Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Học trưởng.” Bên cạnh truyền đến âm thanh quen thuộc, Hạ Tử Trọng thu hồi suy nghĩ lung tung, quay qua nhìn cậu.
Phương Hách cảm thấy hắn hình như có gì đó không ổn, nhưng xuất phát từ tôn trọng cũng như quan tâm nên không có hỏi nhiều, chỉ cười nói: “Chiều hôm nay chúng ta đi qua luôn hay sao?”
“Ừ, ăn xong cơm trưa liền đi qua… Nhặt tro.”
Đời này, mặc dù bản thân vẫn chưa giải được câu đố về tinh hạch, nhưng bởi vì tính đặc thù của không gian làm Hạ Tử Trọng cảm giác, tựa hồ sau khi không gian hấp thu tinh hạch sẽ có chuyện gì xảy ra mà hắn không ngờ tới.
Hơn nữa bởi vì hắn kích phát dị năng sớm hơn, lại còn là cấp hai, điểm này đối với hai người mà nói, là có thêm ưu thế tuyệt đối, dễ chiếm được chỗ tốt trước người ta. Hắn càng phải cố gắng phấn đấu hơn nữa, xem có thể hay không khiến dị năng càng cường đại hơn?
Hai người trở lại biệt thự thu thập một chút đồ vật, thoáng nghỉ ngơi, ăn cơm trưa, đổi một bộ quần áo tay dài, đội mũ bảo hiểm, đeo khẩu trang đi ra ngoài.
Thời điểm chiến đấu với tang thi, bởi vì không biết máu thịt của tang thi có gây ra dị biến gì không, cho nên mọi người nếu có điều kiện, đều sẽ mặc một ít đồ phòng bị. Bây giờ, hai người tuy rằng chỉ đi nhặt tro, nhưng vấn đề cũng giống như thế – có trời mới biết hít tro của tang thi có biến thành tang thi hay không? Vẫn là cẩn thận thì tốt hơn.
Hai người đi bộ đến công trường mới tới ngày hôm qua, chuyển giao công tác, mặc đồ được phân phát – quần áo bảo hộ, trên mặt còn có mặt nạ phòng độc.
Hạ Tử Trọng lần thứ hai vui mừng, lúc lấy đồ vào không gian có thể dùng dụng cụ, không cần phải đụng tay chạm vào, nếu không… Khẳng định chẳng mấy chốc sẽ bị lộ.
Hạ Tử Trọng và Phương Hách một tổ, nhân số công tác trong này cũng không nhiều, trừ hai người bọn họ đang vội vàng ra thì phía trước cũng toàn là binh lính, một người bình thường cũng không có.
Hai người bọn họ chỉ cần phụ trách khâu quét dọn lò đốt, chờ cho lửa trong lò tắt, nhiệt độ hạ xuống thì hai người bọn họ quét tất cả tro ra ngoài để vào trong thùng là xong.
Còn vận chuyển thi thể hay châm lửa không phải việc của họ.
Tiếp nhận công tác, chờ lò lửa hạ nhiệt, hai người cẩn thận đi vào.
Nhân viên phụ trách vận chuyển bên ngoài lúc này mới thở ra một hơi, tạm thời nghỉ ngơi một chút. Dù sao, bởi vì số lượng tang thi thực sự quá nhiều, bọn họ hai ngày nay cơ hồ đều bận muốn chết.
Mỗi người một cái chổi, còn được phát thêm một cái hốt rác lớn. Hạ Tử Trọng biết trong này sẽ không lắp đặt máy thu hình, liền lợi dụng cái chổi, đem tro tàn bên trong nháy mắt tiến vào không gian, rồi ngay lập tức đi ra, động tác này là trước đây hắn thu tinh hạch luyện ra được. Khiến người cảm khái là, tinh hạch trỗn lẫn bên tron tro cốt, ngay khi tiến vào không gian liền sẽ lập tức hóa thành điểm sáng. Cho dù chưa hóa thành điểm sáng thì cũng không rớt ra ngoài mà vẫn ở trong không gian cho đến khi bị hấp thu mới thôi.
Nhưng nhờ vậy mà Hạ Tử Trọng mới tăng được hiệu suất!
Động tác Hạ Tử Trọng cấp tốc, giây vào giây ra, chỉ trong một lát đã càn quét được một mảnh lớn. Hai người phối hợp, Hạ Tử Trọng mỗi lần ‘quét’ qua một mảnh, Phương Hách sẽ quét đám tro đó ra bên ngoài, chờ cho Hạ Tử Trọng đem toàn bộ tro trong lò lửa đều sàng lọc hết một lần, hai người liền đồng thời ra sức hốt đống tro lên xe.
Công trình kiến trúc ở đây được xây lên ba cái bếp lò lớn, mỗi khu đều có người phụ trách khác nhau.
Bọn Hạ Tử Trọng phụ trách một chiếc xe tải, chờ tro tàn chất đầy xe, liền lái đến cái hố lớn mới đào ở bãi đất trống phía nam mà đổ.
