Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 19: Trường hợp đặc biệt
Từ Phương Hiểu không hiểu ý của Âu Hoằng Phong thấy anh không nói gì lòng cô lại càng lo lắng hơn vừa chuẩn bị rời khỏi phòng tìm anh hỏi thì quản gia Lưu bước vào tay cầm khay đồ ăn sáng đem cho cô.
"Để cháu bưng, sau này bà cứ để cháu tự xuống ăn là được rồi bà không cần phải vất vả đem lên cho cháu đâu. Dù sao thì cháu cũng là người hầu trong đây cháu có tư cách, thân phận gì mà được đãi ngộ như vậy chứ?" Từ Phương Hiểu cầm lấy khay đồ ăn sáng từ tay quản gia Lưu rồi đặt lên bàn.
Quản gia Lưu khẽ mỉm cười nói với cô:
"Đây là do thiếu gia bảo bà mang lên thiếu gia còn căn dặn là khi cháu ở trên phòng đến giờ ăn thì không cần gọi cứ trực tiếp mang lên cho cháu là được rồi."
Từ Phương Hiểu bắt đầu cảm thấy anh không còn đáng sợ như trước nữa bây giờ cô cảm thấy anh rất tốt, rất quan tâm người khác không xấu xa như cô nghĩ:
"Thiếu gia tốt thật những tin đồn lúc trước về những người hầu riêng của thiếu gia chắc là do người khác nói thêm thôi chứ thiếu gia không hề xấu xa đến như vậy đúng không bà?"
Quản gia Lưu gật gật đầu, từ lúc thấy dáng vẻ lo lắng của anh khi bế cô trở về rồi còn cho cô ở trong phòng của mình thì quản gia Lưu đã nhận ra rằng anh đã có tình cảm với cô nên bà cũng không cần phải che giấu điều gì mà nói thẳng với cô, bà muốn cô hiểu rõ anh hơn mong cô cũng có tình cảm với anh:
"Thật ra những người mà thiếu gia chọn làm người hầu riêng lúc trước đều là những cô gái có vọng tưởng muốn lên giường với thiếu gia muốn một bước trở thành phượng hoàng chủ nhân của căn biệt thự này nhưng điều không thành họ bị thiếu gia hành đến muốn điên khiến họ phải tự mình xin nghỉ việc."
Từ Phương Hiểu kinh ngạc vô cùng khi nghe quản gia Lưu kể, quản gia Lưu kéo cô ngồi xuống đưa cháo cho cô ăn:
"Cháu hãy ăn xong đi ăn xong bà sẽ kể cho cháu nghe tiếp."
Từ Phương Hiểu cầm chén cháo lên ăn, quản gia Lưu nhìn dáng vẻ cô ăn bà cười nhẹ bà cảm thấy cô rất tốt nếu như cô có thể thành đôi với anh thì đó là chuyện quá tốt. Bà mong rằng cô chính là người có thể khiến anh gạt bỏ cái suy nghĩ việc tình yêu đích thực không có trên đời.
Ăn xong, cô uống thuốc quản gia Lưu thấy cô đã uống thuốc xong rồi bà mỉm cười nói tiếp với cô:
"Cháu có biết cháu chính là trường hợp đặc biệt không? Từ cách cháu được chọn làm người hầu riêng cho đến công việc cháu làm điều không giống những người lúc trước làm."
"Bà nói thật sao? Vậy những người hầu lúc trước làm những công việc gì mà lại không giống cháu?"
"Những người hầu lúc trước cũng làm những công việc như những người hầu bình thường chỉ là thêm một cái danh là người hầu riêng của thiếu gia thôi nhưng họ hoàn toàn khác cháu họ bị thiếu gia sai khiến, hành hạ đủ chuyện có một số người nửa đêm còn bị thiếu gia gọi thức dậy đi mua đồ ăn nữa nếu không có thì bị đuổi việc hoặc là trừ lương khiến cho chịu không nổi mà xin nghỉ."
Từ Phương Hiểu há hốc miệng cô không ngờ anh lại nhẫn tâm, vô tình đến như vậy dù sao đó cũng là những cô gái thôi mà.
Quản gia Lưu tiếp tục nói cho cô nghe:
"Những người hầu trước chưa bao giờ được bước vào phòng của thiếu gia nữa bước cũng chưa từng được đi xe chung với thiếu gia như cháu. Những công việc những đãi ngộ của cháu từ trước đến giờ bọn họ kể cả người hầu ở đây cũng không được bởi vậy bà mới nói cháu là trường hợp đặc biệt."
Quản gia Lưu đứng dậy bưng khay đi xuống lầu, cô vẫn còn chưa hiểu được ý tứ trong câu nói của bà cô chỉ biết là thiếu gia rất tốt với cô.
Tập đoàn Âu thị
Đến giữa, Tiểu Cúc mang cơm đến cho Âu Hoằng Phong An Na bước vào thông báo với anh:
"Chủ tịch! Có người mang cơm trưa đến cho anh."
Âu Hoằng Phong khẽ mỉm cười, đáp:"Cho vào!"
Đột nhiên anh thu nụ cười lại anh lại trách cô không nghe lời anh đã căn dặn là cô không được đi đâu cả để tránh bị cảm nắng mà cô lại đem cơm trưa đến, cánh cửa mở ra anh định mở miệng trách móc cô thì anh đột ngột cứng miệng lại, cau mày nhìn người đem cơm đến:"Tiểu Cúc?"
Tiểu Cúc cúi người chào anh:"Thiếu gia! Tôi thay Phương Hiểu đem cơm trưa đến cho anh."
Đặt cơm trưa xuống bàn cô cúi người nói với anh:
"Thiếu gia có gì căn dặn không ạ? Nếu không thì tôi xin phép được rời đi."
Tiểu Cúc vừa bước đến gần cánh cửa thì giọng nói của anh cất lên:
"Khoan đã! Từ Phương Hiểu sao rồi?"
Tiểu Cúc quay người lại trả lời anh:"Thưa thiếu gia! Phương Hiểu sau khi uống thuốc xong đã ngủ rồi ạ."
Âu Hoằng Phong khẽ gật đầu bảo:"Được rồi cô đi ra ngoài đi."