Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Ơ, chị Phạm lại đến nữa rồi a ~” Tiểu Tôn phơi quần áo trong sân cười hì hì chào hỏi.
Phạm Giai Mai gật gật đầu, “Ừ, vội tới đưa cơm trưa cho Mộ Thiên, Sam Sam, chào anh Tôn.”
“Anh Tôn.” Sam Sam đi ở phía sau ngoan ngoãn chào hỏi, mẹ nói, chỉ cần nó ngoan ngoãn, sẽ có cha.
“Ôi, Sam Sam đã lớn như vậy rồi sao.” Tiểu Tôn lấy một cái quần trong thau đồ phơi lên, “Chị Phạm, Tiếu đại ca đã gọi Ngao ca đi, giờ không có ở đây.” Nói xong, tầm mắt thuận thế nhìn đồ Phạm Giai Mai xách theo, Ngao ca thật là có phúc nha, nhanh như vậy đã có đào hoa, mà nghe nói Ngao ca là được chị Phạm cứu về, chẳng lẽ mình sẽ có cơ hội chứng kiến tình cảnh lấy thân báo đáp ân cứu mạng?
“Vậy tôi đi lên bỏ đồ trong nhà cái đã.” Phạm Giai Mai xoay mặt đi đến cầu thang.
Đợi Phạm Giai Mai lên lầu, ông Lý một mực đang phơi nắng đi tới, “Aiz, một phụ nữ rất tốt, nhưng lại vướng bận đứa con.” Nếu không, dựa vào nhan sắc Phạm Giai Mai, tìm nam nhân cũng không phải việc khó.
“Đúng vậy a.” Tiểu Tôn đem quần áo vắt khô nước, “Bất quá lần này Ngao ca là được cô ấy cứu, nói như thế nào cũng thiếu cái tình, hơn nữa nghe nói vợ Ngao ca đã chết, cho nên có thể thành một đôi a.”
Ông Lý sờ miệng, sau tận thế ông đã lâu không có hút thuốc, “Hy vọng vậy.”
Nghe tiếng nghị luận phía sau, Phạm Giai Mai nắm chặt tay Sam Sam.
Đẩy cửa ra, quả nhiên, lại không khóa cửa, từ ngày quen biết Tiếu Nam, Mộ Thiên liền chuyển đến nơi này, tất nhiên Phạm Giai Mai không có lập trường đi ngăn cản, nhưng cô cũng tìm được cớ một ngày ba bữa cơm đúng giờ chạy đến nơi này, theo như cô nói, Mộ Thiên bị thương cần dinh dưỡng, mà cháo cô nấu cũng không tệ lắm, bất quá lý do chính thì toàn bộ người Viêm thôn ai cũng biết, chỉ là không có người nhàm chán đi vạch trần mà thôi, nhưng ánh mắt nhìn về phía 2 người càng ngày càng mập mờ.
Quả thật là mình được đối phương cứu, cho nên Ngao Mộ Thiên cũng không làm khó Phạm Giai Mai, bất quá thực sự hắn có cự tuyệt nhiều lần, nhưng đối phương cứ hàm hồ cho qua, không biết đối phương thật sự không hiểu hay là giả bộ không hiểu, cuối cùng Ngao Mộ Thiên lựa chọn coi thường, dù sao một ngày nào đó hắn sẽ rời đi, chỉ cần tìm được Tiểu Nhiên, bọn họ sẽ rời nơi này đi B thị.
“T thị?” Tiếu Nam nhăn lại mi, “Cậu là từ sông T thị xuôi đến nơi này?”
“Ừ.” Ngao Mộ Thiên gật gật đầu, “Cho nên, tôi hy vọng các người có thể giúp tôi tìm người.”
“Khoan khoan, cậu có biết đây là tỉnh gì không?”
“Đương nhiên, tỉnh SX.” Ngao Mộ Thiên vừa tỉnh dậy, xác nhận trước nhất chính là Dịch Nhiên, thứ hai chính là địa điểm bản thân đang ở.
“Cậu đã biết là tỉnh SX, cũng có thể hiểu rõ, cậu có thể còn sống đã tính may mắn, từ T thị đến nơi đây chừng hơn một ngàn km, hơn nữa trong sông có rất nhiều chi nhánh, mà bên ngoài còn có tang thi, cho nên…”
“Chỉ cần giúp tôi tìm người, trong khoảng thời gian này tôi sẽ giúp các người giết tang thi tìm vật tư.” Ngao Mộ Thiên cắt đứt lời Tiếu Nam, hai ngày trước hắn đã hoàn toàn hiểu rõ địa hình và người Viêm thôn, cho nên khả năng những người này bắt Tiểu Nhiên cơ hồ không có.
