Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hôm nay Tâm Đan thức sớm, dù so với cô thì khoảng thời gian năm giờ sáng đã là quá sớm rồi nhưng mà khi thấy Ngụy Giang Thiên chiễm chệ ngồi trong nhà bếp uống trà xem tạp chí thì cô mới biết, hình như khung giờ được cho là sớm để thức dậy của anh sớm hơn cô hẳn một giờ.
Ngụy Giang Thiên nâng tầm mắt, nhìn cô mặc trên người bộ quần áo thể dục thì thắc mắc. "Anh nhớ hôm nay ở trường không có tiết thể dục?"
Lịch trình của cô, hẳn là Ngụy Giang Thiên đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
"Em đi tập thể dục."
"Em muốn thắng cuộc thi thực tập dã chiến tới vậy sao?"
Cô gật đầu, bản thân từ nhỏ vốn luôn rất háo thắng, dù cho lần thua nhiều hơn lần thắng thì cô vẫn không chút mất tự tin.
Đây...có thể coi là kiên trì, nhưng cũng đồng thời là...mặt dày.
Ngụy Giang Thiên gật đầu, tựa như là ra lệnh lại tựa như là quan tâm nói. "Chạy một vòng thôi rồi về ăn sáng. À mà em mù đường, làm sao biết đường về hay để anh đi cùng em."
"Không cần đâu, anh còn có việc mà." Tâm Đan nói. "Em có điện thoại, cho dù chạy xa cỡ nào, chỉ cần nhớ địa chỉ nhà của anh, sợ gì không có taxi đưa em về chứ?"
Cũng thật thông minh, còn có cả cách 'chữa' mù đường này. "Anh đợi em về ăn sáng."
"Anh không bận việc sao?" Cô tò mò hỏi.
Ngụy Giang Thiên cũng không thấy phiền mà ngược lại còn vô cùng cao hứng. "Bận cấp mấy cũng phải nhìn thấy em ăn buổi sáng, không có anh em chắc chắn sẽ bỏ bữa."
"Làm gì có chứ..." Cô bĩu môi.
Anh không chút nương tay. "Vậy em nói đi, hôm qua phần trứng ốp la anh làm, em đổ cho ai ăn?"
Gâu! HiKa bên cạnh reo lên một tiếng.
Tâm Đan nghiến răng, cái đồ phản bạn này.
Tâm Đan gãi đầu. "Em không hay ăn sáng. Với lại không ăn thì cũng không biết đói là gì..."
"Không cãi lời." Anh nhíu mày.
Cô biết điều im miệng, nuốt nước bọt cái ực. "Được rồi, cùng lắm anh cũng bắt em ngốn cho bằng được. Em đi tập thể dục xong về sẽ ăn sáng, có được chưa?"
Ánh mắt anh lóe lên ý cười ấm áp. "Anh đợi em."
Tâm Đan không nói gì thêm quay đầu nhanh chóng rời khỏi.
Rõ ràng rất kì lạ.
Chỉ là ba chữ anh đợi em bình thường thôi, nhưng sao lại có thể khiến cô không nhịn được vui vẻ như vậy? Trái tim lại đập nhanh bất chợt, rõ ràng ba chữ đấy đã tác động lên nội tâm bé nhỏ của cô.
Nếu như Ngụy Giang Thiên không cho cô biết rằng anh yêu cô, Tâm Đan chắc chắn sẽ đơn giản mà nghĩ thầy Ngụy chính là khắc tinh của mình, bởi vì khi đứng gần anh cô chắc chắn sẽ không thể khống chế nhịp độ của trái tim mình. Thậm chí nhiều lúc do ảnh hưởng nghề nghiệp, cô còn nghĩ mình chắc chắn sẽ nhồi máu cơ tim vì anh.
