Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 421: Đảo tư nhân?
Ôn Dao tỉnh lại vào ngày hôm sau, hạm đội đã tiến vào vùng biển đặc hách, theo tính toán, qua ba giờ nữa, bọn hắn có thể đến điểm mục tiêu lần này —— một hòn đảo tư nhân.
Đảo tư nhân ở gần xích đạo, là một hải đảo hơn ngàn km vuông trước tận thế.
Nhưng bây giờ mặt biển dâng lên, diện tích của nó đã rút lại một phần tư.
Sở dĩ lựa chọn nơi đây, ngoại trừ nó cách mấy nước một khoảng cách nhất định, càng quan trọng hơn độ cao của hòn đảo này tương đối cao so với mặt biển, tuyệt sẽ không giống những hòn đảo có độ cao thấp rồi bị chìm dưới biển.
Hơn nữa, hòn đảo này không có người ở, không cần lo lắng vấn đề Zombie.
Ôn Dao đứng ở boong thuyền, phát hiện chung quanh hòn đảo đã có nhiều chiếc quân hạm khác nhau đang tuần tra, trên quân hạm có treo quốc kỳ khác nhau, Ôn Dao đếm đếm, có sáu nước.
Nam Phủ thành lập tín hiệu với đối phương, sau khi xác định thân phận, Nam Phủ bắt đầu đến gần bến cảng tạm thời, mà hai chiếc tàu bảo vệ khác cũng tiếp tục tuần tra trên mặt biển.
Nơi bến cảng tạm thời mực nước hơi cạn, nên quân hạm căn bản không lái qua được, Phí Hướng Địch phân phó thay đổi sang thuyền nhỏ.
Nhìn nhìn bởi vì nhiều người mà có chút chen chúc trên thuyền nhỏ, Ôn Dao quyết đoán ngồi trên lưng Đại Hoàng, bỏ qua tiếng la oai oái của Thor, bay thẳng đến bến cảng.
Đợi Đại Hoàng dẫn đầu đáp xuống bến cảng tạm thời, Ôn Dao đã nghe được vài tiếng huýt sáo.
"Em gái nhỏ, chiến sủng (thú cưng chiến đấu) của em thật ngầu!"
Một người đàn ông da trắng trên mặt có chút tàn nhan, mái tóc nâu đỏ dùng tiếng Anh hô lớn với Ôn Dao.
"Harper, vừa nhìn đã biết người Châu Á, nói không chừng cũng không hiểu anh nói cái gì."
"Không phải đâu, trước tận thế có rất nhiều người Châu Á học tiếng Anh từ nhỏ mà, sao có thể nghe không hiểu?"
"Vậy cũng không nhất định..."
Đại Hoàng xuất hiện dẫn đến chủ đề nóng của mọi người chung quanh, bến cảng tạm thời này cũng không thể không có người. Ngược lại người còn không ít, đa phần đều là người da trắng.
Hơn nữa ngoại trừ một số ít người mặc quân trang các nước, đa phần mọi người đều mặc quần áo tùy ý, hành vi cử chỉ cũng rất tùy ý.
Thậm chí còn có một người đàn ông vạm vỡ da trắng tay đầy hình xăm mang theo mấy người đến hỏi Ôn Dao sủng vật của Ôn Dao có đổi hay không.
Thấy Ôn Dao chỉ nhìn bọn hắn không nói lời nào, một người bạn nói với người đàn ông vạm vỡ: "Có phải cô nhóc không hiểu chúng ta nói cái gì không?"
"Có khả năng."
"Xem cô nhóc chắc hẳn người Châu Á, là nước R hay Hoa Quốc?"
"Nhìn không ra, có điều nhìn ra thì phải làm sao? Mày biết nói ngôn ngữ của bọn hắn hả?"
Cái này...
"Hoa Quốc đấy."
Trong bọn họ có một cô gái nhỏ bé nói ra.
"Belinda, làm sao cô biết?"
Đối mặt với sự tò mò của đồng bạn, cô gái hướng về mặt biển bên kia chép miệng: "Các người xem, đây không phải cờ Hoa Quốc sao."
Quả nhiên, một lá cờ đỏ sao vàng cắm ở quân hạm mới xuất hiện, đón gió biển tung bay.
Vừa rồi bọn hắn chỉ chú ý Đại Hoàng từ trên trời giáng xuống, thật đúng là không nhìn thấy quân hạm cách bờ không xa.
Dù sao nơi này chung quanh quân hạm nhiều như vậy, hai ngày nay bọn hắn đều xem ghét hết rồi.
"Đi trước đã, bọn họ chạy tới rồi." Belinda lôi kéo mấy người đồng bạn, hiện tại thời khắc đặc thù, không cần phát sinh xung đột.
