Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mùi ẩm thấp vừa quen thuộc vừa xa lạ, đánh thức những ký ức không mấy tốt đẹp trong tâm trí của Lâm Nhã.
"Anh biết em đã tỉnh dậy, lại đây ăn sáng đi Lâm Nhã."
Lâm Nhã giật mình mở mắt ra, xung quanh cậu là một căn phòng được bày trí đơn giản, và còn... trên chân cậu cũng bị xích còng lại.
Vẻ mặt Lâm Hàm cực kỳ bình thản, trên tay cầm một khay đồ ăn thịnh soạn.
"Vì sao? Vì sao anh lại làm như vậy chứ?" giọng nói Lâm Nhã có chút run rẩy và khó tin, cậu không thể tìm ra lý do vì sao Lâm Hàm lại đối xử như vậy với cậu.
"Anh sợ em sẽ vụt khỏi tầm mắt của anh lần nữa, Lâm Nhã." Lâm Hàm vừa nói vừa kéo bàn xếp đặt trên giường Lâm Nhã "Xin lỗi, hãy tha thứ cho sự ích kỷ của anh."
Đương nhiên Lâm Nhã không thể chấp nhận lý do vô lý này, bọn họ có còn coi cậu là con người không? Chỉ vì mong muốn của bản thân rồi giam cầm cậu như thú cưng sao?
Loảng xoảng!!
Toàn bộ thức ăn đều bị Lâm Nhã hất mạnh sang một bên, cậu dùng lực vận dị năng định tấn công Lâm Hàm thì đột nhiên bị thứ gì đó kiềm hãm lại.
Lâm Hàm dường như đã đoán trước được hành động của Lâm Nhã, vẻ mặt không biến sắc giải thích "Em không nghĩ rằng sau hai năm quân đội có thể làm ra rất nhiều thứ sao? Chẳng hạn như chất liệu có thể vô hiệu hóa sức mạnh dị năng dùng để khống chế những dị năng giả làm trái luật."
"Anh phải làm tới mức này sao? Anh không nghĩ rằng tôi sẽ coi anh như kẻ thù?" Lâm Nhã âm trầm nhìn Lâm Hàm.
"Em coi anh là kẻ thù cũng được." gương mặt Lâm Hàm hiện lên nụ cười đáng sợ "Còn hơn là việc em chỉ coi anh là anh trai."
Sự bất an trong lòng không ngừng dâng lên, Lâm Nhã vội vàng bác bỏ suy đoán khủng khiếp của chính mình, nhưng những lời mà Lâm Hàm nói ra... khiến cậu không thể tự lừa dối mình được nữa.
"Anh yêu em, Lâm Nhã."
"Em trai yêu quý của tôi, tôi sẽ không bao giờ buông tay rời khỏi em nữa, ngay cả ba mẹ cũng không thể ngăn cản tình yêu của chúng ta."
Lâm Nhã ngẩn người, toàn thân cứng đờ vì không thể tiếp thụ nổi những gì vừa diễn ra. Cậu mong rằng Lâm Hàm chỉ đang nói đùa, người anh trai ruột này chỉ đang trả thù cậu vì đã rời khỏi nhà quá lâu.
Nhưng mà... biểu cảm đó là gì?
Ánh mắt chứa đựng dục vọng điên cuồng không nên có ở một người anh ruột?
Lâm Nhã cực kỳ sợ hãi và hoảng loạn lúc này đây.
"Không... không... Anh mau cút đi!" Lâm Nhã điên loạn gào lên "Cút xéo khỏi mắt tôi! Đồ ghê tởm! Bệnh hoạn! Anh chẳng khác gì bọn họ!"
Rốt cuộc có phải ông trời đang thách thức sự chịu đựng của cậu không?
Ánh mắt Lâm Hàm lóe tia ảm đạm, nhưng nhanh chóng thay bằng sự điềm tĩnh thường ngày.
"Dù em có nói gì anh cũng không thả em ra đâu, đừng tự làm tổn thương mình nữa." Lâm Hàm thở dài nói "Anh sẽ chuẩn bị đồ ăn khác, đừng bắt anh phải dùng vũ lực bắt ép em, Lâm Nhã."
Yêu?
Nếu thật sự là tình yêu, cậu thà cô độc cả đời còn hơn!
Khoan đã...
"Cố Tinh Hải... Lâm Hàm! Anh đã giấu Cố Tinh Hải ở nơi nào?" Lâm Nhã nôn nóng hỏi.
"Trước mặt anh lại nói tới người đàn ông khác không phải quyết định sáng suốt đâu, Lâm Nhã." Lâm Hàm híp mắt đầy nguy hiểm, tựa như kiềm nén sự tức giận và ghen tuông tột độ trong lòng "Đây là lần duy nhất anh cảnh cáo em. Nếu không anh không biết sẽ làm ra loại chuyện gì lên người em nữa."
Lâm Nhã phút chốc nhận ra, người trước mắt không còn là người anh trai hay chiều chuộng cậu trong ký ức, hắn ta đã hoàn toàn thay đổi.
Biến chất, khủng bố, sẵn sàng phá bỏ xiềng xích luân lý để thỏa mãn tình cảm của bản thân.
Không thể tha thứ được...
Dương Phù Hinh.
Mạn Sanh.
Lâm Hàm.
Tôi không thể tha thứ cho các người được!
Vì cái gì đều nhắm vào tôi?
Vì sao cứ hủy hoại cuộc sống của tôi?
Các người sẵn sàng dập nát niềm hi vọng mong manh mà trong phút chốc tôi mới có được hay sao?
Và... ba mẹ...
Ánh mắt áy náy mà ba mẹ nhìn con trước đó... là vì chuyện này? Ba mẹ đã biết được mọi thứ?
Tại sao lại không ngăn cản hắn ta?
Tại sao lại để hắn giam cầm con?
Tại sao không nói cho con biết trước? Và dùng tư thế hờ hững tùy ý cho hắn ta đối xử với con như súc vật thế này?
Hai người không chấp nhận Cố Tinh Hải, lại ngầm đồng ý cho quyết định của Lâm Hàm sao?
Lời nguyền.
"Đây là lời nguyền."
Từ đầu tới cuối vẫn là giam cầm...
Sự bao bọc thuở bé là giam cầm.
Tới trường học tập là giam cầm.
Bị bắt cóc là giam cầm.
Trả thù là giam cầm.
Tình yêu... Cũng. Là. Giam. Cầm.
"Ha ha, là như vậy sao? Dị năng không gian giam cầm?"
Lâm Nhã gục xuống gối khóc nức nở.
Là ai cũng được, hãy cứu tôi ra khỏi nơi này...
P/s: chương này thấy hơi phản xã hội nhỉ?