Tâm Đan vừa rời khỏi chỉ khoảng mười lăm phút, điện thoại Ngụy Giang Thiên reo lên. Anh vốn là người rất ghét việc phải bỏ lỡ điện thoại bởi vì mỗi khi có cuộc gọi tới chắc chắn là có việc quan trọng cần anh xử lý, vì vậy trước kia chuông điện thoại của anh thường rất lớn. Thế nhưng dạo gần đây, khi Tâm Đan chuyển vào, anh lại lo lắng tiếng chuông sẽ ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô bởi có rất nhiều lúc công việc ập đến ngay cả ban đêm. Vậy nên anh bắt đầu cài chế độ im lặng và rung cho điện thoại, lúc này trên màn hình hiển thị số của bệnh viện.
"Bác sĩ Ngụy, bệnh nhân phòng số hai bảy có dấu hiệu không ổn."
"Cụ thể đi, phòng số hai bảy là ai?" Ngụy Giang Thiên không vội, chậm rãi hỏi.
"Lâm Cẩm Tú, là cô minh tinh lần trước mổ trocart đấy ạ."
Sắc mặt anh trầm xuống. "Tôi đến ngay!"
Vết mổ vốn dĩ rất ổn định cho tới ngày thứ tư lại đột nhiên phát đau nhói làm cho Lâm Cẩm Tú chảy cả nước mắt, xui cho cô là không có bác sĩ trực ban lúc cô phát đau vì vậy các y tá và thực tập không dám tiêm bừa thuốc giảm đau cho cô, họ đều sợ sẽ xảy ra biến cố gì. Lâm Cẩm Tú là minh tinh, nếu như cô ấy có mệnh hệ gì, nhóm fans bên ngoài chắc chắn sẽ làm ầm lên.
Vì vậy họ bảo cô đợi, đợi đến khi Ngụy Giang Thiên tới. Mà anh cũng rất nhanh xuất hiện, câu đầu tiên khi anh vào phòng bệnh đó là. "Vén áo lên."
Lâm Cẩm Tú đỏ mặt, chậm rãi vạch áo để lộ vùng bụng trắng mịn thế nhưng giờ đây lại xuất hiện một vết mổ đỏ rực.
Anh chỉ xem qua một cái rồi liếc nhìn cô. "Cô uống rượu?"
"Em...chỉ uống một chút." Bản thân nghiện rượu, nếu như một ngày không uống chắc chắn sẽ khó chịu vô cùng.
Nhưng không nghĩ tới anh vừa nhìn là đã biết rõ căn nguyên vấn đề.
Lâm Cẩm Tú có chút sợ hãi con người này.
Ngụy Giang Thiên đứng thẳng người. "Cô không nên uống rượu trong thời gian này, việc đó sẽ tác động xấu lên vết mổ. Hiện giờ đã bị viêm cũng may là chưa nặng, nhưng cần phải cắt chỉ ngay lập tức để ngăn chặn tình trạng xấu có thể xảy ra."
"Dạ...vậy, cắt chỉ đi."
"Liên Chiếu!" Anh gọi. "Giúp cô Lâm cắt chỉ."
"Dạ!" Liên Chiếu bước lên.
Thấy anh định rời khỏi, Lâm Cẩm Tú vội vàng gọi. "Giang Thiên, anh có thể giúp em không? Em sợ đau..."
"Cũng như nhau thôi, tôi hay cậu ấy làm em vẫn phải chịu đau một chút." Anh nhàn nhạt đáp.
"Nhưng em sợ, em chỉ yên tâm với anh thôi." Lâm Cẩm Tú dè dặt. "Anh làm có được không?"
Ngụy Giang Thiên không trả lời cô ngay, y tá phụ trách chăm sóc Lâm Cẩm Tú đem vào một xấp tài liệu ghi rõ những loại thuốc mà bốn ngày này cô dùng. Anh xem rất kỹ càng, mà Liên Chiếu cũng không dám chưa có sự đồng ý của anh mà cắt chỉ nên đứng một bên, Lâm Cẩm Tú thì lại đưa mắt mong chờ. Cả căn phòng cũng vì Ngụy Giang Thiên chăm chú xem tài liệu trong tay mà yên ắng. Sau khi xem kỹ qua một lượt,không phát hiện điều gì bất thường, anh gật đầu một cái rồi đeo găng tay vào. "Đưa kéo đây."
