Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Về đến nhà, đồ ăn đã được chuẩn bị trước ở chỗ bể bơi nhưng giờ họ không muốn bơi nữa, ngồi xuống ăn rồi nói chuyện
An Trình Phong: “Ăn xong đi tắm rồi đi ngủ”
Thẩm Yên Nhi: “Cậu suốt ngày ngủ nhưng tớ cũng thích ngủ”
Cả bọn cười phá lên, họ ăn xong, Lam Mĩ Hạnh và Lan Hồng Dương cùng một nhà tắm; An Trình Phong, Cố Tuấn Ngôn và Ngôn Trĩ Lâm một phòng. Vốn dĩ chia mỗi phòng hai người nhưng để bảo vệ bí mật, y lấy lí do không thích tắm cùng chiếm lấy một mình một phòng.Tắm xong thì tất nhiên sẽ đi vào căn phòng chung ngủ.
Sáng hôm sau, họ thức dậy sớm chuẩn bị đến điểm hẹn. Trên đường đi, Diệp Phong An gọi y:
“Em sắp đến nơi chưa?”
“Đang trên đường đi ạ”
“Lần thi này nói là thi đấu trong giới nhà giàu nhưng họ đều từ chối không tham gia nên chỉ có bọn em đấu với bên tên Thường Kì”
“Vậy thì càng dễ”
Tạm biệt anh, y nói:
“Tớ vừa nhận được tin là chúng ta chỉ đấu với Thường Kì thôi”
Cố Tuấn Ngôn: “À, giờ thì hiểu sao cậu nói dễ rồi”
Đến nơi, họ đương nhiên vẫn là tâm điểm chú ý nhưng nổi hơn một bậc là năm nay Diệp Phong An lại đến nơi này. Y xuống xe đã nhìn thấy anh nở nụ cười hướng về phía mình, y cười lại rồi bước đến chỗ quy định. Thường Kì lên tiếng:
" Tôi có yêu cầu, nếu bên nào thua thì phải bán thân vào động nữ bạo dâm"
Bên y tất nhiên không sợ: “Được thôi”
Ván đấu đầu tiên là phi tiêu, đây là sở trường của Cố Ngôn Tuấn, đội bên kia Thường Kì cử ra một tên. Luật chơi là mỗi người chơi đều bắt đầu có 501 điểm, hai người có 4 lượt phóng, mỗi lượt phóng có 3 lần ném, ai đưa điểm số về 0 với ít lượt phóng trước thì người đó thắng.
Cố Tuấn Ngôn chơi trước, ba phát đầu cậu đều ném trúng hồng tâm (hồng tâm: 50 điểm), vậy là có 150 điểm, số điểm hạ xuống 351. Đến tên kia, lần thứ nhất trúng rìa hồng tâm(25 điểm), lần hai và ba thì đều là 16 điểm, hắn được 57 điểm, kém xa so với Cố Ngôn. Mọi người xung quanh đều reo hò kêu tên Cố Tuấn Ngôn.
Đến lượt thứ hai, ba lần Cố Ngôn liên tiếp trúng vào nhân ba số điểm 20 (3×20×3=180), số điểm tăng lên 330, hạ xuống 171 . Người của Thường Kì lần hai ném trúng hồng tâm một lần, 20 điểm một lần và nhân đôi 20 điểm, điểm số của hắn tăng lên 167.
Lượt thứ ba, Cố Tuấn Ngôn ném trúng hai lần nhân 3 điểm 20, một lần điểm 19, số điểm giảm xuống 32 điểm. Đội kia, hắn ném hai lần hồng tâm, một lần 16 điểm, điểm giảm xuống 218. Cuối cùng, Cố Ngôn ném nhân hai điểm 16 vậy là thắng trận đầu tiên. Đám đông hò reo còn Thường Kì thì tức giận: “Mới trận đầu tiên, đừng vui mừng quá sớm”
Đến lần thi thứ hai là bắn cung và đua ngựa, hai bộ môn này gộp lại với nhau, sẽ đấu theo cặp. Người ngồi trước thì điều khiển ngựa, người ở sau thì bắn tên vào những tấm bia sao cho trúng, đội nào đến vạch đích đầu tiên và bắn trúng tất cả các tấm bia thì đội đó thắng. Trò này thì Lam Mĩ Hạnh và Lan Hồng Dương sẽ thi, Lam Mĩ Hạnh sẽ điều khiển và Lan Hồng Dương sẽ là người bắn tên.
