Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mã Tĩnh Tĩnh không chút khách khí cự tuyệt, còn muốn châm chọc khiêu khích hắn. Nhưng vào lúc này biến cố xảy ra, một tang thi đánh về phía cửa Lâm Tự Cường. Phản ứng của Lâm Tự Cường vào thời điểm này cực kỳ nhanh, một tay dùng sức kéo vợ Hà Cương đang đứng ở trước mặt lão cản một phát, lại dùng lực đẩy. Vợ Hà Cương kêu thảm thiết một tiếng, hàm răng tang thi cắn cổ họng nàng, nàng bị Lâm Tự Cường đẩy, ngay cả người và tang thi đều đồng loạt té ngã. Mà Lâm Tự Cường mang theo Mã Tĩnh Tĩnh lái xe bỏ chạy. Hà Cương muốn cứu vợ mình nhưng lại không dám tiến lên giúp, tiếng kêu thảm thiết của vợ Hà Cương hấp dẫn tang thi du đãng, chúng nó tụ tập lại, Hà Cương đành phải ôm con chạy trốn. Dọc đường hắn vừa chạy vừa trốn, giữa đường cũng gặp người hảo tâm cho hắn quá giang. Sau đó, con hắn bắt đầu phát sốt, hắn liền mang theo con đến bệnh viện tìm thuốc, kết quả, đứa nhỏ biến dị, hắn cũng bị vây ở bệnh viện, mãi đến khi gặp được Sở Thiên và tên bác sĩ.
“Phi! Mày cũng không phải thứ tốt gì!” Bạch Minh Hi nghe xong, căm giận nói. Từ việc hắn bỏ vợ không cứu mà nói, người này chỉ biết tự tư tự lợi, bắt nạt kẻ yếu, quan trọng là trong lòng hắn không chịu thừa nhận, luôn sắm vai người chồng tốt người cha tốt, đem hết thảy sai lầm đều quy tội lên người khác, tẩy trắng bản thân sạch sẽ. Phỏng chừng, một khi con hắn biến dị, hắn không hề nghĩ nhiều liền bỏ rơi đứa nhỏ đi! Người như thế, đáng chết!
Những người thường ngày hay nói lời ngon tiếng ngọt, ở thời khắc mấu chốt còn không bằng Toàn Hiểu Vũ mặt than kia, thậm chí không bằng tên bác sĩ, tuy rằng tên bác sĩ có chút biến thái, nhưng là người có nguyên tắc. Mà có vài người, một chút đối nhân xử thế cũng không có. Nghĩ đến việc này, Bạch Minh Hi cũng có chút mất hứng. Hắn lười để ý đến những người này, chạy đến bên cạnh Sở Thiên ngồi xuống hỏi: “Thiên Thiên, chúng ta tiếp theo phải làm gì bây giờ?”
Sở Thiên băng bó tốt miệng vết thương của mình, mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bởi vì vết thương của hắn không được may lại, một đường gây sức ép quá nhiều, ở bệnh viện được Toàn Hiểu Vũ băng bó cho hắn đã sớm nứt ra rồi. May mắn là khi ở trong bệnh viện dùng thuốc tiêu viêm, miệng vết thương cũng không bị nhiễm trùng, này quả thật là rất may mắn.
“Hôm nay muộn rồi, tạm thời ngủ lại một đêm đi. Những cái khác chờ trời sáng nói sau.” Sở Thiên ôn hòa nói, tiên đà lại chuyển hướng nói với tên bác sĩ: “Bác sĩ, anh không ngại chúng tôi ngủ trọ một đêm chứ?” Tên bác sĩ không để ý nhún vai, làm một cái động tác ‘xin cứ tự nhiên’, nói: “Tiêu Tử Nhiên.” Sở Thiên rất tự nhiên gật đầu: “Anh Tử Nhiên.”
