Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Mau giao con tang thi đó ra!"
"Đúng vậy! Giao ra!"
Một đám người không ngừng kêu gào, trên tay còn cầm vũ khí đủ loại, đồng loạt ép Yên Vũ giao Chu Đồng ra. Lúc Yên Vũ lập được chiến công trở về, chính bọn họ đã ủng hộ cô, khen ngợi cô, thậm chí còn muốn kéo gần quan hệ với cô. Nhưng bây giờ, khi có chuyện liên quan đến mạng sống của họ, họ lập tức đổi sắc mặt, so với lật tay còn nhanh hơn. Điều này cũng nói rõ cho cô biết, con người, chỉ sống vì lợi ích của chính mình.
Yên Vũ lạnh lùng nhìn lướt qua Lưu Nhất, đang lúc cô muốn cứng rắn đưa Chu Đồng rời đi, một tiếng sấm cực lớn chợt nổ vang ở bên ngoài, lôi điện sáng ngời cắt ngang bầu trời, dọa cho mọi người im bặt, xung quanh cũng trở nên yên tĩnh. Một bóng người từ trên tòa nhà cao tầng bên cạnh đáp nhẹ xuống ngoài cửa sổ phòng, không phát ra bất kì âm thanh nào. Hắn vừa xuất hiện, Lưu Nhất liền cảm giác được một loại áp lực không tên.
"Yên Vũ, đi với tôi."
Người kia nhẹ giọng nói, âm thanh mang theo chút bất đắc dĩ và lo lắng. Yên Vũ thở ra một hơi, khẽ nhìn lại. Vẫn là khuôn mặt cương nghị tuấn tú kia, trong đôi mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi, không biết bao lâu rồi chưa nghỉ ngơi thật tốt. Hàn Vệ yên lặng đối mắt với cô, cho cô cảm giác an tâm.
Hàn Vệ che chở cho cô nhất định phải đối mặt với rất nhiều rắc rối, việc anh ta thiên vị một khi truyền ra cũng sẽ khiến mọi người bất mãn. Nhưng anh ta vẫn không chút suy nghĩ mà nguyện ý bảo vệ cô như vậy, trong lòng Yên Vũ tràn ngập cảm kích:
"Hàn Vệ, cảm ơn anh."
Cô xoay người mang theo Chu Đồng nhảy ra khỏi cửa sổ, đến bên cạnh Hàn Vệ. Ba người không nói lời nào, trong thoáng chốc đã rời đi, tốc độ nhanh đến mức người xung quanh không kịp phản ứng, mà Lưu Nhất thì kiêng kị Hàn Vệ, nên mới không dám đuổi theo.
Chuyện này chẳng mấy chốc đã lấy tốc độ cực nhanh thổi quét quá nửa căn cứ, ai cũng đều biết Hàn Vệ đang giúp Yên Vũ ẩn trốn, mà chuyện càng đáng sợ hơn là sau khi Yên Vũ rời đi, số người mất tích đã tăng lên đến mười lăm!
Trong căn cứ không hề thiếu người, chỉ thiếu lương thực, cho nên việc dân chúng mất tích cũng không ảnh hưởng đến trụ cột của căn cứ. Hơn nữa cao tầng phía trên trong đoạn thời gian căng thẳng này còn quá nhiều chuyện cần làm, không đủ tinh lực chú ý vấn đề khác, vì vậy sau khi phái ra nhiều đội dị năng giả đi tuần ban đêm, liền cứng rắn đè mọi chuyện xuống.
Đúng lúc này, Hàn Vệ lại phải tự mình rời căn cứ đi đến phía Nam thương thảo chuyện hợp tác, Hắn không ngừng dặn dò Diệp Phàm nhiều lần phải chiếu cố cho Yên Vũ. Trước khi hắn đi, Yên Vũ cũng tới tìm một lần, trong ánh mắt mang theo cảm kích, cô mỉm cười nhìn hắn:
"Tất cả những gì anh đã làm cho tôi, tôi đều nhớ kĩ rồi. Lần này sẽ là lần cuối cùng tôi gây rắc rối cho anh, lên đường cẩn thận."
Hắn nhìn cô, nội tâm có xúc động muốn tiến lên ôm một cái, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu, liên tục dặn dò:
"Chờ tôi trở về, nhiều nhất là bảy ngày, tôi sẽ trở lại. Tốt nhất, trong khoảng thời gian này cô đừng rời khỏi tổ chức, bên ngoài rất... nguy hiểm."
Mấy ngày này Yên Vũ và Chu Đồng căn bản không đi ra ngoài, vẫn yên phận ở trong phòng của mình. Cô biết một khi chuyện có người mất tích vẫn chưa lắng xuống hoàn toàn, mình ra ngoài sẽ khiến Hàn Vệ gặp thêm rắc rối, người dân đang không ngừng tạo áp lực lên hắn, vì vậy gật đầu:
"Tôi sẽ cẩn thận."
Hàn Vệ nhìn cô một lúc, cảm thấy con người cô quá mạnh mẽ, lại kiên cường đến mức không cho người khác cơ hội được bảo vệ cô.
