Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một góc con phố nào đó trong thành Bắc, bỗng nhiên truyền đến tiếng dã thú gào thét, cách bên này có một đoạn khoảng cách, các thành viên trong một thế lực nhỏ vùi ở góc khác huyện thành nghe thấy được thanh âm kia, đều theo bản năng mà rùng mình một cái. Đây là thanh âm của con mèo tam thể, bọn họ đối với thanh âm đó còn lưu lại ký ức chưa phai, thanh âm này mang theo sự phẫn nộ khi địa bàn bị xâm nhập. Bọn họ lặng lẽ nghĩ, không biết kẻ xui xẻo nào lại đi nhầm vào rồi.
Cảm giác hai con hổ dũng mãnh đánh nhau là như thế nào, có thể có người từng được xem qua trên TV, nhưng khẳng định không chấn động bằng những người thân lâm kỳ cảnh. Đó là những cú va chạm giữa lực cùng lực, tràn đầy huyết tinh, bạo lực, dã tính dã man, xung kích mãnh liệt tới thị giác mỗi người.
Sau khi chạm mặt con mèo tam thể, mọi người còn chưa kịp bày ra thế phòng ngự, Meo Meo đã cùng giằng co với con mèo tam thể rồi, chưa tới một phút liền xông vào cắn xé nhau.
“Muốn chúng tôi ra tay không?” Thân là chủ nhân, có vẻ Đường Hào rất có tự tin với sức chiến đấu của Meo Meo, có điều Cảnh Lâm vẫn mở miệng hỏi một câu, cậu móc ra một hòn đá làm chuẩn bị, đây là những hòn đá lúc trước vào núi không dùng hết.
Kỳ thực mấy người Cảnh Lâm còn tốt chút, bọn cậu ngay cả báo còn gặp rồi nữa là, hình thể con mèo tam thể đây tuy rằng lớn hơn chút so con báo, nhưng không đáng sợ bằng, nhưng không ít người trong thôn và người thôn họ Tạ lần đầu cùng ra tới thì khá là sợ sệt.
Đường Hào nói: “Vẫn nên đứng bên hỗ trợ đi, không thể để Meo Meo bị nó bắt nạt được, chờ tới lúc nó không đánh lại nữa, chúng ta lại ra tay sau.”
Bên này, thiếu niên tên Long Chương đang dỗ dành Giun Bảo Bảo của mình, vuốt cái đầu trơn tuồn tuột của nó nói: “Ngươi không thể luôn trốn sau ta được a, ngươi xem lá gan ngươi nhỏ như vậy, sau này nếu như ta không ở bên người ngươi, không phải ngươi dễ dàng bị người khác bắt nạt sao? Ngoan, nhanh đi thôi, ta cùng ba ba ở đây cổ vũ tiếp sức ngươi a, cùng lắm ngươi đánh không lại nữa thì chạy trở về, nơi này lại nhiều người như thế, có mọi người bảo vệ ngươi, ngươi không cần sợ đâu.”
Giun Bảo Bảo mở to một đôi mắt hạt đậu, vào lúc này bên trong đã ầng ậng nước mắt, nó lung lay cái đuôi của mình, đón nhận ánh mắt khích lệ của thiếu niên, sau đó bỗng nhiên há mồm khóc hu hu, một bên khóc một bên trườn về phía chiến trường của hai con mèo biến dị bên kia, nước mắt từng hạt to rơi xuống, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, sau khi Giun Bảo Bảo trườn vào liền quật đuôi một cái, tàn nhẫn quất lên lưng con mèo tam thể, sau đó oạch một phát chạy tới bên cạnh, tiếp tục khóc rấm rứt, chờ sau khi con mèo tam thể lại bị Meo Meo cuốn lấy, lại oạch một cái chạy qua quất một roi.
Thanh âm bộp bộp kia người ở bên này nghe đều cảm thấy đau thay con mèo tam thể.
Cứ như vậy, vốn Meo Meo đánh khó phân cao thấp cùng con mèo tam thể, có tên Giun Bảo Bảo này trợ lực đông một chọc tây một chọc, con mèo tam thể chịu đòn càng ngày càng nhiều, trở nên nôn nóng, dần dần rơi xuống thế yếu.