“Anh Sở Thiên,” Tiêu Tử Nhiên cười meo meo nói: “Không biết anh Sở Thiên có thể cho biết năng lực của anh là gì không?” Tuy rằng là một câu hỏi, nhưng Sở Thiên biết, nếu mình không trả lời, Tiêu Tử Nhiên này tùy thời cũng có thể trở mặt. Cho nên, Sở Thiên đáp: “Không giống với năng lực của các anh, nhìn không được sờ không được, giống như một loại năng lượng tinh thần. Tôi cũng không biết giải thích như thế nào.”
Tiêu Tử Nhiên gật đầu: “Na ná tinh thần lực?”
“Có lẽ đi.” Sở Thiên nhún vai, chính hắn cũng không quá rõ ràng. “Cho nên, anh cũng là sau khi dị thế bùng phát có được năng lực.” Tiêu Tử Nhiên cơ hồ khẳng định nói.
“Đúng vậy.”
Tiêu Tử Nhiên cao thấp đánh giá hắn vài lần: “Như vậy anh còn để bị nhốt trong bệnh viện nhiều ngày như vậy để làm gì? Còn khiến cho bản thân thành ra như vậy?” Hắn nhìn lướt qua vết thương của Sở Thiên lấy một loại ngữ khí xem thường nói. Sở Thiên cười khổ: “Ha, kia chỉ là ngoài ý muốn, được không?” Sở Thiên cũng không tiếp tục để ý những người đó, chỉ nói với Bạch Minh Hi: “Tôi lên lầu tìm một gian phòng sạch sẽ, chúng ta tạm thời ở lại một đêm. Cậu đi khắp nơi nhìn xem, tìm chút gì đó để ăn, sau đó tới tìm tôi, tôi ở trên lầu chờ cậu.”
Bạch Minh Hi gật đầu, hai người liền chia nhau đi. Xử lý mọi chuyện thỏa đáng, Sở Thiên cùng Bạch Minh Hi một trái một phải nằm trên giường. Bọn họ khi còn nhỏ thường xuyên ngủ cùng như vậy, trưởng thành cùng học một trường lại là bạn cùng phòng, thật không cảm thấy có cái gì xấu hổ. “Thiên thiên, cậu cũng vì thủ cho tôi mới bị vây trong bệnh viện, nếu không cậu đã sớm có thể chạy thoát cũng sẽ không bị thương. Không đúng, còn có thể gặp được người tìm chúng ta, đã sớm trở về B thị đi.” Bạch Minh Hi hiếm khi áy náy nói.
“Đánh rắm! Tôi có thể bỏ lại cậu mà chạy sao? Trở về B thị tôi lấy đâu ra người để trả cho cha mẹ cậu.” Sở Thiên dùng gối đầu đập qua, lại cảm thấy bi ai vì chỉ số IQ của Bạch Minh Hi. “Cha mẹ tôi bọn họ cũng không biết chuyện gì xảy ra, hiện tại bên ngoài rối loạn như vậy.......”
“Yên tâm đi, bọn họ đều là lão yêu đã tu luyện thành tinh, khẳng định không có việc gì.” Tuy rằng Sở Thiên ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng vô cùng lo lắng, an ủi Bạch Minh Hi cũng chính là an ủi bản thân. “Cậu nói, vì cái gì cậu ngủ một ngày liền tỉnh, tôi thì ngủ lâu như vậy?” Đây là nguyên nhân vì sao hắn và Sở Thiên bị nhốt trong bệnh viện nhiều ngày như vậy, bằng không với bản lĩnh của Sở Thiên đã sớm chạy thoát rồi.
“Không biết, có thể là năng lực của cậu có chút đặc thù?” Cũng có thể là người có chỉ số IQ thấp sẽ ngủ lâu hơn? Đương nhiên câu sau Sở Thiên chỉ nghĩ thầm trong lòng không nói ra. “Tôi cảm thấy, giống như có rất nhiều người có được năng lực rất lợi hại, chúng ta về sau, có phải cũng sẽ không cần che giấu?” Bạch Minh Hi xoay người nhìn Sở Thiên, lôi ngón tay ra đếm đếm: “Tên bác sĩ, Toàn Hiểu Vũ, Chính ca, ngoài chúng ta ra, bọn họ cũng không phải người thường.”
