Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tại thành phố Tam Phong, Thẩm Yên Nhi là con cưng giấu kín của Thẩm Trấn Thần và Hoàng Liên Mẫn, ngoài ra cô còn có một người anh trai là Thẩm Minh Thiên. Trên thương trường tập đoàn Thẩm thị nhà cô không là cái tên xa lạ gì trong giới kinh doanh.
Không chỉ sở hữu vẻ đẹp rung động lòng người, cô còn là một học bá với những thành tích đáng nể như hoàn thành cấp 2 trung học và cấp 3 phổ thông khi chỉ 16 tuổi. Tại sao cô phải làm như vậy, vì cô phải đóng giả làm anh trai của mình, anh trai cô đã ra nước ngoài làm nhiệm vụ cho gia đình, để duy trì ổn định, Thẩm Trấn Thần phải nhờ con gái của mình giả làm Thẩm Minh Thiên và tất nhiên không ai có thể biết sự biến mất của anh trai cô
Để đóng giả làm người anh trai hơn cô 4 tuổi, cô đã tiêm biết bao thuốc do những vị tiến sĩ trong gia đình chế tạo ra và tập thể hình để có cơ thể giống con trai hết mức có thể. Những loại thuốc cô tiêm vào người như có thể làm yết hầu nhỏ to ra, tóc sẽ ngắn đi(nó sẽ hết tác dụng khi cô tiêm thuốc giải), thay đổi giọng nói (không phải hoàn toàn) có thể ra hết kinh nguyệt trong tháng chỉ trong một ngày và tất nhiên là ngày đó cô đau như chết đi sống lại. Nịt ngực rất khó chịu và dễ bị phát hiện nên cô cũng tiêm liều thuốc co ngực lại( để đề phòng khi thuốc hết tác dụng, cô vẫn luôn đeo nịt ngực). Được đào tạo võ công từ nhỏ nên cô rất mạnh mẽ, không hề yếu đuối như những tiểu thư của các gia đình khác.
Tất nhiên từ nhỏ cô đã được giấu kĩ nhưng ai ngờ chỉ vì sự sơ suất nhỏ mà cô đã lọt được vào tầm mắt của Diệp Phong An-con trai cưng của Diệp Anh Chính và Lan Miêu Diệu, lúc cô chạy nhảy ngoài vườn thì Diệp An đứng trên tầng nhìn thấy và đã say đắm cô, từ đó anh đã tự hỏi:
“Em ấy tên gì nhỉ? sao nhà Thẩm lại có con gái?”
Thắc mắc vậy nhưng anh ko nói ra. Giờ đây, khi cô lên 22 tuổi, anh 27 tuổi và đứng đầu điều khiển Diệp gia từ khi 20 tuổi và luôn nhớ đến cô. Anh luôn tìm kiếm mọi thông tin về cô ở Thẩm gia nhưng đều vô ích, chỉ có một chi tiết duy nhất anh nhớ là cô luôn đeo chiếc vòng cổ khắc hình trái đất ở cổ.
Vân mệnh thật không phụ lòng anh khi để anh và cô gặp nhau qua mối làm ăn hợp tác. Hai người gặp nhau ở một nhà hàng sang trọng. Cô trong dáng người tựa một thiếu niên tươi sáng chào hỏi anh:
“Chào Diệp tổng”
Anh với vẻ mặt nghiêm nghị đáp: " Chào Thẩm thiếu gia"
Nghe anh nói, tâm hồn thiếu nữ của cô từ lâu lạnh lẽo bỗng dưng được sưởi ấm bởi giọng nói trầm ấm, cô tỉ mỉ ngắm nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt anh đặc biệt tinh sảo, nhìn như người trong tranh bước ra vậy, mái tóc hơi xoăn thời thượng nhìn anh lại càng hoàn mĩ hơn.
Thấy người trước mặt đơ hồi lâu, anh lên tiếng: “Mặt tôi có dính gì sao?”.
Cô lập tức định thần lại: " Xin lỗi, phiền Diệp tổng rồi".
Vì là người của Thẩm gia nên anh cũng đặc biệt quan sát cô, ánh mắt cô rất quen thuộc nhưng chỉ một chút đã tan biến bởi bây giờ cô đã thay đổi bằng ánh mắt khác. Trong lúc bàn công việc, anh quan sát cô càng tỉ mẩn hơn bởi cảm thấy có vẻ khác so với những lần gặp mặt trước đây. Đối diện với ánh mắt của anh, cô có phần ngại ngùng nhưng không biểu lộ ra. Kết thúc buổi gặp mặt, hai người bắt tay:
“Hợp tác vui vẻ”
Tay anh to, ấm bao chọn bàn tay nhỏ mà đẹp của cô. Sau khi rời đi, anh có cảm giác luyến tiếc bất giác xoa tay một cái. Cô cũng cảm thấy có một dòng cảm xúc lạ thường nhưng nhanh chóng gạt ra khỏi tâm trí.
