Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mười phút sau khi Mạnh Liên Doanh và Lục Nhai liên lạc xong, Cố Phồn nhận được cuộc gọi từ Cục quản lý Dược phẩm thông báo đã thảo luận lại vấn đề của cô, cuối cùng quyết định cấp cho cô giấy phép hành nghề, giấp chứng nhận đã chuẩn bị xong, Cố Phồn có thể đến lấy.
Cố Phồn vì tốc độ của Lục Nhai mà khiếp sợ!
Năm người Tinh Hà biết được tin tức này cũng không quá bất ngờ, căn cứ có chính phủ, chính phủ quản lý sự vụ căn cứ, nhưng bốn nhà Lục, Lý, Hạ, Vương mới chân chính nắm giữ quyền lên tiếng, đặc biệt là Lục gia, bởi vì hiện tại có hai vị cường giả cấp S, trừ phi uy hiếp nghiêm trọng lợi ích của mấy nhà khác, ai sẽ vì chút chuyện nhỏ này mà bác bỏ mặt mũi của Lục Nhai?
Thời đại mạt thế, hệ thống pháp luật là nhằm vào người bình thường, dị năng giả vẫn là dùng thực lực nói chuyện, nhiều lắm là mặt ngoài tuân thủ trật tự mà thôi.
Phong Hỏa, Mạnh Liên Doanh cùng Cố Phồn đi lấy giấy chứng nhận.
Lần này lại đây, thái độ của nhân viên Cục quản lý Dược phẩm đối với Cố Phồn khách khí hơn rất nhiều, thậm chí còn vì sự thay đổi này mà tìm ra một lời giải thích phù hợp, dù là nụ cười hay lời nói đều khiến người như tắm mình trong gió xuân.
Cố Phồn nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, chỉ muốn lấy được giấy chứng nhận, suy cho cùng thì chính nhà họ Thịnh đang giở quyền, không liên quan gì đến nhân viên Cục quản lý Dược phẩm, cô không việc gì phải làm họ khó xử.
Sau khi có được giấy phép hành nghề, tiếp theo Cố Phồn lại đi xin giấy phép kinh doanh và giấy phép vệ sinh, không biết nhà họ Thịnh không có đánh tiếng với hai bên này hay dư uy của Lục Nhai vẫn còn mà mọi chuyện đều rất suôn sẻ.
Buổi tối trở lại biệt thự của mình, Cố Phồn liên lạc Lục Nhai, một lần bắt máy.
Cố Phồn chân thành nói: “Chuyện hôm nay cám ơn anh, tôi lại nợ anh một ân tình, tổng cộng hai lần.”
Lục Nhai: “Liên Doanh thay cô liên lạc với tôi, cô cũng thiếu nợ ân tình người khác sao?”
Cố Phồn ngẩn ra.
Lục Nhai chủ động kết thúc trò chuyện.
Cố Phồn nhìn vòng tay thông tin, nhíu mày, Lục Nhai nói vậy là có ý gì?
Ám chỉ cô coi Mạnh Liên Doanh là bạn bè, chỉ có một mình anh là sơ giao?
Sự thật đúng là như thế, nhưng trách ai được, là tiểu đội Tinh Hà xem cô là bạn bè trước, Lục Nhai đối với cô chỉ là muốn lợi dụng càng nhiều mà thôi.
Tất cả thủ tục mở cửa hàng đều chuẩn bị đầy đủ hết, bước còn lại là tuyển hai nhân viên đáng tin cậy, một người thu tiền, một người lấy thuốc.
Còn năm ngày nữa là đến ngày khai trương, Tinh Hà bảo cô tiếp tục luyện dược chuẩn bị hàng dự trữ, bọn họ phụ trách thông báo tuyển dụng sơ tuyển, cuối cùng để Cố Phồn phỏng vấn.
Cố Phồn liền chuyên tâm luyện đan.
Ngày tám tháng chín, nhóm Tinh Hà đi cùng Cố Phồn đến hiệu thuốc để tuyển chọn lần cuối.
Tổng cộng có hai mươi người, đại đa số đều là dị năng giả cấp C, còn có một dị năng giả cấp A, hai dị năng giả cấp B.
Cố Phồn đương nhiên cảm thấy rất hứng thú với dị năng giả cấp A kia.
Tinh Hà giải thích: “Tên ông ấy là Trâu Sơn, dị năng giả cấp A song hệ thổ và hỏa, đã từng phục vụ trong quân đội Lục gia, sau khi bị thương thì xuất ngũ. Trâu Sơn là dị năng giả cấp A duy nhất tới đây ứng tuyển, tôi nghĩ ông ấy có thể răn đe hỗ trợ phòng ngừa những người có ý quấy rối.”
Cố Phồn thấp giọng nói: “Quân cũ của Lục gia?”
