Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Fuurin
*Ed: two chapters left!!! Gay cấn lắm rồi các bạn ạ!! Tiếp tục ủng hộ mình nữa nhé!
Diệp Man vỗ vỗ an ủi cậu nhóc đang thể hiện sự thân mật với cô, ánh mắt thì nhìn khắp xung quanh, rồi ngừng lại chỗ cánh cửa đang đóng kín. Cánh cửa này cũng không biết được làm bằng vạt liệu gì mà vô cùng chắc chắn, ngay cả tinh thần lực cũng khó mà xuyên qua. Không biết trong bóng tối còn có bao nhiêu cặp mắt đang giám sát cô, Diêp Man nhíu mày, mặc kệ ra sao, cô cũng phải nghĩ biện pháp nhanh chóng rời khỏi đây, đi tìm Ân Việt và những người khác.
Đinh ~ đinh ~
Đang suy nghĩ thì trong căn phòng bỗng vang lên từng hồi chuông cảnh báo chói tai, Diệp Man ngẩn ra, theo phải xạ nhảy sang bênh cạnh, gần như cùng lúc, một cái lồng đột ngột hạ xuống từ trên trần phòng, bao lại khu vực cô vừa đứng trong chớp mắt.
Thấy thế, không đợi Diệp Man phản ứng, thì vật nhỏ ôn hòa hiền lành bên cạnh cô đã lập tức nổi cơn thịnh nộ, xúc tu giương lên quất mạnh xuống cái lồng, ầm một tiếng, vách lồng va chạm với xúc tu tóe lửa, lõm một vết thật to.
Đây là cái gì? Là định coi nàng như súc vật mà nhốt lại ư? Diệp Man nhìn cái lồng, sắc mặt đen kịt.
Rắc rắc...cái lồng vỡ tan, trong căn phòng chỉ còn vang lên âm thanh răng rắc, mặt tường trắng toát cũng vì vậy mà nứt ra như mạng nhện rồi vỡ vụn, lộ ra phần lõi kim loại bên trong, vách tường kim loại xám bạc chi chít những gai và lỗ thủng, đồng thời mười mấy họng súng bắt đầu lục tục chui ra khỏi những cái lỗ, nòng súng lấp loáng dưới ánh đèn.
Diệp Man nhịn không nổi mà chửi ầm lên, trước mắt là một cánh cửa không thể phá hỏng, ba mặt xung quanh là gai nhọn, vòng vây không một góc chết cắt đứt mọi đường lui của cô, cô hoàn toàn có thể tưởng tượng ra cảnh gai nhọn bắn ra từ xung quanh như Bạo Vũ Lê Hoa Châm, cô chắc chắn sẽ không thể tránh thoát. Sắc mặt Diệp Man đã không còn có thể dùng từ khó coi để hình dung được nữa.
Những người đó có ý gì đây? Ngay từ đầu đã coi cô là con khỉ mà đùa giỡn xoay vòng vòng như vậy à?
Quái vật xúc tua nhanh tay lẹ mắt duỗi xúc tua ra cuốn lấy eo Diệp Man, dừng lực nhấc cô vào phạm vi bảo hộ của mình, đồng thời đột nhiên xoay người lại, đưa lưng về phía cánh cửa, nơi duy nhất không có gắn gai. Mười xúc tua lay động giữa không trung đan thành tấm lưới chặt chẽ bao lấy Diệp Man. Đồng thời vô số gai nhọn trên tường như bị nổ tung, từ bốn phương tám hướng bắn ra.
Quái vật xúc tu thấp giọng rít gào, đôi mắt đỏ như muốn xuất huyết, nó cực kỳ oán hận nhìn chằm chằm đám gai, xúc tua mềm dẻo quơ quơ, trong thời gian ngắn, lồng bảo hộ được nó bảo vệ chặt chẽ một giọt nước cũng không lọt. Trên xúc tu tiết ra một lớp chất nhầy màu trắng, mỗi khi gai nhọn sắp đâm vào xúc tua, sẽ bị trơn mà không thể cắm vào cơ thể nó.
Gai nhọn phóng ra năm lượt, sau đó, chắc là không còn gai nữa, nên những họng súng tạm ngừng một chút, sau đó động loạt rụt lại vào trong lỗ thủng, các cái lỗ cũng khép lại. Nhưng mà không đợi Diệp Man thở phào, thì âm thanh tích tích lại dồn dập vang lên, cùng lúc đó, từ trên vách tường, trồi ra ba họng súng cực lớn màu đen. Lúc âm thanh biến mất, lập tức ba vòi rồng lửa cực nóng từ ba phía quét tới, ngọn lửa cực lớn, một dúm tóc của Diệp Man phút chốc cháy cong lại!
"Grào..." Quái vật xúc tu gào lên, nó mang theo Diệp Man không ngừng lùi về sau, căn bản không dám đối đầu với ngọn lửa hung dữ! Nhưng mà cho dù có cẩn thận tránh né, thì xúc tu cũng thõng xuống dưới cái nóng cực độ!