Nhìn người trước mắt mặc dù trên mặt tươi cười kì thực gần như cố chấp, Tiếu Nam cảm thấy đầu của hắn đau quá, vì sao người này không hiểu rõ hiện tại không bằng trước kia, tìm người không phải chỉ cần dán cái thông cáo trước TV, đi ra ngoài dạo một vòng là được, rất có thể cứ như vậy dạo một vòng thì người tiểu đội bọn họ đã chết hơn phân nửa.
“Được, tôi đồng ý.” Tiếu Bắc ngồi ở một bên đột nhiên đáp.
“Nhưng, Tiểu Bắc…” Tiếu Nam không rõ vì sao Tiếu Bắc lại đáp ứng, lúc trước Viêm thôn này là do Tiếu Bắc phát hiện, sau khi bọn họ thanh lí sạch sẽ tang thi trong thôn, thuận tiện nhận quyền quản lý Viêm thôn.
Tiếu Bắc nhìn Tiếu Nam bảo im miệng, “Nhưng tôi có một điều kiện, tôi muốn anh tận khả năng bảo vệ tốt những người khác.”
“Được.” Ngao Mộ Thiên một lời đáp ứng, mí mắt rủ xuống thấy không rõ cảm xúc.
“Anh nói ra đặc điểm người muốn tìm, tôi sẽ thông báo xuống dưới.”
“… Dịch Nhiên?” Tiếu Bắc kỳ quái nhìn Tiếu Nam, “Anh không phải nói người anh ta muốn tìm là người yêu của anh ta sao? Như thế nào là nam nhân?”
“… Tiểu Bắc, chẳng lẽ hai nam nhân thì không thể ở cùng một chỗ sao?” Tiếu Nam khổ sở nói, trước đó lần thứ nhất nói những lời này là lúc hắn và Tiểu Bắc tốt nghiệp trung học, bởi vì lời nói đó cho nên Tiếu Bắc đi học trường ngoài tỉnh, trọ ở trường 4 năm không trở về nhà.
Thấy rõ đối phương thống khổ, Tiếu Bắc trầm mặc nhìn chằm chằm vào cái bàn.
Tiếu Nam giật nhẹ khóe miệng, lại là cái dạng này, hắn còn chưa bắt buộc đối phương mà, thở sâu nói, thay đổi chủ đề, “Lúc nãy tại sao lại đáp ứng hắn?”
“Vì sao không?” Tiếu Bắc hỏi lại, “Cuối cùng chúng ta cũng phải ra ngoài tìm vật tư, tiện đường giúp đỡ rồi cho cái nhân tình, đối với chúng ta không có tổn thất gì a, hơn nữa thân thủ Ngao Mộ Thiên em nghĩ anh cũng biết, có anh ta giúp đỡ, tổn thất của chúng ta nhỏ hơn, còn có chính là…” Tiếu Bắc tạm ngừng, “Viêm thôn thật sự an toàn sao…”
“Viêm thôn không an toàn sao?” Đầu óc Tiếu Nam không có linh hoạt như Tiếu Bắc, không kịp phản ứng.
“Nếu có một ngày tang thi hoàn toàn biến thành cấp 3 hoặc so với cấp 3 lợi hại hơn, anh nghĩ chúng ta có thể ngăn cản sao?” Hoặc là nói, chúng nó đã xuất hiện, chỉ là bọn họ chưa thấy qua, Tiếu Bắc có chút lo lắng.
Tiếu Nam trầm mặc, hắn thừa nhận là có loại khả năng này, nhưng, “Cái này cùng Ngao Mộ Thiên có quan hệ gì?”
“Anh ta sẽ làm cho đội viên đề cao năng lực, so với các đội viên tự mình đi ra ngoài cùng tang thi cắn xé nhau thì tốt hơn.”
Tiếu Nam hiểu rõ ý của Tiếu Bắc, đó là muốn Ngao Mộ Thiên làm người bồi luyện kiêm bảo mẫu, “Tiểu Bắc, em thật thông minh.”
Tiếu Bắc nhìn Tiếu Nam, thở dài, kỳ thật cùng Ngao Mộ Thiên đánh tốt quan hệ còn có một tầng ý tứ khác, hắn biết phòng ngự Viêm thôn không có hoàn mỹ, cho nên, nếu có thể do Ngao Mộ Thiên dẫn đường, bọn họ đi tìm những trụ sở khác so với Viêm thôn tốt hơn là được, đối với quyền lợi hắn không có quá nhiều cưỡng cầu, hắn chỉ hy vọng hắn và Tiếu Nam có thể an toàn vượt qua tình cảnh nguy hiểm này.
