Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Có 4 vạn lượng bạc trong tay, Lăng Phong tâm tư loạn chuyển.
Làm gì với nó đây?
Mua xe làm đại gia đi tán gái đẹp?
Hình như 4 vạn không đủ. Mà Lăng Phong cũng không có kiểu suy nghĩ “ngắn” như vậy.
Đầu tư chứng khoán?
Không đúng, hiện tại cũng không có đồ chơi này.
Hay là lại đến đổ phường đánh về thêm 10 lần?
Không nên đi, đánh 1 lần liền dẫn tới ba bốn kẻ thần bí để mắt, may có lão nhân nọ ra tay bằng không đã chết phơi thây. Vận may cũng không nhiều như vậy.
Lăng Phong ngồi ở cửa. Đây là gian phòng nhỏ mà Lăng Vân sắp xếp cho Lâm thị.
Chỉ là, Lăng Phong vẫn luôn muốn thoát ly Lăng gia. Hắn có thể làm công tiếp cho cửa tiệm Lăng gia, nhưng không muốn ở trong Lăng gia với danh phận hạ nhân mãi, hắn muốn có nhà riêng, thậm chí muốn rũ bỏ hết liên quan với Lăng gia. Cầm được 4 vạn, cái ý nghĩ này càng đậm.
- Mẹ, con dự định mua một căn tiểu viện, đưa mẹ về đó sống. Chúng ta không cần sống ở đây nữa.
Lâm thị may vá gì đó, ôn nhu nói :
- Mua một căn tiểu viện? Con kiếm đâu ra tiền mua tiểu viện?
- À, dạo gần đây con giúp Đại tiểu thư buôn bán, cũng tích góp được một ít.
- Phong, đều là người của Lăng gia, thấy con và đại tiểu thư có thể cùng làm, mẹ rất vui. Mẹ thì ở đâu cũng được cả. Chỉ là, ở đây có mấy đại thẩm trò chuyện, cũng có thể làm chút việc vặt. Mẹ quen rồi.
- Nhưng mà ...
Lâm thị cười nói :
- Tiền kiếm được, cứ để đó mà cưới vợ sinh con.
- A, việc này ... Khụ, để con tính tính.
- Khục khục ...
Bỗng Lâm thị ho nhẹ.
- Mẹ, không sao chứ?
- Không sao, tuổi già thôi ...
...
Mấy hôm trước suýt bị đập tiệm một lần, Mặc lão và Lăng Phong liền bàn nhau tuyển thêm thiếu niên. Cho chúng luyện tập ít công phu, làm thành đội bảo vệ.
Đối tượng thu nhận chủ yếu là trẻ nghèo, thậm chí ăn mày cũng có thể vào. Lăng Phong từng sống kiếp nghèo, hắn biết những đứa trẻ này khổ thế nào.
Lăng Phong lúc chọn chủ yếu dựa vào tính tình và quyết tâm, còn khả năng sức lực xếp ra sau. Đám trẻ bơ vơ này toàn đứa ăn không đủ no, làm gì có đứa nào khỏe mạnh cường tráng. Mấy đứa khỏe mạnh láu cá đều đã gia nhập đám đại ca ăn hiếp lẫn nhau cả, Lăng Phong không thích những đứa như vậy.
Mặc dù bản thân Lăng Phong là một loại láu cá điển hình nhất, nhưng hắn không thích dưới mình có kẻ giống mình. Không ai hiểu mình bằng chính bản thân, hắn biết những đứa khôn vặt như vậy rất khó quản, làm bạn như tên Quyền thì còn được, làm bộ hạ thì không xong.
Lăng Phong cũng nói rõ với Lăng Vân. Những đứa này sẽ không phải là gia đinh Lăng gia, mà là Lăng gia thuê, chủ thuê chính là Lăng Phong. Tiền huấn luyện ăn uống thuê phòng, đều sẽ do Lăng Phong hắn chi trả, sau đó lại lấy tiền lương của chúng bù vào.