Một trong 2 người dắt ngựa ra đã bị Thường Kì mua chuộc để hạ thuốc dở trò bẩn với đội Thẩm Yên Nhi. Khi con ngựa được dắt tới nơi, Lam Mĩ Hạnh nhìn thấy điều bất thường trong mắt con ngựa liền nói với Lan Hồng Dương:
“Ngựa của chúng ta có vấn đề”
Nhìn sang đội của tên Thường Kì thì thấy bọn chúng cười khinh, cô biết chắc ngựa đã bị dở trò nên lấy trong túi ra một loại thuốc gì đó mà An Trình Phong đưa cho để phòng trừ trường hợp như thế này xảy ra. Cô xịt thuốc vào mũi con ngựa, nó liền trở thành bình thường. Hai đội nhanh chóng vào vị trí, tiếng súng bắt đầu vang lên lập tức thúc ngựa chạy. Mở đầu đội Mĩ Hạnh và Hồng Dương đã dẫn trước, Mĩ Hạnh phi ngựa chạy như bay, ở đằng sau Hồng Dương liên tục bắn tên trúng vào hồng tâm làm mọi người kinh ngạc. Còn đội kia thì bị bỏ lại đằng sau, tên thì bắn lệch, có khi còn không trúng. Tên Thường Kì và đồng đội không hiểu vì sao mà con ngựa vẫn bình thường, chưa co giật, nổi điên lên giãy giụa. Cuối cùng thì đội của y cũng thắng lần tiếp theo. Lúc đi về chỗ đi ngang qua Thường Kì, Lan Hồng Dương đã nói một câu khiến hắn bị sỉ nhục: “Tôi tưởng lần trước cái đầu của Thường thiếu đây bị tôi dẫm lên đã nhục rồi, ai ngờ cậu còn nhục hơn khi chơi gian đấy”.
p/s: đây là p1 của thi đấu, chap này nếu đọc thấy đau đầu vì mấy con toán thì bỏ qua cho mk nha️
Đến phần thi thứ ba cũng là phần thi cuối cùng bao gồm bắn súng, hack vào bộ phận theo dõi và nghiên cứu, chế tạo ra thuốc độc thay đổi cấu tạo cơ thể. Nói về súng thì Thẩm Yên Nhi thành thạo nhất, về công nghệ thì là Ngôn Trĩ Lâm còn về thuốc độc là An Trình Phong. Từng phần thi sẽ ảnh hưởng đến vòng sau, nếu hoàn thành thử thách thì vòng thi sau mới mở ra.
Vòng thứ nhất là bắn súng, Thẩm Yên Nhi đấu với Thường Kì. Mỗi người có ba lần bắn nhưng trước khi bắn thì phải lắp ráp xong khẩu súng. Thử thách này không làm khó được y, đôi tay nhanh thoăn thoắt lắp xong khẩu súng trong khi Thường Kì thì loay hoay mãi. Lúc y lắp xong thì cũng là lúc trước mặt xuất hiện một hàng quả táo, người chơi phải bắn một đường thẳng xuyên qua hàng táo đến tấm bia. Y cầm súng ở tư thế thật chuẩn “bằng…”, viên đạn bay theo đường thẳng xuyên qua từng quả táo và trúng hồng tâm. Y mở được cửa vòng sau ngay trong lần bắn đầu tiên. Lúc y về chỗ thì tên Thường Kì mới lắp xong khẩu súng và phải dùng hết ba lượt bắn mới mở được cửa vòng sau.