Nghiêm Phi đứng gần chỗ Long Chương vừa nãy dỗ dành Giun Bảo Bảo nên nghe được rõ ràng rành mạch, khóe miệng không khỏi run rẩy một trận, con động vật biến dị như vậy, về sau còn có ai dám bắt nạt nó? Đây là nói chuyện cười sao.
Khóc như phải chịu oan ức tày trời, lại một mực ra tay vô cùng tàn nhẫn như vậy, nhìn qua giống như con người ta thấy con gián vậy, vừa kêu a a người ta thật sợ hãi thứ này thật khủng khiếp vừa cầm dép lê đập bồm bộp mấy cái đánh chết tươi. Nó khóc cái gì chứ, gặp phải nó người ta mới nên khóc có được hay không……
Long Chương nói: “Nó chỉ hơi nhát gan chút, luyện nhiều là được.”
Tình cảnh trực tiếp nghiêng về một bên, Tào Tam Gia thu hồi tầm mắt lại, hâm mộ nói: “Có sủng vật biến dị quá tốt, trực tiếp kêu chúng nó ra trận là được, cũng không cần tự mình động thủ.”
Cảnh Lâm và Nghiêm Phi không dấu vết nhíu mày, đối với việc Tào Tam Gia thuần túy coi sủng vật làm tay chân đánh thay không quá tán thành, có điều bọn cậu cũng không nói gì.
Mà Long Chương nghe được, cũng rất không cao hứng, trừng một chút Tào Tam Gia đang đưa lưng về phía cậu, thấy con mèo tam thể lớn kia sắp bị Meo Meo chế phục rồi, liền gọi Giun Bảo Bảo trở về: “Bảo Bảo, về thôi.”
“Hu hu……” Giun Bảo Bảo khóc lóc trườn về, cũng không biết nó thân là một con giun đất đào đâu ra nhiều nước mắt như vậy, nước mắt tựa như thác nước treo từ trên đôi mắt đậu đậu của nó ào ào chảy xuống. Sau khi trở lại bên người Long Chương, còn vừa khóc vừa cọ cọ lồng ngực Long Chương, một bộ kinh hoàng gặp phải kinh hãi nghiêm trọng cần được động viên gấp.
Thật bạo lực, cũng thật nhát gan.
Long Chương tựa như dỗ dành đứa nhỏ mà ôm nó, vỗ cái đầu nho nhỏ của nó, chờ tới lúc Giun Bảo Bảo rốt cuộc ngừng khóc, quấn áo Long Chương đã bị nước mắt nó làm ướt nhẹp, có thể vắt ra nước rồi, nhưng lông mày cậu ta cũng không nhăn nhíu lấy một cái, sau khi vắt sạch nước, lại tiếp tục đi yên mến Giun Bảo Bảo nhà mình.
Con mèo tam thể bị Meo Meo cắn cổ họng nhấn trên đất, trên người có rất nhiều chỗ bị thương, những chỗ bị Giun Bảo Bảo quất khẳng định cũng có thương tổn, chỉ là ẩn dưới lớp da lông nên không nhìn thấy mà thôi. Đương nhiên vết thương trên người Meo Meo cũng không ít, đặc biệt nó còn là một thân lông thuần trắng nữa, trong quá trình chiến đấu lăn lộn tới tấp, lông đều bị vấy đen rồi, xem qua ngược lại còn chật vật hơn con mèo tam thể.
Con mèo tam thể trải qua một trận chiến đấu, đã sớm kiệt sức, mọi người dưới sự giúp đỡ của Meo Meo, hợp lực trói lại con mèo tam thể.
Tào Tam Gia vẫn luôn trông mà thèm Meo Meo nhà Đường Hào, lập tức cùng thương lượng với Đường Hào và Long Chương: “Nhường con mèo tam thể lại cho tôi được chứ? Tôi dùng vật tư đổi cùng các cậu.” Bởi vì chế phục con mèo tam thể, xuất lực chỉ có hai nhà bọn họ, nên Tào Tam Gia cũng không hỏi ý kiến những người khác.
Về phần những người khác, có thể không bị con mèo tam thể tổn thương tới đã coi như là chuyện may mắn, vấn đề quy thuộc này cũng xác thực không tới phiên bọn họ nói chuyện.