Trong giới kinh doanh, trên Thẩm thị chỉ có Diệp thị mà hôm nay cô lại kí được hợp đồng làm ăn nên cha cô rất vui, nhìn vào Thẩm Trấn Thần ko ai nghĩ ông đã lập gia đình bởi nhìn ông rất trẻ lại còn đẹp trai, mẹ cô cũng vậy, bà không hề có giấu hiệu xấu đi sau khi sinh được 2 đứa con. Cha cô khen:
" Con giỏi lắm, Yên Nhi, cha mẹ cũng đã có tuổi, sắp tới sẽ đi du lịch dài hạn và sẽ trở về vào ngày anh con quay lại"
Cô cười rồi xin phép về phòng. Dù là con gái nhưng do tác dụng phụ của những loại thuốc cô tiêm vào người nên thỉnh thoảng cũng có những hành động như người đàn ông thực thụ và nó chỉ hết tác dụng nếu cô không tiêm những loại thuốc đó nữa. Cô có giao du cùng hội bạn của anh trai, hội bạn của anh trai cô thật sự không làm cô thất vọng bởi độ chịu chơi và đầy cá tính. An Trình Phong- tổng tài của tập đoàn An thị, Cố Tuấn Ngôn-tổng tài tập đoàn Cố thị, Ngôn Trĩ Lâm-tổng tài tập đoàn Ngôn thị. Ngoài ra còn có Lam Mĩ Hạnh và Lan Hồng Dương, tiểu thư của Lam gia và Lan gia. Đó là hội bạn của anh cô, toàn cậu ấm cô chiêu có tiếng. Tối nay, họ hẹn nhau tại quán bar Wait của An thị. Để thoải mái khi đi chơi, cô chọn áo hoodie đen và vẫn không để lộ chiếc vòng khắc hình Trái Đất đeo ở cổ, phối cùng quần jogger cùng giày converse. Như thường lệ, họ vào phòng VIP nhưng hôm nay tâm trạng cô có phần không ổn sau khi gặp Diệp Phong An.
“Này, cậu sao thế?” An Trình Phong hỏi.
" Không sao, chỉ hơi mệt, tôi về trước đây".
Nghe vậy, Cố Tuấn Ngôn nói: " Phắn, không tiễn nha".
Nói là về nhưng ra khỏi cửa cô nhận được cuộc gọi từ lão già Mãng Lạng, lão từ lâu muốn tiếp cận Thẩm thị nhưng vì làm ăn không trong sạch lại tham lợi nhuận nên cô vốn từ chối hắn nhiều lần.
" Thẩm thiếu, tôi có đại lễ tặng cậu, phiền cậu có thể đến phòng 3 của quán bar cậu đang chơi không?"
Cô muốn xem lão già sử dụng kế gì nên đồng ý. Đến nơi, lão cung kính:
" Thẩm thiếu mời vào".
Cô ngồi vắt chéo chân hỏi: " Ông muốn làm gì?"
Lão cho người mang lên một cô gái, đó chính là con gái của ông ta, dĩ nhiên cha nào con đấy, nhìn thấy Thẩm Nhi, cô ta liền nảy sinh ý muốn, bẽn lẽn nói:
“Chào Thẩm thiếu, em là Mãng Hoa”.
Nhìn người phụ nữ ăn mặc thiếu vải trước mắt, y liền hiểu ra vấn đề, nhếch một bên lông mày khẽ cười:
“Mãng tổng đây là muốn dâng con gái cho tôi?”
Lão cung kính đáp lại:" Vâng ạ, Thẩm thiếu thật tinh ý, tôi xin phép ra ngoài và tôi mong ngày mai chúng ta có thể hợp tác".
Lão vừa ra ngoài, Mãng Hoa liền lại ngồi cạnh y tay không yên phận sờ xoạng" Thẩm thiếu, anh có ý định gì với em không?"
Cô liền kinh tởm bởi loại con gái mời chào này nhưng vẫn muốn chơi đùa một tí dù sao tâm trạng cô cũng không được tốt.
