Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Mạt Thế Chi Mộc Hệ Chi Phối Giả
  3. Chương 6: 6: Đổ Xăng
Trước /22 Sau

Mạt Thế Chi Mộc Hệ Chi Phối Giả

Chương 6: 6: Đổ Xăng

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Edit: Cacao

Phong cảnh ven đường dần thay đổi, từ thành thị tiến về nông thôn, xe lên đường cao tốc.

“Ford, Audi, bảo mã (BMW)…… Tất cả đều hơn xa so với đại chúng, ta cảm giác chính mình đã chịu một vạn điểm thương tổn.” Cuối cùng cũng rót đầy bình nước Thẩm Hạo dừng tay, treo trên cửa sổ xe lẩm bẩm tự nói.

Không sai, treo.

Nói thật, cái động tác này không thể gọi là nhoài người.

Thẩm Mộc tập mãi thành quen mà liếc mắt nhìn em trai một cái, cúi đầu xoa xoa phiến lá Hoa Sen Đá, nghe nó rầm rì làm nũng tỏ vẻ muốn phơi nắng, vì thế dịch chậu hoa khỏi vị trí, đặt vào nơi ánh mặt trời chiếu đến.

Mặt trời chói chang trên cao.

Đúng là thời điểm nóng nhất trong năm, để không bị nướng chín, trong xe phải bật điều hòa, nói cách khác, xăng đang tiêu hao.

Mỗi phút mỗi giây ô tô chạy, lượng xăng đều đang không ngừng giảm bớt, đổi lại là trước kia đây là tiêu hao rất bình thường, nhưng tình trạng bây giờ, lại làm người lo âu không thôi.

Có thể thấy trạm xăng rồi.

Thẩm Mộc duỗi tay, cầm lấy một cây gậy gỗ.

Ống sắt ống thép các loại anh cũng rất muốn có, nhưng quanh tiểu khu căn bản không có cửa hàng vật liệu xây dựng, cuối cùng bọn họ hy sinh cây lau sàn trong nhà, được hai cây gậy gỗ, có ít còn hơn không.

Về phần đao? Dao phay dao gọt hoa quả quá ngắn, dao bổ dưa hấu sợ ngộ thương, sau khi so sánh, gậy gỗ giành thắng lợi.

Thẩm Hạo nhìn trang bị của anh trai, cảm thấy lại chịu thêm một vạn điểm thương tổn.

Lúc này, chỉ có thể cầu nguyện vũ khí trên xe việt dã càng cùi hơn.

Nguyện vọng không thể thành hiện thực.

Hai nam nhân trong xe việt dã đi xuống, một người cầm súng, một người khác cũng cầm súng.

Thẩm Hạo:……

Bị nổ bay người.

Tâm tình khó có thể nói nên lời.

Ai nói cho ta biết - không phải Hoa Quốc cấm súng đạn sao?

Thẩm Mộc mở cửa xe nhìn xung quanh vài cái, quay đầu lại dặn dò: “Trông xe.”

Thẩm Hạo gật gật đầu, vùi đầu vào gói đồ ăn vặt, bắt đầu ch ảy nước miếng.

Trạm xăng dầu có lác đác mấy cái tang thi du đãng, Lý Hòa Quang dừng bước, có chút do dự: “Hay là em ở trên xe chờ đi, Tiểu Mộc.”

“Sớm muộn gì cũng sẽ đến, hơn nữa, Lý ca, đối phương rất nhiệt tình đấy.”

Đúng vậy, ngửi thấy mùi con người tươi sống, động tác của mấy con tang thi mới vừa rồi còn trì độn lập tức trở nên nhanh nhẹn hơn, đánh tới bên này.

Bình tĩnh mà xem xét, tốc độ này vẫn tương đối chậm, chỉ cần xem nhẹ tạo hình mặt xanh trắng, xương cốt lòi ra khỏi da và quần áo tả tơi, đánh chết nó có lẽ không dễ, nhưng không bị nó đụng tới thì cũng không khó.

Tần Ca và đồng bạn tiến vào siêu thị nhỏ kiêm trạm xăng, bộ phận bên ngoài này, tự nhiên là phân cho bọn họ.

Lý Hòa Quang đem gậy tonfa đổi với gậy gỗ của Thẩm Mộc: “Dùng cái này thử xem.”

“Được.”

Hai con tang thi vọt tới hướng này, một con bị một con khác vướng ngã, Thẩm Mộc căng mặt phòng ngừa chính mình bật cười, tay đã dùng sức đánh vào cánh tay vươn ra của con tang thi đang chạy tới.

“Rắc”, tiếng xương cốt vỡ vụn phá lệ rõ ràng.

Thẩm Mộc cũng không cho rằng chính mình có sức lực tùy tùy tiện tiện đánh người gãy xương, như vậy, là con tang thi này bị loãng xương, hay là toàn bộ tang thi đều xảy ra vấn đề? Thẩm Mộc nghĩ vậy, đạp hai chân tang thi làm nó quỵ gục trên mặt đất, không khách khí mà đập xuống đầu nó.