Cảnh Lâm không đồng tình nói: “Tam Gia, con mèo tam thể này trước đây có khả năng chính là mèo hoang, dã tính rất lớn, coi như anh đổi trở lại, cũng không dễ thuần dưỡng.”
Đừng đến lúc sủng vật không vớt được, lại lật ngược thế cờ làm bản thân bị thương.
“Từ từ mà đến.” Tào Tam Gia không thèm để ý nói, cái thế đạo hiện tại, thực lực mới là thứ gốc rễ có thể sống yên phận, có con mèo tam thể gia nhập, thực lực của thế lực nhỏ bọn họ cũng sẽ tăng cường không ít, vì một điểm này, con mèo tam thể có khó thuần phục hơn nữa hắn cũng muốn thử một lần.
Long Chương đúng là không quan trọng, cậu có Giun Bảo Bảo là đủ rồi. Tuy rằng vừa nãy cậu kêu Giun Bảo Bảo đi chiến đấu, nhưng đúng là vì bản thân Giun Bảo Bảo, trong lòng cậu Giun Bảo Bảo như người nhà vậy, nên dáng vẻ Tào Tam Gia coi động vật như kẻ đánh thuê rất là không thích. Con mèo tam thể dựa vào Giun Bảo Bảo cùng một con mèo biến dị khác mới có thể chế phục, Tào Tam Gia là một người bình thường, đổi trở lại phỏng chừng thời gian ngắn cũng nếm không tới tốt lành, nghĩ như vậy, cậu trái lại hi vọng Tào Tam Gia đổi được con mèo tam thể trở về.
Vì thế Long Chương nói: “Tôi không có vấn đề gì, đồng ý, đổi liền đổi đi.”
Đường Hào cũng nói: “Vậy đổi đi.” Gia đình hắn đã có bốn con mèo biến dị rồi, tuy đều tự gánh vác thức ăn, thế nhưng cũng thực sự không còn tinh lực mà đem thêm một con về nuôi nữa, đặc biệt dưới tình huống con mèo đó còn chưa được thuần phục.
Còn chuyện giết con mèo tam thể lấy thịt ăn? Mọi người đúng là không nghĩ tới, có con mèo Meo Meo đồng hành, mọi người không làm được chuyện như thế.
Tào Tam Gia cùng các anh em đem con mèo tam thể khiêng lên thùng xe, mấy người liền đi hướng tới con phố có cửa hàng bán lẻ hạt giống kia.
Trong đường phố cỏ dại rậm rạp, dây leo quấn quanh, động tĩnh Meo Meo cùng con mèo tam thể đánh nhau vừa rồi lớn như vậy, cũng không có ai chạy ra nhìn, vào lúc này bọn cậu đi trên đường phố, cũng không thấy có người từ bên trong nhà ló đầu ra, có thể tưởng được, tất cả mọi người trên con đường này đều đã rời nhà đi, một cũng không lưu lại.
Mọi người không khỏi hiếu kỳ nói: “Những người đó đều đi đâu?”
Tào Tam Gia nói: “Chạy trốn ra bên ngoài, những nơi khác trong huyện còn có mấy cái trường học, phần lớn người không trốn đi đều tập trung tại những nơi đó.”
Con đường này có dấu vết đã bị người cướp đoạt, cũng đúng thôi, rối loạn lâu như vậy rồi, thế lực lớn nhỏ trong huyện khẳng định sẽ đem những địa phương có thể tới được đều vơ vét một lần, cửa hàng bán lẻ hạt giống cũng không ngoại lệ.
Vì vậy đi vào vài cửa hàng, cũng không tìm tới một chút hạt giống nào, ngay cả bên trong mấy nhà bán thuốc cũng bị cướp đoạt không còn một mống.
Mọi người thực thất vọng, sợ lần này tay không mà về.
Kết quả thực sự là sợ cái gì cái đó liền thành hiện thực, chờ tới khi mọi người đều lòng vòng xong con đường này, cũng chỉ tìm tới mấy cái túi hạt giống rau dưa rơi rớt trong đống cỏ.
“Làm sao bây giờ?”
“Thật vất vả đến, kết quả không có thứ gì.”