Hừm, bảo vệ, Ngao Mộ Thiên cười một tiếng, đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi…
Đột nhiên, hắn nghe được thanh âm trong sân, mặt trầm xuống, đẩy cửa ra, quả nhiên thấy nữ nhân kia!
Lại treo lên tươi cười, cầm lại quần áo trên tay Phạm Giai Mai, “Phạm tiểu thư, cô nam quả nữ, đừng để người ta nói ra nói vào.”
“Tôi chỉ là…” Phạm Giai Mai muốn giải thích, cô chỉ muốn đem quần áo bẩn của Ngao Mộ Thiên giặt sạch mà thôi.
“Chú Ngao ~~” Sam Sam đối với người chú này từng ở nhà nó rất có hảo cảm, bởi vì nó nghe bạn khác nói chú Ngao giết tang thi rất lợi hại.
“Sam Sam, vài ngày không gặp lại cao lên.”
“Thật vậy chăng? Sam Sam thật sự cao lên sao?” Sam Sam vui vẻ nói.
“Đương nhiên.” Ngao Mộ Thiên xoa đầu nhỏ Sam Sam, sau đó nghiêm mặt nói với Phạm Giai Mai, “Sam Sam quá gầy, về sau đừng đưa đồ ăn cho tôi, giữ lại cho Sam Sam ăn nhiều một chút.”
Cái này, đây là đang quan tâm Sam Sam sao? Phạm Giai Mai cao hứng, con mắt đều ướt ướt, cái này có phải là nói rõ cô càng có hi vọng phải không?
“Tôi đã cho nó ăn no, tôi…” Vừa định nói tiếp ‘về sau vẫn sẽ đưa cơm cho anh’, bị Ngao Mộ Thiên cắt đứt, “Mẹ góa con côi các người mỗi lần được chia thức ăn vốn đã không nhiều, hơn nữa tôi một đại nam nhân cũng không muốn nhận đồ của mấy người, cho nên về sau đừng cho tôi nữa.”
Nghĩ lầm đối phương là quan tâm mình, nước mắt Phạm Giai Mai biến mất, “Về sau tôi sẽ chú ý.”
“Còn có, về sau cũng ít đến bên này, có rảnh thì dạy tri thức văn hóa cho Sam Sam, hy vọng con thành tài từng là kỳ vọng của cha mẹ.”
Cha mẹ?! Phạm Giai Mai chú ý tới từ này, kinh hỉ ngẩng đầu, đây là anh ta chấp nhận sao? Ừ, quyết định rồi, một hồi trở về sẽ giáo dục Sam Sam.
Nhìn nữ nhân cao hứng mang đứa con rời đi, Ngao Mộ Thiên siết chặt quần áo trên tay, sau đó lên lầu, tiếng nói chuyện đằng sau không có lọt vào tai.
“A, Ngao ca là người thật tốt a.”
“Đúng vậy, không tham đồ của người khác, còn có thể đánh tang thi.”
“Bất quá Giai Mai cũng thiệt là, hôm nay nghe Mộ Thiên nói như vậy mới phát hiện người mẹ như cô ta cũng không cẩn thận.”
“Đúng vậy a, bình thường thấy cô ấy rất tốt.”
Đóng cửa lại, trực tiếp đem quần áo xé nát ném dưới giường, Ngao Mộ Thiên tự tin mấy lời lúc nãy nhất định có thể làm cho Phạm Giai Mai mấy ngày nay không thể đến tìm mình, mà thời gian lâu, cũng không có người nhắc lại chuyện cứu mạng.
Kế tiếp, đợi lúc làm nhiệm vụ…
“Tiểu Mai, cậu lại đi tìm người nam nhân kia sao?” Lâm Gia chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tuy trong thôn không có lời đồn nhảm, nhưng ánh mắt nhìn Giai Mai lại càng ngày càng khinh bỉ.
“Đúng vậy đó.” Phạm Giai Mai cao hứng muốn cùng bạn thân chia sẻ lời Mộ Thiên mới nói với cô, nhưng không ngờ còn chưa có mở miệng, đã bị đánh đứt.
“Tiểu Mai, cậu tỉnh lại a, người nam nhân kia căn bản không thích cậu! Cậu nhìn lại mình đi, xem cậu thành cái dạng gì rồi? Sao cậu lại trở thành như vậy?”
Vừa nghe lời này, Phạm Giai Mai tức giận, “Tiểu Gia, cậu là bạn của tớ, cho nên lời này tớ làm như không nghe thấy.”