Bây giờ ai cũng không biết đám tro đó có tác dụng phụ gì hay không, nhưng lúc này không có ai quản được nhiều như vậy, có thể mau chóng xử lý xong đống này là tốt rồi. Chuyện sau đó để sau đó nói, chờ thành quả nghiên cứu của các nhà khoa là tốt rồi.
Hai người tới tới lui lui vận chuyển hết đống này tới đống khác, năm tiếng trôi qua, công tác chiếm hết nửa ngày hôm nay mới coi như kết thúc.
Lái xe vội vã về nhà, đến tầng hai, Phương Hách có chút khẩn trương hỏi Hạ Tử Trọng: “Học trưởng, anh làm sao thế?”
Xế chiều hôm nay vừa mới đổ xong lần thứ hai, biểu tình Hạ Tử Trọng có chút nghiêm túc.
“Trong không gian… có sương mù.” Hạ Tử Trọng đem tinh thần lực lần thứ hai tiến vào thăm dò không gian, xác định bên trong vẫn là một mảnh trắng xóa, so với lúc trước càng thêm dày đặc.
“Sương mù hả?” Phương Hách ngây ngẩn cả người: “Sương mù dạng gì? Giống như sương mù bên ngoài sao?”
Thế giới bên ngoài từ khi tận thế đến liền có sương mù, cho tới bây giờ sương mù vẫn không tản đi. Trong trời đất, khắp nơi đều là một mảnh mờ mịt, nhìn thứ gì cũng giống như bị phủ lên một tầng bụi mờ.
Hạ Tử Trọng lắc đầu một cái: “Không, là sương mù màu trắng. Nhìn qua thì giống như mây, nhưng so với sương mù bên ngoài thì sạch sẽ hơn.” Nếu như không phải chính hắn có thể cảm giác được, sau khi không gian có sương mù thì trong lòng cảm thấy rất thoải mái. Nếu không cho dù như thế nào Hạ Tử Trọng cũng không dám tiếp tục ném tinh hạch vào tiếp.
Nhưng bây giờ, bên trong ngoại trừ sương mù càng ngày càng dày đặc ra thì cũng không có bất kì phản ứng nào khác lạ…
“Học trưởng, vậy chúng ta có thể vào không gian không?”
“Để anh thử xem.” Hạ Tử Trọng tin vào trực giác, trong không gian cũng không vì vậy mà trở nên nguy hiểm, nhưng hắn vẫn muốn đi vào thử trước, không dám trực tiếp đem Phương Hách vào, lỡ như có gì thì hắn còn không phải sẽ đau lòng chết đi.
Bóng người lóe lên đã không thấy tăm hơi, chỉ để lại nơi vị trí cũ một cái vòng tay.
Phương Hách khẩn trương hai tay nắm lấy nhau, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, gắt gao nhìn chằm chằm cái vòng tay đó, một bước cũng không dám di chuyển.
Một mảng màu trắng bao la giống như những sợi bông bao phủ toàn bộ căn nhà, đồng ruộng, núi rừng.
Hạ Tử Trọng tiến vào không gian không cảm giác được có gì không thoải mái hay nguy hiểm, trái lại cảm thấy không khí trong lành hơn, độ ẩm cao hơn, ngoài ra cũng không có gì đặc biệt.
Dạo một vòng xung quanh, xác nhận đàn gia súc đều bình thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõng rồi đi ra ngoài.
“Học trưởng, thế nào rồi?!” Phương Hách bồn chồn ngồi xổm nhìn vòng tay ngay lập tức đứng dậy, nhưng do ngồi trong thời gian dài nên loạng choạng nhào luôn vô người Hạ Tử Trọng…
“Làm sao thế?” Lúc hắn đi vào cậu không có việc gì mà, hiện tại là sao đây?
Phương Hách cúi đầu, mặt đỏ: “Chân, chân em tê..” Thật xấu hổ, đúng là tự mình hại mình mà..
Hạ Tử Trọng bật cười lắc đầu một cái: “Bên trong không có vấn đề gì, ngoại trừ sương trắng còn đó thì tất cả cũng không có gì phát sinh.” Dứt lời, liền dẫn cậu đi vào cùng.
Quả nhiên, ngoại trừ sương mù màu trắng, hết thảy đều giống như đúc lúc sáng sớm mới đi.
Sương mù nếu không có ảnh hưởng, hai người tạm thời cảm thấy yên lòng, tuy rằng không biết tinh hạch đối với không gian cụ thể có tác dụng gì, nhưng hai người nhất trí quyết định, lại tiếp tục thu thập tinh hạch, thử coi nếu sương trắng đến mức độ cao nhất sẽ có biến hoá như thế nào?
Hạ Tử Trọng ngăn lại người nào đó đang có ý đồ tiếp tục làm cơm tối phong phú, trực tiếp lấy từ trong không gian ra vài món ăn cộng thêm canh chua, hai người đơn giản ăn qua loa bữa tối, rồi đi dạo loanh quanh không gian, thuận tiện thu hoạch trái cây đã chín.