Lăng Vân lập tức đồng ý. Nàng cũng rất đau đầu chuyện này. Nàng tuy giỏi kinh doanh, nhưng mấy chuyện giang hồ bảo kê này thì một điểm cũng không thông. Thuê người lạ chi bằng để Lăng Phong làm. Nàng chỉ không hiểu Lăng Phong kiếm đâu ra tiền mà lo cho đám trẻ này.
Chọn ra được một nhóm thiếu niên, Lăng Phong nhìn đứa trầm tĩnh nhất hỏi :
- Tiểu huynh đệ, tên gì?
- Không có.
- Vậy thích tên gì?
- Đệ không biết, nhưng thích họ Triệu.
Triệu là họ của Hoàng tộc Nam Tống, đám trẻ thích theo họ này cũng dễ hiểu.
- Vậy đi, đặt cho đệ cái tên, Triệu Tử Long. Thích không?
- Thích.
Lăng Phong vỗ vai nói :
- Tốt. Từ nay cố gắng luyện tập, ăn ngủ không phải lo, nhưng phải tuân thủ quy định ta đặt ra, không được lộn xộn như trước.
- Đệ biết rồi.
"Haha, Triệu Tử Long bây giờ làm tiểu đệ của ta cơ đấy." Lăng Phong cười nghĩ.
Một đứa khác bỗng ngước đầu, đứa này khá trắng trẻo :
- Đại ca, đệ cũng muốn đặt tên.
- Cũng muốn họ Triệu à?
- Không, đệ muốn họ lớn hơn họ Triệu.
- Haha. Lớn hơn họ Triệu cơ đấy.
Lăng Phong cười xòa. Câu này chứng tỏ thằng bé này tính khí trẻ con, thích ganh đua.
- Lớn hơn ta không biết, nhưng trước thì ta lại biết. Họ Chu thế nào?
Tên nhóc kia vội cười toe :
- Được. Đệ lấy họ Chu.
Chu là họ của hoàng tộc triều Minh. Ở thế giới này, triều Minh bị diệt quốc hơn 300 năm trước, triều Tống lên thay thế. Minh trước triều Tống, coi như họ Chu xếp trước họ Triệu.
- Vậy đi. Chu Công Cẩn nhé.
- Cám ơn đại ca.
"Haha, Triệu Tử Long, Chu Công Cẩn, xin lỗi hai vị thần tượng, bây giờ các ngài đều dưới trướng bản công tử hết." Lăng Phong đắc ý nghĩ.
Thu nhận một nhóm xong, bản thân Lăng Phong cũng cùng luyện với chúng, sư phụ là Mặc lão, địa điểm là sân trong Lăng phủ.
Từ sau lần được lão đùi gà dạy cho bộ pháp mới, Lăng Phong liền quên giờ giấc. Mỗi tối không ngủ sớm được đều luyện. Mặc lão thấy Lăng Phong ít luyện Đọat Hồn quyết mình đưa, cũng không phật lòng. Chỉ cần công tử thực sự chú tâm, lão sẽ không ý kiến.
Cả đám chỉ có Quyền là nhàn nhất. Thằng nhãi này căn bản chấp hành đúng giờ giấc hợp đồng đã ký, không hề có ý định tăng ca hay tích cực đóng góp cho công ty gì. Sáng dậy muộn nhất xóm, giờ ăn đến sớm nhất, hết giờ làm nghỉ đầu tiên, quả thật tấm gương đáng học hỏi.
...
Ngày khai trương cuối cùng đã tới.
Mãi đến hôm nay, Lăng Phong mới hiểu ra vì cái gì Vân tỷ lại tức giận với bảng hiệu “Phong Vân”.
Phong Vân, chính là Lăng Phong và Lăng Vân ghép lại nha.
Gian kế cứ thế mà thành, Lăng Phong không khỏi thấy phục bản thân.
Lăng Phong vừa đến tiệm thì nhìn thấy Lăng Vân đã tất bật ở đó.
Vân tỷ hôm nay mặc một kiện váy màu phấn hồng bó sát người, bên hông thắt tơ vàng hình con bướm, đây chính là kiểu Lăng Phong vẽ ra. Vân tỷ mặc cũng có ý tứ giới thiệu hàng hóa.
