Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Con quái vật phá hủy cánh cửa, đoán chắc bên ngoài sảnh lớn cũng bị nó càn quét tan tành rồi.
Zombie cấp 7 là thứ vốn không nên xuất hiện thời điểm này, còn cái thứ này càng không thể.
Một con nhện săn chim Goliath có thể nặng đến 200 gram cùng sải chân lên đến hơn 30cm.
Tuy nhiên sau khi biến dị trở thành quái vật xác sống, áng chừng phải cao 2.5 mét, chân nó không duỗi ra bao nhiêu trong căn phòng rộng hơn 50 mét vuông này.
Vấn đề là động vật dị hoá thành xác sống ngay cả làn sóng quái vật thứ 2, tức là khoảng 1 năm sau mới xuất hiện.
Con quái vật có hình dáng nhện, nhưng lại mang một cái đầu người.
Trên đầu ngoài 2 mắt chính, còn thêm 8 mắt phụ mọc ở bên má, hai cái răng nanh lớn trông như cái càng cua nhô ra khỏi miệng, nhỏ nước dãi màu xanh lục xuống nền nhà.
Thứ chất lỏng này chỉ cần tiếp xúc liền trực tiếp lây nhiễm virus, không hoá thi thì chết vì sốc não.
Cho dù quái vật dị hoá động vật cũng đều có mang một chút ít đặc điểm con người.
Theo như tác giả nói, loại virus zombie chính là lấy ADN của con người mà tạo ra.
Con nhện quái vật có cái đầu người mọc trên trán không ngừng lắc lư, hơn nữa còn kéo lên một nụ cười dị dạng, nhìn không đã đủ tra tấn tinh thần.
Cách đối phó với thứ này hiện tại là...không có.
Trừ phi bạn là dị năng giả hệ tấn công, còn không đừng tự tiện nộp đầu người.
Thứ này tìm người sống đẻ trứng nhờ vào một cái vòi siêu nhỏ.
Chúng tiêm vào cơ thể vật chủ đẩy trứng vào trong.
Bạch Dạ nhìn Hiểu Vũ cùng Tiểu Ba đằng sau, trong lòng nảy lên một trận chua xót.
Không cứu được.
Hoàn toàn không có khả năng cứu.
Nhện zombie theo đến tận đây là đuổi theo đám trứng của nó.
Loài này mạnh hơn so với con ban ngày Bạch Thư gặp bởi vì nó hơn một cấp, là cấp 6.
Tuy chỉ chênh lệch một cấp nhưng sức mạnh thì hoàn toàn cách xa.
Con quái vật chầm chậm tiến về phía Tiêu Sở đang căng thẳng thủ thế.
Gương mặt người của nó cười rạng rỡ, các mớ thịt trên da xô vào nhau thành từng nếp, trông thật buồn nôn.
Tiêu Sở nín thở quan sát, con quái vật trông khá cồng kềnh nhưng lúc ra chiêu lại rất nhanh, cậu không nhìn thấy nó cắt đôi lão Phùng bằng cách nào nữa.
Một chân trước phóng tới, đầu cái chân phủ một lớp đen nhánh trông có vẻ cứng cáp, bổ thẳng về Tiêu Sở.
Cậu nhanh tay giơ chảo sắt đỡ trúng, vang lên một tiếng "keeng", sức nặng khiến tay Tiêu Sở chệch đi, chiếc chân nhện nặng nề trượt xuống c ắm vào mặt đất, lún sâu xuống.
Tiêu Sở chạy lùi ra sau mấy bước, con quái vật nhấc chân lên để lại một cái hố, lần này nó dùng 2 chân trước liên tục tấn công.
Bạch Dạ âm thầm ngạc nhiên đối với chiến lực của tên họ Tiêu này.
Quái vật cấp 6 nhện xác sống tốc độ phi thường nhanh, hơn nữa 8 cái chân cứng như bọc sắt, nhất là phần đầu chân vừa cứng vừa nhọn có thể đâm thủng nền nhà.
Tiêu Sở thực lực kinh người, có thể dùng sức thường đấu tay đôi với nó, ít nhất mạnh hơn người thường gấp mấy lần.
Vừa nãy đánh nhau với lão Phùng cậu ta thế mà che giấu thực lực, có lẽ là do nhường ông ta.
Nhện xác sống có lẽ cảm thấy miếng thịt này quá khó ăn, từ 2 chân liền đổi thành 4 chân tấn công.
Tiêu Sở chật vật đối kháng, cả người một đống thương tích, cái chảo kiên cố cũng đã méo mó không còn hình dạng.