Nhược điểm của tang thi ở phần đầu, tin tức này là do Lý Hòa Quang trong lúc dọn cây biết được, hiện giờ Thẩm Mộc đã nghiệm chứng, cảm thấy không sai.

Lúc đọc tiểu thuyết, bị đập vỡ đầu luôn bị so sánh với làm rơi dưa hấu, thời điểm Thẩm Mộc tận mắt nhìn thấy, cảm thấy ghê tởm hơn dưa hấu nhiều.

Mấy ngày nay không nằm mơ, nội dung trong mộng lại rõ ràng như ở ngay trước mắt, đủ loại thảm trạng của nhân loại sau khi chết nhất nhất thay phiên, nhưng những hình ảnh đó như cách một tầng sa, rốt cuộc cũng không thể chấn động như trước mắt.

Thẩm Mộc nhìn chằm chằm cái đầu kia trong chốc lát, Lý Hòa Quang đã xử lý xong một con tang thi khác, quay đầu bật ngón cái với anh.

“A ——”

Trong siêu thị vang lên tiếng thét chói tai thuộc về nữ nhân, hai người liếc nhau, dựa lại gần nhau cẩn thận đề phòng.

Lý Hòa Quang cao giọng nói: “Tần Ca, không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì.” Bên trong cười khổ đáp lại: “Vào đi, rất an toàn.”

Xác thực rất an toàn.

Tang thi ven đường đều bị bắn nổ đầu, lấy các loại tư thế nằm liệt giữa đường, sau mấy dãy kệ hàng, có một nữ nhân tóc ngắn đang ngã ngồi ra đất và một nam nhân tóc bảy màu.

Thật sự có bảy màu.

Thẩm Mộc nhịn không được nhìn hai mắt, liền nghe nam nhân kia mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn? Có tin ông đây móc mắt mày ra không?”

“Không tin.”

Tiếp lời chính là Tần Ca, hắn cười tủm tỉm mà lờ đi nam bảy màu, nói: “Cái siêu thị này bị dọn qua rồi, đồ ăn gần như không có, nhưng vẫn còn chút đồ có thể dùng, trên xe của tôi đầy rồi, xe các cậu còn có chỗ trống không?”

“Có.”

“Được, chúng ta đổ xăng trước rồi nghỉ ngơi một chút, trời quá nóng, ngồi trong xe thiếu chút nữa bị nướng chín.”

Thấy mấy người mới tới này căn bản không để gã vào mắt, nam nhân có niềm yêu thích sâu sắc với cầu vòng không vui: “Mấy người các ngươi có hiểu thứ tự trước sau không? Đồ ở chỗ này đều là của ông đây, hiểu không?”

Không ai để ý đến hắn.

Này thật là xấu hổ.

Nếu chỉ số thông minh của người này đã thấp hơn vạch trung bình, việc xông lên động thủ ngược lại cũng là phát triển hợp lí, thật đáng buồn chính là gã còn hiểu đạo lý người đông thế mạnh, lúc trước miệng tiện nói ra lại không thể thu về, rơi vào tình cảnh tiến lùi không xong, nghẹn một lúc mới nói: “Tận thế rồi nhân loại chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau, đoàn kết chính là sức mạnh, mấy người chuẩn bị đi đâu?”

Thẩm Mộc cầm bao nilon trên quầy tính tiền, đã bắt đầu thu thập đồ vật.

Nam bảy màu: “……”

Gã đẩy đẩy nữ nhân bên cạnh: “Này, mày cũng nói hai câu đi!”

Ánh mắt nữ nhân đảo qua người bốn nam nhân xa lạ, dừng một chút trên mặt Thẩm Mộc có vẻ ngoài đẹp nhất, cuối cùng bởi vì tuổi tác mà từ bỏ, nhìn Tần Ca nói: “Ta tên Hạ Vũ, nếu trên xe mấy người còn chỗ, có thể mang ta theo không?” Cô ta khẩn trương nói: “Ta, ta ăn rất ít, còn biết nấu cơm, chuyện khác đều có thể giúp đỡ!”

“Có thể giết tang thi không?”

“…… Còn chưa thử qua.”

“Các ngươi là bạn bè?”

“Không!”

Dựa theo cách nói của Hạ Vũ, mấy ngày trước hai người bọn họ vẫn là người xa lạ.

Sau khi nhật thực kết thúc, cô ta gặp một nhóm người sôi nổi đi hướng thành phố lớn, cũng lên xe đi chung.

Lúc đi ngang qua trạm xăng này, bọn họ gặp một con tang thi tốc độ đặc biệt nhanh, phí công sức rất lớn mới giết được nó, trong lúc này, đội ngũ giảm quân số.