“Em có thể làm gì, làm cho tôi xem”
Vừa dứt lời, cô ta nghĩ y đã dính bẫy nên liền hôn y nhưng tất nhiên là y không biểu lộ cảm xúc. Tiếp theo liền lấy tay y đặt lên ngực của mình rồi , ưỡn ẹo nói:
“Có thể giúp em không Thẩm thiếu gia?”
Y cởi chiếc váy hở hang của cô ta ra rồi nói:
“Tự xử đi”
Dù hơi bất ngờ, mà cô ta nằm xuống tự cầm nhũ hoa của mình mà xoa, trên miệng luôn phát ra những tiếng rêи ɾỉ, nhưng ả không quên quyến rũ y, cái chân không yên phận mà mang cả giày để lên vai y.
Thẩm Nhi dù khinh bỉ nhưng vẫn chiều theo cô ta, cầm lấy chân ả cởi giày ra rồi hỏi:
“Em muốn tôi làm gì đây?”
Cô ả tươi cười ngồi dậy nhìn đôi tay đang cầm chân mình lại nghĩ đến bao tên đàn ông đã quỳ dưới chân ả mà phục tùng như thế nào. Nhìn vẻ mặt đắc ý của ả mà y cười nhạt, dù sao y thành như thế này cũng do tác dụng phụ của thuốc. Ả ưỡn ngực lên nói:
“Chân người ta đeo giày đau quá, anh có thể bóp hộ không?”
Y cầm chân ả bóp nhẹ huyệt, cô ta vui sướng mà rên nhẹ. Chỉ vậy thôi rồi y bỏ đi:
“Hôm nay đến đây thôi”
Ả tức giận nghĩ:" tôi sẽ bắt anh quỳ xuống là liếm chân chủ như mấy con chó ở nhà thôi"
Nhưng không dám nói, chỉ nhỏ nhẹ:" Ngày mai em có thể gặp anh không?"
Ysao mà không biết ả ta nghĩ gì chứ nhưng đối với câu hỏi của cô ta thì không nói gì mà bỏ đi.
Ra khỏi cửa thì đúng lúc gặp Diệp Phong An cũng đến đây chơi, Yên Nhi nhìn thấy người đàn ông này thì trong lòng lại bồn chồn, dạo dực, cô không dám nhìn anh nữa mà chỉ chào hỏi rồi dời đi. Diệp An lại dẫy lên cảm giác quen thuộc khi nhìn vào ánh mắt của cô rồi cũng hoàn hồn lại mà kéo cô ép vào tường, tay bất giác mà sờ lên khuôn mặt mềm nộm của cô. Da y đặc biệt trắng, lại còn mềm nên một khi đã chạm vào chỉ muốn nhéo cho một cái. Yên Nhi cảm thấy không ổn liền đẩy anh ra rồi chạy đi. Về đến nhà, cô ngồi trên giường nghĩ về chuyện ban nãy mà mặt đỏ ửng lên:
" Sao anh ta lại như vậy chứ?"
Càng nghĩ cô càng không thông suốt nổi. Phía bên Diệp An bỗng dưng cảm thấy vui vẻ lạ thường, bất giác lại xoa tay thêm lần nữa.
Mãng Hoa khi về nhà liền được Mãng Lạng ra đón hỏi tình hình, ả cao ngạo nói:
" Hoá ra Thẩm thiếu gia cũng chỉ như mấy gã đàn ông khác, đều bị con thu phục"
Nghe đến đây, lão ta mừng rỡ bảo cô ta ngồi xuống kể đầu đuôi mọi chuyện. Ả ta ngồi xuống đạp gót giày:
“cha hiểu chứ, dưới chân con hết”, một tên hầu cung kình quỳ xuống cởi giày cho cô ta.
Lão ta cười gian liền gọi cho Thẩm Yên Nhi:
" Thẩm thiếu, cậu hài lòng chứ?"
Dù sao y cũng muốn thâu tóm Mãng thị nên trả lời qua loa: “Được”
Lão như mở cờ trong bụng: “Mai có tiện gặp nhau không ạ?”
Y sực nhớ ra mai có hẹn vởi Diệp Phong An và từ chỗi lời hẹn của ông ta.