Sở Thiên lắc đầu: “Tôi bại lộ cũng vì tình huống khẩn cấp, cậu nên che giấu kĩ bản thân. Chúng ta và bọn họ không giống nhau.” Sở Thiên thở dài một hơi, nếu loại biến dị này phát triển trong quy mô lớn, có thể, có rất nhiều người cũng sẽ có được năng lực đặt biệt, thế giới này trong tương lai, có thể sẽ phá vỡ kết cấu của thế giới trước. Có lẽ, những người có được năng lực đặc thù sẽ dần dần trở thành chủ đạo của một thế giới.
“Làm sao không giống? Khẳng định còn có người khác giống như chúng ta.” Bạch Minh Hi bất mãn than thở. “Tôi nói như thế này, năng lực đặt biệt của bọn họ, chúng ta tạm gọi là ‘dị năng’ đi. Toàn Hiểu Vũ thì cậu thấy qua rồi, tốc độ và sức mạnh, tên bác sĩ là thực vật, Đào Chính là lôi điện, bọn họ đều là công kích hữu hình, người khác có thể trông thấy. Mà tinh thần lực của ta là vô hình, người khác nhìn không thấy sờ không được không biết rõ uy lực, nhân loại lúc nào cũng theo bản năng sợ hãi cái không biết, bọn họ sẽ không dưới tình huống không biết rõ thứ uy hiếp bản thân, đem thứ không biết rõ này thanh lý. Cậu nghĩ xem đêm nay tên bác sĩ tuyệt đối sẽ không ở cùng một biệt thự với chúng ta.”
“Hắn sợ cậu sẽ lén lút giết hắn?” Bạch Minh Hi nghĩ nghĩ hỏi. Sở Thiên lại đập hắn một cái, hắn đã quá khắc sâu sự đáng sợ của việc có đồng đội heo. “Làm ơn không cần dùng hai chữ ‘lén lút’ này được không! Tôi cũng sẽ không giết hắn!” Hắn hận không thể trực tiếp bóp chết Bạch Minh Hi cho bớt việc: “Mà cậu —- đúng! Cậu ——”
Sở Thiên dùng đầu ngón tay chỉ chỉ cái mũi của Bạch Minh Hi: “Không gian, không gian! Thứ nghịch thiên như vậy, cậu muốn lấy cái gì thì cứ mang đi. Kho hàng di động. Hiện tại là mạt thế, vật tư khuyết thiếu, thức ăn thiếu thốn, tất cả đều là chuyện sớm hay muộn. Nếu cậu bại lộ, giết cậu thì sẽ không, tôi chỉ sợ cậu bị người ta trông chừng, mỗi ngày dùng xích sắt khóa cậu lại xem cậu như kho hàng hình người. Nha đúng rồi, giống như tên đầu hói kia cũng vậy. Cậu lớn lên tế da nộn thịt, không chừng còn có tên lão đại biến thái nào đó thích cậu, hằng đêm lâm hạnh.....” Sở Thiên càng nói càng thái quá.
“A a a! Sở Thiên cậu câm mồm cho tôi!” Bạch Minh Hi tức giận đánh móc sau gáy, lấy gối đầu đập loạn xạ lên mặt Sở Thiên. Tuy rằng biết rõ Sở Thiên nói hưu nói vượn, nhưng mà nhớ tới bộ dáng chật vật đến mức nào của tên đầu hói Lâm Tự Cường, Bạch Minh Hi vẫn đánh một cái rùng mình ——- hắn mới không cần biến thành cái bộ dáng ấy! “Này này! Chân, chân, chân của tôi, cậu tên ngu ngốc này!” Sở Thiên né tránh không được vì bị thương, hai người cứ vậy ở trên giường đánh qua đánh lại. Mãi đến khi quậy đủ rồi mới loạn thất bát tao nằm ngang trên giường song song ngủ.
Ngày hôm sau, mưa tầm tã.