"..." Nghe bên tai vang lên tiếng kêu tràn đầy đau đớn, Diệp Man không chịu nổi mà văng tục, theo tình huống trước mắt, Diệp Man liền biết, quái vật xúc tu tuyệt đối không chịu nổi cái nóng, nhiệt độ cao chút xíu là đã không chịu nổi rồi! Nhưng cho dù như thế, nó vẫn chặt chẽ bảo vệ cô, giờ phút này Diệp Man cảm thấy bản thân mình cực kỳ may mắn, có được năng lực kỳ lạ cũng có nhiều người sát cánh bên cạnh như vậy.
Mạt thế ập tới, loại người không những không đoàn kết lại cùng nhau giải quyết vấn đề, ngược lại còn vì sinh tồn mà chém giết lẫn nhau, thậm chí còn tàn nhẫn tới mức bắt cả đồng bào để thực hiện những thí nghiệm tàn bạo, ngược lại những thứ vốn được coi là ngoại tộc, lại đơn thuần dễ thương, chúng nó không có nhiều âm mưu quỷ kế như con người, chỉ cần được chúng nó nhận định là bạn, chúng nó sẽ toàn tâm toàn ý bảo vệ, đem tất cả năng lực vì người đó chắn khỏi tai nạn.
Diệp Man chưa từng có được cảm xúc sâu đậm như vậy, cô nhìn quái vật không ngừng lui về phía sau, bây giờ đã gần như dán vào trên cửa, cắn chặt răng, làm ra quyết định.
Ba con rồng lửa từng bước ép sát, mắt thấy lửa sắp liếm đến những xúc tu đang co quắp của quái vật, Diệp Man liền ra lệnh, ngay sau đó, bóng dáng hai người lập tức biến mất không tiếng động khỏi căn phòng.
"Chuyện gì thế này? Làm sao không thấy người đâu nữa?" Trong phòng thí nghiệm trung ương, một đám nhà khoa học ngơ ngác nhìn nhau. Chẳng lẽ bọn hắn nghĩ sai rồi? Cô ta không chỉ là người dị năng hệ tinh thần, mà còn có dị năng khác nữa?
Đây là loại dị năng gì vậy? Là dịch chuyển người sống hay là thuật ẩn thân? Thuật ẩn thân có thể khiến con người và không khí hòa thành một thể ư? huống hồ ngay cả máy tính cũng không thể bắt được một chút dấu vết tồn tại nào của cô ta cả --- sóng tinh thần cũng mất luôn! Chẳng lẽ là dị năng không gian? Năng lực hoàn mĩ đến vậy, người phụ nữ này làm sao lại được ông trời ưu ái thế chứ?
"Nhanh chóng tìm cho ta, ta chắc chắn bọn chúng nhất định còn đang ở trong trụ sở! Dù có đào cả trụ sở này lên cũng phải tìm cho ra!" Tiến sĩ An Duy trầm ngâm trong chốc lát, sau đó lạnh lùng ra lệnh. "Tiến sĩ, không hay rồi! Vật thí nghiệm SS96 đánh vỡ lồng thủy tinh, rồi mang theo vật thí nghiệm Y023 trốn ra khỏi phòng thí nghiệm 4354 rồi, bây giờ chúng đang phá hoại tất cả phương tiện khắp nơi trong trụ sở, ý đồ thả tất cả các vật thí nghiệm khác ra!"
"Chết tiệt!!" Sắc mặt tiến sĩ An Duy xanh mét, "Bật hệ thống phòng ngự cấp SS lên, trụ sở cấm tiệt nhân viên ra vào, toàn lực phái ra đội dị năng có vũ trang trấn áp ..."
Sắc mặt Ân Việt đen như đáy nồi, nhanh chóng chạy băng băng, bên cạnh hắn là Weinase với vẻ mặt gấp gáp. Từ lúc bọn hắn bị bắt đến phòng thí nghiệm ngầm bên dưới trụ sở đến nay đã là một ngày một đêm, không biết Diệp Man thế nào rồi. Tuy cô ấy có không gian tùy thân, nhưng nhất định phải nhanh chóng tìm thấy cô ấy, cả đám chết tiệt kia nữa, dám coi bọn hắn như chuột bạch thí nghiệm, hắn sẽ không buông tha cho bọn chúng!
Tiếng bước chân ồn ào vọng lại ngày càng gần, nghe âm thanh, có thể thấy số lượng người đến cũng không ít.
"Ngươi đi tìm người, để ta đối phó với bọn chúng." Ân Việt vô cảm nói, con ngươi biến thành màu đỏ. Trong hai người hắn và Weinase, thì lực chiến đấu của hắn mạnh hơn gấp bội, hơn nữa Weinase quen thuộc nơi này hơn mình, xác suất tìm thấy Man Man sẽ cao hơn, hai người chia ra hai đường làm việc cũng sẽ nhanh hơn chút.