“Tiểu Mai!” Thấy Phạm Giai Mai giận đỏ mắt, Lâm Gia thầm mắng mình ăn nói vụng về, “Tiểu Mai, thực xin lỗi, lúc nãy tớ quá nặng lời, bất quá, Tiểu Mai, cậu ngẫm lại đi, nếu như nam nhân kia thích cậu, sao có thể không tới thăm cậu một lần? Nếu như nam nhân thích cậu, vì sao không cùng cậu trở về? Nếu như nam nhân thích cậu, ít nhất phải ở trong thôn tỏ thái độ, mà không phải để cậu mỗi ngày làm tốt cơm đưa lên, nhìn đi, Sam Sam càng ngày càng gầy.”
“Sam Sam không đói bụng, Sam Sam muốn cha.” Mới sinh ra đã không có cha, Sam Sam từ khi nghe được mẹ nói phải giúp mẹ tìm cha, chuyện tìm cha so với cái khác thì quan trọng hơn.
Phạm Giai Mai cúi đầu xuống, không hề nhìn Lâm Gia, “Tớ, mặc dù bây giờ lo cho Sam Sam không tốt, nhưng sau này sẽ tốt…”
Nhìn hai mẹ con một lớn một nhỏ, Lâm Gia toàn thân run rẩy, áy náy trước kia cũng không còn, “Tiểu Mai, người nam nhân kia thực đáng giá để cậu làm như vậy sao? Trước kia không có nam nhân, cậu không phải vẫn sống rất tốt sao.”
Phạm Giai Mai mạnh mẽ ngẩng đầu, trong mắt ghen tị hâm mộ oán hận, “Không có nam nhân vẫn sống tốt, cô ngược lại không có Chu Hùng thử xem đi? Cô có biết hay không, lúc cô có người làm chỗ dựa, tôi chỉ có thể dựa vào chính mình! Vì sao cô có thể tìm nam nhân bảo vệ mình, tôi lại không thể? Tôi chỉ muốn tìm người bảo vệ mình, không phải sợ hãi tang thi nữa, cũng không được sao…” Nói xong lời cuối cùng, ngồi chồm hổm trên mặt đất khóc.
“Mẹ, đừng khóc, Sam Sam không cần cha.” Sam Sam ôm lấy đầu Phạm Giai Mai, sợ hãi cũng khóc theo, “Sam Sam không cần cha…”
“Thực xin lỗi…” Lâm Gia áy náy nói, “Nhưng, tớ cảm thấy người nam nhân kia không thích hợp cậu, cậu có thể tìm những người khác…”
“Cô đang ghen tị sao?” Đột nhiên Phạm Giai Mai ngẩng đầu, mặt mũi đầy nước mắt, cắt đứt lời Lâm Gia.
“Ghen tị?” Cái gì?
“Mộ Thiên so với Chu Hùng vĩ đại hơn, nếu như tôi cùng anh ấy ở một chỗ, cảm giác ưu việt lúc trước sẽ không còn, cho nên cô ghen tị.”
“Tiểu Mai, cậu đang nói cái gì vậy?” Lâm Gia lần đầu tiên thấy Phạm Giai Mai như vậy.
“Mộ Thiên lợi hại như vậy, cho nên tôi về sau sẽ càng ngày càng tốt, sẽ tốt hơn cô nhiều, cho nên cô không chấp nhận chuyện này, bởi vậy mới luôn miệng nói Mộ Thiên không thích hợp với tôi, muốn tôi tìm những người khác, tìm một nam nhân kém hơn Chu Hùng.” Phạm Giai Mai oán hận nói, cô không nghĩ tới Lâm Gia lòng dạ hẹp hòi như thế.
“… Tiểu Mai.” Lâm Gia lần đầu tiên cảm thấy bạn thân của mình rất đáng sợ.
“Không cho gọi tôi như vậy, tôi không cần người bạn ích kỉ như cô! Lâm Gia, tôi cho cô biết, tôi tuyệt đối sẽ cùng Mộ Thiên một chỗ, anh ấy sẽ là cha Sam Sam, là chồng của tôi!”
—————
“Ôi chao, chờ tôi một chút, một chút.” Thiệu Vị Hiền hướng người đi phía trước la to.
Dịch Nhiên không thèm nói chuyện, tiếp tục xuống núi.
Đường núi dốc đứng, Thiệu Vị Hiền đuổi theo Dịch Nhiên không kịp thở, “Tôi còn chưa biết anh tên là gì? Tốt xấu gì chúng ta hiện tại cũng coi như đồng bạn đi?”
