Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tất cả quay qua nhìn.
Người tới là một lão nhân, đầu tóc rối mù che gần hết mặt, vác một cây gậy cong queo, phía đuôi gây treo một cái túi vải, nhìn rất hài hước. Dáng dấp tuy loạn xạ nhưng không rách rưới bẩn thỉu, miệng vẫn đang nhai nhồm nhoàm.
"Thuấn di?" Lăng Phong há hốc mồm.
Lão nhân kia không biết đi như thế nào chỉ trong nháy mắt từ trong góc đã ra giữa sân đứng. Lăng Phong muốn dụi mắt nhưng không đưa tay lên được.
Hà Mạch Dũng không dám đưa mắt dò xét lão ta, một đòn đánh bay kiếm cộng thêm câu nói của lão khiến gã thực sự sợ hãi.
- Ra mắt tiền bối, vừa rồi không biết vãn bối làm sai chuyện gì?
- Đang ăn gà có đứa phá rối, mất hứng. - Lão nhân liếc nói.
- Tiền bối, sư huynh chỉ là ...
Diễm Tuyết Cơ vừa định nói gì đó thì đứng cứng lại.
"Điểm huyệt?" Lăng Phong một lần nữa ngơ ngác.
Lần này Lăng Phong nhìn được, lão nhân kia phi ra hai cái xương gà lên người Diễm Tuyết Cơ và Hà Mạch Dũng, làm cả hai đứng yên không thể nhúc nhích.
Đối với người hiện đại như Lăng Phong, điểm huyệt không quá khó tin như thuấn di.
Điểm huyệt, muốn khiến người khác đứng yên, ngoài việc biết huyệt vị chính xác, phải điều khiển lực đạo tinh thuần. Đặc biệt nếu đối thủ có võ công càng cao, vậy phải có bí pháp kèm theo, không phải cứ muốn điểm là người ta đứng yên ngay được. Thế mà lão nhân này cứ làm như không, buồn buồn vứt xương gà vô tình trúng huyệt của người ta vậy.
Quả thật không thể tiếp nhận ngay được. Trước kia xem phim ảnh nhiều, Lăng Phong luôn nghĩ mấy trò này do kỹ xảo vẽ vời cho hoành tráng thôi. Qua đêm nay Lăng Phong mới biết trời cao đất rộng là gì.
Lăng Phong quên béng mất, cái khả năng "thần thức" của hắn đáng ra cũng chỉ có trong phim.
Lão nhân không biết từ lúc nào đã lại gần, cúi xuống xoa xoa vài cái vào ngực Lăng Phong, hắn chỉ thấy như có cái bàn là là qua là lại trên ngực.
- Tiểu huynh đệ, thần thức ngươi dùng và của cô bé kia hay đấy, chốc nữa về nhớ nghiên cứu với nhau. Hôhô.
- Đa tạ ... tiền bối. - Lăng Phong khó khăn đáp.
- Bộ pháp ngươi dùng cũng rất thú vị, có thời gian ta sẽ hỏi chuyện.
Sau đó lão bước tới, vác Hà Mạch Dũng lên vai, cảnh tượng rất quái dị. Thân thể Hà Mạch Dũng không hề nhỏ bé, thậm chí còn to như con trâu mộng, thế mà lão kia cứ nâng như bịch bông, thậm chí bước đi nháy một cái đã cách cả chục bước.
"Rõ ràng là thuấn di". Lăng Phong lẩm bẩm. Hắn cũng cảm giác đỡ đau ngực hơn, quả thật kỳ diệu.
Lăng Phong còn chưa kịp hỏi tiếp điều gì thì lão nhân đã biến mất.
- Mặc lão, lão không sao chứ?
- Không sao, người kia thật kinh khủng.
- Kinh khủng?
- Đúng vậy, chiến ý của hắn cao hơn ta rất nhiều.
- Chiến ý?
Nhìn thấy tình hình Lăng Phong còn vết máu trên miệng, Mặc lão cũng không muốn dông dài ở chỗ này.
- Trờ về lão sẽ giải thích cho công tử sau.
- Được.
Lăng Phong cùng Mặc lão khó khăn đứng dậy, định bước đi thì sực nhớ ...
Còn có vụ hẹn hò, đặc biệt là cái ngân phiếu. Dù sao, không có cái gì giấy tờ nợ làm chứng, nay mai cũng khó đi đòi tiền.
