Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nguyễn Ninh từ lúc bắt đầu liền cảm thấy dung mạo này quá mức xinh đẹp, đặt ở mạt thế liền như bóng đèn trong đêm, người khác không theo dõi còn có thể theo dõi ai?!
Hiện tại càng nhìn càng rực rỡ lóa mắt, mới một buổi tối, làn da liền trở nên kiều nộn thật sự, hơi chạm vào một chút là sẽ đỏ.
Nguyễn Ninh trừ phi tự hủy dung mạo, bằng không cửa này là vô pháp ra, cuộc sống này cũng là vô pháp sống.
Chính là, ai có thể tàn nhẫn ra tay hủy diệt một khuôn mặt đẹp như vậy a?
Mấu chốt là gương mặt này còn lớn lên ở trên người cô, dù sao Nguyễn Ninh vẫn là luyến tiếc. Cô lại không phải cuồng tự ngược, lớn lên đẹp cũng không phải là cô sai, vì cái gì muốn thương tổn thân thể của mình để đổi lấy chút an toàn.
Nguyễn Ninh nhìn chằm chằm gương mặt mình hồi lâu, nhịn không được thở dài, cô nếu là tùy tiện đổi một quyển khác đề tài tiểu thuyết xuyên qua thì tốt rồi, liền tính chỉ dựa vào mặt nói không chừng cũng có thể hô mưa gọi gió.
Như thế nào cố tình liền tới tiểu thuyết mạt thế?!
Trải qua một chuyến này, Nguyễn Ninh tùy tiện ở trong phòng bếp nấu một quả trứng gà, thêm một ly sữa bò coi như bữa sáng hôm nay.
Chung cư này cách âm không tồi, Nguyễn Ninh từ buổi chiều ngày hôm qua cho tới buổi sáng hôm nay cũng chưa nghe được động tĩnh lạ gì xung quanh.
Lúc này, trong tiểu khu may mắn còn tồn tại người hẳn là đều thành thật mà ở trong phòng. Rốt cuộc lo lắng hãi hùng một buổi tối, nói vậy cũng không có người sẽ đi ra ngoài. Ít nhất mấy ngày nay đều sẽ là như thế.
Bất quá Nguyễn Ninh cũng không có tâm tư đi quản chuyện của người khác, cô hiện tại chính mình còn chưa ra được bên ngoài đâu.
Chỗ dựa cũng không dựa vào được, nam chủ hắn không thèm phản ứng lại cô, cha của nam chủ lại nước ở xa không giải được cái khát ở gần.
Từ mạt thế đến nay, cô liền không gặp được một sự kiện nào hài lòng.
Nguyễn Ninh phải tiếp tục sinh hoạt như vậy không biết đến thời điểm nào, may mắn giữa trưa hôm nay Nguyễn Ninh mở tủ lạnh thì rốt cuộc ông trời cũng chiếu cố cô.
Nguyên nhân là Nguyễn Ninh khi đang ăn cơm trưa để an ủi một chút, trong lòng mới vừa có cái ý niệm như vậy, kết quả khi bày biện ở tủ lạnh bên trong một hộp trứng cá muối liền biến mất không thấy nữa.
Không gian?
Nguyễn Ninh trước tiên liền nghĩ tới khả năng này, bởi vì chuyện hồi sáng nay sinh ra buồn rầu rối rắm đều nháy mắt biến mất một nửa.
Nếu cô có thể có không gian như vậy mà nói, tỷ lệ sinh tồn được ở mạt thế liền tăng lên rồi.
Tuy rằng việc này như bắt trăng trên mặt nước, không có khả năng, nhưng tìm một cơ hội đi siêu thị vào thời điểm có lương thực rồi thử nghiệm.
Bất quá Nguyễn Ninh không biết không gian lớn bao nhiêu, vì thế cô bắt đầu không biết mệt mà ở chung cư thực hành.
Đến nỗi kết quả......
Nguyễn Ninh không biết nên hình dung như thế nào cô hiện tại tâm tình có hơi phức tạp.
Không gian hẳn là không nhỏ, rốt cuộc trong nhà sô pha bàn ghế đều bỏ vào, bàn ăn ghế dựa cũng bỏ vào luôn.
Thân là chủ nhân của không gian Nguyễn Ninh cũng không biết nên nói cái gì cho phải.