Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chờ khoai tây chín, Chiến An Tâm yên lặng ăn một củ, lên giường ngủ một giấc, sau khi ngủ no tự
nhiên tỉnh nàng đột phát kỳ tưởng, không bằng tiếp tục đi vào trong rừng sâu, đi thám hiểm chút xem
thế nào?
Nói được thì làm được, Chiến An Tâm đứng dậy, tiếp tục đi sâu vào trong rừng, vừa đi vừa dùng nhánh
cây vung vẩy nhẹ nhàng với đám cây cối biến dị trong rừng, miệng còn lẩm bẩm.
"Mẹ, ngài lớn tuổi như vậy còn là thành chủ của Bách Hoa thành, cả ngày không lo nghĩ việc mỹ dung
dưỡng nhan để bắt lấy tâm của ba ba, luôn chú ý tới con làm gì? Mẹ, ba của con ở phía nam khó có
được một tháng mới về một lần, nhất định ở bên ngoài có người, nếu không ngài đưa con đi tới phía
nam với A Võ, con giám thị ba cho mẹ được không?"
Nói xong, trong lòng Chiến An Tâm yên lặng nói câu rất xin lỗi với ba ba Chiến Luyện của nàng, vào
thời khắc mấu chốt này, chỉ có thể bôi nhọ sự trong sạch của ba ba để đổi lấy sự tự do cho mình
thôi, nàng thật sự là cô con gái tốt mà.
Nhưng cây cối ở bốn phía cực kỳ an tĩnh, tựa hồ An Nhiên không hề dao động, Chiến An Tâm dậm chân,
làm nũng nói:
"Mẹ thả con đi ra ngoài chơi đi, mẹ xem nơi này cũng không có đường đi nha, con phải tự tìm đường
ra ngoài này, nếu không mẹ trả A Văn lại cho con, con thật sự không thích hợp với việc học tập gì
đó mà, mẹ muốn con đi thi nhưng con vừa thấy giám khảo thì đã thấy đáp án, mẹ nói, đó không phải
tra tấn ta hay sao?"
Nàng vừa đi vừa nói, trước mặt xuất hiện một thân cây lớn, trêи thân cây hiện ra mấy chữ to.
[Nằm mơ!] sau hai chữ to còn có một dấu chấm than lớn!
Chiến An Tâm ngồi bệt xuống đất, chỉ vào mấy chữ trêи thân cây kia kêu rên:
"Mẹ, mẹ đây là muốn bức tử con a, tất cả bạn bè của con đã bị mẹ xách tới căn cứ Thời Đại rồi, vậy
ngài thả cho con một con ngựa được không?" [Không thể!]
Trêи thân cây lại hiện hai chữ to, phía sau vẫn còn dấu chấm than như cũ, Chiến An Tâm thấy vậy
trực tiếp ngã xuống mặt đất, hét lên một tiếng, bất động.
Nàng là cá trêи thớt mặc mẹ nàng băm chặt mà, đi lâu như vậy rồi, cây cối càng lúc càng rậm rạp, sự
tò mò muốn thám hiểm trong nàng cũng không còn nữa.
Mẹ của nàng đây là muốn bức nàng đi tuyển binh ở căn cứ Thời Đại mà, để nàng khỏi phải suốt ngày
không việc gì làm gây rối khắp nơi.
Sau khi thét chói tai, Chiến An Tâm trở mình, lăn vài vòng dưới mặt đất rồi nhắm mắt ngủ.
Chờ tới khi nàng thức dậy phát hiện mình lại trở về ngôi nhà gỗ nhỏ, nằm trêи chiếc giường nhỏ đắp
trêи mình chiếc chăn ấm áp.
Lập tức Chiến An Tâm cả kinh ngồi dậy, hỏi:
"Ta về như thế nào? Mẹ ta dùng dây mây kéo ta về hay sao?" "Không phải!"
Thanh âm nam tính vang lên, vẫn là thanh âm hôm qua, tựa như ở sát bên người nàng.
Đột nhiên nàng duỗi tay, tìm tòi về hướng thanh âm phát ra, nhưng chỉ là một mảnh hư vô.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Chiến An Tâm xốc chăn đứng dậy, đá một cái vào chiếc ghế dựa gần mép giường, bên trêи ghế có để một
bộ váy áo sạch sẽ.
Không có người nào trả lời nàng, Chiến An Tâm tức giận, ngồi mạnh về chiếc giường nhỏ, vung tay
đánh vài cái trong không khí, nàng cả giận nói: "Ra đi, nếu không ra ta sẽ tức giận, ta mà tức giận
thì rất khủng bố đó!"
"Ta đã thấy."
Thanh âm kia lại vang lên, mang theo chút ý cười. Chiến An Tâm sửng sốt hỏi:
"Ngươi đã thấy cái gì?"
"Lúc ngươi tức giận nhất đã đốt cháy phòng ở của thủ lĩnh căn cứ Thiên Viêm Sơn."