Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích
  3. Chương 152
Trước /282 Sau

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 152

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lời đồn mới nhất bởi vì người nào đó bỏ mặc, rất nhanh đã lan tràn trong toàn bộ đoàn xe, hơn nữa càng truyền càng rực. Tiêu Tử Lăng rất nhanh đã cảm nhận được một số đường nhìn không bình thường, điều này làm cho cậu thập phần khó chịu, trong lòng có chút ảo não bản thân đào hố cho bản thân nhảy.

Chạng vạng hôm nay, đoàn xe như thường ngày ngừng ở trạm dừng chân, Tiêu Tử Lăng nói lời tạm biệt với Sở Chích Thiên, vẫn mặc bộ áo lông của cậu, che giấu bản thân kín kín kẽ kẽ, chuẩn bị đi tổ hậu cần hoàn thành công tác thả nước mỗi ngày một giờ. Cậu không thể không mặc như thế, phải biết rằng đám nữ buôn dưa lê kia vẫn luôn tìm cậu. . . Không phải, là tìm nữ giả nam trang trong chuyện buôn dưa lê kia, nếu như bị các cô bắt được, cậu thực sự có miệng cũng nói không rõ, chẳng lẽ cậu còn có thể cởi sạch y phục chứng minh cậu thật là nam nhân?

Cậu trong sự quấn quýt đi xuống xe, đã bị Lục Vân Đào chờ ở một bên gọi lại: “Tiểu Lăng, em lại đây một chút.”

Tiêu Tử Lăng kinh ngạc hỏi: “Vân Đào ca, tìm em có việc?”

Lục Vân Đào tỏ ý kêu Tiêu Tử Lăng đi cùng anh, Lục Vân Đào cẩn thận né qua người xung quanh, mang theo Tiêu Tử Lăng đi đến một góc tương đối hẻo lánh nào đó dừng lại. Điều này làm cho Tiêu Tử Lăng đi theo phía sau anh có chút câm nín, Lục Vân Đào như vậy rất giống lén lút chuẩn bị mưu đồ bí mật làm chuyện xấu, Tiêu Tử Lăng quấn quýt có nên nhắc nhở Lục Vân Đào bảo trì một chút hình tượng của anh ta hay không?

Thấy xung quanh không có người, lúc này Lục Vân Đào mới hỏi: “Tiểu Lăng, em có biết lời đồn mới gần đây trong đoàn xe không?”

Lời đồn đó vậy mà ngay cả Lục Vân Đào cũng biết, xem ra lần này người đục nước béo cò rất nhiều a. Tiêu Tử Lăng sáng tỏ trong lòng nhưng trên mặt vẫn lộ ra biểu tình hoang mang nói: “Em không biết a, không ai nói cho em biết hết, đến tột cùng là lời đồn gì a? Khiến cho Vân Đào ca khẩn trương như thế?”

Thấy Tiêu Tử Lăng mê mang nghi hoặc đầy mặt. Lục Vân Đào biết sợ rằng Tiêu Tử Lăng vẫn còn bị che trong nội tâm, cũng như thường thường hết thảy tin nhắn thì đương sự là người biết đến sau cùng, vì vậy anh nói: “Hiện tại trong doanh địa đều truyền chuyện xấu của em với Sở đội trưởng. Nói em vì. . . vì thế kia liền leo. . . của đội trưởng. . . Ai nha, dù sao rất khó nghe.” Lục Vân Đào cảm thấy lời này nói ra cũng xấu hổ, thế nào lời đồn sẽ truyền rộng rãi như vậy?

Tiêu Tử Lăng trực tiếp vứt một ánh mắt khinh bỉ cho Lục Vân Đào, cười nhạo nói: “Vừa nghe đã biết là giả, thực sự là lời đồn nhàm chán.” Cậu đột nhiên ngẩng đầu, xem thường liếc liếc Lục Vân Đào một cái, “Không nên nói Vân Đào ca cũng tin a.”

Lục Vân Đào có chút xấu hổ đương nhiên lắc đầu phủ nhận, anh lo lắng nói: “Tiểu Lăng, ‘ba người thành hổ’, em phải coi trọng. Hơn nữa lần này lời đồn truyền rộng rãi như vậy, vượt xa hai lời đồn trước đó của Sở đội trưởng, nói bên trong không có người nào làm mưa làm gió, sợ rằng không có khả năng. Anh luôn cảm thấy lời đồn này là nhằm vào em, em phải cẩn thận.”

Phải biết rằng đội viên mới gia nhập sau này rất nóng mắt địa vị của những đội viên cũ như bọn họ, trăm phương nghìn kế muốn thay thế. Tiểu Lăng là người tuổi tác ít nhất trong nhóm đội viên cũ bọn họ, thoạt nhìn cũng là người yếu nhất. Bởi vì thực lực chân chính của Tiêu Tử Lăng bị Sở Chích Thiên tận lực ẩn giấu đi, vì vậy rất nhiều người đều nhìn chằm chằm địa vị của Tiêu Tử Lăng, bức thiết muốn kéo cậu xuống, có lẽ lời đồn lần này nhằm vào chính là điều này, khiến cho Lục Vân Đào không thể không lo lắng. Anh sợ Sở Chích Thiên vì tránh nghi ngờ mà xa lánh Tiêu Tử Lăng, thậm chí trực tiếp dời Tiêu Tử Lăng khỏi tổ công kiên.

Tiêu Tử Lăng cảm động trong lòng, không ngờ tới Lục Vân Đào nghe xong lời đồn đó vậy mà đặc biệt lại đây nhắc nhở cậu, vì vậy cậu cười gật đầu nói: “Ừm, cảm tạ Vân Đào ca. Em sẽ cẩn thận.”

