Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi - Zhihu
  3. Chương 14
Trước /178 Sau

Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi - Zhihu

Chương 14

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Cũng không phải không có cư dân bình thường muốn tự cứu mình, nhưng trước mắt nước chảy xiết, cùng với nước đọng đục ngầu, cho dù kiện tướng bơi lội cũng rất khó bơi tới nơi tránh nạn của chính phủ, thậm chí còn có thể bởi vì uống vào nước bẩn dẫn đến viêm dạ dày cấp tính, góp mạng của mình vào.

Đúng lúc này, trong nhóm wechat đột nhiên lộ ra một tin nhắn.

- Trong nhà hết hàng, ai có thể bán gì cho tôi không, tôi nguyện ý ra giá cao mua, điều kiện tiên quyết là thực phẩm chín, tôi không biết nấu cơm [cười khổ] - chủ sở hữu 802.

Chính là người buổi sáng tự giễu mình không có thức ăn bên ngoài sẽ chết, xem ra anh ta thật sự không có thói quen trữ hàng.

Có người thứ nhất, không ít chủ nhà không trữ hàng cũng bắt đầu bỏ tiền ra mua theo.

Nhưng người bỏ tiền ra mua nhiều, người nguyện ý bán lương thực lại không có, ai biết mưa lúc nào ngừng, cứu viện lúc nào đến.

Ngay khi Tống Đại cho rằng nhóm chủ nhà sẽ lâm vào trầm mặc, một tin nhắn đột nhiên b.ắ.n ra.

- Đều là hàng xóm, nói gì mà mua hay không, chỗ tôi có, nhà ai không có đồ ăn có thể đến chỗ tôi lấy, tặng không cần hoàn lại - - chủ nhà 2801.

2801. 280111

Tống Đại khiếp sợ ngẩng đầu, đó không phải là nhà đối diện nhà cô sao?

Nguy rồi, lần này tất cả những người không tích trữ lương thực đều sẽ biết tâng 28 có một địa chủ.

Một khi lương thực nhà địa chủ bị ăn xong, làm nhà đối diện địa chủ, sẽ bị theo dõi trước tiên.

*

2801

Cố Dực nôn nóng nắm tóc, nhìn ông lão tinh thân sáng láng trước mặt: "Ba, không phải con đã nói với ba rồi sao, lúc này đừng làm anh hùng?"

Cố Chí Cao ngồi ở trên sô pha nói: "Thế này sao có thể gọi là làm anh hùng, nhớ lúc trước thôn chúng ta náo loạn lũ lụt, hương thân đều làm như vậy giúp đỡ lẫn nhau. Lúc ấy con mới vừa sinh ra, mẹ con xảy ra chuyện ngoài ý muốn đi, sữa bột trong nhà đều đã bị ngâm trong lũ không thể uống, nếu không phải cô dâu hàng xóm Trương gia cũng sinh con, cho con một ngụm sữa, hiện tại thân thể con có thể cường tráng, còn thi đậu thể dục đại học như vậy?"

Cố Dực trâm mặc không nói lời nào, thiếu niên trắng nõn nhẹ nhàng khoan khoái hơn hai mươi tuổi, lông mày rậm nhíu chặt, áo ngắn tay màu trắng vô cùng đơn giản, lộ ra đường cong cơ hai đầu cánh tay cường tráng, ánh đèn chiếu lên mái tóc đen nhỏ nhắn trước trán anh ta, đường nét khuôn mặt tuấn lãng lưu loát.

Cố Chí Cao tiếp tục nói: "Hơn nữa, nếu nhà chúng ta hiện tại không có lương thực, hai ba con sắp c.h.ế.t đói rồi, có phải con cũng hy vọng người khác ra tay cứu con một phen không? Cố Dực, chúng ta làm người không thể quá lạnh lùng."

Cố Dực mím môi nói: "Con không có ý đó, nếu là mưa to bình thường, đương nhiên con ủng hộ ba, chỉ là ba nhìn tình huống bên ngoài xem, con luôn cảm thấy lần này không giống trước kia.

"Có gì không giống, Ba cũng không tin quốc gia còn có thể mặc kệ chúng ta. Chỉ là bọn họ hiện tại đi cứu khu vực nghiêm trọng hơn, tình huống chỗ chúng ta không nghiêm trọng, đều là hàng xóm, có thể kéo một phen thì là kéo một phen." Cố Chí Cao nói.

"... Được rồi." Cố Dực miễn cưỡng đáp lại: "Nhưng ba phải đồng ý với con, trước tiên phải giữ lại lương thực cho chúng ta ăn, đừng làm người tốt, đưa hết cho người ta."

"Thằng nhóc thối, tưởng ba con ngốc à, ba có thể bỏ đói con?" Cố Chí Cao vỗ đầu Cố Dực, cười nói.

Cố Chí Cao có thói quen trữ hàng, gạo, thịt, đồ ăn trong nhà đều có không ít.

Trong nhóm chủ nhà nghe được có người tặng đồ ăn không hoàn lại đều vô cùng vui vẻ, nhao nhao cảm ơn trong nhóm wechat, Cố Chí Cao nhìn những ngôn luận này trong lòng cũng vui vẻ.

