Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tân phát điên, nhưng may được ba đứa thằng Hùng ra sức giữ lại. Phải mất một lúc sau thì hắn mới tỉnh táo hơn đôi chút và bình tĩnh trở lại.
Con Lu ban nãy bị động tĩnh hắn gây ra đánh thức cũng quay về góc tường nằm.
Tân bị ba đứa kia ấn về giường bệnh. Cả người hắn bây giờ xụi lơ, khuôn mặt thất thần, ánh mắt thì trống rỗng. Cả cơ thể chậm rãi co lại thành một cục, hai tay ôm đầu gối, úp mặt vào trong lòng, không có tiếng khóc phát ra nhưng đôi vai nó run rẩy, nước mắt chảy ào ào.
- Anh Tân…
Cậu nhóc Vinh nhìn thấy Tân như thế thì cảm thấy rất không đành lòng, vừa mở miệng ra định lên tiếng hỏi han an ủi thì đã bị Hùng cản lại. Hắn giơ tay, lắc đầu, sau đó cũng kéo hai đứa còn lại ngồi xuống chiếc giường bên cạnh, khe khẽ thở dài.
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Tân ổn định lại một chút cảm xúc của mình. Hắn quệt nước mắt vào tay áo rồi ngẩng đầu lên nhìn ba đứa đàn em trước mặt mình. Cố gắng gạt ra một nụ cười nhợt nhạt, hắn nói:
- Cảm ơn…
Tất cả những gì Tân còn nhớ là mình đánh nhau thua rồi, bị trúng đạn, bị rạch bụng. Trước khi ngất đi chỉ kịp thấy con Lu cắn vào cổ áo tha mình đi. Sau đó thì không biết.
Bây giờ nằm ở đây, điều đó có nghĩa là hắn đã được người cứu giúp. Còn cả ba đứa này lo lắng túc trực ngay bên cạnh, vậy là ít nhất thì hiện tại hắn vẫn còn có người quan tâm. Với trạng thái tinh thần của hắn lúc này, việc đó ý nghĩa thật lớn lao.
Thấy Tân đã hồi phục lại, trong ánh mắt không còn vẻ điên cuồng như lúc mới tỉnh hay là quá mức chết lặng ngu ngơ, hoàn toàn sụp đổ, ba đứa kia mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, trong lòng bớt lo đi một chút. Đến bây giờ, Hùng mới cẩn thận hỏi thăm xem Tân đã gặp phải chuyện gì.
Như thể là vết thương vẫn còn đang nhỏ máu mà lại bị người động vào một nhát vậy, lòng dạ Tân hung hăng xiết chặt, đau quặn trong tim. Cố gắng duy trì nhịp thở ổn định, hắn bắt đầu kể lại những điều vừa xảy đến với nhóm của mình.
Nghe kể, lông mày của ba đứa kia đều nhăn chặt lại, tâm trạng cũng càng ngày càng xấu đi. Nhất là nghe đến đoạn cuối cùng, hai thằng Hùng và Vinh đã nổi lên gân trán, nắm tay xiết chặt.
- Mẹ kiếp! Bọn chó này… - Hùng nghe kể mà tức giận không kiềm chế được, hắn văng tục một câu, cánh tay cũng vung lên vỗ mạnh vào thành giường.
Cậu nhóc Vinh còn khẩn trương và giận dữ không thể ngồi im được nữa. Cậu ta nhảy xuống đất, hai tay xiết chặt lấy thanh kim loại để mắc màn phía cuối giường, môi mím chặt, hai mắt cũng vằn lên tơ máu.
- Thế bây giờ làm thế nào hả anh? – Trâm hỏi. Cô gái ngồi ở giữa không có phản ứng nào thái quá nhưng giọng nói cũng lạnh đi, ánh mắt tối xuống và đôi bàn tay nắm chặt vào nhau hơi run rẩy. Quá là đáng sợ, Trâm nghĩ nếu việc đó xảy ra với mình.