Sáng hôm sau, tại Diệp thị, cô bước vào sảnh thì mọi con mắt đều hướng về phía y, bắt đầu có tiếng xì xào: “Đẹp trai quá, da đẹp thật đấy,…”, bỏ những lời đàm tiếu ngoài tai, y chỉ nghĩ đến lúc gặp Diệp An thì phải đối mặt thế nào sau sự viếc tối hôm qua. Trên tầng cao nhất của tập đoàn Diệp thị, một người đàn ông với khí chất lạnh lùng đang bàn truyện cùng Hàn Long Huy- tổng tài của Hàn thị, đồng thời cũng là bạn từ nhỏ của anh:
“Diệp An, sao cậu cứ suốt ngày cắm đầu vào công việc thế? Mau kiếm bạn gái đi chứ”
" Tôi không nhàn hạ như cậu suốt ngày phóng khoáng chơi bời"
Anh vừa dứt lời thì y gõ cửa, cô đứng bên ngoài nghe từ bên trong phát ra giọng nói trầm thấp pha chút lạnh nhạt: “Vào đi”.
Cô mở cửa vào, Hàn Long Huy lên tiếng:
" Ra là Thẩm thiếu, hôm nay đến đây có chuyện gì vậy?"
Y đáp: " Chào Hàn tổng, tôi đến đây bàn về công việc"
Hàn Huy nghe vậy nói:" Vậy không làm phiền hai người nữa".
Hàn Long Huy dời đi, y nói: " chúng ta tiếp tục công việc chứ, Diệp tổng"
Anh cười:" Tất nhiên rồi"
Lần này, anh đặc biệt chú ý đến cổ cô, nhìn chiếc dây truyền lấp ló sau cổ áo anh liền đứng dậy ép cô xuống ghế cầm sợi dây lên xem nhưng cô đã thay mặt dây chuyền thành hình mặt trăng nên anh hụt hẫng buông y ra.
Bị ép xuống ghế bất ngờ, cô giật mình, tim cô lúc này như muốn nhảy ra ngoài, thấy anh buông mình ra, cô hỏi:
“Diệp tổng đây là muốn ý gì?”.
" Xin lỗi, không có gì, tôi chỉ muốn xác nhận một chút thôi, dây truyền của cậu có chút quen mắt" Diệp Phong An trả lời
Người cô thật thơm, khiến anh cảm thấy thoải mái, hai người bàn về khu đất trống phía Tây vùng ngoại ô, cả hai đều muốn mở rộng thêm cơ sở nên đã hẹn nhau đi khảo sát vào tuần sau.
Xong xuôi mọi việc, tạm biệt nhau, anh ngồi suy nghĩ về mọi truyện ban nãy mà cảm thấy bản thân thật điên rồ khi đã nhận sai người mà còn có phản ứng với một người con trai, ngồi ngơ hồi lâu, thư kí Trần của anh đến gõ cửa anh mới hoàn hồn. Trên đường về nhà, cô mặt đỏ tía tai, đang suy nghĩ mông lung thì nhóm chat hội bạn rủ tối đi chơi, y liền đồng ý để uống thật say quên đi mọi chuyện ám ảnh cô mất ngày nay.
Về đến nhà, thấy Mãng Hoa đang ngồi trong nhà y lập tức không thoải mái:
“Cô đến đây làm gì?”
Thấy y không thoải mái cô ta nũng nịu:
“Em nhớ anh quá nên đến thăm thôi mà”
Tiếng điện thoại vang lên, y cầm lên xem, hoá ra là Diệp Phong An add cô, y lập tức chấp nhận. Thấy y không ngó ngàng gì đến, Mãng Hoa liền nói:
“Thẩm thiếu à”
Y nhìn thấy chán ghét mà vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp: “Sao?”
Mãng Hoa nhìn y thấy thoải mái hơn liền đắc ý nũng nịu: “Lên phòng anh chơi được không?”
“Được”
Y dẫn cô ta lên phòng, ả ta chẳng hề ái ngại trực tiếp ngồi lên đùi y ưỡn ngực vào mặt y rồi nói:
" Cảm ơn Thẩm thiếu hôm qua đã giúp em"
Y cũng chẳng ngần ngại hôn lên đôi gò bồng đảo của ả:
" Sao còn đeo giày cao?"
Ả được y làm cho kíƈɦ ŧɦíƈɦ rên nhẹ:
“ưm…chẳng phải người ta muốn đẹp trước mặt anh sao”
Nhìn bàn tay ả định cởi đồ y ra, cô lập tức nhấc ả ngồi lên ghế rồi nghĩ thầm:" Phương diện đấy của tôi không giúp cô thoả mãn được đâu, haizz mình sơ xuất rồi".
