXXXXX, em gọi cho bọn họ nói anh đang ở đâu, người nhà anh sẽ tới để cứu anh.”
Trên mặt cô bé tràn nước mắt, cô che miệng khóc, lắc đầu liên tục.
Anh Chu An không thể bị bắt về lại được, anh đang bị bệnh, nếu để thêm vài ngày nữa anh sẽ chết.
Nhưng mà bọn bắt cóc cũng đang chạy về phía này…
cô bé vừa dùng hết sức kéo cậu bé, vừa quan sát xung quanh.
Bỗng nhiên cô bé phát hiện ra một cái hốc cây bên trái.
Hốc cây không lớn, cố gắng lắm mới có thể giấu được một người trong đó: “Anh, chỗ kia!”
Hai người cùng nhau đi qua đó.
Sau đó không lâu, tên bắt cóc bắt được cô bé, vác ở trên vai.
Cả tay chân của cô bé đều bị trói, miệng bị nhét vải.
Khuôn mặt cô đầy nước mắt, lúc đi ngang qua khúc cây thì đột nhiên không vùng vẫy nữa.
Khúc cây đó không thể bị phát hiện được.
—-
Trong căn nhà gỗ, hai người đàn ông nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Ba đứa nhóc bọn họ bắt cóc đã trốn thoát, chỗ này rất nhanh sẽ có người đến tra xét.
Tên cầm đầu thu dọn dụng cụ, khóe mắt liếc cô bé đang giả bộ ngất xỉu ở bên cạnh, tức giận đến mức đá vào lưng cô bé một cái.
cô bé đau điếng người, ho khan kịch liệt.
“Trước đây tao còn tưởng mày ngoan, định bán mày cho một gia đình bình thường.
Bây giờ ba đứa con trai kia đã trốn thoát, mày phải bồi thường hết cho tao.” Ánh mắt nham hiểm của người đàn ông nhìn cô bé: “Phía nam có một hộ gia đình, trong nhà có ba người đàn ông độc thân, bọn họ trả cho tao một khoản tiền lớn nhờ tao tìm vợ cho họ, chính là mày.”
Cô bé nằm co người lại một góc.
Anh Chu An nói người nhà anh ấy là anh hùng, vậy anh ấy cũng là anh hùng.
Anh ấy nhất định sẽ dẫn người đến cứu mình.
Người đàn ông đi tới, nắm lấy cổ áo cô bé, sau đó ném lên cô cabin xe.
Bên trong còn có một người phụ nữ lớn hơn cô khá nhiều tuổi.
Người phụ nữ này được hai người này mua lại từ người khác, nói là lúc trước cô bị sinh non, sau này không thể mang thai được nữa, gia đình mua ban đầu đã bán lại cho bọn họ.
Quần áo của người phụ nữ bị xé rách nên chỉ có thể xấu hổ xe đi, quay mặt đi chỗ khác.
cô bé ngẩn người, sau đó đi qua chắn ở phía trước người phụ nữ.
Như thế sẽ không bị gió thổi vào.
Hai người đàn ông ngồi trên ghế lái xe tải, chuẩn bị khởi động xe thì đột nhiên nhìn thấy cậu bé ốm yếu từ trong chạy ra chặn đầu xe lại.
cậu bé đã lấy hết tất cả sức lực chạy qua đây, lúc bị người đàn ông trói lại cũng không phản kháng lại.
Người đàn ông hùng hổ ném cậu bé vào trong thùng xe tải: “Đứa quay về cũng chỉ là một đứa ốm yếu bệnh tận, cũng không bán được đi đâu, thật xui xẻo.”
Cô bé thấy cậu bé chủ động trở về thì mở to hai mắt, nước mắt không kìm được mà rơi xuống, cô quay qua một bên vừa khóc vừa hờn dỗi.
Nhưng chỉ hờn dỗi được trong chốc lát, cô bé lại tức giận quay đầu lại, đôi mắt đỏ hoe, dùng hết sức lực kéo cậu bé vào lòng rồi ôm chặt lấy.
Anh bị bệnh, phải ôm để giữ ấm.
Miệng cậu bé bị dán băng dính nên không nói được, chỉ có thể nheo mắt tỏ lòng biết ơn.
Buổi tối, những kẻ buôn người nhanh chóng mở cửa xe, cởi bỏ băng dính và dây thừng trói trên tay bọn họ, ném vào trong ba chiếc bánh bao và một bình nước.
Cậu bé vừa lấy bánh bao vừa quan sát tình hình bên ngoài.
Bốn phía tối om, có rất ít ánh sáng.
Ở nơi xa xôi hẻo lánh thế này, bọn họ không thể tìm được người trợ giúp.
Người đàn ông đẩy cậu bé một cái: “Nhanh lên, ông đây không có thời gian để lãng phí với chúng mày đâu.”
Anh ta trừng mắt nhìn ba người trong xe, lên tiếng cảnh cáo: “Nếu như tụi mày không nghe lời, tao sẽ đánh gãy chân chúng mày.”
Cô bé và người phụ nữ gật đầu, cậu bé thì im lặng.
Thấy cậu luôn ở trong trạng thái sắp chết đến nơi, người đàn ông cũng không thèm để ý.
Anh ta đóng cửa xe lại một lần nữa, định vào trong đánh chén một bữa no nê với ông chủ của anh ta, nửa giờ sau mới quay lại dán băng dính lại lên miệng bọn họ.