Lâm Cẩm Tú mỉm cười, cô biết anh đã đồng ý chính tay cắt chỉ vết mổ dùm cô rồi.
Lúc sắp thực hiện, anh nói. "cô không muốn chịu đau, có thể tiêm thuốc tê."
Cô gật đầu.
Anh tiêm cho cô một mũi thuốc rất nhanh cả vùng bụng đều không còn cảm giác.
Thế như cũng may não bộ vẫn không chịu đựng sự tê rần kia, ít ra cô có thể nhìn thấy góc nghiêng gương mặt chăm chú của Ngụy Giang Thiên. Mười năm, cô lại có thể nhìn thấy gương mặt này, hơn nữa còn có thể hưởng thụ cảm giác được anh tỉ mỉ chăm sóc.
Dù bản thân biết anh chỉ đang làm tròn chức trách của một bác sĩ, nhưng cô vẫn không kìm chế được mà liên tưởng sâu xa.
Nếu anh vẫn còn yêu cô thì sao nhỉ?
Hay là, lúc trước không có, nhưng hiện tại anh đã bắt đầu có cảm giác với cô?
Lúc trước, sau khi chia tay anh, dù Ngụy Giang Thiên chính là người bỏ rơi cô nhưng là do cô không chịu được cám dỗ sau đó mới đâm đầu vào Nguyễn Trọng Hy. Cô biết hai người họ không thuận, hành động này của cô chính là dù đã chia tay nhưng vẫn đánh một đòn vào Ngụy Giang Thiên. Bởi vậy nên Lâm Cẩm Tú luôn hối hận, lần trước, hi vừa về nước cô liền lấy hết dũng khí tới nhà tìm anh, thế nhưng qua điện thoại kết nối lại là một giọng nữ xa lạ. Lâm Cẩm Tú sững sờ, giống như vừa bị sét đánh, đau lòng rời khỏi.
Người phụ nữ hôm đó trong nhà anh là ai? Bạn gái anh sao?
Cô có nên hỏi không?
Nếu cô hỏi, có phải anh sẽ trả lời cô không?
Xem đi, Lâm Cẩm Tú cô rõ ràng không còn là cô gái ngu ngốc ngây thơ của mười hai năm trước nữa, bản thân bây giờ có tiền có địa vị trong giới nghệ thuật. Vậy mà, trước mặt người đàn ông này ngay cả một câu hỏi cô cũng phải đấu tranh nhiều như vậy.
Sợ anh lạnh lùng.
Sợ anh im lặng.
Lại sợ anh chán ghét câu hỏi của mình.
Quá trình cắt chỉ đúng là có đau thật, chính cơn đau đó đã kéo cô ra khỏi cơn mông lung của mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu. Sau khi hoàn thành, Ngụy Giang Thiên để kéo lên cái khay y tá đang cầm. Anh dặn dò y tá bằng những từ ngữ chuyên môn, nói về các loại thuốc cần phải lưu ý, khi nhìn thấy anh định rời đi, cô vội vàng lên tiếng. "Giang Thiên!"
Ngụy Giang Thiên dừng lại nhìn cô. "Có chuyện gì?"
"Lần trước...em có tới nhà tìm anh, nghe thấy một cô gái trả lời điện thoại kết nối."
Ngụy Giang Thiên biết người Lâm Cẩm Tú nói đến là ai, anh chỉ nhướng mày một cái, thản nhiên hỏi. "Thì sao?"
Lâm Cẩm Tú hụt hẫng, quả nhiên anh vẫn dùng thái độ này đối diện với cô. Không nằm ngoài dự đoán,, không chút sai lệch nào.
"Giang Thiên... em quay về rồi, sẽ không đi nữa... em về, là để tìm anh."
"Rồi sao?" Anh hỏi.