Nhìn dấu hôn để lại trên ngực ả, y tiến lại gần ve vãn hôn lên mái tóc ả:" Cha em muốn hợp tác gì đây?"
Cô ta lập tức nói:" Dạ, muốn tỉ lệ tiêu thụ nhanh hết mức, bên cha em sẽ phụ trách sản xuất còn bên anh sẽ là tiêu thụ"
Y tinh ý có thể biết được, lão ta muốn làm giảm uy tín của Thẩm thị khi cho ra thị trường những mặt hàng kém chất lượng, nếu không cho lô hàng ra thị trường thì cũng lỗ vốn rồi cổ phần cũng sẽ tụt xuống và tất nhiên lãi lời sẽ luôn về lão. Nhưng y nào có muốn hợp tác, trong tay y nắm giữ mọi bằng chứng làm ăn bất chính của Mãng Lạng, muốn làm cho Mãng thị phá sản thì dễ dàng thôi, chỉ là y chưa muốn.
Y cười nhạt, nhìn cô ta nói:
“Em về đi”
Ả bất ngờ khi y lật mặt quá nhanh, vừa lúc nãy còn dịu dàng mà giờ lại lạnh nhạt đuổi ả về. Cô ta không cam tâm:
“Tiễn em một đoạn được không?”
Y gật đầu đi cùng cô ta, vừa ra đến cửa ả giả vờ hụt chân ngã vào người y nhưng y lại né làm cô ta ngã xuống sàn nhà, ả ấm ức nhìn y nước mắt lưng tròng.
Y thở dài, dù sao cũng không để ả đi khắp nơi kể linh tinh rồi mọi người mang ấn tượng xấu về anh trai mình nên bế cô ta lên ngồi trên ghế, ả nắm lấy tay y lại trực tiếp đưa tay y sờ vào âm hộ đang chảy nước của cô ta mà nhét vào, y kinh tởm rút tay ra kêu bảo vệ lôi ả ra ngoài và dặn dò quản gia không cho cô ta vào nhà thêm một lần nào nữa.
Y vào phòng tắm, tắm rửa thật sạch, nhìn xuống ngực mình thấy nó đang dần to lên nhưng y không để ý, đeo nịt ngực là được dù sao cũng quen rồi, yết hầu nhỏ lại từ lúc nào khiến y băn khoăn, y nghĩ:
“Chắc cũng không ai nhận ra đâu”
Dù sao y cũng không muốn tiêm mấy loại thuốc đó nữa. Mặc quần áo hẳn hoi, y chỉnh lại dây truyền, nó là một mô hình có thể thay đổi hình dạng, y lại đổi thành hình Trái Đất rồi đi đến chỗ hẹn với hội bạn.
Diệp Phong An ở nhà làm việc, nhìn vào đồng hồ thấy điểm 9h, muốn nhắn tin cho y nhưng không biết nói gì:
" Chẳng phải nhắn tin hỏi con trai đang làm gì vào giờ này rất kì cục hay sao?"
Trong lúc đó, Thẩm Yên Nhi đang cùng bạn bè uống rượu trong phòng VIP. Ngôn Trĩ Lâm lên tiếng:
“Yô, Thẩm Minh Thiên cậu hôm nọ nói là về mà sao lại vào phòng với con gái Mãng tổng”
Y ho nhẹ: “Khụ, sao cậu biết?”
" Ông đây thì gì chẳng biết, thấy cậu lạ nên lo lắng đi theo rồi nhìn thấy cảnh đấy"
Lam Mĩ Hạnh bất ngờ: " Gu cậu nặng thật đấy, vớ phải ả điên rồi haha"
“Các cậu có đôi có cặp hết rồi nhỉ, trong nhóm có mỗi tôi độc thân” Ngôn Trĩ Lâm thở dài
Thật ra trong nhóm cậu có Lam Mĩ Hạnh - An Trình Phong và Cố Tuấn Ngôn-Lan Hồng Dương là hai cặp yêu nhau.
Lan Hồng Dương cười: “Chẳng phải cậu cứ đi trêu hoa nghẹo bướm không nghiêm túc với một cô gái nào sao?”