Không ít chủ nhà động tác nhanh đã đến cửa 2801.

"Trong nhà có con, đến đây, cho anh thêm hai quả trứng gà, dinh dưỡng của đứa nhỏ không thể chậm trễ."

"Cậu chính là người ở 802 không biết nấu cơm à, chỗ tôi có bánh chưng chưa ăn hết từ tết Đoan Ngọ, về trộn nước trực tiếp nấu là được, không cần tài nấu nướng."

Cố Chí Cao cũng không keo kiệt, chỉ cần người tới lần lượt phát thức ăn.

Tống Đại xuyên thấu qua mắt mèo nhìn nhất cử nhất động của Cố Chí Cao, vừa vì nhân phẩm của ông ta mà cảm thán, lại vì sau này của ông ta mà cảm thấy lo lắng.

Hiện tại chỉ là kỳ đầu tận thế, đạo đức xã hội vẫn chưa sụp đổ, nhưng theo thời gian trôi qua, dưới tuyệt cảnh lương thực thiếu hụt và mưa to mang đến, chủ nhà 2801 bại lộ trong mắt cả tòa nhà, chính là một khối thịt mỡ người người muốn tranh đoạt.

"Ai u Tiểu Vi, sao cháu đói đến môi không còn giọt máu, có phải hạ đường huyết không? Hai thanh năng lượng này cũng cầm theo đi."

Tống Đại nhìn thấy người đến xin lương thực lân này là một cô gái nhỏ thanh tú, vừa vặn là nữ sinh lúc trước bọn họ gặp trong thang máy.

Thì ra cô ta tên là Tiểu Vi, chỉ là bây giờ sắc mặt cô ta tái nhợt, cũng không biết đã trải qua chuyện gì.

Nhận lấy thanh năng lượng Cố Chí Cao đưa tới cũng không vội ăn, mà cất vào trong túi áo khoác, nhỏ giọng nói cám ơn rồi rời đi.

Trong nhóm chủ nhà, chủ nhà lầu một lầu hai bị ngập nước ở lối thoát hiểm không chịu nổi, phát tin cầu thu lưu ở trong nhóm.

Nhưng ngoại trừ chủ nhà 103 bởi vì là bạn tốt của chủ nhà 901 mà được thu lưu, các chủ nhà còn lại cầu cứu không người hưởng ứng, người sinh lòng bất mãn âm dương quái khí vài câu, phát hiện vẫn không ai để ý mình, trực tiếp @quản lý mắng chửi một trận, trút cơn giận lên đầu quản lý.

Tống Đại thống kê thử, lần này người đến 2801 nhận thức ăn, tổng cộng có 13 nhà.

Lúc này mực nước còn đang dâng lên, đến mười một giờ tối, nước đã sắp ngập đến tầng ba.

Lúc này di động của cô và Sở Cảnh Hòa cùng nhận được một tin nhắn.

"Do ảnh hưởng của trận mưa lớn này, mực nước toàn thành phố đã tăng lên đáng kể, để tránh nước mưa tràn vào các phòng phân phối điện của khu phố, dẫn đến thương vong do điện giật, cơ quan cung cấp điện của thành phố sẽ tạm dừng cung cấp điện."

Gần như trong cùng một thời gian, ngọn đèn trong phòng nháy mắt tắt lịm, Tống Đại rõ ràng nghe được tiếng oán giận và tiếng mắng chửi của mọi người giấu ở trong tiếng mưa rơi bất ngờ không kịp đề phòng còn cả tiếng đứa nhỏ khóc rống vì sợ hãi.

Thành thị mất đi điện lực cung ứng hoàn toàn lâm vào trong bóng tối, phảng phất hòa làm một thể với thiên địa.

*

Vì chiếu sáng, Tống Đại lấy ra đèn đêm sao trời đã sớm chuẩn bị trước để chiếu sáng, tuy rằng không sáng bằng đèn sợi đốt, nhưng đèn đêm sao trời tản mát ra ánh sáng chiếu rọi ở trên vách tường và trân nhà, hiện ra hiệu quả giống như ngân hà rực rỡ, làm cho người ta cảm thấy an tâm.

Sở Cảnh Hòa kéo rèm cửa trong phòng khách thật chặt, phòng ngừa nguồn sáng lộ ra ngoài.

"Thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm chút đi." Tống Đại nói, nhét đèn đêm sao trời vào trong tay Sở Cảnh Hòa.

Dù sao hiện tại mất điện, không thể xem tỉ vi g.i.ế.c thời gian, lượng điện thoại di động cũng phải tiết kiệm chút, không dám lãng phí, không bằng đi ngủ sớm chút.

Sở Cảnh Hòa lắc đầu: "Em cầm đi, anh không cần."

"Hiện tại tối như vậy, không có đèn đêm thì ngay cả cửa phòng ngủ anh cũng sờ không tới... Hay là nói, anh muốn ngủ cùng em?" Tống Đại trừng mắt nhìn, sóng mắt mêm mại quyến rũ, ở dưới ánh đèn đêm m.ô.n.g lung, càng lộ ra vẻ liễm diễm ẩn tình.

Quảng cáo
Trước /178 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sử Thượng Tối Cường Tông Chủ

Copyright © 2022 - MTruyện.net