Lâm Cẩm Tú liếm môi. "Em cảm thấy, lúc trước chúng ta đã đúng người sai thời điểm, vào thời điểm không có thực lực nhất lại gặp được nhau. Em biết, anh vì không muốn ngăn cản tương lai của em nên mới nói lời chia tay. Bây giờ, chúng ta có thể đứng ngang hàng với nhau, đủ tư cách để bắt đầu lại một lần nữa."
Ngụy Giang Thiên không lập tức trả lời, hàng mày rậm nhẹ nhàng nhíu lại, một tia sâu xa lướt qua đáy mắt rồi lại biến mất không chút dấu vết. "Cô sai rồi. Lúc trước chúng ta là sai người, sai thời điểm. Những gì cần nói mười hai năm trước tôi đã nói rồi, tôi không muốn lập lại lần nữa. Tôi không muốn nói ra lời phũ phàng với cô, bởi vì giữa chúng cũng có một chút tình nghĩa, dù gì cô cũng ở cạnh tôi vào những ngày tôi khó khăn nhất. Vì vậy, nếu như lời vừa rồi của cô là thật. Cô thật sự quay về là để tìm tôi bắt đầu lại, thì tôi khuyên cô mau rời khỏi nơi này."
Ánh mắt Lâm Cẩm Tú trống rỗng, há miệng hít một hơi sâu, nước mắt chực trào tuôn rơi. "Anh có bạn gái rồi sao?"
"Phải!"
"Anh rất yêu cô ấy sao?"
"Phải!"
"Yêu hơn cả yêu em sao?" Lần này cô nhìn Ngụy Giang Thiên, chằm chằm chất vấn.
Anh lạnh nhạt mà xa cách đối mặt với cô. "Sai! Bởi vì từ đầu tới cuối, tôi không hề có cảm giác gì với cô."
Anh quay lưng, toan bước đi.
Lâm Cẩm Tú ngồi trên giường bệnh, không hề cam tâm nói một câu. "Anh cảm thấy cô ấy sẽ chấp nhận thế giới của anh sao? Và cả Hồng Môn nữa."
Ngụy Giang Thiên dừng chân. "Sao cô biết?"
Lâm Cẩm Tú nói. "Trọng Hy từng nói với em, năm đó anh chia tay em là vì muốn dốc hết tâm tí điều hành Hồng Môn. Bây giờ, hẳn anh đã là thiếu chủ cao cao tại thượng rồi. Nhưng mà, anh có bao giờ nghĩ sẽ có cô gái chấp nhận thật lòng thật dạ yêu một ác ma hay sao?"
"Chuyện không phải của cô, cô cũng đừng quản quá nhiều."
Ngụy Giang Thiên rời khỏi, Lâm Cẩm Tú lại sững sờ như người mất hồn ngồi trên giường bệnh.
Cánh cửa khép lại đồng thời một giọt nước mắt cũng rơi xuống.
Sức chạy bộ của Tâm Đan cũng rất lớn, cô có thể chạy liên tục ba mươi phút mà không bị đuối sức. Đó là thành quả của việc bị Thẩm Trung Kiên liên tục phạt chạy, tính ra thì trong cái rủi có cái may đi.
Bước chạy của cô đều đặn, thỉnh thoảng lại dùng cái khăn choàng trên cổ lau mồ hôi.
Mái tóc cũng dài đến vai được cô tùy tiện buộc ra phía sau gáy, tai đeo headphone vừa nghe nhạc sôi động vừa chạy.
Cô nhận ra đây là phương pháp giải tỏa thật tốt.
Trong một khoảnh khắc cô dùng khăn chấm mồ hôi trên trán, biết bao nhiêu chàng trai xung quanh cũng phải ngoái đầu nhìn theo.