Nghe vậy Cố Tuấn Ngôn phản bác: “Em quên rồi hả bảo bối, cậu ta còn bận chăm em gái nhỏ ở nhà, không để ý đến ai khác đâu”
Đúng vậy, Cố Tuấn Ngôn có một người em gái nuôi là Cố Mị Nguyệt kém cậu ta 7 tuổi, thực chất cậu ta đã yêu em gái mình, bạn cậu nhìn đều nhận ra. Y ngà ngà say:
“Không đâu hiểu lầm rồi, tôi không hề có tình cảm với cô ta”
Diệp Phong An sau một hồi đấu tranh tư tưởng lập tức gửi tin nhắn cho y:
“Cậu đang làm gì đấy?” , nhìn thấy tin nhắn y liền trả lời:
“Đang ở bar”
“Ừm, vậy cậu chơi tiếp đi, tuần sau gặp lại”
Y cảm thấy bồn chồn, Diệp tổng lại rảnh dỗi nhắn tin cho y, cô nhìn điện thoại là thứ 5 liền cảm thấy thời gian trôi thật chậm, bỗng nhiên muốn gặp anh.
Nhân viên của quán bar bỗng nhiên đi vào và nói: “Thẩm thiếu, bên ngoài có một cô gái xin vào gặp cậu”
“Cho vào”
Y vừa dứt lời, Mãng Hoa liền chạy vào ngồi cạnh y: “Thẩm thiếu, em xin lỗi, tha lỗi cho em được không”
Y cười nhạt: “Theo dõi tôi, biết được tôi đến đây”. Nói xong y gạt cô ta xuống đất
Cố Tuấn Ngôn cùng hội bạn xem trò vui lên tiếng: “Chào Mãng tiểu thư, cô đã đắc tội gì với Tiểu Thiên Thiên vậy?”
Ả lập tức nói: “Tôi đâu có đắc tội gì với Thẩm thiếu đây, anh ta mới là người phải chịu trách nghiệm với tôi”
Cô ta cầm tay y: “Tay này đã nhét vào chỗ đó rồi còn không chịu trách nghiệm”.
“Tiểu Thiên Thiên, cậu được đấy”
Y hất tay cô ta ra: “Cô ăn nói lược bớt nhiều nhỉ, không phải cố gắng quyến rũ tôi sao?chắc cô cũng quên là cô cầm tay tôi nhét vào nơi bẩn thỉu đó nhỉ?”
“Bẩn, anh nói tôi bẩn, vậy anh là cái thá gì, chẳng qua cũng chỉ là tấm thảm cho tôi giẫm đạp”
Y thực sự tức giận rồi, cầm điện thoại gọi cho thư kí: “Làm đi!”
Tốc độ làm việc quả thực nhanh, trên mạng đã bắt đầu xuất hiện những bài báo làm ăn bất chính của Mãng thị. Chỉ sau ít phút, bài báo đã lên đầu xu hướng. Những nhà đầu tư vào Mãng thị lập tức rút vốn, những công ti hợp tác cũng hủy hợp đồng, cổ phiếu chỉ trong một đêm mà giảm trầm trọng. Khiến Mãng thị phá sản trong một đêm là việc dễ dàng đối với y.
Ả ta thấy lão Mãng gọi điện liền nghe máy: “Có gì không cha?”
“Nhà ta phá sản rồi, mất hết rồi”
Cô ta nghe vậy thì biết mình đã chọc giận nhầm người rồi luống cuống quỳ xuống:
“Thẩm thiếu, anh muốn làm gì em cũng được, xin đừng làm nhà em phá sản”
Y gạt cô ta ra rồi cùng hội bạn đi về.
Lão Mạng nghe thấy thì biết hoá ra là y làm, lão tức giận kêu người đi ám sát y. Trong khi đó, Mãng Hoa suy sụp lại còn tức giận vì lời nói ban nãy của y, cô ta cho gọi phục vụ lên:
“Đem một tên đàn ông lên đây”
Một câu trai trẻ bước đến quỳ xuống: “Tôi sẽ phục vụ tận tình”
Ả cởϊ qυầи lót, nắm lấy tóc cậu dúi mặt cậu úp xuống âm hộ của cô ta: “Nói, có bẩn không?”. “Dạ, không bẩn”
Cậu khẽ liếm: “Còn rất ngọt”
Mãng Hoa thoả mãn sau đó liền hoan lạc một đêm với cậu ta.
Thẩm Yên Nhi về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi lên giường ngủ. Tên sát thủ chờ y ngủ say liền cầm dao tiến đến nhắm thẳng tim y mà đâm nhưng hắn đâu biết y từ nhỏ đã học võ, giác quan vô cùng nhạy bén, y bắt lấy tay hắn bẻ ra đằng sau vật ngã tên đó xuống đất rồi kêu người tới bắt hắn nhốt xuống tầng hầm, nơi đây là nơi y tra hỏi trừng trị biết bao tên muốn lấy mạng y. Xong xuôi, y đi ngủ.
