Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
14.
Một tuần kế tiếp, Tần Miện bận bịu một cách điên cuồng.
Thi thoảng chúng tôi mới có thời gian gọi video trò chuyện về cả một ngày.
Nhưng mà, tôi rất vui vẻ.
Có một người đàn ông vì tôi mà gây dựng sự nghiệp, coi có đẹp trai không cơ chứ.
Buổi tối theo thường lệ, tôi tẩy trang rồi gọi video qua cho anh.
"Vẫn còn ở công ty?" Vành mắt đen nặng trĩu như muốn rớt ra ngoài, tôi nhìn mà có chút đau lòng.
"Ừ. Mới vừa xong việc." Anh vuốt tóc, kết quả... tóc dựng đứng.
Trong nháy mắt tôi chợt cảm thấy người đàn ông này thật đáng yêu, thật là nhớ Rua.
Vì vậy, tôi cố ý hạ giọng: "Tối nay tới không, cục cưng~ "
Anh sặc nước miếng, cười ra tiếng không biết phải làm sao, "Thấm, đừng trêu chọc anh."
"Làm sao vậy?" Tôi vô tội chớp mắt, vuốt lại mái tóc bù xù trên đầu, thở dài, "Ây da, già rồi, trang điểm nhẹ cũng không nhịn được."
Vừa nói vừa làm bộ đứng dậy, âm mưu muốn khoe bộ váy hai dây nhỏ nhắn.
Không biết chủ nhân chiếc váy này còn muốn trêu ghẹo nữa không.
Chỉ biết là màn hình đối diện khẽ rung lên, anh hoàn toàn từ bỏ chống cự, "Nhìn xem, đến điện thoại còn cầm không chắc."
Tôi cười lớn.
"Nhìn em rất đẹp sau khi tẩy trang." Anh thản nhiên khen một câu.
"Thì thế nào?" Tôi nhướng mày nhìn anh.
"Có thể kéo váy xuống thấp hơn một chút không?"
"Đồ lưu manh." Tôi cười lớn tiếng hơn.
Nhưng tôi càng ngày càng thích, phải làm sao bây giờ.