Có lẽ cậu ta cũng không chống đỡ được bao lâu.
Bạch Dạ không muốn dây vào cuộc chiến này, nhưng nếu Tiêu Sở chết, hắn rất nhanh liền gặp nguy hiểm.
Vừa nãy nhện xác sống xé xác lão Phùng, đây chứng tỏ nó không phân biệt địch ta cứ thế giết.
Cửa lớn bị phần thân sau to lớn của nó che lại, xung quanh không có lấy một lối thoát nào khác.
Đợi trứng trong người mấy đứa nhỏ kia nở, hắn sẽ thành protein, là protein đấy! Bạch Dạ không thể nhảy vào trận đánh nhau vì dù sao hắn cũng chả có tí chiến lược nào.
Vì vậy cái đầu nhỏ cố gắng xoay chuyển nghĩ cách.
Giá mà có dị năng giả hệ hoả ở đây thì tốt biết bao.
Nhện xác sống tiến hoá từ nhện săn chim Goliath, loài vật này cực kỳ sợ lửa.
Lửa sao?
Tiêu Sở tay chân đều bị cắt qua, gương mặt nhăn nhó vì đau đớn.
Cũng may nhện xác sống chỉ có độc trên răng nanh, nếu không cậu sớm tê liệt mà gục ngã rồi.
Tuy vậy đau đớn cùng mất máu khiến Tiêu Sở chậm chạp hẳn đi, bị một cú tấn công hất văng đập vào bờ tường, khoé miệng rỉ ra dòng máu đỏ tươi.
"Arhhh!!! Chết tiệt thật chứ!!!"
Sớm biết chật vật như thế này cậu đã không cố chấp đuổi theo con lừa trọc kia.
Đột nhiên thấy người mình chính tay chôn xuống đất lại có thể nhảy nhót giữa ban ngày trên phố, Tiêu Sở tâm tình có chút kích động bám theo.
Thấy lão già đột nhiên cắp nách 2 đứa học sinh trung học đem về đây, cậu còn tưởng lão muốn ăn thịt trẻ con.
Mà việc tốt lão lừa trọc làm, Tiêu Sở cũng không phải vì cứu người, đơn thuần chỉ muốn phá đám.
Dù sao hận thù đối với lão già này cũng không phải viết ra một vài tờ giấy có thể hết được.
"Lão lừa trọc! Lão quái vật! Con trai ông sắp bị gi3t chết rồi đây này! Tất cả là do ông! Nếu ông không bắt cóc tôi, hiện tại tôi vẫn còn ở với bố mẹ, được đi học, có bạn bè.
Đm lão già chết tiệt nhà ông!"
Tiêu Sở dù sao vẫn chỉ là một thiếu niên chưa trưởng thành.
Trừ những lúc mang bộ mặt tươi cười giả tạo để lừa tiền người khác, cậu chính là một đứa nhóc nóng tính bốc đồng.
Thường ngày ở nhà không có ít nhất 3, 4 lần cãi nhau với Phùng Bá Nghi đến gà bay chó sủa thì ngày đó chắc chắn bị viêm họng.
Mắt thấy cái chân nhện sắp bổ vào đầu mình, Tiêu Sở rơi vài trạng thái bất động, mọi thứ trước mắt như thước phim quay chậm tua một vòng trước mắt cậu.
Lúc mới có 4 tuổi, vì chờ mẹ ở cổng chợ nên bị một hoà thượng già dùng một cái kẹo bế đi mất.
Từ đó cậu bị cạo trọc đầu như lão già, mặc một bộ đồ vải nâu cũ kỹ xấu xí, cùng với ông ta đi hết nơi này đến nơi khác, dựa vào lòng thương người kiếm lợi tiêu xài.
Mặc dù phần lớn thu nhập đều do ngoại hình Tiêu Sở khiến người ta yêu thích, luôn được gọi là "Chú tiểu đáng yêu", tuy nhiên cậu chẳng được lão Phùng cho ăn uống tử tế, gầy nhom suy dinh dưỡng.
Lão Phùng nào có phải nhà sư? Ông ta giả danh nhà sư kéo theo một "tiểu lừa đảo" là Tiêu Sở đi lừa tiền.
Có tiền lão uống rượu ăn thịt chó, còn Tiêu Sở thì thôi quên đi, có cơm trắng ăn đã là một loại hạnh phúc rồi.
Thẳng đến khi lão già kia gần đất xa trời, Tiêu Sở mới có một ngày hạnh phúc vì tự do, nhưng đùng cái xung quanh cậu ta người người đều biến hoá thành quái vật ăn thịt, Tiêu Sở bất đắc dĩ phải bỏ nhà ra đi.