Sáng hôm sau, y xuống tầng hầm, sau một đêm tra tấn, hắn người be bét máu được dẫn đến quỳ xuống trước mặt y. Y nhấc chân dùng mũi giày nâng mặt hắn lên:
“Là Mãng Lạng sai ngươi đến? Gan to nhỉ”
Y đá một cước khiến hắn nằm lăn trên đất:
“Về nói với lão, muốn gϊếŧ ta, còn non lắm”
Mãng Lạng suốt đêm không ngủ được ngóng chờ tin tức, thấy tay sai lết người đầy máu me vào nhà nói với hắn những lời ban nãy, hắn lặng người, giờ đây hắn như ngồi trên đống lửa. Đúng lúc đấy, Mãng Hoa say khướt đi vào nhà, lão tức giận tát cô ta:
“Mày là đồ ăn hại, mày hại tao mà còn có tâm trạng uống rượu à?”
Từ nhỏ đến lớn, cô ta chưa bị đánh bao giờ nên uất ức chạy ra khỏi nhà. Lúc trước ả cao ngạo vì có nhiều bạn bè xung quanh nịnh hót nhưng giờ tất cả đều trở mặt nói xấu cô ta. Trên đường đi, cô ta vô tình đụng trúng Lục Miên-người mà ả luôn bắt nạt nhưng giờ ả không tiền, không quyền lập tức bị Lục Miên đi cùng đám bạn chế giễu:
" Mãng tiểu thư, sao hôm nay tồi tàn vậy, à tôi nhớ ra là nhà cô bị phá sản rồi nhỉ, cô làm bẩn giày tôi rồi, phiên bản giới hạn đấy, đền đi"
Cô ta đưa ra một cái giá cao trên trời
Mãng Hoa lắp bắp nói:“Tôi không…có tiền”
“Không tiền, vậy quỳ xuống liếm sạch đi thì chuyện này cho qua”
Mãng Hoa từ từ quỳ xuống, cúi đầu liếm đi vết bẩn trên giày cô ta. Bạn Lục Miên đứng bên cạnh cười thích thú:
“Nhìn cô ta khác gì con chó đâu chứ”
Ả không phục, ả hận y, hận Lục Miên, quyết tâm muốn trả thù.
Diệp Phong An vẫn đến công ti làm như bao ngày, Hàn Long Huy lại đến hàn huyên với anh:
“Mãng thị vừa phá sản trong tối hôm qua”
Anh không quan tâm, dù sao đó cũng chỉ là công ti nhỏ bé không đáng để ý
“Là Thẩm Minh Thiên làm”, nghe tên y, anh nghĩ gì đó rồi hỏi:
“Cậu có biết cảm giác yêu đồng giới như thế nào không”
Hàn Long Huy giật mình:
“Cậu…cậu mãi không có bạn gái là vì thích đàn ông hả? Đừng nói là thích tôi đấy nhé”
“Về soi lại gương xem cậu xứng ko”
Xem ra hỏi Hàn Long Huy cũng như không, vậy nên Diệp An quyết định tự xác nhận. Phía lão Mãng vẫn chưa từ bỏ ý định gϊếŧ y, lão mặt dày cầu cứu bạn của hắn-Bạch Dạ Lâm và tất nhiên vật đánh đổi lại là con gái lão-Mãng Hoa. Cô ta dù không muốn phục vụ một lão già bằng tuổi cha mình nhưng không còn cách nào khác. Mãng Lạng cùng Bạch Dạ Lâm quyết định thuê một tay bắn tỉa từ xa gϊếŧ y vào ngày y đi khảo sát ở vùng ngoại ô phía Tây, 2 gã đâu biết được hôm đó Diệp Phong An cũng đi cùng y. Đồng thời mua chuộc một nhân viên trong công ti của y để đánh cắp tài liệu tư mật về sản phẩm sắp ra mắt.
Sáng hôm sau, đến công ti, tên nhân viên bị mua chuộc cứ luôn lảng vảng quanh y, hắn lấy đủ loại lí do ra vào phòng y. Dĩ nhiên y biết hắn có ý đồ, cho người đi điều tra, biết được hắn muốn lấy đi tài liệu về sản phẩm mới, y liền đổi tài liệu, tạo sơ hở cho hắn đánh cắp, y cười nhạt:
“Thật muốn biết vẻ mặt của 2 lão khi nhìn thấy tập tài liệu này”.