Người đàn ông mở túi nilon, người phụ nữ đi tới cầm một ổ bánh bao, còn cô bé thì không nhúc nhích.
Biết cô bé vẫn còn giận mình nên cậu bé lau tay vào áo, sau đó bẻ nhỏ miếng bánh bao ra đút cho cô bé.
Đây là hành động cô bé luôn làm với cậu bé trong lúc ăn.
Cậu vẫn không ăn quen loại bánh bao rẻ tiền thế này, bình thường chỉ ăn một miếng rồi bỏ.
Nhưng cô bé này lúc nào cũng khăng khăng bắt anh phải ăn hết bằng được mới thôi.
Môi cô bé giật giật, giằng co với anh vài giây, cuối cùng cũng chịu cúi đầu ăn bánh bao.
Dỗ cô bé ăn xong, cậu cũng nhanh chóng ăn hết phần của mình, tranh thủ uống hai ba ngụm nước rồi chia nước cho hai người còn lại.
Cậu cảm thấy tinh thần mình tốt hơn rất nhiều, bánh bao cũng không khó ăn cho lắm.
Sau này cho dù đồ ăn có khó ăn như thế nào đi chăng nữa, cậu cũng sẽ cố gắng ăn.
Cậu phải nhanh chóng khỏe mạnh, sau đó còn tìm cơ hội cứu hai người kia ra ngoài.
“Anh Chu An.” Cô bé rúc vào phía sau cậu, đầu tựa lên vai cậu: “Tại sao anh lại quay về thế?”
Ánh mắt của cậu bé nhìn chăm chú vào cô bé.
Cậu cũng không rõ lắm.
Ngay lúc đó lý trí của cậu nói với cậu rằng, cậu không thể cứ thể mà chạy ra, cậu không thể để cho tất cả công sức của cô bé đều trở nên uổng phí.
Cậu phải chạy ra người tìm người đến giúp đỡ, như vậy mới có thể cứu được cô bé trở về.
Nhưng sâu thẳm trong đáy lòng có một giọng nói luôn vang lên bảo cậu phải chạy đi tìm cô bé, phải tìm được cô ngay lập tức.
Nếu không chạy đi tìm, cậu nhất định sẽ phải hối hận.
Cho nên cậu đã quay trở lại.
“Không có em ở bên cạnh, anh sợ.” Cậu bé nhẹ nhàng lấy một cọng cỏ khô trên mái tóc của cô bé xuống, khóe miệng nhếch lên, nói dối một cách bình thản.
“Đúng nha, anh đã đem bùa hộ mệnh của mình cho em rồi.” Cô bé lắc lắc chiếc tràng hạt trên cổ tay mình, bắt đầu rơi vào suy nghĩ của bản thân mình, cô ngẩng mặt nói: “Vậy em không giận nữa, em xin lỗi anh Chu An nha.
Em trả lại bùa hộ mệnh của anh cho anh, vậy lần sau anh sẽ không cần phải sợ nữa.”
“Em giữ đi.” Giọng nói của cậu bé rất nhẹ, nhưng bàn tay lại mạnh mẽ đeo nó vào lại tay cho cô: “Không phải Niên Niên nói sẽ bảo vệ anh sao? Em đeo nó mới có thể bảo vệ anh được.”
Cô bé ngẩn người, cảm thấy hình như cũng đúng nên gật đầu, vỗ vỗ ngực đảm bảo.
Vừa nghĩ tới gì đó, cô bé lại đột nhiên thấp giọng.
“Anh,” Cơ thể của cô bé khẽ run lên, cố gắng nén nước mắt, nức nở nói: “Mấy người kia nói muốn bán em cho ba người đàn ông độc thân làm vợ, em không muốn làm vợ của mấy tên khốn đó đâu.”
Bên trong thùng xe u ám, người phụ nữ đang chậm rãi uống nước, đôi mắt khẽ chuyển động.
Cậu bé quay đầu ôm cô bé vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô: “Được, vậy thì không để em phải làm vợ bọn họ.”
Đôi mắt to tròn của cô bé đã khóc đến mức sưng đỏ cả lên, cô bé dùng mu bàn tay lau nước mắt, không nhịn được mà hỏi: “Nếu bọn họ thật sự bắt em làm vợ của họ thì phải làm thế nào đây?”
Cậu bé nhẹ nhàng lau giọt nước mắt bên khóe mắt của cô bé, giọng nói lộ vài phần tàn nhẫn: “Vậy anh sẽ cướp em về.”
Cô bé mở to đôi mắt, vừa nấc vừa hỏi: “Cướp về làm vợ của anh sao?”
Cậu bé không ngờ cô bé lại suy nghĩ thẳng thắn như thế, nhưng anh cũng không chán ghét cô, chỉ cười nói: “Ừm, làm vợ của anh.”
Tác giả có lời muốn nói:
Trong thế giới của phiên ngoại, vì hiệu ứng cánh bướm nên một vài nhân vật sẽ có thiết lập hình tượng nhân vật khác với chính văn một chút.
Trong phần chính văn, lúc trước khi Chu An gặp lại được Thẩm Chu Niên, cuộc sống của cô rất khổ sở, cho nên tính cách có phần chậm nhiệt, nhưng trong phiên ngoại Chu An sẽ được lớn lên trong sự cưng chiều, là một em gái ngọt ngào.
------oOo------