Hơn nữa người giám hộ đối phương có khả năng cũng ở bên trong, vì tránh hiểu lầm, vẫn nên tạm thời rút lui thì tốt hơn.
Dù sao đối phương đã ở trên đảo rồi, còn nhiều, rất nhiều cơ hội.
Người đàn ông vạm vỡ lưu luyến nhìn thoáng qua vẻ mặt cảnh giác đầy đề phòng của Đại Hoàng, cuối cùng bị đồng bạn của mình kéo đi.
Hắn thật sự rất thích dị thú này nha!
Nhìn da lông màu vàng sáng lạn chói mắt, cơ bắp mạnh mẽ khỏe mạnh, còn có đôi cánh cực lớn làm người mê muội kia!
Một dị thú không tầm thường như thế làm sao đi theo một cô bé nhu nhược thế này chứ!
Đây quả là lãng phí mà!
Đương nhiên Ôn Dao nghe hiểu bọn hắn nói cái gì, chỉ là đối phương vừa lên đã muốn đổi Đại Hoàng thì có chút im lặng.
Lúc này Ôn Minh bọn hắn cũng lên bờ rồi, đương nhiên Ôn Minh cũng thấy được một màn như vậy, cậu đương nhiên thấy được vừa rồi một màn, hắn đi đến ôn ngọc thân vừa hỏi: "Dao Dao, bọn hắn đến làm gì vậy?"
"Không có gì."
Nghe giọng nói em gái bình thản không chút lay động, Ôn Minh há to miệng, cuối cùng vẫn nuốt xuống lời muốn nói.
Như trước đã quyết định phải càng thêm tin tưởng em gái, có một số việc không cần hỏi từng chút.
Bến cảng có binh sĩ tiến lên, sau khi xác nhận thân phận của đối phương, dẫn theo bọn họ đi về hướng trên đảo.
"Trời ạ, nhìn kìa, nước M đến trước không ít người, cái này quả thật dùng thân phận chủ nhà đến tiếp đón chúng ta à."
La Chính Thanh sờ lên ống tay áo, như có điều suy nghĩ nhỏ giọng nói.
"Xem ra đây là ra oai phủ đầu rồi, nhưng... có một số việc cũng không phải đến trước là có thể làm được gì đấy."
Giọng nói Phí Hướng Địch có chút lạnh, xem ra hội nghị lần này sẽ không đơn giản như vậy rồi, nước M đây là muốn ngay từ đầu chèn ép bọn họ, không, chèn ép tất cả các nước khác.
"Có điều chúng ta vẫn nên cảm ơn bọn họ đấy, dù sao trên đảo này cho dù không có Zombie, có khả năng cũng có thú biến dị, có phiền toái gì bọn hắn giúp đỡ dọn dẹp rồi."
Những lời này bọn hắn cũng không cấm kỵ binh sĩ dẫn đường, cũng có thể mặc kệ đối phương nghe có hiểu hay không, dù sao bây giờ cũng không thể so với trước tận thế, có chút quy tắc phải thay đổi...
Binh sĩ dẫn theo bọn họ đến một mảnh đất trống lớn, nói cho bọn họ biết đây là vị trí nước bọn họ, về phần ở như thế nào, vậy phải xem bản lãnh của bọn họ rồi, dù sao trước đây đảo này không có người, căn bản không có con người xây dựng bất cứ kiến trúc nào.
Hơn nữa đây là thời kỳ đặc thù, không có nước này sẽ thánh mẫu giúp đỡ nước khác chuẩn bị toàn bộ tất cả gì đấy.
Sau đó binh sĩ lại dẫn hai nước nhỏ khác đi theo Hoa quốc đến vị trí đối diện.
Đợi binh sĩ đi rồi, La Chính Thanh nhìn mảnh đất trống đã dọn dẹp sạch sẽ này, lắc đầu:
"Chủ nhà này không chiếm đủ chức vị nha ~ "
Chương 422: Du học sinh
"Một tuần lễ trước nước M đã đến đây, nghe nói bọn hắn đã thanh lý hết số thú biến dị không nhiều, sau đó xây dựng bến cảng tạm thời, cũng phân chia khu vực cho các nước đến sau, địa điểm hội nghị lần này cũng do bọn hắn xây dựng đấy."
Những việc đó trên đảo này cũng không phải bí mật gì, rất dễ dàng có thể tìm hiểu được.
La Chính Thanh gõ bàn, chậc chậc hai tiếng: "Xem ra lần này bọn hắn toan tính không phải nông cạn ah... Bằng không làm sao lại tốn nhiều sức lực tổ chức hội nghị lần này chứ."
Ôn Minh cũng nhẹ gật đầu, có điều cậu chú ý tới một vấn đề khác: "Vì sao bến cảng có rất nhiều người không mặc quân trang?"