“Này, anh nói chuyện đi chứ.”
“Không bằng tôi gọi anh là ‘này’ đi?”
“Thiệt là, chút khiếu hài hước cũng không có.”
“Đúng rồi, sao anh không khuyên bọn họ cùng xuống núi vậy? Nhiều người giúp nhau chiếu cố cũng tốt hơn.”
“Sao anh không nói câu nào thế? Anh cũng nên đáp tôi một câu đi chứ…”
Tình cảnh vừa rồi, sau khi tàn sát hết tất cả đạo tặc, Dịch Nhiên lựa chọn xuống núi, về phần những người khác, người lựa chọn trước tiên cùng xuống núi – Thiệu Vị Hiền.
Nhưng, “Tôi không muốn xuống núi.” Thiếu niên không biết tên nhếch miệng.
“Vì sao, vì sao không xuống núi?” Thiệu Vị Hiền gấp gáp, chỗ này có chỗ nào tốt mà ở lại?
“Hiện tại những người kia đều chết hết, cho nên chỗ này xem như an toàn, hơn nữa thức ăn trên núi cũng nhiều, nếu như chúng tôi xuống núi, khi gặp phải tang thi thì làm sao? Nhưng người như chúng tôi đừng nói đánh tang thi, có thể chạy thoát hay không còn là một vấn đề.”
“Có… Đại ca?” Thiệu Vị Hiền chỉ vào Dịch Nhiên, “Ôi chao, đại ca, đừng đi, chúng ta còn chưa bàn xong mà.”
“Anh ta chỉ có một mình, bảo vệ được tất cả chúng tôi sao?” Sợ hãi trong mắt thiếu niên, “Tôi sợ chết, cho nên những người kia vô luận đối với tôi ra sao, tôi cũng không có nghĩ tới tự sát, mà hiện tại không có những người kia, so với xuống núi bị tang thi cắn chết, tôi tình nguyện ở trên núi, ít nhất nơi này an toàn hơn.”
Lời thiếu niên nói làm cho người muốn xuống núi chần chờ, đúng vậy a, sau khi xuống núi thì bọn họ làm gì? Vạn nhất lại gặp phải người xấu? Còn không bằng ở trên núi, ít nhất có thể sống nửa tháng, nói không chừng về sau cũng sẽ không có việc gì…
“Này, các người làm sao vậy? Chúng ta xuống núi đi tìm căn cứ lớn, so với chỗ này an toàn hơn nhiều.” Thiệu Vị Hiền gấp gáp.
“Căn cứ lớn thì thế nào, vạn nhất bọn họ cũng như những người kia…” Thiếu niên nắm chặt tay, “Tôi muốn ở chỗ này.”
“… Tôi cũng lưu lại.” Nữ nhân bị hắc đại hán uy hiếp khoác một bộ quần áo đi tới, “Nếu như đều giống nhau, còn không bằng ở lại chỗ này, ít nhất ở đây chỉ có chúng tôi, không có người bắt nạt chúng tôi.”
Hết chương 107.
【Buồn cười nhất là kết cục E: Tu tiên thành thần.】
Dịch Nhiên đột nhiên không nhúc nhích, trong mắt lóe lên ánh sáng, bắn ra vạn kiếm, đâm trúng hơn một vạn tang thi.
Rạch ngón giữa, dùng máu tươi vẽ bùa, vừa thu lại ngón tay, lá bùa vẽ văn tự kì quái đột nhiên bắn ra kim quang chói mắt, tiện tay quăng ra, lá bùa rơi trên mặt đất, bắt đầu biến lớn, ngay sau đó rải hạt đậu nành lên, hạt đậu nành rơi trên lá bùa bắt đầu thành hình, là hình người.
“Vung đậu thành binh?” Ngao Mộ Thiên nhìn binh lính đậu nành cầm trường mâu trong tay, nở nụ cười, Tiểu Nhiên cũng biết chiêu này, đã như vậy, hắn cũng không thể rớt lại phía sau, tay phất qua, lửa cháy lan ra đồng cỏ, ngón tay vẽ một cái, ngũ lôi oanh đỉnh.
Cứ như vậy, trong chớp mắt diệt hết toàn bộ tang thi trên Địa Cầu.
‘Thủy phù’ hạ xuống, sông bị ô nhiễm khôi phục lại trong veo, ‘sơn phù’ vung lên, sông núi bị phá hủy khôi phục lại trước kia, ‘địa phù’ hạ xuống, ruộng đồng lại có thể trồng trọt, cuối cùng là ‘cờ ngũ hành’ bay lên trời, linh khí trời đất lại hiện ra, thiên tai không còn nhiều như trước.