Vòng thứ hai đến lượt Ngôn Trĩ Lâm, vì Thẩm Yên Nhi mở cửa vòng sau nhanh nên Ngôn Trĩ Lâm vào thi trước. Dàn theo dõi cậu phải hack là một loại công nghệ lập trình mới hoàn toàn nhưng nó không làm khó được cậu, thao tác cực kì nhanh chẳng mấy mà đã giải xong. Còn bên đối thủ thì giải còn không được bị báo lỗi mấy lần, cũng giải xong nhưng không nhanh được bằng Ngôn Trĩ Lâm.
Vòng thứ ba đến An Trình Phong, cậu bước vào thì thấy một con chuột biến đổi cơ thể, toàn thân mọc ra cây lá. Đây chẳng phải loại thuốc An Trình Phong từng làm ra rồi sao? Vậy thì dễ rồi. Đạt đến trình độ như cậu thì loại thuốc này chẳng cần cân đo đong đếm cậu cũng biết chính xác liều lượng những loại dung dịch cho vào ống nghiệm. An Trình Phong nhanh chóng kết thúc phần thi trong khi bên đối thủ còn chưa nghiên cứu được thuốc có những thành phần gì.
Vậy là kết thúc cuộc thi, đội y thắng nhưng không nhận số tiền cược của Thường gia bởi nhà họ vừa mới làm ăn lên được một chút chỉ là nuôi dạy được thằng con không ra gì. Điều kiện từ đầu đặt ra, ai thua bán thân vào động nữ bạo dâm, một cô gái đi ra cầm theo dây xích, Thường Kì quỳ bốn chân, cô gái đeo dây xích vào cổ hắn dắt đi, hành động đó đã chứng minh hắn chính thức đã trở thành nô ɭệ. Thật ra nếu đội y thua thì chuộc thân ra khỏi đấy dễ thôi vì nhà họ giàu. Còn tên Thường Kì chuộc thân ra khỏi đó thì khó vì cái động đó hơn nhà hắn mấy bậc mà hắn như vậy cũng đáng vì lúc trước đã hành hạ, bắt ép bao cô gái vô tội nhà nghèo.
Như đã hẹn, thi xong Diệp Phong An và y sẽ gặp nhau ở kho chứa đồ. Y vừa chạy đến đã bị một bàn tay to lớn kéo đến ép vào tường. Đó là Diệp Phong An, anh cúi xuống hôn cô. Cô giật mình nhưng cũng nhanh chóng hưởng thụ nụ hôn này. Hàm răng cô mở ra cho lưỡi anh dễ đi vào, lưỡi anh **** *** dây dưa lưỡi cô, tham lam nuốt hết mật ngọt trong khoang miệng. Môi cô như một món ăn thật ngon khiến anh hôn mãi không chán.
Những người bạn trong đội y không thấy y đâu đang muốn đi tìm thì Hàn Long Huy bước đến:
“Chào mấy em”
Họ liền chào lại: “Chào anh”
Hàn Long Huy: “Anh là Hàn Long Huy, bạn của Diệp An, anh đang tìm cậu ấy nhưng thấy bọn em cũng tìm bạn nên chắc hai người họ đang ở với nhau. Chờ họ quay lại thì cho phép bọn anh đưa mấy em đi ăn mừng nhé”
An Trình Phong trả lời: “Vâng ạ”
Tại nhà kho, Diệp An hôn đến khi y đẩy ra mới thôi:
“Anh làm em khó thở”
Anh cười cười nói: “Tại môi em ngọt quá. Hôm nay em làm tốt lắm”
“Em đã nói sẽ không để anh bị lỗ mà”
Cả hai quay lại chỗ mà hội bạn và Hàn Long Huy đang đợi. Thấy hai người quay trở lại Hàn Long Huy liền nói:
“Nhanh lên, chỉ đợi mỗi hai người thôi”
Thế rồi họ lên xe đến quán bar ăn mừng, y ngồi ở xe của Diệp An. Trên xe, Hàn Long Huy rất nhiệt tình đối với y nhưng y lúc nào cũng cư xử đề phòng đối với anh vì Hàn Long Huy có mắt nhìn người rất sắc và nhạy bén đặc biệt anh còn là cao thủ về phụ nữ. Đừng nhìn dáng vẻ ăn chơi không nghiêm túc của anh mà hiểu nhầm anh không biết gì, chỉ biết phung phí tiền bạc. Y sợ bị phát hiện ra bí mật của mình.