Cậu cho rằng các nước phái người đi đều là quân nhân nước đó, không nghĩ tới ngược lại thấy không ít người không mặc quân trang, từ hành vi cử chỉ đó, bọn hắn có lẽ giống như dị năng giả bình thường của Hoa quốc.
"Chuyện này có lẽ có quan hệ với tình hình trong nước của nước M bây giờ, tôi cũng không tìm được nhiều tin tức cho lắm, có điều có thể xác định chính là, nước M có một phần lớn dị năng giả cũng không ủng hộ chính phủ hiện tại. Mặc dụ bây giờ bọn hắn không nói thẳng độc lập ra riêng, nhưng thành lập một tổ chức tên là Siêu Năng Giả, có địa vị ngang hàng với chính phủ. Mặt khác tình hình của các nước khác cũng gần giống như thế, chắc hẳn muốn kiếm một phần lợi ích, dù sao thế lực của bọn hắn cũng không kém."
Nghe binh sĩ giải thích cặn kẽ, La Chính Thanh đang định bổ sung một ít, đột nhiên nhớ tới một vấn đề: "Lời của chúng ta sẽ không bị nghe trộm chứ?"
Dù sao hiện tại dị năng thiên kì bách quái, còn có người cường hóa thính giác, nghĩ như vậy thật đúng không an toàn.
"Không có việc gì, mọi người yên tâm nói đi, tôi có cách."
Ôn minh đã sớm mượn thiết bị đề phòng nghe trộm của Ôn Dao trao đổi với Thor, vào lúc binh sĩ báo cáo cậu cũng đã mở ra để nó hoàn toàn bao phủ lều vải này rồi.
Tuy Ôn minh không nói cách gì, nhưng khoảng thời gian này trên thuyền đã tạo nên sự tín nhiệm nên mọi người đều lựa chọn tin tưởng.
Ôn Minh đã nói không có vấn đề, La Chính Thanh liền nói tình huống chính mình biết: "Chúng ta cũng biết nước M không cấm súng ống, điều này quả thật nổi lên tác dụng rất lớn ở sơ kỳ tận thế, không ít dân chúng đều may mắn còn sống sót. Nhưng tai họa ngầm cũng không ít, tôi nghĩ phía sau hiệp hội Siêu Năng Giả có lẽ có không ít thế lực quân sự tư nhân ủng hộ.
Hơn nữa ngoại trừ chuyện này, nước M còn có một tổ chức lính đánh thuê, nhân số của bọn hắn khá ít, chỉ cần giá tiền phù hợp cái gì cũng đều làm. Trên đảo này nói không chừng cũng có lính đánh thuê, đó cũng không phải là một đám người nói đạo lý, thượng tá Phí anh bảo các binh sĩ chú ý một chút."
Lại phái thêm mấy người lính đi tìm hiểu tin tức kỹ càng, Ôn Minh bọn họ tiếp tục thảo luận đến các nước khác ở trên đảo này.
Bên ngoài lều một chỗ trên đồng cỏ, Ôn Dao tựa ở trên người Đại Hoàng phơi nắng, mà Thor không thấy bóng dáng đâu, cách đó không xa có binh sĩ làm ra con dấu cùng dò xét.
"Ai! Đi ra!"
Một gã binh sĩ tuần tra đột nhiên dùng tiếng Anh hô to về phía bụi cỏ rậm rạp, người khác nghe được tiếng của binh sĩ đều vây qua, cảnh giác nhìn chằm chằm vào lùm cây.
Ngay sau đó, hai nam một nữ mất tự nhiên đi ra từ trong bụi cỏ.
Ba người này nhìn có vẻ đều hơn hai mươi tuổi, lại là người da vàng, dáng vẻ mặc dùng gầy yếu nhưng lộ ra cơ bắp rõ ràng, xem ra nhất định đã từng được huấn luyện qua, ánh mắt nhìn bình sĩ rất sáng.
Binh sĩ phát hiện trước nhất nhìn bọn hắn, dùng tiếng Hoa hỏi: "Các người là ai? Ở đây làm gì?"
Ba người liếc nhau, cuối cùng bọn hắn đẩy ra một thiếu niên khá cao một chút.
"Anh... Các người là binh sĩ Hoa quốc sao??" Giọng điệu thiếu niên mang theo cẩn thận từng li từng tí.
"Đúng vậy, các người cũng là công dân Hoa quốc?"
Nghe binh sĩ thừa nhận, ba người hoan hô một tiếng, thậm chí còn ôm chầm lẫn nhau, sau đó vẻ mặt thiếu niên đầy kích động nói với binh sĩ: "Đúng đúng đúng, tôi tên Du Cường, đây là Hồ Nhất Tuyền cùng Trương Khải, chúng tôi đều là du học sinh! Chúng tôi nghe nói có hội nghị này, nên nghĩ cách cùng đến đây, chính là muốn các người mang bọn tôi về nước!"