Nghĩ là làm, hắn liền quay lại, nhìn nhìn Diễm Tuyết Cơ.
- Mỹ nữ, tình hình này có hẹn hò hay không đây?
Diễm Tuyết Cơ bất động.
- A, quên mất, cô đang bị điểm huyệt.
Bỗng một ý nghĩ tà ác trong đầu Lăng Phong bốc lên.
Hắn liền đưa tay, không kìm được vuốt má nàng ta.
Hai mắt Tuyết Cơ lập tức phun hỏa.
- Đừng có cử động, mất công ta chạm phải chỗ không nên chạm đó.
Làn da trắng mịn đàn hồi, quả thật là cực phẩm trong cực phẩm. Không nghĩ đến nữ nhân cổ đại lại có làn da tốt như vậy.
Xuyên không một thời gian, cũng là lần đầu được chạm vào nữ nhân như vậy, bàn tay Lăng Phong liền theo phản xạ tự nhiên ... đã đi xuống đến cổ.
“Ưu”
Nhận thấy ánh mắt giết người của Tuyết Cơ, Lăng Phong liền rút tay ra, ức hiếp nữ nhân làm quá không phải tác phong của hắn. Nhưng vẫn nói :
- Làm sao đây? Nàng bất động như vậy, căn bản là không thể hẹn hò với ta. Chẳng qua, ta cũng không thể về không nha. Hay là cảm phiền nàng theo ta về làm con tin một thời gian, ngày mai sư huynh nàng chồng đủ tiền thì sẽ thả nàng ra.
Mặc lão nghe câu này liền nhắc Lăng Phong :
- Công tử, nàng ta không đơn giản.
Diễm Tuyết Cơ vẫn đang nhìn Lăng Phong chằm chằm, cả người cố dãy dụa.
- Ý, còn thách thức ta.
Nói rồi bế Diễm Tuyết Cơ lên, chỉnh hai tay nàng ta ôm cổ, cứ thế nghênh ngang đi. Mặc lão chỉ thở dài.
- À, quên nói cho nàng biết. Hẹn hò, chính là đầu tiên tâm sự, rồi nắm tay, sau đó là ôm hôn đó.
“Ưuư”
- Lại quên, vừa rồi lão nhân kia nói thần thức của ta và nàng nên tìm hiểu một chút đấy. Xem ra hai ta kiểu gì cũng phải tìm một chỗ tâm sự.
"Ưưm"
- Đồng ý? Tốt.
"Ư..."
Một cặp hai người, một nói một hậm hực cứ thế đi ra cuối phố.
Hiện tại Lăng Phong đang bị thương, mặc dù lão nhân kia đã xoa gì đó cho hắn, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tốt hẳn. Kể ra như thế còn đỡ, Lăng Phong vẫn chấp nhận được. Chứ nếu bị một chưởng gãy hết xương mà lão già kia xoa có hai cái đã trở về như cũ đảm bảo Lăng Phong sẽ ngất chỗ này vì không tin nổi.
Lăng Phong quyết định đem Diễm Tuyết Cơ về khách điếm gần đó. Hắn đang nghĩ sẽ bắt nàng ta điểm chỉ vào một cái giấy nợ chẳng hạn.
...
Lát sau, một con hẻm nhỏ kinh thành.
Ban đêm cổ đại khá yên tĩnh, thanh lâu thì vẫn sáng đèn, nhưng khách điếm thì thường đóng cửa sớm. Thời đại này hiếm có chuyện các cặp đôi thuê nhà nghỉ gì đó tấp nập qua đêm, đều là tận dụng bụi cỏ mà dã chiến.
Một tên tiểu nhị đang gật gà gật gù.
- Này, tỉnh, thuê phòng.
- Oáp, có ngay có ngay.
Gã mở mắt ra nhìn thấy khách đến thì không khỏi thấy kỳ lạ.
Chỉ thấy một thanh niên bế một cô nương đẹp như tiên trong lòng, có lẽ sắp phải bàn chuyện "quan trọng". Nhìn xem, làn da nàng kia còn đỏ hồng, chắc cũng đã thèm muốn lắm. Chỉ có điều đi thêm lão già bên cạnh làm gì? Nhất phượng song long? Hay là bắt cóc hiếp dâm?