Đến nơi, bước vào phòng VIP, phục vụ rót rượu cho họ, mọi người nâng chén cạn li mừng chiến thắng. Chơi được một lúc rồi họ xin phép ra về mặc dù kế hoạch của họ là ở thâu đêm ở bar nhưng vì Diệp Phong An nói ngày mai đi du lịch mà chơi thâu đêm thì mai sẽ rất khó chịu nên họ về nhà nghỉ ngơi. Trước khi về, anh nói với y: “Chơi vui vẻ nhé”, y gật đầu rồi hôn tạm biệt anh.
Mọi người đọc truyện vui vẻ nha️
Về đến nhà, họ ăn nhẹ, tắm rửa rồi đi vào căn phòng chung thì thấy trên màn hình hiện lên sáu cặp bố mẹ đang ngồi cùng nhau. An Trình Phong thắc mắc:
“Sao mọi người lại ở cùng một chỗ?”
Mẹ của An Trình Phong trả lời: “Bọn ta đi du lịch cùng nhau mà”. Họ nói:
“Chúc mừng các con đã chiến thắng cuộc thi. Phần thưởng là ba ngày đi chơi và bọn ta sẽ sử lí công việc ở công ti cho bọn con như đã hứa”.
“Bọn con cảm ơn ạ, bố mẹ chơi vui nhé, tạm biệt mọi người”
Sau khi tạm biệt, Cố Tuấn Ngôn hỏi:
“Này Ngôn Trĩ Lâm, mấy ngày nay bỏ em gái ở nhà không sợ bị cướp mất à?”
Ngôn Trĩ Lâm: “Rách rồi, người của tôi đây, không lo mất”
“Cậu…làm chuyện đó rồi á?”
“Tất nhiên, thịt dâng tận miệng sao không ăn”
An Trình Phong nhấn nút điều khiển, một tường cách âm ngăn cách giữa phòng, thỉnh thoảng có chuyện riêng tư giữa nam với nam, nữ với nữ nên bức tường cách âm này không thể thiếu. Lam Mĩ Hạnh và Lan Hồng Dương lúc như thế này thì cũng không nói gì nhiều chỉ thở dài: “Đúng là đàn ông, nói về chuyện đấy là tài” rồi đi ngủ trước.
Trong khi đó, phía bên kia Thẩm Yên Nhi đang call với Diệp Phong An nhưng là call nhìn mặt nhau rồi nhắn tin (lạ đời ghê), y không để ý đến cuộc nói chuyện của ba người bạn
An Trình Phong: “Cậu dùng thuốc?”
Ngôn Trĩ Lâm: “Không hề, em ấy tự nguyện”
Cố Tuấn Ngôn: “Bọn này không hiểu cậu chắc, dùng thuốc, bắt người ta cầu xin rồi nói thành tự nguyện chứ gì?”
Ngôn Trĩ Lâm: “Rồi rồi, cậu nói đúng. Hỏi vậy chắc không phải hai cậu cũng muốn hạ thuốc Lam Mĩ Hạnh và Lan Hồng Dương đấy nhé”
Hai người chỉ cười cười, sao họ dám hạ thuốc chứ, bạn gái của hai người họ chỉ cần ngửi cái là biết có thuốc gì trong đồ ăn, thức uống hay không
An Trình Phong: “Khởi đầu ra sao?”
Ngôn Trĩ Lâm: “Dùng lưỡi, ừm thì ngọt và ngon, nói thẳng ra là tớ chăm sóc nơi đó tốt. Haizz, nói với hai cậu bằng không, chưa từng được hôn vào nơi đó, kém”
An Trình Phong và Cố Tuấn Ngôn đều cười, y không hiểu: “Là sao? Mấy cậu ăn gì mà ngọt?”