Nghe được là học sinh của nước mình, các binh sĩ đều buông súng xuống, có người hỏi: "Chỉ có ba người các người?"
"Không phải, thật ra có rất nhiều người Hoa quốc ở nước ngoài, chỉ là sau khi tận thế bộc pháp căn bản không có cách nào về nước. Ngoại trừ chúng tôi, lần này đến đại khái còn có tám chín người, hơn nữa cũng không phải đều ở trong một đội ngũ cùng nước, có điều đa phần mọi người đều muốn về nước cả, ba người chúng tôi đến tìm hiểu trước."
Tuy bọn hắn tin tưởng nước mình nhất định sẽ không vứt bỏ bọn hắn, nhưng ai cũng không biết tình hình bây giờ trong nước là cái dạng gì nữa.
Hơn nữa ở trong tận thế sờ bò lăn qua lăn lại đã lâu như vậy, có thể sống đến bây giờ, bọn hắn cũng không phải ngốc bạch ngọt, tự nhiên có một số việc phải tìm hiểu rõ ràng trước rồi mới quyết định.
"Các người chờ một lát."
Đưa ba người đến trước lều vải, binh sĩ đi vào báo cáo.
Ba người tò mò dò xét chung quanh, liếc mắt liền thấy Ôn Dao cùng Đại Hoàng.
Trước đó ba người bọn hắn đã ở bến cảng, tự nhiên thấy cả quá trình Đại Hoàng từ trên trời giáng xuống.
Tuy rất muốn rút ngắn khoảng cách để nhìn xem, nhưng mấy người vẫn nhịn được, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng liếc trộm về phía Ôn Dao.
Không bao lâu, binh sĩ đi vào lều vải đã đi ra để bọn hắn vào.
Đối với mấy người kia đến, mấy người La Chính Thanh đều kinh hỉ đấy.
Bọn họ coi như cho nhiều người đi tìm hiểu tin tức, nhưng thứ biết được cũng chỉ giới hạn, nhưng mấy người này thì không giống lúc trước.
Nếu bọn hắn nói đều thật sự, như vậy nhất định bọn hắn hiểu rõ ràng tình huống những nước kia, cái này có trợ giúp rất tốt cho bọn hắn nắm chắc hội nghị lần này.
Bọn hắn tiến lều vải qua thật lâu mới đi ra, sắc mặt mỗi người đều tràn đầy dáng tươi cười đầy hưng phấn, thậm sí trước đó cảm thấy hứng thú với Đại hoàng cũng không lại liếc mắt nhìn qua, vội vã chạy đi ra hướng bên ngoài, không thể chờ đợi muốn nói tin tức tốt cho cho các đồng bạn khác.
Lúc ban đêm, Ôn Dao ngồi ở trong khung trời nhỏ bé của mình, lật xem túi đồ anh trai vừa mới đưa cho mình.
Điều kiện có hạn, bọn họ không có khả năng cho Ôn Dao một mình một lều vải, dù sao đi theo bọn họ lên đảo cũng có hơn tám mươi người.
Ôn Minh đem một chỗ héo lánh trong lều vải dùng vải bố vây lại, trở thành một không gian nhỏ riêng biệt, mà chính mình ở vị trí bên cạnh Ôn Dao.
Ôn Minh cho Ôn Dao chính là thuốc dinh dưỡng căn cứ nghiên cứu chế tạo ra, trong căn cứ đa phần đều là người bình thường không phải lúc nào cũng như Ôn Dao mỗi ngày đều ăn đồ ăn tươi mới, căn cứ lấy được những vật tư thực phẩm kia cũng đảm bảo chất lượng thời kỳ, không có khả năng dựa vào thu thập vật tư qua cả đời.
Cho nên căn cứ đem có thể dị thực có thể ăn được bỏ thêm một chút thịt dị thú nuôi dưỡng, chế thành thuốc dinh dưỡng thuận tiện sử dụng hơn.
Tuy hương vị thật sự không được xem là tốt lắm, nhưng ăn một túi có thể duy trì thể lực cả buổi, đây là lương thực của đa phần người bình thường ở căn cứ.
Đương nhiên, trong quân đội loại thuốc dinh dưỡng này thành phần càng thêm phức tạp, nhưng được chia làm hai loại dành cho binh sĩ bình thường và binh sĩ dị năng giả.
Dù sao, sức ăn của dị năng giả lớn hơn binh sĩ bình thường.
Trước đó Ôn Dao thật đúng là không chú ý đến người bình thường ăn cái gì, coi như lần này lên quân hạm, cũng vớt cá biển cùng động vật biển, Ôn Dao thật đúng là chưa lần nào ăn qua loại thuốc dinh dưỡng này.