Nàng đứng đó, da thịt nõn nà, tóc mai buông xuống, thân thể thon dài, yêu yêu diễm diễm. Một đôi mắt ngập nước trong veo đang nhìn quanh, miệng anh đào đang chúm chím phân phó hạ nhân, thật là đẹp đến câu hồn đoạt phách.
Chỉ tiếc một chuyện, có lẽ gần đây lo nghĩ nhiều, khuôn mặt nàng hơi tiều tụy.
Lăng Phong không khỏi ngẩn ra một lúc.
Vẫn biết Vân tỷ rất xinh đẹp, cái này nói đã rất nhiều lần, nhưng Lăng Phong cảm thấy có nói bao lần cũng không đủ. Chẳng qua, bình thường nàng ăn mặc đơn sơ. Buôn bán tơ lụa cho khách, bà chủ mà quá xinh đẹp cũng không tốt. Hôm nay đột nhiên trang điểm tỉ mỉ, Lăng Phong căn bản không thể kháng cự.
Lăng Vân bận rộn phân phó môt lúc, cảm giác có ai đó nhìn mình, không khỏi nhìn lại.
- Ngươi ... đứng đó nhìn cái gì?
Lăng Phong ánh mắt ngưỡng mộ, nói như đang mơ :
- Vân tỷ, tỷ thật ... xinh đẹp.
- Ngươi ... nói lung tung cái gì đó. Mau đi tiếp khách cho ta!
- À, được!
Lăng Phong ho khan, trấn tĩnh bản thân.
Vừa rồi mơ màng, suýt chút thì hắn bật thốt ra hắn thích tỷ ấy.
M* nó, đúng là qúa nguy hiểm. Vừa rồi nghĩ đi đâu vậy, người ta là tỷ tỷ của mình nha. Nghĩ tầm bậy truyện sẽ bị cấm xuất bản đó.
Xem ra phải nhanh chóng kiếm người yêu, bằng không sẽ bị Vân tỷ làm cho tẩu hỏa nhập ma mất.
Cũng thật tiện nghi thằng nào cưới được Vân tỷ. Nhất là thằng nhãi Từ Nguyên kia, căn bản là không xứng.
...
Lát sau, thấy một đoàn thiếu nữ xinh tươi đi vào, Lăng Phong lại bản sắc cũ. Hai mắt sáng lên, hoa chân múa tay muốn lại gần :
- Úi, mỹ nữ ở đâu ra mà nhiều thế này?
Lăng Vân liền lạnh giọng :
- Đi đâu đấy? Đừng có làm loạn. Bọn họ là cô nương Thất Tú phường ta mời đến, cũng rất tốn tiền đó.
- Ca phường?
- Chẳng phải ngươi cần quảng cáo sao? Ta nghĩ đến, phu nhân tiểu thư nhu cầu mua sắm tuy nhiều, nhưng vẫn không nhiều bằng các ca nương này. Bọn họ hàng ngày đều lên đài biễu diễn, cần phải làm đẹp liên tục, tiền cũng không ít ...
- Không hổ là Vân tỷ, diệu nha!
Khó trách nàng ấy có thể nắm giữ kinh doanh của Lăng gia.
- Hừm, không cần ngươi nói linh tinh.
- Có điều, vẫn không đẹp bằng một góc Vân tỷ của ta.
- Ai ... cái gì ... của ngươi?
Lăng Phong đột nhiên nhớ ra gì đó, nhíu mày nghĩ nghĩ :
- À, khoan đã, tỷ nói Thất Tú phường nào?
Đêm trước tên cận vệ kia cũng nhắc tới Thất Tú phường. Chính là tối nay sẽ hẹn Lăng Phong ở đó. Mấy hôm bận rộn, lại không để tâm, quên béng đi mất.
Tên Quyền chen vào nói :
- Còn Thất Tú phường nào? Nổi tiếng kinh thành chỉ có một cái thôi.
Thất Tú phường tương tự với Hoa Tú và Thu Cung phường ở Tô Châu trước kia.
Nhắc đến Thất Tú phường, người ta sẽ nghĩ đến Thất Tú các trước.