Cố Tuấn Ngôn: “Không nghĩ cậu ngây thơ vậy đâu”
An Trình Phong nghe được cuộc hội thoại liền gửi cho y một tin nhắn: “Bảo bối, anh cũng muốn dùng lưỡi, muốn nếm thử nước ngọt”
“Em không hiểu”
“Có dịp sẽ dạy em”
Y cảm thấy khó hiểu không biết họ muốn dùng lưỡi làm gì. Sau một hồi trò chuyện thì bọn họ đi ngủ để ngày mai đi du lịch.
Sáng hôm sau, Ngôn Trĩ Lâm cầm gậy gõ vào đít nồi đến từng giường gọi:
“Dây đê, dậy đê, sắp hoàng hôn rồi, có đi biển nữa không?”
Mọi người đều bị tiếng ồn làm cho tỉnh ngủ. Sau một hồi chuẩn bị thì cuối cùng họ cũng xuất phát đến sân bay. Lần này họ sẽ thư dãn, du lịch ở đảo Fiji, địa điểm này là do Thẩm Yên Nhi chọn, chuyến du lịch nào cũng vậy, mọi người đều rất tin tưởng vào sự lựa chọn của y. Vì chuyến bay dài, dễ bị mỏi nên họ mua vé hạng thương gia mà lần nào cũng vậy, dù gần hay xa thì vẫn là mua vé hạng thương gia. Đến sân bay, bọn họ liền trở thành tâm điểm chú ý bởi nhan sắc tuyệt mĩ, nhiều cô gái bắt chuyện với Thẩm Yên Nhi nhưng y đều không quan tâm. Lên máy bay, ổn định, Thẩm Yên Nhi đứng lên nói:
“Mọi người, nghe tớ nói. Trước hết xin lỗi mọi người vì đã nói chúng ta đi du lịch 3 ngày nhưng thực gia chúng ta sẽ đi 6 ngày. Vậy là gấp đôi số ngày, gia đình chúng ta đều chưa biết về sự thay đổi này”
Mọi người đều ngơ ngác
An Trình Phong: “Vậy còn công việc? Họ chỉ giúp chúng ta 3 ngày thôi”
Thẩm Yên Nhi: “Việc đó tớ sẽ nói với ba mẹ. Đi chơi 3 ngày quá ít, đặc biệt là còn đi du lịch ở hòn đảo đẹp như thế, mọi người có đồng ý không?”
Mọi người đều ồ lên vui vẻ:
“Tất nhiên là bọn tớ đồng ý rồi”
“Ai mà lại không thích đi chơi cơ chứ”
Cuối cùng chốt lại một câu: “Tiểu Thiên Thiên, bọn tớ ghi ơn cậu, yêu cậu nhiều nhiều lắm”
“Sến, tớ không yêu mấy cậu đâu”
Y cười rồi lấy điện thoại ra nhắn tin vào nhóm chat gia đình:
“Ba mẹ, cho con xin thêm 3 ngày đi chơi nha”
“Sao tự nhiên tăng ngày vậy?” Mẹ y hỏi
“Con thấy chơi 3 ngày không đủ”
“Được rồi, chiều ý con” Ông Thẩm trả lời
Y biết trước là ba mẹ sẽ đồng ý mà, họ rất chiều y. Tối hôm qua y đã nói với Diệp An về chuyện này, anh cũng ủng hộ y nhưng buồn vì sẽ không gặp được y tận 6 ngày. Y tắt điện thoại và tận hưởng chuyến bay cùng hội bạn của anh trai. Máy bay hạ cánh, họ di chuyển đến bãi biển Coral, đi vào khu nghỉ dưỡng sang trọng để nghỉ ngơi lấy sức để khám phá hòn đảo tuyệt đẹp này. Trong khi đó tại một nơi khác, một gã ngồi trên ghế, tay cầm li rượu nhâm nhi, chân đạp lên đầu thuộc hạ:
" Tao nói cứ từ từ, để bọn chúng chơi trước khi chết, ngày bốn là ngày tử"