Tâm Đan vốn không nhận ra được sự chú ý của mọi người, lúc cô đang hăng say chìm trong những giai điệu thì phía sau lưng đột nhiên có người vịn tay lên vai cô. Theo phản xạ, cô quay lại muốn bẻ cánh tay của người kia thế nhưng người kia lại đoán được ý đồ này của Tâm Đan, sớm hơn trước một bước khóa chặt cổ tay của cô.
Cô nhìn lại, là Dương Nam Phương.
Anh không buông cô ra, trực tiếp giơ tay gỡ tai nghe trên tai cô xuống. "Tâm Đan!"
"Anh buông tôi ra, còn xuất hiện trước mặt tôi làm gì nữa?" Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi tay anh.
Dương Nam Phương cố chấp hơn hẳn mọi khi, càng dùng sức hơn. "Anh không buông! Trừ khi em tha lỗi cho anh."
Cô cố gắng vùng vẫy thế nhưng trên thực tế sức lực của Dương Nam Phương hơn hẳn cô, chênh lệch rõ rệt như vậy, càng chống cự cô chỉ càng khiến bản thân mình mệt thêm. Chỉ đành nghiến răng trừng mắt phát hỏa. "Dương Nam Phương, uổng công tôi xem anh là bạn, anh đem chuyện của tôi đi nói cho người khác biết? Hơn nữa, hừ, tôi thấy Ngụy Tử Anh hình rất thân với anh, anh rõ ràng biết tôi với cô ta không thuận lại còn kết giao với cô ta. Rõ ràng anh không để tôi vào mắt chút nào, tôi ghét anh buông ra..."
"Anh kết giao với ai là quyền riêng tư của anh, em giận dỗi vậy là không đúng." Dương Nam Phương không buông tay, ngược lại phản pháo.
Tâm Đan càng nghe càng không vui. "được, anh bàn về quyền lợi với tôi phải không? Vậy bây giờ hành động của anh chính là đang xâm hại, tôi có thể kiện anh đấy."
Chưa đợi Dương Nam Phương đáp trả, cô đã lớn tiếng hét lên. "Cứu tôi với, biến thái, cứu tôi với..."
Người xung quanh rất nhanh bu lại, một số chàng trai nãy giờ để ý Tâm Đan cũng xông lên muốn thể hiện sức mạnh của mình mà đẩy Dương Nam Phương ra xa rồi hùng hổ hâm dọa các thứ. Dương Nam Phương không giải thích được, xung quanh có rất nhiều người xem anh là kẻ biến thái.
Dù cho ngoại hình anh có xuất sắc thế nào đi nữa thì so với một cô gái nhỏ bé yêu kiều như Tâm Đan đương nhiên người xung quanh sẽ tin lời cô gái nhỏ kia hơn rồi.
Tâm Đan nhân lúc đám đông liền chuồn mất.
Dương Nam Phương muốn đuổi theo cô cũng không được.
Thông qua Gia Vi và Mộng Hương, Dương Nam Phương phải năn nỉ gãy lưỡi thì hai người họ mới động lòng trắc ẩn nói anh biết cô đang ở đây. Anh tới nơi từ lúc rất sớm, muốn đến bấm chuông nhưng lại sợ người mở cửa là Ngụy Giang Thiên. Lúc còn đang không biết làm cách nào để gặp được Tâm Đan khi mà điện thoại thì cô khóa nguồn thì cô chạy bộ tới đây, nhưng lại không ngờ cô vẫn còn giận như vậy.
Lỗi này đúng ra Dương Trí cũng có một phần.
Thế nhưng anh bạn thân kia nói rằng Tâm Đan lúc nổi giận thực sự rất đáng sợ vì vậy có đánh chết anh ta cũng không dám mò tới đây xin lỗi.
Thật sự là khiến Dương Nam Phương đau đầu.
Từ nhỏ tới lớn số học, hóa học, vật lý học đều không làm khó được anh. Vậy mà hôm nay, cơn giận của cô gái nhỏ kia lại làm anh phiền toái chết đi được.
Mỗi đêm nằm nghĩ tới chuyện Tâm Đan có ác cảm với mình, anh lại cực kì khó chịu.