Tân hơi híp mắt lại, ngoảnh đầu nhìn ra bóng đêm bên ngoài, giọng nói cũng mất đi cảm xúc:
- Không có làm thế nào cả…
Trong ánh mắt của hắn không có nửa điểm giận dữ, chỉ có vẻ xa xăm, lạnh lẽo.
Không hiểu tại sao, Trâm tự nhiên rùng mình một cái. Cảm giác ớn lạnh toàn thân đột ngột xuất hiện rồi lại đột ngột biến mất ngay, chỉ còn lại tửng mảng da gà nổi lên và lông tơ dựng đứng. Cô gái giật mình, run lẩy bẩy nhìn Tân mà không tài nào hé miệng phát ra nửa lời.
Hai thằng Hùng và Vinh cũng giật mình, nhưng ánh mắt bọn nó nhìn vào Tân là không tin và sửng sốt.
- Nhưng…
Hùng muốn nói gì đó, nhưng Tân lập tức lắc đầu, đánh gãy, ra vẻ không muốn giải thích gì thêm. Cậu nhóc Vinh ở bên cạnh cũng một mặt xoắn xuýt, hết nhìn người này một chút lại nhìn người kia một chút, có điều gì đó muốn nói lại thôi.
Hùng thấy Tân như vậy thì cũng đành thở dài, nói lảng sang chuyện khác. Hắn bắt đầu làm nhưng vô tình, như cố ý hỏi thêm rất nhiều chi tiết liên quan đến chuyện này, ví như phương hướng đại khái của chuyến thám hiểm của nhóm Tân, hay như đặc điểm nơi săn được con Lợn Giáp Gai, hoặc là như nhân số, trang bị của nhóm người kia.
Tân nhìn thằng Hùng một chút, rồi hắn cũng không giấu diếm mà biết gì nói đấy.
Có một chi tiết đáng chú ý là khi Tân kể đến việc hắn có để ý thấy trên nóc xe của nhóm người kia đều treo một mặt cờ, họa tiết bên trong là một đôi cánh chim màu trắng có phần gốc cánh quấn quýt vào nhau như hai con rắn. Nhóm ba đứa kia liền phản ứng mạnh.
- Là bọn Cánh Trắng! – Hùng nghiến răng nói, vẻ mặt căm thù.
Thấy ánh mắt Tân có vẻ nghi hoặc, Trâm liền giải thích thêm.
- …
Thì ra, trong cái khu vực này cũng không phải chỉ có một cứ điểm của người sống sót duy nhất là khu an toàn.
Khu an toàn được thành lập bởi quân đội, cũng do quân đội quản lý thống nhất và bảo vệ nên đối với những người bình thường hoặc những ai muốn có một môi trường ổn định, vững vàng phát triển thì không có gì tốt hơn. Thế nhưng cũng có những thành phần không nghĩ thế.
Có những kẻ trước kia bình thường, hoặc thậm chí là tầm thường, khi loạn thế đến, ông trời liền ban cho chúng cơ hội. Việc thức tỉnh siêu năng lực khiến cho con người ta biến hóa một cách cực kì nhanh chóng. Sở hữu thứ sức mạnh siêu nhiên, lại cộng thêm thời đại mạt thế, đạo đức và pháp luật trở nên cực kì mỏng manh. Khi đó thì những thứ gọi là tham niệm, là dã tâm, hay là ham muốn quyền lực hoặc là khoái cảm phá hủy liền rất dễ bành trướng lên vô số lần.
Thế là không thỏa mãn với việc chỉ an ổn ở trong khu an toàn nữa. Đều đã trở thành siêu nhân rồi, tại sao vẫn còn muốn chịu đãi ngộ như những người bình thường?
Không muốn bị ép thúc bởi quy tắc trong khu an toàn, một số kẻ tự tin vào thực lực của bản thân liền bỏ ra ngoài, tự thành lập thế lực của riêng mình.