Sáng hôm sau, họ bắt đầu công cuộc ăn chơi, khám phá.Ở chính bãi biển họ đang ở có các rạn san hô rất đẹp, đến biển thì sao có thể không tắm được.Trước tiên sẽ là ngụp lặn xuống biển sâu, sau những ngày tháng làm việc mệt mỏi thì giờ là lúc họ thả mình vào vào giữa lòng san hô rực rỡ sắc màu. Tất nhiên với tính khí ưa mạo hiểm thì những trò chơi mạo hiểm ở đây nhất định phải thử qua. Họ cùng bơi với cá mập xám và nhảy dù từ trực thăng xuống, lúc nhảy xuống còn nắm tay nhau tạo thành vòng tròn. Chơi mạo hiểm đủ, họ đến thăm vườn gia vị Fijji, đến đây thật thoải mái, đắm mình vào mùi hương ngào ngạt của hương liệu. Lan Hồng Dương có nhờ một người chụp ảnh hộ cho bọn họ:
“Các cậu, đến đây, chúng ta chụp ảnh”
Mấy người họ liền chạy đến tiếp tục công cuộc sống ảo, mới chỉ đi chơi một ngày mà máy đã chứa bao nhiêu là ảnh. Tối hôm đó, thả mình trong bể bơi, Thẩm Yên Nhi call với Diệp An:
“Hôm nay em chơi rất vui”
“Chơi vui vậy chắc không nhớ đến anh”
“Đâu có”
“Haha, anh đùa thôi”
“Được rồi, anh nghỉ ngơi sớm đi nhé”
“Hửm, em quên gì không?”
Y nhớ ra liền hôn qua màn hình một cái
“Moa, yêu anh”
Anh cười trước sự đáng yêu của cô, thật giống mèo nhỏ: “Yêu em, tạm biệt”
Sáng hôm sau, bọn họ bắt đầu đi khám phá ẩm thực, đi chơi ở các con phố nơi đây. Đi đến đâu gặp thứ gì hay ho hoặc phong cảnh đẹp cũng chụp ảnh. Trong suốt lúc đi, Thẩm Yên Nhi luôn cảm giác có người theo dõi:
“Tớ cảm giác như có người cứ nhìn chúng ta”
Ngôn Trĩ Lâm: “Chắc họ thấy chúng ta lạ nên nhìn thôi”
Y cũng không nghĩ nhiều: “Có lẽ là mình nhạy cảm quá rồi”. Quả thực là có người theo dõi bọn họ. Đi cùng nhau được một lúc thì họ quyết định tách ra để mua những thứ quà cho riêng mình, quà lưu niệm. Y kéo An Trình Phong đi với mình rồi nói:
“Tớ tin tưởng vào trực giác của mình, cậu mang những loại thuốc kì lạ đi không?”
An Trình Phong: “Tớ có mang, nhưng chúng ta có thù với tên nào nữa?”
Thẩm Yên Nhi: “Việc này thì tớ chưa biết nhưng cứ phòng là tốt nhất, lúc về đưa tớ 2 lọ, đưa cho mấy đứa kia nữa”
Y biết ở bất cứ đâu cũng có thể gặp nguy hiểm nhưng đối phương còn chưa biết thế nào hoặc cũng có thể là y sai. Tiếp theo, họ di chuyển đến ngôi đền Sri Siva Subramaniya, phải nói ngôi đền rất đẹp, đẹp theo phong cách kiến trúc thật tỉ mỉ cùng nhiều màu sắc mới lạ. Chơi vui vẻ đến chiều tối, họ quay lại khách sạn, An Trình Phong lấy trong vali ra những lọ thuốc do mình nghiên cứu ra đưa cho mọi người
Cố Tuấn Ngôn: "Cầm thứ này làm gì?
An Trình Phong: “Để phòng trừ tai họa”
Ngôn Trĩ Lâm cầm lọ thuốc đưa cho An Trình Phong: “Cậu giữ lấy, tớ không cầm đâu, đi du lịch vui vẻ đừng làm người khác hoang mang thế chứ”
Thẩm Yên Nhi thấy vậy liền đi đến lấy lọ thuốc vứt lăn xuống gầm giường, nhìn Ngôn Trĩ Lâm chỉ vào lọ thuốc đó và nói: “Bò xuống cầm lên và giữ lấy, đừng để tôi nói lần hai”
Ngôn Trĩ Lâm xông đến tóm cổ áo y: “Con mẹ nó, Tiểu Thiên cậu coi thường ai chứ?”
