Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Mạt Thế Chi Trọng Sinh
  3. Chương 5: Người kia
Trước /141 Sau

Mạt Thế Chi Trọng Sinh

Chương 5: Người kia

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Dịch Nhiên đi đến bên cạnh móc kéo, kéo lên, phía dưới là một cái tầng hầm, rất sáng, cùng bên ngoài giống nhau.

Bậc thang xuống dưới có thể đi hai người, bên trong tầng hầm có một sân bóng lớn, trống rỗng, Dịch Nhiên ngược lại vui vẻ, đúng lúc, có thể bỏ thêm vài thứ vào. 

Sau khi sống lại, Dịch Nhiên lần đầu tiên nở nụ cười, cậu cảm giác mình cũng coi như ‘trong họa thấy phúc’ a, nếu như không đi B thị tìm người kia, cậu ở trong không gian trốn cả đời cũng thật tốt, chỉ là, đời này cậu có nhiều bận tâm…

Hiện tại, chính là đi mua đồ! Tiêu hết tiền để mua đồ!

Trước khi xuất môn gọi điện thoại cho dì giúp việc, hôm nay cùng ngày mai không cần đến làm cơm, mặt khác, còn nói cho dì kia mua nhiều lương thực trữ ở nhà, dì kia vừa nghe cậu nói như vậy, vội vàng cúp điện thoại chạy đi siêu thị.

Bối cảnh Dịch Nhiên không thấp, nàng xem như cũng biết chút ít, bình thường cậu hay hảo tâm nhắc nhở nàng, nhất định là có tin tức gì đó, dì giúp việc dễ tin người nên quên trên thế giới còn có cái từ ngữ gọi là —— lừa đảo.

Dịch Nhiên thoả mãn nhìn tiền trong thẻ, vốn cha dượng đột nhiên qua đời, trưởng lão gia tộc chỉ đáp ứng cho mẹ cậu một khoản tiền, về phần họ Dịch cậu, căn bản không có người đề cập tới.

Chỉ có người kia… Mỗi tháng đều gửi cho cậu sinh hoạt phí xa xỉ, mặt khác, thỉnh thoảng còn cho cậu rất nhiều tiền tiêu vặt, cho nên, tiền trong thẻ rất khả quan…

Rõ ràng người kia không có nghĩa vụ nuôi cậu, vì cái gì chính mình lúc trước chán ghét người kia keo kiệt? Là bởi vì người kế thừa gia nghiệp chính là người kia mà không phải mình sao?

Dịch Nhiên tự giễu nói, chính mình họ Dịch, chỉ là con riêng theo mẹ gả vào thôi, không có huyết thống, dòng họ cũng bất đồng, chỉ có một cha dượng giàu có, có tư cách gì có thể kế thừa tập đoàn Ngao thị?

Mình trước kia thật sự là không biết đủ, luôn hy vọng những thứ xa vời không thuộc về mình, hết thảy lại xem nhẹ những thứ đã có, cho nên, cuối cùng rơi xuống bước đường cùng cũng coi như tự làm tự chịu a…

Nếu không phải là mình, người kia cũng sẽ không chết đi…

Kỳ thật, những người kia mắng cực kỳ đúng, là cậu hại chết người kia…

——– ta là đường ranh giới nhớ lại  ——–

【Tôi đói, anh không phải rất lợi hại sao? Anh đi tìm một chút thức ăn đi.】

【Tiểu Nhiên ngoan a, lão Hàn bọn họ rất nhanh sẽ đến, tới lúc đó chúng ta cùng đến căn cứ, chỗ đó rất an toàn.】

【Rất nhanh rất nhanh! Anh mỗi lần đều nói như vậy, anh có phải muốn tôi chết đói? Nếu không nghe lời của anh, tôi sẽ đến S thị sao?】

【Tiểu Nhiên, em hãy nghe anh nói…】

【Không nghe, anh chính là muốn tôi đói chết, hừm, tôi đã quên, anh khẳng định còn ghi hận chuyện tôi cự tuyệt anh, cho nên hiện tại đến trả thù! Anh là cái đồ đồng tính luyến ái đáng ghét! Tôi thực hối hận khi quen biết anh!】

【… Tiểu Nhiên… Anh đi tìm thức ăn… Em ngoan ngoãn ở đây, ngàn vạn lần đừng có chạy lung tung…】

【Biết rồi, tôi muốn ăn chocolate cùng bánh ngọt.】

Kỳ thật người kia bị cắn cũng là bởi vì cậu…

Đã lâu như vậy, sao còn chưa có trở lại, chỉ nhìn một chút, chắc là không có chuyện gì đâu…

Nghĩ như vậy, Dịch Nhiên lặng lẽ mở cái khe cửa, bên ngoài rất yên tĩnh, vì vậy lá gan càng lớn, cửa mở càng lớn, ló đầu ra…

【Tiểu Nhiên, cẩn thận!】

Đằng sau thổi tới một hồi gió tanh, xuất phát từ quán tính nhân loại, Dịch Nhiên không có chọn chạy đến bên trong cửa, mà là quay đầu nhìn phía sau.

Một tang thi! Thiếu nửa bên mặt, con mắt lòi ra ngoài, quần áo rách nát, thịt thối treo đầy toàn thân, môi thiếu một nửa!!

【Tiểu Nhiên!】

Ngay lúc thời điểm Dịch Nhiên ngốc trệ, người kia chạy tới, đem cậu bảo vệ trong ngực.

【A!】

Tiếng kêu đau đớn, hiện tại lại rõ ràng như trước.

【Anh bị cắn?!!】

【… Tiểu Nhiên, đừng sợ anh… Đừng sợ anh… Anh sẽ không thương tổn em… Dị năng giả biến thành tang thi cần 6 tiếng đồng hồ… Sau 5 tiếng đồng hồ anh sẽ rời đi em… Đừng sợ anh… Em hiện tại một mình không an toàn…】

【Không, anh đừng tới đây, anh đi ra ngoài! Cách tôi xa một chút!】

【… Tiểu Nhiên… thức ăn đều ở đây… Thực xin lỗi, anh chỉ tìm được chocolate, không tìm được bánh ngọt… Anh sẽ cách em xa một chút, em trước ăn một chút gì cho no bụng, đừng để bị đói…】

【Tiểu Nhiên… Anh đi dụ tang thi rời đi, em hướng bên kia chạy tới, lão Hàn bọn họ ở bên kia chờ em, bọn họ sẽ hảo hảo chiếu cố em.】

【Tiểu Nhiên… Còn có… Anh thật lòng yêu em…】

——– ta là đường ranh giới nhớ lại – hết  ——–

Quảng cáo
Trước /141 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Những Tháng Năm Bình Yên

Copyright © 2022 - MTruyện.net