Trong vòng bảy ngày, ngay từ khi Hàn Vệ rời đi, mọi chuyện lại trở nên càng nghiêm trọng. Số người mất tích đã lên đến ba mươi người, Diệp Phàm sứt đầu mẻ trán, mãi cũng không tìm được kẻ chủ mưu. Mà như vậy, trong căn cứ dần dần tiếp tục truyền tai nhau một tin tức. Cũng là về Yên Vũ, nhưng nó càng quá đáng hơn, chụp mũ cho cô là gián điệp của căn cứ phía Tây.
Không biết là ai tung tin đồn bậy, nhưng lòng dân dễ lung lay, trong lúc sợ hãi bản thân sẽ bị bắt đi ăn thịt, mọi người càng mù quáng hơn, thậm chí đã tụ tập lại muốn đuổi Yên Vũ ra khỏi căn cứ.
Tất cả những chuyện này, phải đến ngày thứ bảy, Yên Vũ mới phát hiện. Dạo gần đây cô túc trực bên cạnh Chu Đồng, đang rất đau đầu vì việc thằng bé phát độc nhiều hơn nên không để ý lắm, sau khi thấy ánh mắt của người trong tổ chức nhìn mình đầy kì quái và lẩm bẩm liên tục, cô liền hỏi Diệp Phàm.
Ban đầu hắn ấp úng không nói, nhưng dưới sự kiên trì của Yên Vũ cũng đành thành thật. Người dân dạo này rất hay bạo động, muốn đuổi cô ra khỏi căn cứ, cho dù đầu lĩnh là chú của Hàn Vệ cũng không ngăn được, bởi vì số lượng người tham gia biểu tình quá đông. Lúc này chỉ sợ phải chờ Hàn Vệ trở lại mới có thể cải thiện được tình hình.
Hôm nay, dân chúng lại một lần nữa tụ tập, lần này quy mô rõ ràng còn lớn hơn nhiều, người dẫn đầu vẫn là Lưu Nhất, chia nhau vây quanh lối vào của tổ chức. Âm thanh hô hào càng lúc càng lớn, chấn động tứ phương, thậm chí Yên Vũ đang ở sâu bên trong cũng đã nghe được.
Bọn họ sớm quên rằng cô và Hàn Vệ là người từng liều lĩnh xông pha đột phá vòng vây của tang thi triều, sớm quên Yên Vũ mang được mầm bệnh về cho căn cứ. Tất cả những gì mọi người nghĩ tới, là phải đuổi cô ra khỏi đây ngay lập tức.
"Cút đi! Biến ra khỏi căn cứ!"
"Cút đi!"
"Đúng vậy! Cút đi!"
Âm thanh càng lúc càng lớn, áp lực vô hình bao phủ xuống tổ chức. Lúc này Yên Vũ không đợi mọi người khó xử đã đi thẳng về phía cổng chính. Cánh cửa chậm rãi mở ra, vừa nhìn thấy cô, bọn họ lập tức kêu gào ném một ít đá vụn vào trong. Nếu lúc này không phải thiếu thốn thức ăn, có lẽ thứ trên tay bọn họ sẽ đổi thành cà chua và trứng gà?
Yên Vũ lạnh lùng đứng ở nơi đó, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào đám đông, những thứ bọn họ ném vào đều bị năng lượng quanh người cô nhẹ nhàng đánh văng ra.
Chu Đồng đỏ mắt nhìn hết thảy, trong đầu đột nhiên bật ra một ý nghĩ, cắn chết bọn họ, cắn chết lũ người dám bắt nạt chị!
Thấy ánh mắt dữ tợn của Chu Đồng, đám người càng điên cuồng hơn, có người còn muốn xông tới trước.
"Cô ta chắc chắn chính là gián điệp! Còn đem tang thi vào trong căn cứ nữa!"
"Gϊếŧ nó! Ném chết nó đi!"
Lưu Nhất lúc này rất hài lòng trước phản ứng của mọi người, khóe môi cong lên đầy tà ác, cho dù Hàn Vệ có trở về kịp thì cũng không thể thay đổi được gì nữa rồi.
Yên Vũ lẳng lặng đứng ở nơi đó đột nhiên vươn tay về phía trước, đám đông lập tức hoảng sợ la hét, sau đó lùi về phía sau. Trước khi rời đi, cô cũng nên chào tạm biệt những kẻ này, tặng cho bọn họ một đại lễ vì thời gian qua đã nhiều lần chiếu cố cô như vậy chứ nhỉ?
Khí thế trên người Yên Vũ chợt thay đổi, ánh mắt sắc bén lướt qua Lưu Nhất khiến hắn có cảm giác lành lạnh sau người, lông tơ đều dựng đứng cả lên. Hắn phản ứng cực kì nhanh, lập tức lui về phía sau.
"Muốn chạy?"