Mọi người đều chạy đến can ngăn: “Nghe lời cậu ấy đi, lúc tức giận cậu ấy đáng sợ lắm đấy”
Y đanh mắt lại: “An toàn hoặc chết”
Ngôn Trĩ Lâm hiểu ra vấn đề rằng y chỉ muốn an toàn cho mọi người, cũng một phần sợ dáng vẻ lúc tức giận của y nên bò xuống gầm giường lấy lọ thuốc ra. Năm người họ đều biết lúc tức giận y có thể gϊếŧ chết hết cả bọn họ nhưng vì tình nghĩa bạn bè, y sẽ không làm vậy, họ là bạn tốt nhất của anh trai y, cũng là bạn tốt của y.
Thẩm Yên Nhi bình tĩnh lại thở dài: “Xin lỗi cậu, tớ hơi quá đáng, có lẽ tớ đã đề phòng quá rồi”
Mọi người đều ôm lấy y: “Bọn tớ tin cậu”
Tại một khách sạn khác:
“Bọn chúng thế nào rồi?”
“Dạ thưa ngài, chúng vẫn không nghi ngờ gì ạ”
“Tốt lắm, tối mai bắt đầu hành động”
Sáng hôm sau, để tiếp tục chuyến đi du lịch, họ di chuyển đến quần đảo núi lửa Mamanuca, cụ thể là đảo Beachcomber thuộc Mamanuca. Ban ngày họ tham gia các chuỗi hoạt động thể thao dưới nước ở nơi đây, phải nói là chơi cực kì vui. Khi ánh mặt trời khép lại thì nơi đây lại trở thành thế giới mới, từ âm hưởng vui nhộn của dàn nhạc sống và sàn nhảy là những bãi cát thơ mộng cho đến các bữa tiệc buffet theo chủ đề…Năm người bạn đều ở ở lại đây tham gia náo nhiệt còn Thẩm Yên Nhi quyết định thuê một con tàu đi vòng quanh hòn đảo. Đứng trên tàu, không khí thật thoải mái, những làn gió mát rượi thổi qua làm con người ta thật thoải mái. Từ trước đến nay, y luôn ưa thứ náo nhiệt nhưng nào ngờ yên bình nó lại hạnh phúc đến thế. Bỗng nhiên, y nghe thấy tiếng bước chân từng tiếng, từng tiếng nhỏ vụn. Y quay lại không thấy ai thì bất ngờ hắn xuất hiện sau lưng y túm lấy tóc y giật về phía sau. Y lấy con dao từ trong túi ra đâm vào tay hắn, tên đó đau đớn buông tóc y ra. Nhân lúc đó y đá một cước vào đầu hắn dẫm xuống đất rồi lấy chính dây thừng hắn chuẩn bị để trói y trói hắn vào ghế.
Tại hòn đảo kia, có 3 tên luôn để ý đến 5 người, chúng giả làm phục vụ đem rượu đến cho họ uống. Có lẽ do mùi vị hỗn hợp nên không ai nhận ra rằng rượu đã bị bỏ thuốc. Năm người họ sau khi uống li rượu liền thấy cơ thể mệt dần, chân tay bỗng dưng mềm nhũn, nhân lúc đó ba tên kia gọi đồng bọn đến bắt năm người họ đi. Họ phản kháng nhưng sức lực yếu ớt không là gì đối với bọn chúng. Thẩm Yên Nhi ở trên tàu gọi cho An Trình Phong nhưng không thất bắt máy, y biết chắc là đã xảy ra chuyện. Y bước đến tra hỏi tên kia:
“Bạn tao đang ở đâu?”
Thấy tên kia không nói, y rạch một nhát dao vào mặt hắn bắt hắn nói, hắn vẫn một lòng trung thành với chủ nhân không nói ra. Y rạch thêm nhiều nhát nhưng hắn vẫn im lặng, y biết không thể tra hỏi thêm được gì ở tên này liền cho tàu quay trở lại khách sạn rồi tìm chỗ nhốt hắn vào.