“Một đám hỗn đản! Bạn trai ta bị tang thi bắt được, bọn họ chê ta vô dụng, lãng phí lương thực, trực tiếp vứt bỏ ta.” Hạ Vũ bình ổn lại cảm xúc, nói: “Tầng 2 siêu thị là một cái phòng sinh hoạt nhỏ, ta ở bên trong hai ngày, giữa trưa hôm nay xuống dưới tìm đồ ăn, liền gặp được các ngươi.”

“Nghe được tiếng súng, sao còn trốn?”

Hạ Vũ ngượng ngùng nói: “Ta làm sao biết được các ngươi là người nào, thời buổi này pháp luật cũng không dùng được.”

Cô ta không mấy tự nhiên mà kéo kéo váy, cái váy liền màu xanh lam bị kéo lên trên đầu gối, lộ ra cặp đùi trắng nõn mịn màng.

“Tên này thì sao?”

Hạ Vũ không giấu nổi khinh bỉ nói: “Gã tên Dương Vĩ, là một tên trộm.”

Nam bảy màu hơi há miệng, lại ngậm miệng.

Thẩm Mộc đem lãng vị tiên, meo meo, khoai tây lát nhét một đống, lại góp nhặt chút sa tế, o liu ngâm muối, cải muối, còn tìm ra sáu gói gói trứng kho hút chân không và hai bao mì ăn liền bị ném trong góc, cẩn thận kiểm tra lại nắp mở và bao bì.

Chưa bị bóc ra.

Anh nghĩ nghĩ, nói: “Đây là cậu giấu phải không?”

Dương Vĩ trừng lớn mắt: “Mày tìm được ở đâu?”

Vô nghĩa.

Tất nhiên là giấu ở đâu thì tìm được ở chỗ đấy.

Dương Vĩ rất nhanh đổi một vấn đề khác: “Sau cái cọ bồn cầu mày cũng tìm rồi?”

“Cũng chưa có bóc ra.” Thẩm Mộc không cho là đúng, trong ánh mắt đau người của đối phương đem đồ vật thu vào.

Tình thế mạnh hơn người.

Dương Vĩ cười làm lành nói: “Cái này liền tính công của ta đi, huynh đệ thu nhận ta được không?”

Tần Ca nói: “Tôi không thể đáp ứng, phải hỏi ý kiến những người khác trong đội ngũ.”

“Đương nhiên, bây giờ là xã hội dân chủ mà!”

Xe đỗ ở chỗ kín đáo, người đều xuống hết.

Thẩm Hạo nhìn đông nhìn tây: “Anh, có que cay không?”

“Không sạch sẽ.”

“Đã là lúc nào rồi, không sạch sẽ, ăn không bệnh.”

“Ồ.

Nếu em bị tiêu chảy, anh sẽ mở cửa xe đá em xuống.”

“……”

“Em đẹp trai thật đáng yêu,” Nữ nhân buộc tóc đuôi ngựa cười đi đến bên cạnh Tần Ca: “Nếu đã phải sống nương tựa lẫn nhau, chúng ta có phải nên tự giới thiệu một chút hay không? Ta là Tập Na, bạn gái Tần Ca, trước tận thế là một phiên dịch viên bình thường, bây giờ xui rồi, căn bản chẳng có ai cần phiên dịch.”

Một nam nhân cầm súng khác lời ít mà ý nhiều: “Vương Võ, bảo tiêu của thiếu gia.”

Thiếu gia?

Tần Ca cười khổ: “Tần Ca, mở một cái câu lạc bộ bắn súng, trong nhà có chút bối cảnh, nhưng mà hiện tại khó mà nói, trước tận thế ta không liên hệ được cha mẹ, cũng không biết hiện tại thế nào.”

“Lý Hòa Quang, lính xuất ngũ, lúc trước làm bảo an ở tiểu khu.”

“Thẩm Mộc, sinh viên năm nhất, đây là em trai ta, Thẩm Hạo, mới vừa thi đại học xong.”

Tập Na theo bản năng hỏi: “Bao nhiêu điểm?”

Thẩm Hạo gác đầu lên vai anh trai, làm bộ sụp đổ: “Chị, em gọi chị một tiếng chị không được sao, đã là khi nào rồi còn quan tâm điểm thi đại học ——”

Mọi người không khỏi nở nụ cười.

Hạ Vũ nhấc tay: “Ta thấy mấy người có hai chiếc xe, ý của ta là, có thể mang theo ta không?” Hiển nhiên Tập Na xuất hiện mang cho cô ta cảm giác an toàn, biểu tình so với trước kia thoạt nhìn bức thiết hơn nhiều.

Tần Ca trưng cầu ý kiến: “Mọi người thấy sao?”

“Từ từ!” Thẩm Mộc bước nhanh đến bên cửa sổ: “Có người tới…… Rất nhiều người.”.

Quảng cáo
Trước /22 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ảnh Đế Là Tên Tiểu Tiện Nhân!

Copyright © 2022 - MTruyện.net