- Nhìn cái gì? Có phòng không?
- Ấy có có. Không biết đại gia cần một hay hai phòng?
- Hai.
Tiểu nhị rốt cục cũng làm ở đây nhiều năm, biết vài chuyện cứ nhắm mắt cho qua đi. Mặc kệ bắt cóc với chả song long, liền nhanh tay nhận bạc chỉ phòng.
...
Lại một lát sau.
- Cô việc gì phải nhìn ta như vậy? Xem ta ăn nguyên một chưởng đến giờ vẫn còn đau, xem cô, chả bị thương chỗ nào, còn được người bế.
Lăng Phong tiếp tục lầm bầm :
- Nói cho cùng, ta còn chưa nhận tiền đâu đấy. Xôi hỏng bỏng không.
Diễm Tuyết Cơ bây giờ cũng chả buồn kêu nữa.
Nàng bị sắp đặt ngồi trên ghế, cả người vẫn bất động.
Đoạn trò chuyện tiếp theo của Mặc lão còn khiến nàng suýt nữa ngất xỉu.
- Công tử, đây là Nhuyễn Cân tán, uống vào sẽ khiến cơ thể không phát lực được, mỗi lần uống chừng này hiệu quả vài canh giờ. Nếu cần thiết thi dùng.
- Dùng hết một lần thì sao? - Lăng Phong thiên chân vô tà hỏi.
- Không nên, như vậy sẽ ảnh hưởng đến thân thể.
Diễm Tuyết Cơ nghe vậy liền cố gật đầu theo. Nàng không ngờ lão già này có cả Nguyễn Cân tán, nên biết loại thuốc này xuất xứ từ Tây Vực, tuyệt đối không bán ngoài đường mà mua được.
Chẳng ngờ bị Lăng Phong nói một câu :
- Nàng ta là cao thủ, chắc không sao đâu.
"Trời." Diễm Tuyết Cơ ngất, còn gì là thân thể hoa ngọc.
Mặc lão rất không an tâm với Diễm Tuyết Cơ, nàng ta có võ công. Mặc dù từ đầu chưa thể hiện lần nào, nhưng lão là người đánh nhau một lúc với Hà Mạch Dũng, lão biết cân lượng tên kia ra sao. Vì vậy có thể đoán cô gái này tuyệt đối không đơn giản.
Lăng Phong cứng đầu cứng cổ đưa cô ta về đây, nhìn tư thế của cô gái này, một khi tỉnh lại, mà khôngg có lão ở cạnh, chỉ e Lăng Phong sẽ ăn đủ.
- Nếu công tử mệt mỏi cứ nghỉ trước.
- Được.
Mặc lão ở lại canh chừng, Lăng Phong liền chợp mắt một lúc.
Lúc Lăng Phong tỉnh lại thì tinh thần đã cảm thấy khá tốt. Chuyện vừa rồi Lăng Phong xôi hỏng bỏng không, tiền không gái không lại còn bị thương, vì thế mới quyết tâm đưa Diễm Tuyết Cơ về theo.
Nhìn Mặc lão tinh thần căng lên trông chừng Diễm Tuyết Cơ, Lăng Phong không khỏi thấy phiền toái thay lão, liền bảo lão đi nghỉ.
Mặc lão liền nghe theo.
Diễm Tuyết Cơ có lẽ đã mỏi mệt, cũng đã nghiêng cổ về một bên ngủ. Lăng Phong nhìn mỹ nhân ngủ ngồi, ngả người ra sau, cả bộ ngực ưỡn ra trước, cảnh tượng này thật rõ ràng là giết người không dao nha.
Chẳng qua, để cô nương nhà người ta ngủ ngồi như vậy, rất không phúc hậu. Hắn liền bế nàng lên giường cho thoải mái ...
Khụ! Có trời làm chứng, Phong ca hoàn toàn đang có ý tốt.
Chỉ là, được một lúc, ý tốt bị ý xấu thay thế.
Nói sao, bình thường Phong ca lạ một cái sắc lang, không có cơ hội còn muốn chiếm tiện nghi, nói gì là có cơ hội trước mắt. Không làm chút gì đó kỷ niệm lần hẹn hò đầu tiên với nàng ta, về sau sẽ rất nuối tiếc.