Yên Vũ phát hiện hành động của Lưu Nhất, khóe môi cong lên. Hai người vừa đối mắt, Lưu Nhất liền chạy, nhưng tốc độ thân thể của hắn không theo kịp tốc độ của dị năng khi phóng xuất. Yên Vũ đột nhiên bạo phát đã vượt ngoài khả năng phản xạ của mọi người, dị năng hỏa hệ tản ra, đột nhiên bao phủ xuống, khiến cho người dân hoảng sợ chạy tán loạn.
Hỏa diễm nóng rực hình thành một vòng xoáy, sau khi cuộn tròn lại cỡ nắm tay thì phình to ra, trong nháy mắt nổ mạnh trước người Lưu Nhất. Yên Vũ ra tay quá ác, quá đột ngột, Lưu Nhất căn bản không thể né kịp. Hắn cũng không nghĩ đến trước mặt nhiều người như vậy, cô ta lại dám ra tay!
Cả đám người đứng gần Lưu Nhất đều là dị năng giả, bọn họ hoảng sợ toát mồ hôi, vội xuất ra dị năng bảo vệ thân thể. Đúng lúc này, năng lượng cuồng bạo ầm ầm nổ tung, bắn mạnh ra xung quanh, dưới đất xuất hiện từng cái khe cỡ ngón tay cái. Trong tiếng nổ ngập trời, thân thể của đám người Lưu Nhất cũng bị đánh văng ra ngoài, đụng ngã một đám dân chúng.
"Aaaa!" Lưu Nhất kêu thảm thiết một tiếng, như một quả bóng bị ném mạnh ra, sau khi nghĩ xuống thì nằm bẹp trên mặt đất không đứng dậy nổi. Nửa người của hắn bị cháy đen không ra hình dạng, máu thịt mơ hồ, đau đến mức hắn khẽ co giật mấy cái, thiếu chút nữa miệng sùi bọt mép.
Ngoài hắn ra, đám người đi theo hắn cũng bị thương nặng, nhưng không đến mức quá nghiêm trọng như Lưu Nhất, vẫn còn lục tục bò dậy được. Trong lòng bọn họ kinh hãi, không nghĩ đến Yên Vũ lại có thể làm ra hành động này, hơn nữa vô cùng dứt khoát.
Ban đầu đám người Lưu Nhất tới đây bừng bừng khí thế, không ngờ vừa đe dọa vài câu đã bị người khác đánh bầm dập đến mức đầu cũng không dám ngẩng lên, xung quanh hoàn toàn lặng ngắt. Phía trước Yên Vũ cũng vì vậy hiện ra một khoảng trống, không ai dám bước đến, không ai dám lên tiếng nữa. Người dân bị đụng ngã cũng ngơ ngác ngồi đó, dù đau nhưng không dám kêu rên.
Nhìn tình cảnh này, mọi người rốt cuộc sâu sắc cảm nhận được sự kinh khủng của dị năng giả.
"Còn ai muốn chết? Bước ra đi."
Yên Vũ nói, chợt trở về với dáng vẻ hung ác từng có, ánh mắt không có chút tình cảm nào. Vừa rồi Yên Vũ còn nương tay không để người dân bị thương nặng, nhưng nếu bây giờ có người thật sự dám lao ra, bất kể là ai, thì kết quả có thể nghĩ mà biết!
Trong tổ chức có nhiều người nhìn Yên Vũ bằng ánh mắt phức tạp, lại không dám đi ra ngăn cản, cũng không muốn xen vào chuyện giữa cô và Lưu Nhất.
Yên Vũ chờ một lát không thấy ai lên tiếng, nhẹ nhàng nắm tay Chu Đồng, phóng người rời đi. Có nam nhân không cam lòng, thấy Yên Vũ đã sắp thoát khỏi vòng vây, vội vàng hô lên:
"Ai cho cô chạy?"
Vừa dứt lời, bóng người của Yên Vũ chợt động, lập tức xuất hiện ở phía trước người kia, một cái tát quăng ra!
Bốp.
Đánh cũng không nhẹ, nam nhân kia lập tức ngã xuống đất phun máu, trong đó còn lẫn hai cái răng trắng, mặt lập tức sưng như đầu heo.
"Các người muốn đuổi tôi, bây giờ tôi thật sự rời đi lại nhảy ra ngăn cản, muốn chết?"
Yên Vũ chưa bao giờ tức giận như vậy, vốn dĩ định gϊếŧ luôn kẻ này, nhưng thấy Diệp Phàm đứng trong tổ chức lắc đầu với mình, đành kiềm chế một chút. Cô chưa bao giờ là người tốt cả, ai chọc cô, kẻ đó phải trả giá đắt.
Lần này Yên Vũ xoay người rời đi nhưng không có ai tiếp tục cản trở nữa, chỉ qua mấy giây, cô và Chu Đồng đã khuất bóng ở cuối con đường.
Trùng hợp là Hàn Vệ cũng vừa trở về không lâu, còn chưa kịp vào trong tổ chức thì đã nhìn thấy Yên Vũ cấp tốc lướt về phía cổng. Hắn đột nhiên ý thức được Yên Vũ sắp rời đi, trái tim trong lồng ngực đập hẫng mất một nhịp, lập tức muốn đuổi theo.