Đến ngày đi khảo sát, Thẩm Yên Nhi đi từ rất sớm chờ Diệp Phong An đến. Y đến được một lúc thì Diệp Phong An cũng đến, đôi chân dài miên man anh bước xuống xe, y ngắm anh đến ngẩn người. Tên bắn tỉa từ xa cũng đã chuẩn bị, hắn nhắm đúng đầu y mà bắn, thính giác của y cực nhanh nhẹn, y né đạn nhưng vẫn sượt qua vai y. Diệp Phong An lập tức chạy lại đỡ y, rồi nói với thư kí của anh:
“Bắt, không để chạy thoát”
Anh đưa y vào xe, lấy hộp cứu thương ra dịu dàng kéo một bên tay áo xuống, anh khử trùng vết thương, băng bó cho y. Băng bó xong anh ngẩng mặt lên thì đập vào mắt anh là chiếc vòng cổ hình trái đất quen thuộc:
“Tìm được em rồi”
Y nghe vậy thì quay đầu lại, hai người lập tức chạm mặt nhau. Sống mũi cao, môi mỏng, anh thật đẹp. Đôi môi hờ hững của y kíƈɦ ŧɦíƈɦ anh, anh hôn lên đôi môi ấy. Y giật mình mở to mắt, rất nhanh, chút khí cuối cùng bị anh lấy sạch. Anh dùng lưỡi cạy răng cô mơn chớn chiếc lưỡi đang trốn chạy. Lưỡi anh tung hoành khuấy động mọi ngóc ngách, từ từ nếm mật ngọt trong miệng cô. Anh hôn đến khi cô không thể thở nổi mới buông cô ra.
Y hoang mang: “Tại sao lại hôn tôi?”
Anh nhẹ nhàng đáp: “Vì tôi yêu em”
Trái tim cô đập thình thịch, mặt đỏ ửng, tâm trí rối bời:
“Tôi đi đây, chào Diệp tổng”
Thấy cô bước đi, anh hụt hẫng nhưng không nỡ ép cô. Cô về nhà ngồi thẫn thờ trong phòng, y không hiểu được cảm xúc bên trong mình, y thực sự thích anh rồi nhưng không muốn thừa nhận. Lại nhớ đến nụ hôn ban nãy, tim y đập loạn nhịp, cảm xúc dâng trào khiến y đau đầu.
Tại Bạch gia, Mãng Lạng và lão Bạch nhận tài liệu từ tên nhân viên kia thì vui vẻ mở ra xem thì bên trong lại hiện ra dòng chữ:
“Muốn đấu với lão tử, mơ đi”
Đọc dòng chữ đầy khiêu khích, lão Bạch điên lên kêu người đánh gãy chân tên nhân viên kia. Tiếp đến lại nhận được tin ám sát không thành, người còn bị Diệp Phong An bắt đi. Lúc này, 2 gã sợ thật rồi, tự nhiên lại động đến Diệp tổng cơ chứ.
Tên sát thủ kia bị bắt đưa về Diệp gia, dù bị đánh đến trên người chằng chịt vết thương nhưng hắn vẫn không khai ra ai là kẻ đứng sau. Diệp An đến gần hắn, ép hắn uống một chất lỏng xanh, cơ thể hắn lập tức co quắp lại, từ những vết thương bỗng nhiên bốc khói, bên trong như bị thiêu chín nội tạng. Anh lấy ra một lọ chất lỏng đỏ khác:
“Nói, lập tức có thuốc giải”
Cuối cùng hắn không chịu được mà nói ra:
“Là lão Bạch và Mãng Lạng”
Anh vứt lọ thuốc xuống đất, hắn bò lồm ngồm cầm lấy lọ thuốc nhưng anh lại dẫm lên tay hắn đạp xuống khiến tay hắn biến dạng, lọ thuốc cũng vỡ, chất lỏng liền bốc hơi. Cơ thể hắn nhanh chóng biến thành một cái xác khô.
Anh ra lệnh phong sát Bạch thị, tin này chấn động toàn giới kinh doanh, ai cũng không biết Bạch Dạ Lâm đã đắc tội gì với Diệp tổng. Với anh, đơn giản thôi:
“Động tới người anh yêu, phải chết”
Ngay tối hôm đó, Mãng Lạng cùng với Bạch Dạ Lâm đều chết, có người đã lén bỏ thuốc vào rượu của hai lão. Do không tìm được hung thủ gây án, cảnh sát đưa ra kết luận là cả hai đều tự tử.