Vu Đồng hâm mộ chảy nước miếng, “Dịch ca, Ngao lão đại, các anh chẳng lẽ là Tu Chân giả trong truyền thuyết?”
“Cái gì cái gì, lão đại là Tu Chân giả?” Có náo nhiệt vĩnh viễn không thể thiếu Lăng Cảnh.
Ngao Mộ Thiên không thèm để ý mấy kẻ dở hơi, ngự kiếm phi hành, rơi vào bên người Dịch Nhiên, kéo Dịch Nhiên qua, cũng không thèm quan tâm có bao nhiêu người đang nhìn, trực tiếp cho một nụ hôn dài đủ tiêu chuẩn, “Nguy hiểm Địa Cầu đã hết, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật a.”
Ba ngày trước, trong không gian đột nhiên xuấtt hiện một đóa sen tịnh đế, hạt sen màu tím hoặc màu lam, sau khi ăn, liền khôi phục trí nhớ, nguyên lai bọn họ ở vạn năm trước là thượng thần trấn thủ đường hầm thời không, bởi vì một hồi ngoài ý muốn làm cho hai người mất đi trí nhớ đầu thai chuyển thế, mà không gian là pháp bảo của Dịch Nhiên, Kỳ lân là thú giữ nhà của Ngao Mộ Thiên.
Sen tịnh đế (1 cành 2 đóa hoa)
“Đi đâu?” Dịch Nhiên khiêu mi, tóc mấy tháng không cắt đã dài tới vai, gió thổi qua, phe phẩy trên mặt Ngao Mộ Thiên.
“Em muốn đi đâu?” Ngao Mộ Thiên tiện tay xuất ra một quyển du lịch, “Du lịch vòng quanh Địa Cầu hay là ngoài không gian, sao Thuỷ? Sao Hỏa?” Ngao Mộ Thiên kỳ thật càng thích thế giới hai người.
“Còn không bằng trực tiếp ở trong không gian.” Sao Thuỷ và sao Hỏa không có vật sống, đến cuối cùng còn không phải một tinh cầu chỉ có hai người.
“Tiểu Nhiên muốn đi đâu?” Thế giới hai người đã bị hớ, làm cho Ngao Mộ Thiên có chút uể oải.
“Anh nói đi.” Dịch Nhiên ném lại.
“… Chúng ta đi song song không gian.” Ngao Mộ Thiên nhãn tình sáng lên, hắn tự tin có thể vạch phá không gian nghịch chuyển thời gian.
“Song song không gian?”
“Đúng vậy đó, anh muốn làm cho từng thời không đều có Tiểu Nhiên cùng Ngao Mộ Thiên một chỗ, vĩnh viễn cùng một chỗ…” Bởi vì bọn họ đầu thai, cho nên làm cho những song song không gian kia cũng xuất hiện hai người.
“Này, lão đại, các người đi đâu? Mang tôi đi với.” Lăng Cảnh khóc, tu chân vui như vậy, cũng không dẫn hắn theo.
Ngao Mộ Thiên mỉm cười nói, “Chờ tôi cùng Tiểu Nhiên đi hết tuần trăng mật thì đến mang các người cùng nhau chơi đùa.”
“Mất bao lâu?”
Cho đến khi hai người bay thật xa, mới nói một câu, “100 năm.”
.
10 năm sau.
Dịch Nhiên trừng Ngao Mộ Thiên ôm đứa nhỏ không buông tay, Ngao Mộ Thiên thân mật hôn khuôn mặt non nớt của bé trai, “Tiểu Nhiên, anh rất thích, chúng ta đem nó mang về đi.”
“Mơ đi, chơi đủ thì trả lại.”
“Tiểu Nhiên, dầu gì cũng là do em sinh, đừng lạnh lùng như vậy ~~” Bộ dạng bé trai cùng Dịch Nhiên khi còn bé giống như đúc, bất quá khôn khéo hơn nhiều, hai tay ôm cổ Ngao Mộ Thiên, hiếu kỳ nhìn xung quanh.
Dịch Nhiên đá một cước, “Anh mới sinh, mặc dù là em, nhưng lại ở một thời không khác, anh thích như vậy, đến thời không đó thế Ngao Mộ Thiên kia đi, làm cho Dịch Nhiên kia cũng sinh cho anh một đứa.” Ngữ khí chua như dấm.
Thấy Dịch Nhiên tức giận, Ngao Mộ Thiên vội vàng cười làm lành nói, “Tiểu Nhiên, anh sai rồi, một hồi đem nó trả lại, bất quá thế giới đó thật đúng là quái, anh cư nhiên còn có thể biến thành dã thú.”
