Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Chạy nhanh, tiếp theo mẹ ta sẽ tìm ta gây phiền toái đó."
Căn cứ vào sự hiểu biết của nàng nhiều năm như vậy về An Nhiên, nàng đã dám vào nhà thổ chơi, chỉ
sợ đã chạm vào điểm mấu chốt của An Nhiên, chờ giải quyết hết đám người kỹ nữ và khách làng chơi
kia bước tiếp theo người sẽ bị sửa trị chính là nàng.
Quả nhiên, khi Chiến An Tâm vừa mới giữa chặt tay Mộ Phong thì một dây đằng thô tráng cuốn tới,
trói chặt lấy eo nàng, muốn kéo nàng về phía rừng rậm biến dị.
Tiếng la hét chói tai vang lên bốn phía, sớm đã có không ít người bị kéo vào sâu trong rừng rậm
biến dị, những người này sẽ bị tạm giam bên trong rừng chờ sau khi tấn công về phía nam
xong, chuyển giao cho Hồ Chính tiếp nhận, đám người này sẽ bị điều tra xem có khinh nhục hay
cưỡng bách phụ nữ hay không.
Nếu có sẽ bị trọng hình, nếu không có thì nhiều lắm sẽ ở lại trong rừng làm kho máu vài tháng sau
sẽ được phóng thích.
Chiến An Tâm cũng thét chói tai, tuy rằng kết cục của nàng sẽ không tới mức phải đi làm kho máu
nhưng sẽ bị ném sâu vào trong rừng rậm biến dị, ăn không ngon, uống không tốt, mỗi ngày sẽ phải đấu
trí đấu dũng cùng đám dây mây biến dị này, ngày tháng như vậy sao có thể nhẹ nhàng an nhàn bằng
việc làm kho máu được.
Mộ Phong vẫn đứng tại chỗ, kéo lấy tay Mộ Phong, thân thể của nàng bị dây mây biến dị cuốn eo nhấc
lên không trung, vì thế chỉ có thể ôm lấy cổ Mộ Phong hét to:
"Cứu ta a, cấp bậc dị năng của ngươi cao như vậy, chỉ cần ngươi có thể cứu ta, vinh hoa hay phú quý
tùy tiện ngươi chọn nha!"
"Những thứ đó ta đều không cần!"
"Vậy ngươi muốn cái gì, ngươi nói đi, nếu ta có thể thỏa mãn thì ta sẽ tận lực làm cho ngươi!"
Chiến An Tâm vội đến không được, nàng nhìn Mộ Phong bất động như núi, thúc giục nói:
"Rốt cuộc ngươi muốn cái gì, ngươi nói đi!"
"Ngươi!" Mộ Phong tự nhủ, hắn nhấp môi không nói, nhìn Chiến An Tâm ôm cổ hắn, gần trong gang tấc
phảng phất như bị chấn kinh vì chính ý nghĩ của mình.
Hắn duỗi tay, ôm lấy eo nàng, lưới dao trong tay lóe lên, lập tức dây mây biến dị đang trói chặt eo
Chiến An Tâm đứt ra từng khúc.
Trong Bách Hoa thành, An Nhiên đang nhắm mắt ngưng thần dưới mái hiên bỗng nhiên mở to mắt, con
ngươi trong mắt nàng léo lên ánh sáng xanh lục. Hiện giờ Chiến An Tâm đã tìm chính xác người bao
che cho nàng, sau này An Nhiên lại muốn giáo huấn đứa nhỏ này sợ là có chút khó khăn.
Nàng có chút buồn bực, chỉ cảm thấy Oa Oa muốn lật trời rồi!
Vì thế càng không thể tha thứ cho cái thành trì nhỏ ẩn núp bên trong rừng rậm biến dị được, đương
nhiên nàng không có nhiều tinh lực thời thời khắc khắc coi chừng bên trong rừng rậm biến dị có
những người nào.
Vì thế bất tri bất giác, trêи con đường kia mọc lên một tòa thành như vậy, cả thành đều là kỹ nữ và
khách làng chơi.
An Nhiên không phát hiện đã đành, giờ phát hiện còn không diệt trừ tận gốc hay sao?
Mà bên Chiến An Tâm, nàng bị một màn sương đen bao bọc lại bay tới bờ sông, dừng trêи một tảng đá
ngầm.
Trận tấn công về phía nam năm nay, Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm đã sớm mang người qua sông rồi, vì
vậy phía bờ sông bên kia nhiều người hơn và náo nhiệt hơn bên này nhiều.
Nơi mà Chiến An Tâm đứng không có một bóng người.
Nàng đứng trêи tảng đá ngầm sau lưng là con sông cuồn cuộn rít gào, trêи mặt sông, đó là cái đuôi
của con cá sấu biến dị, còn có thiếu niên A Võ hết năm này qua tháng nọ, ngày qua ngày, không chế
con cá sấu biến dị, không cho nó lên bờ.
Cho nên có thể nói, người thân ở vị trí lãnh đạo, người nào không ngăn nắp sáng ngời, người nào
không phải có năng lực càng lớn thì gánh trách nhiệm càng nhiều?
Những người sinh hoạt dưới tầng chóp đáy của xã hội, có oán trách ông trời bất công, oán trách
những người ở tầng lớp cao không coi trọng mạng người, bọn họ đã từng đứng ở góc độ người
khác mà suy xét qua những vấn đề kia chưa?