"Cẩn thận." Weinase gật gật đầu, mím môi, khuôn mặt thô cuồng nhìn qua có chút cảm giác hung thần ác sát. Hai người nhìn nhau, rồi nhanh chóng chạy về hai hướng bất đồng.
Cũng may bây giờ có thêm các vật thí nghiệm mà vừa rồi bọn hắn tiện tay thả ra, những vật thí nghiệm này không phải là loại Zombie không chịu nổi một kích chỉ dựa vào số lượng kia, lực phá hoại rất mạnh! Có thể giúp bọn hắn giảm đi không ít phiền toái.
Đoàng đoàng---vừa đến ngã rẽ, mấy tên có vũ trang đã phát hiện vị trí của Ân Việt thông qua máy giám sát, không hẹn mà cùng giơ súng bắn, tiếng súng vang lên hết đợt này đến đợt khác, bầu không khí trở nên ồn ào huyên náo. Thỉnh thoảng lại có viên đạn sượt qua cửa kim loại, làm xẹt ra những tia lửa.
Ân Việt lạnh lùng cong môi cười, đầu ngón tay hơi gấp lại, gần như đồng thời, những lưỡi dao gió mà mắt thường không thể thấy được dựa vào tinh thần lực khóa chặt mục tiêu, rồi thẳng tắp bay ra, loại đâm sau lưng trong vô hình này là thứ khiến cho người ta khó lòng đề phòng nhất. Chỉ nghe thấy tiếng phập phập trầm đục vang lên liên tiếp, lập tức một đám người ngã xuống. Những người dị năng đáng thương, còn chưa kịp sử dụng dị năng, thì đã bị gặt lấy mạng sống.
Ân Việt giống như một thần chết cầm lưỡi hái trong tay vậy, nhanh nhẹn xuyên qua đám người, vận dụng dị năng tối đa, không quan tâm đến bản thân liệu có chịu nổi hay không, giờ phút này an nguy của Diệp Man đã chiếm cứ toàn bộ tinh thần của hắn.
Bên kia, Weinase đã biến thành một con sư tử vàng kim uy phong lẫm liet5, sau lưng mọc ra đôi cánh, đôi mắt lợi hại tràn đầy thú tính, trước tiên hắn đi tới phòng thí nghiệm chuyên nghiên cứ Thú Nhân, dùng lực, cùng với đồng loại bên trong tấn công cửa kính, đập nó thành từng mảnh, Hổ Nhân, Sư Nhân, Lang Nhân và rất nhiều chủng loại Thú Nhân khác từ khi thoát ra khỏi lồng kính liền giống như ngựa hoang thoát cương, nắm quả đấm gấp gáp muốn phát tiết một trận cho sảng khoái.
Đám người đáng chết kia dám động tay động chân trên người bọn họ!
"Giúp ta tìm một giống cái rất xinh đẹp, và mùi rất thơm, tiện thể thả hết tất cả các anh em khác trong phòng thí nghiệm ra luôn..." Weinase nói.
Mùi rất thơm, giống cái xinh đẹp á? Tất cả Thú Nhân nghe vậy, cặp mắt liền phát sáng, theo đuổi giống cái chính là bản năng, đây là do những nhà khoa học vì để có thể không chế Thú Nhân dễ dàng, đã thêm vào chuỗi gen của họ --- ý đồ muốn dùng phụ nữ trong trụ sở tới không chế những thú nhân luôn với bản năng thích giống cái, sẽ nói gì nghe nấy với bọn họ. Có điều rất đáng tiếc, mấy tên này không chút nào bị mê hoặc bởi những người phụ nữ đó, trong mắt bọn họ, những người này vừa thúi lại còn xấu, xấu vô tội vạ.
Vì điều này, thậm chí nhân viên nghiên cứu còn nghi ngờ, có lẽ là lúc tái tạo gen đã phát sinh điều gì ngoài tầm kiểm soát. Thật ra một phần gen bệnh độc T trong cơ thể bọn họ, đã khiến bọn hắn chỉ biết có nhu cầu đối với phụ nữ nhiễm bệnh độc, hơn nữa còn dung hợp một cách hoàn hảo.
"À hú..." Cả đám nhịn không được ngẩng đầu hú lên, có trời mới biết, bọn hắn đã chịu đựng đủ đám giống cái loài người vừa xấu vừa thúi nhưng lại cứ thích õng à õng ẹo trước mặt bọn hắn suốt ngày kia rồi!! Có tên còn không nhịn được mà đưa mũi lên hít hít xung quanh, ý đồ muốn ngửi ra chút mùi gì đó.
Mũi của mấy tên này rất thính, bọn hắn thật sự đã ngửi thấy một chút mùi hương phảng phất, loại hương vị tê dại tận xuông, mang theo hấp dẫn vô hạn khiến đám người toàn bộ thú tính đại phát, men theo mùi hương tản ra, tranh nhau chạy đi tìm người.
"..."Weinase thấy thế cũng không cam chịu bị tụt lại, vội vàng đuổi theo.
----- Hết chương 48 -----