Tinh Hà mỉm cười: “Ba công ty dược phẩm lớn đều đã theo dõi cậu rồi, cậu đã từng phục vụ quân đội Lục gia, không bằng để cho mối quan hệ này thắt chặt hơn nữa, giống thật mà giả, để người khác không dám hành động thiếu suy nghĩ.”
Lúc này, Tinh Hà cực kỳ giống một con hồ ly mặt ngọc.
Cố Phồn gật gật đầu, điều cô quan tâm hơn là vì cái gì mà Trâu Sơn muốn đến một nơi nhỏ như thế này, tuy rằng đôi chân Trâu Sơn tàn phế nhưng với trình độ năng lực của ông ấy, chắc chắn sẽ không khó để tìm được một công việc vệ sĩ ở công ty lớn.
Tôn trọng cường giả, Cố Phồn phỏng vấn Trâu Sơn trước, hơn nữa còn trực tiếp đưa ra câu hỏi này.
Trâu Sơn năm nay năm mươi tuổi, ngồi ở trên xe lăn, đi cùng đẩy ông qua là con gái Trâu Viên Viên, hai mươi tuổi dị năng giả cấp C.
Trâu Sơn hình thể cường tráng khuôn mặt cương nghị, trong khi Trâu Viên Viên có nước da trắng dung mạo thanh tú, có lẽ được thừa hưởng gen của mẹ.
Trâu Sơn nhìn con gái, giải thích: “Tôi ở trong quân đội tích điểm huân công như vậy là đủ rồi, có tìm được việc hay không cũng không quan trọng, tới bên này ứng tuyển là bởi vì mẹ Viên Viên. Mẹ Viên Viên cũng từng là một quân nhân, trong một trận thanh trừ quái thú bị thiêu bởi quái thú hệ hỏa, cô ấy giữ được mạng sống nhưng toàn thân hơn nửa cơ thể đều để lại sẹo. Từ đó về sau, mỗi ngày cô ấy đều trốn trong phòng mình, ngay cả chúng tôi cũng không muốn để ý, tôi nghĩ, nếu thuốc của cô có thể giúp cô ấy khôi phục như lúc ban đầu, tôi có thể vẫn giúp cô làm việc mà không nhận tiền lương.”
Trâu Viên Viên nói: “Tôi cũng vậy, chỉ cần cô có thể chữa khỏi cho mẹ tôi, tôi sẽ cùng bố làm việc thay cô ở cửa hàng.”
Cố Phồn trong lòng cảm động, hỏi Trâu Sơn: “Ngài có mấy người vợ?”
Trâu Sơn nhíu mày, nói: “Tôi thừa hành chế độ một vợ một chồng, chỉ có mẹ của Viên Viên.”
Cố Phồn cảm thấy trong hoàn cảnh mạt thế này, Trâu Sơn một cường gả cấp A có thể một lòng với vợ, những mặt nhân phẩm khác chắc là cũng sẽ không quá kém.
“Chờ tôi chữa khỏi cho mẹ Viên Viên, ông có cảm thấy công việc trông coi cửa hàng quá nhàm chán nên từ chức rời đi không?”
Trâu Sơn nở nụ cười: “Trâu Sơn tôi nói được là được, điểm này cô không cần lo lắng, huống chi, chúng ta còn có thể ký hợp đồng.”
Cố Phồn hỏi Trâu Viên Viên một lần nữa: “Cô không cảm thấy công việc này nhàm chán sao?”
Có bao nhiêu người trẻ tuổi có thể chịu đựng được tịch mịch.
Trâu Viên Viên nhìn núi Phượng Hoàng phong cảnh tú lệ phía sau tiệm thuốc, cười nói: “Không đâu, tôi thích nơi này, nếu cô thật sự thuê chúng tôi, gia đình chúng tôi sẽ chuyển đến sống trên núi Phượng Hoàng.”
Cố Phồn vô cùng hài lòng với hai cha con, trực tiếp để cho những người ứng tuyển khác rời đi, những người ứng tuyển kia bội phục thực lực của Trâu Sơn, tâm phục khẩu phục.
Cố Phồn đưa cho Trâu Sơn một bình thuốc xóa sẹo: “Ngài mang về cho vợ dùng trước, nếu những vết sẹo của bà ấy lành hẳn, ngày mười hai cha con ngài trực tiếp đến đây làm việc là được.”
Trâu Sơn nhìn bình đan dược không chút thu hút, trong mắt không giấu được vẻ chờ mong.
Tới buổi chiều, một nhà ba người Trâu gia cùng nhau đến núi Phượng Hoàng để thăm Cố Phồn.
Cố Phồn bảo nhân viên bảo vệ để họ vào, tiếp đãi ba người họ trong biệt thự của cô.