Nhưng cậu rất mạnh, chính bản thân Tiêu Sở nhận ra điều đó.
Đối với những xác sống tấn công mình trên phố, đều có thể dễ dàng đánh bại.
Lão Phùng mặc dù keo kiệt, nhưng đôi khi rảnh rỗi sẽ dạy Tiêu Sở một chút công phu quyền cước, lâu dần trò giỏi hơn thầy.
Nhiều lúc cậu cũng thắc mắc, không biết có phải Phùng Bá Nghi là đệ tử của một môn phái nào đó, phạm trọng tội bị đuổi khỏi sư môn hay không.
Nhưng tất cả không còn quan trọng.
Móng vuốt sắc bén đang tiến tới, cách mặt của Tiêu Sở chỉ còn một gang tay.
Nhện xác sống nở một nụ cười quái dị.
Đàn con của nó nở ra là có thịt ăn ngay rồi.
Thật là quá tốt!
Tiêu Sở: "Ch...cha ơi...cứu..."
Giờ phút này Tiêu Sở hoàn toàn yếu đuối.
Cậu cảm thấy so với lão Phùng keo kiệt còn tốt hơn so với con nhện này nhiều lắm, bất giác từ đáy lòng nhận định Phùng Bá Nghi là cha.
Tiêu Sở bỗng dưng nhớ lại, lúc bị đàn chó hoang dữ tợn xâu xé, chính là lão già kia cầm gậy xông vào đuổi lũ chó rồi kéo cậu chạy.
Khi về chỗ ở mới thấy, Phùng Bá Nghi tay chân đều có vết bị chó cắn, có chỗ còn rách cả thịt, nhìn rất ghê.
"Mẹ kiếp tao đã bảo tao không có đẻ ra mày đâu! Quả trứng thối!"
Một quả cầu lửa vụt qua cái chân sắp bổ trúng Tiêu Sở, nhìn kỹ hoá ra đó là vải khô cuộn lại, một đầu c ắm vào một thanh gỗ tạm bợ, trông giống như rút từ một cái ghế.
Trong không khí toả ra mùi dầu hoả nồng nặc, ngọn lửa trên vải cháy lách tách không ngừng.
Bạch Dạ đứng trên một cái máy phát điện chạy dầu, không ngừng dùng 2 chân trước nhúng vải khô vào dầu máy, miệng kêu lớn:
"Meooyaaya!!!"
(Cứu binh đến đây!!!)
Tiêu Sở mấp máy môi, ngạc nhiên đến tròng mắt muốn lồi ra, khẽ nói:
"Mèo...mèo thành tinh?"
Phùng Bá Nghi chỉ còn một nửa thân trên, ruột gan đổ hết ra kéo thành vệt dài trên đất, gương mặt vẫn ha hả cười:
"Khặc khặc! Thấy sự lợi hại của tao chưa? Cmn mày đừng có nhận vơ, đừng hòng gọi tao một tiếng cha mà nghĩ tao viết tên mày vào sổ đỏ.
Còn khuya nhá đồ trứng thối!"
Ông ta cầm một đầu bó đuốc rực cháy, không ngừng vung vẩy về phía con quái vật khiến nó lui lại vài bước.
Có lẽ ngọn lửa nhỏ không làm nó e dè lâu, một lát không thấy nguy hiểm, nhện xác sống lò dò tiến tới, cái mặt người méo mó trông có vẻ rất tức giận.
Tiêu Sở chống người ngồi dậy, cắn răng nhịn đau với tay về phía lão Phùng:
"Đưa nó cho tôi đi!"
Lão Phùng không biết đau sao? Thế quái nào ông ta có vẻ tỉnh táo như thường vậy?
Phùng Bá Nghi: "Cút cút! Đừng có mà cản đường tao! Con nhện chết bầm này là của tao!" Ông ta nghiến răng trèo trẹo: " Mẹ kiếp dám cắt tao làm đôi, giờ thì chuẩn bị tinh thần làm nhện nướng đi! Đồ chó chết!"
Phùng Bá Nghi đã là người chết, có lẽ vì vậy nên không cảm thấy đau đớn khi bị thương nặng.
Nhưng cái cơ thể này vốn dĩ sắp đến cực hạn, còn bị cắt làm đôi, không thể chống cự được bao lâu nữa.
Ít nhất trước khi chết...
Ông ta hét lớn:
"Mèo béo tiên sinh!!!!"
Bạch Dạ: "Meoya!!!"
(Tấn công!!!).