Diệp Phong An nhận được cuộc điện thoại, tên phía bên đầu dây bên kia nói:
“Tình nhân của mày cùng đám bạn của nó đang ở chỗ tao, muốn chúng nó an toàn thì đến đây”
Anh biết chắc là kẻ nào làm, không ngờ hắn lại vì trả thù anh mà đụng đến y. Anh lập tức gọi điện cho trợ lí sắp xếp một chuyến bay đến ngay đảo Fijji, trên đường đi ra sân bay, anh gọi cho y, thấy y bắt máy, anh nói luôn:
“Em vẫn an toàn chứ?”
Thẩm Yên Nhi: “Em vẫn ổn nhưng bạn em thì bị bắt đi rồi”
“Bạn em sẽ an toàn thôi, không cần lo lắng, đợi anh, anh sẽ đến luôn”
Sau đó, Diệp An gọi điện cho đàn em của mình:
“Bảo vệ người của tôi, là Băng Mạc làm”
“Vâng lão đại”
Băng Mạc là kẻ thù của Diệp Phong An, nói đúng ra hắn là ghen tị với anh, lúc nào anh cũng hơn hắn, ngoài chức vụ là tổng tài ra Diệp An còn là một ông trùm khét tiếng trong giới giang hồ. Băng Mạc luôn muốn thâu tóm địa bàn của anh, hắn sử dụng mọi thủ đoạn nhưng đều không thành, khi nghe tin đồn thổi y và anh đang yêu nhau, hắn quyết định theo dõi y đến tận đảo Fijji và thực hiện kế hoạch bắt y uy hiếp Diệp An giao lại địa bàn cho mình.
Năm người bạn của y sau khi bị bắt liền bị nhốt vào một cái lồng sắt:
“Hất nước cho chúng nó tỉnh”
Họ dần dần mở mắt ra, một đám người đưa họ đến quỳ trước mặt một người phụ nữ
"Không ngờ mấy vị đây có ngày phải quỳ dưới chân tôi "
Họ ngẩng mặt lên nhìn, là Mãng Hoa:
“Sao cô lại ở đây?” An Trình Phong hỏi
“Tôi đây giờ đã có chỗ dựa, mấy người các ngươi đằng nào cũng trở thành thức ăn cho hổ thôi. Còn Thẩm Minh Thiên, anh ta chắc đã bị bắt rồi”
“Tiện nhân” Lan Hồng Dương mắng
Ả ta đi lại nói: “Sắp chết rồi còn già mồm”, vừa nói vừa dơ chân lên nhét mũi giày vào miệng cô.
Thấy vậy, mấy người họ hét lên: “Đừng có làm bừa”
Mãng Hoa: “Làm bừa? Tao có nên xem xét đem Lan tiểu thư đây về làm người hầu rửa chân không?”
Lúc này, Bạch Mạc bước vào:
“Em yêu, em còn thiếu người hầu sao? Bọn này không đáng quan tâm, cái chúng ta cần là tên họ Thẩm kia”
An Trình Phong: “Thả bọn tao ra”
“Được, cởi trói cho bọn nó”
Sau khi cởi trói cho họ, hắn thả hổ vào:
“Đi thôi, chúng nó chết chắc rồi”
Vốn dĩ Lam Mĩ Hạnh có thể thuần hóa được con hổ nhưng nó đã bị nỏ thuốc, cô cảnh báo:
“Con hổ không bình thường”
Họ liền trèo lên trên nóc lồng sắt, An Trình Phong lấy ra một lọ thuốc xịt vào mồm con hổ khi nó đang há mồm ra khiến cho nó trở lại bình thường, đồng thời cũng chìm vào giấc ngủ. Xác định an toàn, họ trèo xuống, dùng thuốc An Trình Phong chế tạo làm mòn gỉ lồng sắt, quá trình này diễn ra rất lâu nên phải mất một thời gian họ mới trốn ra ngoài được. Họ bị bắt đến một hòn đảo khác rất xa nơi khách sạn nên phải đi đến lúc trời sáng mới đến được nơi có người dân ở và mượn điện thoại gọi cho Thẩm Yên Nhi.