Các này có thể coi như đầu não của phường, là nơi tập trung rất nhiều người đẹp, chủ yếu lên đài múa ca, phục vụ tầng lớp văn nhân quan có danh vọng, nhưng tuyệt đối không phục vụ nhu cầu kia. À thực ra quảng cáo là thế còn thực chất thế nào cũng không chắc được.
Nói chung, Thất Tú các họat động giống như thuyền hoa Tô Châu. Điểm khác là không ở giữa sông, quy mô cũng lớn hơn. Đại quan, đại tướng quân, thiếu gia công tử, đều coi Thất Tú các là nơi tiếp khách, thể hiện đẳng cấp của mình. Dân thường, kể cả giàu sụ cũng chưa chắc vào được.
Nhìn Lăng Phong ra vẻ suy nghĩ, Lăng Vân đề phòng hỏi :
- Ngươi lại suy nghĩ xấu xa với nữ nhân người ta sao?
- Vân tỷ, dù gì cũng là người mình nha. Tỷ xem nhân cách ta tốt như vậy, làm sao làm được điều gì xấu xa với mỹ nữ chứ.
- Hừ. Cái nhân cách của ngươi mà tốt? Mấy cô nương đó cũng chỉ là học việc ở Thất Tú các mà thôi, nhưng ta đã phải tốn rất nhiều bạc mới mời được đấy, lại còn đủ thứ quy tắc đi kèm.
Lăng Vân lộ vẻ tiếc tiền.
Lăng Phong thì vẫn nhìn theo mông các em, mắt không rời ra được.
- Không sao không sao, rất đáng tiền.
Lăng Vân nghe không nổi nữa, bỏ vào trong.
Lần khai trương này có thể nói Lăng Phong đã làm hết sức mình, cái gì hay ho mới lạ kiếp trước đều áp dụng vào.
Trước cổng treo đủ loại bảng quảng cáo, cái gì mẫu mã mới, khuyến mãi mở hàng đều có, đặc biệt lúc nào cũng kèm hình biểu tượng của Phong Vân tơ lụa thật to gây ấn tượng. Sau đó là một dàn mỹ nữ như PG hiện đại, mặc đồ mẫu mã mới đứng chào hàng. Vào bên trong, lại có mỹ nữ tận tình đi theo, giới thiệu đồ mới, hướng dẫn thử đồ. Mỗi lần mua đồ lại không thiếu tặng phẩm giấy tờ đi kèm, nói rằng sắp tới sẽ có đồ mới ra, hẹn quý khách quay lại này nọ.
Mặc lão cũng được mời tới làm trị an. Thời nào cũng vậy, không thể tránh có kẻ quấy rối, đặc biệt là tiệm mới như Phong Vân tơ lụa, tiểu phẩm đòi phí bảo kê này nọ kiểu gì cũng sẽ xuất hiện. Lăng Phong trước đây là lăn lộn trong giới làm thuê, hắn hiểu kinh thành này có bao nhiêu thể loại như vậy tồn tại.
Tất nhiên, qua lại với các vị chưởng quản trị an phường xã cũng không thiếu. Lăng Phong cũng phải tốn không ít tiền, mong các vị ấy chiếu cố cho. Thậm chí hôm qua hắn phải lật đật chạy đi Kim Ngô vệ tuần thành, đút lót gần mấy cửa mới gặp được quan Tổng kỳ chỗ đó, vừa cúng tiền vừa tặng đồ. Lão già kia tiền thì nhận rất nhanh, nhưng đồ thì từ chối liên tục. Báo hại Lăng Phong phải nói nhỏ với lão, đây là hàng độc quyền, thiên hạ duy nhất, cổ áo rất rộng, Tổng kỳ phu nhân mặc vào đảm bảo mới lạ, kể cả thọc tay vào cũng dễ dàng, có thể mới khiến lão này gật gù chạy ngay về muốn thử.
Lý Minh Nguyệt không hổ là tài nữ kinh thành, con gái của Tư nghiệp Quốc Tử giám, quen biết thực rộng, tiểu thư phu nhân tới rất nhiều.
Mọi chuyện đều suôn sẻ, chỉ trừ ...
- Chưởng quầy đâu? Khai trương không xin phép sao?
"Rồi, cuối cùng đã đến."