Bằng việc dựa sát vào vành đai an toàn của quân đội mà thành lập cứ điểm, những thế lực này hưởng lợi từ việc thanh trừ và khu trục quái vật của khu an toàn. Vấn đề an toàn được đảm bảo, mà lúc có biến cũng có thể nhanh chóng chạy vào bên trong để cầu viện quân đội. Lại có nguồn cung cấp, tiếp tế cực kì gần gũi. Có nhiều kẻ bỏ ra ngoài lập thế lực riêng rồi nhưng vẫn duy trì thân phận công dân trong khu an toàn để có thể sử dụng được hệ thống giao dịch và nhiệm vụ. Chỉ là bình thường sẽ rất ít khi ở trong khu, vậy là cũng không cần phải tuân thủ những quy tắc ở trong đó.
Còn quân đội. Họ chỉ quan tâm đến những gì xảy ra trong khu an toàn mà thôi, cùng lắm là duy trì trật tự cơ bản ở trong vành đai an toàn nữa. Còn ở bên ngoài xa hơn nữa, họ không quản, cũng quản không nổi.
Thế là xung quanh vành đai an toàn dần dần mọc lên một đống cứ điểm sinh tồn. Nhỏ từ vài người đến một, hai chục người nhiều không kể hết. Lớn đến mấy trăm người cũng có ba bốn cái. Và bọn Cánh Trắng chính là một trong số đó.
Nghe nói bọn Cánh Trắng có hơn năm trăm người. Đại đa số đều có khả năng chiến đấu. Người thức tỉnh siêu năng lực cũng trên dưới mười người, mà toàn bộ cũng đều là hệ chiến đấu, đảm nhiệm những vị trí quan trọng trong tổ chức.
Bọn chúng trực tiếp khống chế một khu vực lớn bên ngoài vành đai an toàn. Ngoại trừ quân đội ra thì toàn bộ những người sống sót khác đều bị xua đuổi. Hoặc là bị hãm hại, hoặc là phải gia nhập, không có lựa chọn thứ ba. Bọn chúng còn có cả khả năng sản xuất ra một vài loại đặc sản đặc thù, có kim ngạch giao dịch thường xuyên với khu an toàn. Nói chung là một thế lực lớn và vẫn liên tục hấp thu thêm người mới, càng ngày càng lớn mạnh.
Danh tiếng của bọn này cũng rất lớn, cả ở ngoài vùng hoang dã lẫn trong khu an toàn. Chỉ có điều không phải là danh tốt mà là tiếng xấu. Những người bị chúng hãm hại, bức hiếp nhiều không kể xiết. Rất nhiều đoàn người sống sót chật vật vượt qua vùng hoang dã để đến khu an toàn đều bị bọn chúng chặn lại trước cướp bóc một đợt. Giết người, cướp của, hiếp dâm, bắt cóc không thiếu một thứ nào.
- Đại ca! Anh cũng không phải là nạn nhân duy nhất… - Ngồi trước mặt Tân, thằng Hùng ôm trán, nặng nề nói.
Tân cũng im lặng, lắng nghe toàn bộ. Sau một lúc, thấy cuộc nói chuyện dần tẻ nhạt, hắn liền kiếm cớ đuổi ba đứa kia trở về. Bản thân cũng nằm lại giường bệnh, trùm chăn quá đầu.
Ba đứa kia thấy thằng Tân như vậy, mặc dù trong lòng vẫn còn rất nhiều khúc mắc nhưng cũng đành thôi. Cả ba cất tiếng chào hắn rồi cùng nhau ra về.
Đợi ba đứa kia đi một lúc, Tân mới chui ra khỏi chăn. Ánh mắt từ xa xăm, lạnh nhạt dần dần ngưng tụ lại, hắn rời giường,cũng vỗ đầu con Lu.
- Anh bạn, nghỉ ngơi thế đủ rồi…
…MTTH…