Mãi đến tận khi đi ngủ, hai người mới kiểm tra xong không gian không có việc gì kỳ quái mới quay về nhà trúc nghỉ ngơi.
Phương Hách hai tay cầm một chén nước ấm, đang híp mắt uống nước, thấy Hạ Tử Trọng rửa mặt xong trở về, liền cười giơ cái ly trong tay: “Hoa quả ngọt hơn, ăn vào còn mát hơn so với trước kia.” Nhưng không ngọt đến nỗi khiến người ta phát ngán, cũng không ngọt giống như nước đường.
Hạ Tử Trọng đang lau tóc, lấy cái ly trong tay cậu uống một hớp, gật gật đầu: “Quả thật như em nói, ngọt không ngấy, có thể dùng thay cho nước đường nếu cần thiết.”
Vừa nói xong, bỗng nhiên, Phương Hách cứng người, trên người cậu tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như sương mù bên ngoài kia, chợt lóe lên rồi khuếch tán về bốn phương tám hướng, chấn động một chút, lập tức khôi phục yên tĩnh.
“Làm sao vậy?!” Hạ Tử Trọng giật mình, mới vừa rồi trên người Phương Hách tỏa sáng, còn cậu rõ ràng cả người dường như ngây dại.
Cảm thấy Hạ Tử Trọng kéo lấy tay mình, Phương Hác mờ mịt lắc đầu: “Em, em cũng không biết… lúc nãy trên người thật nóng, từ tim lan toả ra toàn thân…”
Nói xong không biết cậu nhớ ra cái gì đó, nâng tay phải lên, trên đầu ngón tay toát ra một chùm sáng huỳnh quang màu trắng, tương tự ánh sáng mới tỏa ra trên người cậu lúc nãy.
“… Dị năng?” Hạ Tử Trọng đời trước gặp qua rất nhiều loại ánh sáng, nhưng mà, từ khi Phương Hách gặp được hắn, cả hai chưa từng tách nhau ra. Có thể nào… Nhưng màu sắc này có gì đó không giống.
“Lớn hơn…” Phương Hách cũng ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạ Tử Trọng: “Em cảm nhận được… Dị năng của em, giống như… thăng cấp?”
Thăng cấp? Hệ chữa lành cấp hai?
Chẳng trách chùm sáng nhìn qua lớn hơn lúc trước!
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn chằm chằm ngón tay cậu đang phát sáng, cuối cùng, Hạ Tử Trọng giơ tay chạm tới chùm sáng kia, một dòng nước ấm từ ngón tay tiến vào, chạy khắp toàn thân, cả ngày hôm nay bởi vì liên tục quét tro tàn mà uể oải, thế nhưng tất cả đều không cánh mà bay rồi!
“Tự mình thử một lần đi.” Hạ Tử Trọng cảm giác được trên người có chuyện khác thường, liền nói với Phương Hách.
Phương Hách không hiểu gì đem chùm sáng trên tay phóng tới cánh tay mình, trong nháy mắt, một cỗ năng lượng ấm áp đem uể oải trên người cậu triệt tiêu không còn một mống.
“Dị năng còn có thể dùng như thế sao?” Phương Hách hưng phấn ngồi dậy, nghiên cứu dị năng mới vừa thăng cấp của mình.
Hạ Tử Trọng ngồi một bên nhìn, mãi đến tận khi người nào đó muốn tự mình thử nghiệm dị năng, mới vội vã ngăn cản.
Hắn biết tần suất Phương Hách sử dụng dị năng lúc trước nhiều hơn so với đời này. Dù sao, lúc mà hắn còn chưa có dị năng, vì mạng sống mà bị thương không ít. Lúc đó người Phương Hách trị liệu nhiều nhất chính là hắn, những người khác trong đội có ý kiến gì cũng vô dụng bởi hắn có lý do chính đáng nhất – hắn là không gian dị năng giả, nếu như hắn chết vậy không phải sẽ mất đi một không gian chứa đồ hay sao?
Đời trước, dị năng của Phương Hách chỉ có thể chữa khỏi hoàn toàn những vết thương nhỏ, nếu vết thương nào khá lớn hoặc quá sâu cậu không thể chữa khỏi ngay lập tức. Đương nhiên, miễn cưỡng cầm máu thì có thể, nhưng tái sinh lại tay chân hoặc các bộ phận cơ thể bị mất thì hoàn toàn bất lực.
Vào lúc này, dị năng của Phương Hách xác thực đã có biến hóa, hơn nữa Hạ Tử Trọng cũng không nhớ dị năng của Phương Hách đời trước có hiệu quả tiêu trừ mệt mỏi không, lần này cậu hẳn là thật sự thăng cấp.
Về phần nguyên nhân thăng cấp?
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía cái chén chỉ còn một ít nước không gian, liếc mắt nhìn nhau – “Rất có thể có quan hệ với nó.”
Phương Hách dùng sức gật gật đầu: “Ngày mai chúng ta tiếp tục thu thập tinh hạch!”