Nghĩ vậy, Ngao Mộ Thiên liếm liếm môi, nếu như hắn cũng có thể thì tốt rồi, nhân thú gì đó, khụ, loạn nghĩ gì thế, đập bay ý nghĩ không đạo đức của mình, “Bất quá kỳ quái nhất chính là em, cư nhiên bị gọi là giống cái, còn có sinh em bé.”
“Đi tìm chết đi!”
.
20 năm sau.
Ngao Mộ Thiên thoả mãn thu tay lại, hắc hắc, như vậy là được, chỉ cần thấy Tiểu Nhiên, vô luận mình ở thời không nào cũng sẽ chấp nhất không buông.
“Đây là cái gì?” Dịch Nhiên hiếu kỳ chọt chọt mình trong kính thời không, vì sao mình đang mặc một thân cẩm bào ngọc đái lại xuất hiện giữa một đám kỵ sĩ ma pháp sư, ách, còn Ngao Mộ Thiên lại là một thần kỵ sĩ ôm mình vào trong ngực, thấy thế nào cũng đều là thời không bất đồng a?
Ngao Mộ Thiên ủy khuất chỉ vào mình trong kính thời không, “Thời không này không có Tiểu Nhiên.”
“Cái này là…” Không biết vì sao Dịch Nhiên có dự cảm bất hảo.
“Cho nên anh liền đem vương gia Tiểu Nhiên soán vị thất bại đang chạy trốn trối chết xuyên đến nơi này, hơn nữa thời không chỗ Tiểu Nhiên cũng không có anh.” Nếu không, làm sao có thể soán vị thất bại? Nếu như thời không đó có Ngao Mộ Thiên, khẳng định đã sớm đi đoạt giang sơn đưa cho Tiểu Nhiên làm sính lễ.
Dịch Nhiên rất vô lực, “Quên đi, về sau không cho loạn xuyên, dù sao chúng ta là thần, không thể phá hư cân bằng không gian.”
“Được, cam đoan không loạn xuyên.” Anh chỉ biết ‘xuyên’ chuẩn mà thôi ~~
.
30 năm sau.
“Mộ Thiên, anh đang nhìn cái gì!” Khuôn mặt đỏ rực, Dịch Nhiên nổi giận, mặc cho ai thấy trên màn hình là chính mình tai mèo đuôi mèo vẻ mặt mềm mại nói ‘Chủ nhân, hoan nghênh trở về~’ đều giận a.
Ngao Mộ Thiên vội vàng đóng lại kính thời không, “Tiểu Nhiên, chỉ là anh nghĩ lung tung thôi, em không biết rằng khi anh nghĩ nhiều quá, trong kính sẽ phản ánh đi ra sao?”
Đối với kính thời không không hiểu lắm, Dịch Nhiên tin, nói như vậy, Mộ Thiên rất muốn mình… Dịch Nhiên mặt càng đỏ hơn, “Về sau không cho nghĩ lung tung.”
“Được, anh không loạn nghĩ.” Ôm lấy Dịch Nhiên đi đến phòng ngủ, nhìn thân thể nhỏ xinh như vậy làm sao có thể không có phản ứng cho được? Ngao Mộ Thiên không biết liêm sỉ đem Dịch Nhiên đè dưới thân mình, dùng kĩ xảo của mình làm Dịch Nhiên nổi lên phản ứng, cho nên hiện tại liền muốn.
Đồng dạng là nam nhân, Dịch Nhiên tất nhiên biết rõ nghẹn có bao nhiêu khó chịu, thứ trong tay càng nóng rực, cuối cùng thì ỡm ờ.
Làm không biết bao nhiêu lần, Ngao Mộ Thiên khiến Dịch Nhiên mệt mỏi nói không ra lời mới buông tha, ôm lấy đối phương, đồng thời cảm khái, thời không kia của mình thật đúng là hạnh phúc a, Tiểu Nhiên thời không kia thực dịu dàng ngoan ngoãn a, nguyện ý sắm vai đủ các loại nhân vật để cho mình YY, nghĩ đến vừa rồi trong kính có thỏ Tiểu Nhiên, bệnh nhân Tiểu Nhiên, y tá Tiểu Nhiên, kẻ trộm Tiểu Nhiên, tên khất cái Tiểu Nhiên, nữ hầu Tiểu Nhiên, tạp dề Tiểu Nhiên, nơ con bướm Tiểu Nhiên… Nhịn không được, Ngao Mộ Thiên lại ôm Dịch Nhiên cọ cọ.
.
40 năm sau.