Nghiêm Phi nghĩ một hồi, nói: “Chuyện hạt giống nói sau, chúng ta trước đi xem một chút các con phố xung quanh đi, xem có thể tìm được những thứ khác hay không.” Còn về phần các nhà dân hai bên con phố, y là không nghĩ đi vào, tất cả mọi thứ trên con phố đều bị cướp đoạt rồi, thì khẳng định trong nhà cũng chẳng còn lại cái gì mà hốt.
Thế nhưng chờ sau khi đem các con phố xung quanh đi một vòng, kết quả các cửa hàng bên lề đường so với trong cửa hàng bán lẻ hạt giống còn muốn sạch sẽ hơn, thật là một điểm cũng không còn sót.
Vừa mới qua giữa trưa, kết quả thứ gì cũng không tìm tới.
Bọn cậu đến quá muộn, trước khi mảnh đất này rơi xuống địa bàn con mèo tam thể đã bị vơ vét rồi, sau đó địa bàn trước đó của con mèo bị hoa bìm biếc chiếm cứ, nên thành ra cái gì cũng không mò được.
“Ăn cơm trước đã.” Nghiêm Phi đề nghị, “Ăn xong lại thương lượng sau.”
Mỗi lần mọi người đi ra đều sẽ chuẩn bị lương khô ít nhất cho ba ngày, lúc này cũng đã đến giữa trưa, mọi người liền tìm một vị trí mà ngồi xuống, ỉu xìu xìu giải quyết cơm trưa.
Đám Cảnh Lâm ngồi cùng đoàn người Tào Tam Gia, vừa ăn vừa thảo luận.
Cảnh Lâm nói: “Không phải Tam Gia nói bên trong huyện thành này có rất nhiều người đều tập trung ở trong mấy trường học sao, chúng ta có muốn đi chỗ đó chút hay không, lần lượt hỏi từng cái một?”
Nghiêm Phi thì lại hỏi: “Trường học cách nơi này gần nhất là ở khu nào? Nhân phẩm người đứng đầu như thế nào?”
Tào Tam Gia nuốt xuống một ngụm nước, trả lời: “Cách nơi này gần nhất chính là trung học thực nghiệm Thự Quang, người đứng đầu tên Thi Lỗi, chuỗi siêu thị lớn nhất trong huyện thành này chính là do hắn mở, thương nhân mặc dù chú trọng lợi ích, nhưng sau thời loạn lạc tôi tiếp xúc hai lần với đám người bọn hắn, cũng không đến nỗi tệ lắm.”
Sau đó bọn cậu lại hỏi một ít thế lực khác mà hắn biết trong huyện.
Trường trung học có tiếng trong huyện có ba, theo thứ tự là Thự Quang, Phương Bắc, Thành Quan, còn có một trường đào tạo nghề, và bốn trường tiểu học chất lượng cũng không tệ nữa, nhưng những thứ này tại hiện tại đều trở thành mây bay rồi.
Mà Tào Tam Gia chỉ từng tiếp xúc với người bên trong Thự Quang và Thành Quan thôi, những kẻ đứng đầu các trường học khác cũng chưa từng tiếp xúc qua, người nhắc tới trước còn không sai, những người khác thì hắn không rõ ràng, có điều huyện thành lớn như vậy, trước Tào Tam Gia vẫn luôn loanh quanh ở phía Nam, cũng tiếp xúc qua ít nhiều với người của những thế lực khác, trong cái nhìn của hắn, thì người đứng đầu mấy trường học khác ngoài Thi Lỗi, nhân phẩm cũng chỉ tầm tầm như thế.
Thự Quang cách nơi này gần nhất, vì vậy sau khi ăn xong, mọi người liền quyết định, đi trường trung học thực nghiêm Thự Quang nhìn một chút.
Đường phố bọn cậu đang đứng hiện tại cách trường trung học Thự Quang còn có một đoạn, mọi người bỏ ra ước chừng nửa giờ, liền đi tới trước cổng lớn trung học thực nghiệm Thự Quang.
“Căn cứ Thự Quang?” Nhìn chỗ vốn hẳn là biển hiệu trường học lại bị thay thế bởi một tấm biển gỗ vuông vức, tất cả mọi người có chút kinh ngạc.
Tào Tam Gia nói: “Lần trước tới vẫn còn là trung học thực nghiệm Thự Quang đấy, lần này tới liền đổi thành căn cứ rồi, xem ra dã tâm của Thi Lỗi cũng không nhỏ a.”