Trâu phu nhân tên là Từ Vân, năm nay cũng đã bốn mươi lăm tuổi, là dị năng giả hệ hỏa cấp B, trước khi xuất ngũ cũng làm việc cho quân đội Lục gia. Tuổi thọ của dị năng giả dài hơn người bình thường, nhìn cũng trẻ hơn nhiều so với người cùng lứa tuổi, lúc này Từ Vân làn da trắng nõn khí chất thanh lãnh, cũng không phải là đỉnh cấp mỹ nhân nhưng lại có một loại khí chất đặc biệt.
Bà đưa tay về phía Cố Phồn, trịnh trọng nói: “Đan dược có giá, lòng tốt của Cố tiểu thư đối với tôi là vô giá, nếu sau này cô Cố có việc gì cần tôi giúp đỡ, chỉ cần nói trực tiếp với tôi.”
Cố Phồn mỉm cười nói: “Khách khí rồi, không biết kế tiếp ngài có tính toán gì không?”
Từ Vân nói: “Tôi đã liên lạc với quân đội, ngày mai bắt đầu đi gia nhập quân đội Lục gia.”
Cố Phồn nghĩ thầm, được rồi, mối quan hệ giữa cô và quân Lục gia không những không cắt đứt mà còn dính líu với nhau, quả thật là ngàn mối tơ vò.
Ngoài việc nói lời cảm ơn, hôm nay ba người Trâu gia đến núi Phượng Hoàng còn có một mục đích khác, bọn họ muốn mua một căn nhà trên núi.
Cố Phồn cùng bọn họ đi xem nhà.
Làm Cố Phồn ngoài ý muốn chính là, trước đây phòng kinh doanh nhà ở núi Phượng Hoàng có hơi vắng vẻ, họ phải ra ngoài để thu hút khách hàng mua nhà, hôm nay nơi này thế nhưng rất náo nhiệt, tính sơ sơ thì có ít nhất hai mươi người đang chọn nhà.
“Cố tiểu thư! Thế nào, hôm nay cô đến đây còn muốn mua một căn nữa không?” Quản lý bán hàng vừa nhìn thấy Cố Phồn, nhiệt tình chào hỏi, người khác không rõ ràng lắm nhưng trong lòng anh ta rõ ràng, bởi vì trong tay Cố Phồn có thứ tốt mới hấp dẫn những người khác đến núi Phượng Hoàng mua nhà, đúng như câu nói, núi không nhất thiết phải cao, có tiên ắt nổi danh!
Giờ này khắc này, Cố Phồn chính là thần tiên trong mắt vị quản lý bán hàng này, mang đến tài vượng!
Cố Phồn giải thích: “Là bạn của tôi muốn mua.”
Bạn của thần tiên cũng là thần tiên, quản lý bán hàng lập tức mời bốn người vào văn phòng của mình, mở máy tính bảng, trên màn hình hiển thị phân bố những căn nhà chưa bán ở núi Phượng Hoàng.
Cố Phồn nhìn kỹ, phát hiện những ngôi nhà ở vùng núi gần họ nhất đều đã được mua.
Lúc này cô cũng đoán được những doanh nghiệp mới vì sao mà đến, không phải nịnh bợ cô mà chính là dò hỏi bí mật của cô.”
“Mẹ, chúng ta hãy mua căn nhà này đi, con thích dòng sông này.” Trâu Viên Viên nhìn trúng một chỗ.
Hai vợ chồng Trâu Sơn, Từ Vân thanh toán ngay tại chỗ.
Giao dịch hoàn thành, bốn người Cố Phồn đi ra ngoài, sắp ra đến cửa thì thấy một người đàn ông cao gầy từ bên ngoài bước vào trên mặt có vết sẹo.
Nhìn thấy Trâu Sơn, người đàn ông gần như dậm chân theo bản năng, chào Trâu Sơn theo tiêu chuẩn của quân đội.
Trâu Sơn cười: “Tiểu Trần à, cậu cũng tới đây mua nhà sao?”
Trong mắt Tiểu Trần chỉ có vị cựu thượng tướng, thượng tướng hỏi chuyện, lại cũng không phải chuyện gì bí mật, Tiểu Trần liền trực tiếp trả lời: “Không phải tôi mua, thiếu soái nghe nói thiếu gia định cư ở bên này, bảo tôi đến đây thay ngài ấy mua một căn.”
Trâu Sơn hiểu ra, khuyên nhủ: “Vậy thì cậu mau đi đi, chậm một chút chỉ sợ chỗ tốt có người chọn hết.”
Tiểu Trần chào sau đó đi mua nhà, trước khi đi còn len lén liếc nhìn Cố Phồn một cái, dù sao mỹ nhân như vậy ở căn cứ đều rất hiếm gặp.
Trong lòng Cố Phồn đập thình thịch, Lục Nhai mua một căn nhà ở bên này thật sự chỉ để ở gần Mạnh Liên Doanh thôi sao?