Sắc trời u u ám ám, sương mù dày đặc. Giọt mưa rơi lên cửa sổ vang lên tiếng ‘ba ba’, hơi nước trên mặt đất cuồn cuộn nổi lên một tầng sương trắng, nước lớn ‘ào ào’ cọ rửa mặt đất, như muốn cuốn đi toàn bộ dơ bẩn. “Anh Hiểu Vũ, hình như có người đi qua bên này.” Lí Nam nhàm chán quan sát bên ngoài quay sang nói với Toàn Hiểu Vũ đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách.
Kế hoạch xuất môn của Toàn Hiểu Vũ bị trận mưa to này làm xáo trộn, khi trận mưa này tới, cậu chỉ biết, tất cả sinh vật trên thế giới này lại bắt đầu nghênh đón một lần biến dị khác. Kiếp trước, lấy trận mưa này làm khởi điểm, đám tang thi bắt đầu tiến hóa, chúng nó trở nên càng thêm linh mẫn, lớp da càng cứng chắc, răng nanh càng sắc bén, móng tay cũng trở nên dài và cứng hơn.
Lúc này chúng nó, mới thật sự có đủ tính uy hiếp. Cũng từ thời điểm này bắt đầu chúng nó mới được chính thức mệnh danh là tang thi cấp một. Tất cả tang thi không có thành công thăng cấp, về sau đều được thăng cấp thành tang thi thôn phệ cấp một, cuộc đua nhân loại và tang thi lúc này mới thật sự mở màn. Cũng từ tang thi cấp một bắt đầu, trong đầu chúng nó mới xuất hiện tinh hạch. Thời điểm ấy, Toàn Hiểu Vũ đang trên đường lưu vong về phương Bắc, có rất nhiều người bởi vì trận mưa này mà bắt đầu sốt cao, có người đạt được dị năng, có người dị năng thăng cấp, nhưng càng nhiều người trực tiếp biến dị thành tang thi cấp một, bắt đầu công kích đồng bạn bên cạnh.
Toàn Hiểu vũ không biết là bởi vì trong mưa mang theo một loại vật chất nào đó, hay là trời mưa chỉ là một dự báo ‘đã đến giờ’. Tóm lại, cậu tính trước quan sát thử xem sao. Trong trí nhớ của cậu, trận mưa này mưa to suốt ba ngày. Ba ngày sau, tang thi sẽ thăng cấp, hơn nữa số lượng tăng nhiều, cậu cũng cần vì thế mà làm một vài chuẩn bị.
“Là đi tới nhà của chúng ta sao?” Toàn Hiểu Vũ vừa nói vừa đứng lên đi tới bên cạnh Lí Nam nhìn ra bên ngoài. Rất nhanh cậu thấy một chiếc xe quen thuộc. Chính là là chiếc xe mà cậu dùng để chạy thoát rời bệnh viện. Ngày hôm qua là Bạch Minh Hi đưa cậu về, hắn biết đường cho nên người bên trong xe rất có thể chính là Sở Thiên và Bạch Minh Hi. Toàn Hiểu Vũ do dự một chút, không biết có nên mở cửa cho bọn họ vào hay không. Từ chối một hồi, Toàn Hiểu vũ vẫn mở cửa.
“Anh Hiểu Vũ, người tới là bạn bè của anh sao?” Kinh ngạc với hành động của Toàn Hiểu Vũ, Lí Nam tò mò hỏi. Bạn bè sao? Toàn Hiểu Vũ nghĩ nghĩ, bọn họ vẫn giúp đỡ lẫn nhau, không phải kẻ địch, vậy cũng được xem là bạn bè đi. Vì thế Toàn Hiểu Vũ gật đầu. Lí Nam ‘nha’ một tiếng, không có hỏi nữa, chỉ là đứng ở bên cạnh Toàn Hiểu vũ, tò mò nhìn chằm chằm chiếc xe. Quẹo vào một cái, xe chạy vào trong sân ngừng lại trước cửa lớn. Chung quanh mưa bụi thổi nhẹ, khiến tầm nhìn xung quanh trở nên mơ hồ, cho dù Toàn Hiểu Vũ không thấy rõ người trong xe là ra cũng vẫn nhận ra vài phần. Cậu đoán không sai, ngồi trong xe đúng là Bạch Minh Hi và Sở Thiên.