Cả đời này ngược lại rất bình thường, bọn họ sinh ra đã là thanh mai trúc mã, tình cảm lá lành đùm lá rách, bởi vì tình yêu cấm kỵ cho nên cùng người nhà cãi nhau, phản kháng, nhìn bọn họ trong kính thời không sau khi tốt nghiệp đại học thì 12 năm sau mới gặp lại, Ngao Mộ Thiên nắm tay Dịch Nhiên, không nói chuyện, chỉ là mười ngón đan xen.
.
50 năm sau.
Dịch Nhiên mặc đồng phục màu trắng lái cơ giáp nhận sự hoan hô của dân chúng, Ngao Mộ Thiên chen chúc trong đám người nắm chặt tay, si mê nhìn thanh niên sáng chói như mặt trời.
cơ giáp: có thể hiểu là rô bốt chiến đấu
Cả đời này, Ngao Mộ Thiên nhỏ hơn Dịch Nhiên hai tuổi, khi còn đi học, người hắn sùng bái nhất chính là Dịch Nhiên, chọn ngành học cũng là hệ cơ giáp, nhưng, hắn thầm mến đối phương 4 năm, đối phương ngay cả cái liếc mắt cũng không vung cho hắn.
Chỉ khi Dịch Nhiên mất trí nhớ, hắn nhặt được cậu, mới rẽ sang bước ngoặc mới…
.
60 năm sau.
“Đây là cái gì?” Mũ phượng khăn quàng vai, cái này là cái gì a?
“Chúng ta kết hôn a.”
“Nhưng, tại sao phải kết hôn?” Ai tới nói cho cậu biết, khi nào thì Trung Quốc cổ đại cho phép hai nam nhân kết hôn?
“Không biết.” Lần này Ngao Mộ Thiên cũng rất vô tội, “Khi chúng ta còn ở trong bụng mẹ, nương hai chúng ta đã định hôn ước, sau đó trưởng thành thì kết hôn.”
“…”
.
70 năm sau.
“Anh lại loạn xuyên?”
“Không có đâu, tự em xuyên.” Ngao Mộ Thiên đặc biệt vô tội, “Em là Ma tu nha, có thể tự mình xuyên.”
Ma tu Dịch Nhiên trước khi rơi vào ma đạo là Tu Chân giả thiên tài nhất từ trước tới nay, chỉ dùng 3000 năm thì đoạt được vị trí Ma tôn, cũng là người được lựa chọn có khả năng nhất dẫn đầu ma đạo đánh bại chính phái, nhưng, vận khí cũng không tốt lắm.
Nhìn Ma tôn Dịch Nhiên trong kính thời không bởi vì bị đả kích quá lớn cho nên lập chí làm sâu gạo, Ngao Mộ Thiên rất đau lòng, bố trí lâu như vậy, an bài nhiều người như vậy, bày ra nhiều như vậy, âm mưu quỷ kế nhiều như vậy, kết quả cuối cùng bị loạn vào dị năng triệu hoán thời không.
Hiện tại sâu gạo Dịch Nhiên đang ngủ gật, nghe đạo sư quở trách, đánh cái ngáp.
Về phần đời này của Ngao tiểu công, dự tính một năm sau ở trường học quân sự gặp được Tiểu Nhiên.
.
80 năm sau.
90 năm sau.
Thời không này ngược lại cùng bọn họ giống nhau, giống từ lúc Dịch Nhiên 19 tuổi đến bộc phát tận thế, chỗ bất đồng chính là, Dịch Nhiên đến B thị tìm Ngao Mộ Thiên, Ngao Mộ Thiên cũng không có bởi vì đi ra ngoài tìm thức ăn mà chết, bởi vì có không gian Tiểu Nhiên ngăn trở.
Thấy Tiểu Nhiên sau khi phát hiện bí mật mặt dây chuyền Kỳ lân vội vã cùng hắn chia sẻ, hơn nữa còn có tình ý không rõ dưới đáy mắt Tiểu Nhiên, Ngao Mộ Thiên nở nụ cười, thời không này mình cũng sẽ hạnh phúc.
.
100 năm sau.
“Chúng ta có phải đã quên chuyện gì không?” Dịch Nhiên nhíu mày.
“Không có đâu, từng thời không đều là Tiểu Nhiên cùng Mộ Thiên một chỗ a.”
“Phải không…”
“Tiểu Nhiên, nhất định là em nhớ lầm, nhiều lần như vậy có thể dẫn đến mất trí nhớ đó.”
“Lão đại… Dịch thiếu… Các người nếu không đến, tôi… Tôi sẽ chết…”
-Hết-