Thấy hai người muốn xuống xe, Toàn Hiểu Vũ nhanh chóng vẫy tay, ngăn cản động tác của bọn họ. “Tiểu Nam, đi lấy ô.” Toàn Hiểu Vũ cúi đầu nói với Lí Nam. “A, được.” Lí Nam chạy vào phòng, rất nhanh lấy hai cái ô đi ra. Cho hai người đi vào nhà, Toàn Hiểu Vũ lại đem cửa lớn khóa kỹ lại. Bạch Minh Hi tò mò đánh giá xung quanh, lại nhìn Lí Nam. Lí Nam cũng tò mò đánh giá hai người.
Sở Thiên trước mỉm cười với Lí Nam, mới hỏi Toàn Hiểu Vũ: “Sao vậy? Mưa bên ngoài có gì cổ quái?” Toàn Hiểu Vũ nhẹ gật đầu, trong lòng thầm khen hắn nhạy bén, một cái hành động nho nhỏ cũng bị hắn nhìn ra đầu mối. “Mưa này có vấn đề gì?” Tuy rằng, trước khi ra khỏi nhà, Sở Thiên nhìn thấy thời tiết như vậy bất thình lình sinh ra một chút bất an, thế nhưng lại không tìm ra chỗ nào không đúng. Toàn Hiểu Vũ lắc đầu nói: “Không biết, chỉ cảm thấy vô cùng kỳ quái, có thể tránh thì cứ tránh đi. Các anh như thế nào lại tới đây?” Cậu dời trọng tâm câu chuyện sang hướng khác. Sở Thiên cũng không có miệt mài theo đuổi: “Lại đây thăm cậu, ngày hôm qua cậu rất không thích hợp, nhưng hiện tại thấy cậu không có gì, tôi cũng yên tâm.” Hắn liếc mắt nhìn vai trái của Toàn Hiểu Vũ, nếu hắn nhớ không lầm, ở đó hẳn nên có vết thương do súng đạn gây ra. Thế nhưng Toàn Hiểu Vũ của hiện tại, sắc mặt hồng nhuận, tuyệt không giống như một bị thương.
Toàn Hiểu Vũ không quá quen với việc được người mới vừa quen biết không lâu quan tâm, có chút luống cuống, cậu tiếp đón hai người bọn họ ngồi trên sô pha: “Tôi không sao. Nhưng chân của anh, ngày hôm qua quên không đưa thuốc cho anh.” Lại một lần nữa nhìn thấy loại băng bó lung tung này, Toàn Hiểu Vũ chỉ biết, vết thương có thể lại nứt ra nên Sở Thiên mới tự mình xử lý. “Không sao, hôm nay tới lấy cũng vậy thôi.” Sở Thiên cười meo meo nói. “Tiểu Nam, đi lấy ba lô của anh và cái hộp thuốc trong nhà tới.”
“Vâng.” Lí Nam đáp một tiếng sau đó chạy lên lầu hai. Sở Thiên nhìn Lí Nam: “Đó là em trai cậu?” Hắn cho rằng, thân nhân của Toàn Hiểu Vĩ nhớ mong sẽ là một bệnh nhân, cho nên cậu mới có thể mạo hiểm chạy tới bệnh viện tìm thuốc, không nghĩ tới lại là một đứa bé trai thoạt nhìn vô cùng khỏe mạnh. Tuy rằng bọn họ ở chung không bao lâu, nhưng Sở Thiên cảm thấy trên người của Toàn Hiểu Vũ có rất nhiều bí mật nha, rốt cuộc cậu là dạng người gì? Cậu hình như có thể biết trước được điều gì đó, có lẽ, đây mới là dị năng chân chính của cậu? Lần đầu tiên trong cuộc đời Sở Thiên đối với một người nào đó sinh ra hứng thú to lớn.