Lúc này Lục Vân Đào mới nói lời tạm biệt với Tiêu Tử Lăng, thấy vẻ mặt Tiêu Tử Lăng vẫn ngây thơ, sự lo lắng của anh càng thêm nặng, anh cảm thấy đoàn xe có một luồng sóng ngầm đang lặng yên nổi sóng, sợ rằng sẽ có chuyện sắp xảy ra, hy vọng không nên mang đến thương tổn gì cho đứa trẻ lóng lánh trong sáng này. Mạt thế, còn có sự tồn tại tốt đẹp như vậy là đáng quý hiếm thấy cỡ nào, anh không hy vọng cậu bị thương tổn.

Sở Chích Thiên đang nhắm mắt tu luyện trên xe, khí thế trên người đột nhiên bạo liệt một chút, tuy rằng thoáng phóng thoáng thu rất nhanh, nhưng Sở Tiểu Thất đang chơi đùa với Tiếu Tiếu vẫn cảm thấy được, nó ngẩng đầu hồ nghi nhìn Sở Chích Thiên một cái, không biết vì sao tâm tình Sở lão đại không tốt. Rõ ràng ban nãy khi Tiêu Tử Lăng có mặt còn rất vui vẻ, chẳng lẽ Tiêu Tử Lăng ở bên ngoài thông đồng với người bị lão đại phát hiện?

Sở Chích Thiên trấn an xong dị năng có chút nóng nảy trong cơ thể, lúc này mới mở mắt, sắc mặt anh lạnh lùng nghiêm nghị, hàn khí trên người càng đậm hơn so với dĩ vãng, một luồng áp lực vô hình lặng yên lan tràn trong xe.

Ánh mắt anh thâm trầm, dường như đang suy nghĩ gì đó, sau cùng ngẩng đầu nói với Sở Tiểu Thất: “Tiểu Thất, nhóc tự mình đi thông tri một chút, kêu Cảnh Văn tự mình lại đây, hơn nữa nhất định phải là lập tức.” Từ ‘tự mình’ nói rất nặng, xem ra Sở Chích Thiên có điều bất mãn đối với Trần Cảnh Văn.

Sở Tiểu Thất nga một tiếng, nó tiếc hận buông Tiếu Tiếu bị nó vân vê ngược đãi đến mức không thành hình xuống, lúc này mới chuẩn bị thông tri Trần phó đội. Thực đáng tiếc, nó còn chưa chơi đã nghiện mà, không ngờ chơi Tiếu Tiếu thú vị như vậy. . .

Ách? Không đúng, nó không hề thích loại nhóc con vô sỉ bán manh như Tiếu Tiếu, nó hy vọng có được đồng bọn uy vũ như ba ba momy của tên nhóc này cơ, nó chỉ là buồn chán, vì vậy cố mà chơi đùa với Tiếu Tiếu. Đúng, chính là bởi vì buồn chán.

Tiểu Thất ngay trong loại tự mình thuyết phục này, chạy đi thông tri Trần Cảnh Văn.

Mà Tiếu Tiếu, nó vừa thoát khỏi ma chưởng của Tiểu Thất liền không chút do dự chạy về phía cái ôm ấp mà nó hướng tới, chôn ở trong lòng Sở Chích Thiên phe phẩy cái đuôi nhỏ của mình tìm kiếm an ủi, ban nãy nó bị Tiểu Thất khi dễ thảm, đối với nó mà nói, tâm linh trẻ thơ của nó đã bị thương tổn cực đại (Được rồi, tâm linh trẻ thơ của Tiếu Tiếu vẫn luôn bị thương tổn. . .).

Sở Chích Thiên cúi đầu nhẹ nhàng vuốt cái đầu nhỏ của Tiếu Tiếu, trong lòng lại đang nghĩ đến chủ nhân của nó, nếu như Tiêu Tử Lăng chịu ủy khuất, có thể tìm anh kể khổ như Tiếu Tiếu hay không?

Anh thở dài thấp một hơi, trong lòng hiểu rõ, Tiểu Lăng của anh sẽ không làm như vậy. Nếu như thực chịu ủy khuất, khẳng định cậu ấy sẽ không nói cho anh, tuy rằng thoạt nhìn dường như Tiêu Tử Lăng chốn chốn đang dựa vào anh, sẽ làm nũng bán manh, nhưng trong nội tâm Tiêu Tử Lăng vẫn rất mạnh. Có một số việc cậu chỉ biết tự mình chống, chính như lần bến tàu kia, đối với sự phân phó của anh, cậu sẽ không kể khổ nói ra khốn cảnh của cậu, mà sẽ cười nói, cậu đi, cho dù vì thế mà trả giá đắt trầm trọng cũng sẽ không tiếc, thực sự là một đàn em vừa ý lại đáng yêu a, thế này kêu anh không sủng cậu như thế nào được?

Bất quá, nếu mình là đại ca của cậu ấy, anh thế nào cũng phải giúp đàn em của mình xả cục tức. . . Đây cũng là việc mà đại ca phải làm không phải sao? Khóe miệng Sở Chích Thiên hơi hơi cong lên một biên độ.

Tiêu Tử Lăng làm xong việc trở về, liền thấy Sở Tiểu Thất tức giận đầy mặt ngồi trước cửa xe mở rộng, nhịn không được hiếu kỳ hỏi: “Tiểu Thất. Làm gì đấy, vì sao tức giận như thế?”

Mặt Sở Tiểu Thất vốn không biểu cảm lúc này có chút hổn hển, nó tức giận nói: “Anh thế nào trở về muộn như thế? Nhanh nhanh giám sát chặt chẽ người hôn ước của anh, sắp bị người cướp đi rồi.” Tiểu Thất bộ dạng này khiến cho Tiêu Tử Lăng cảm thấy vô cùng đáng yêu. Cậu sờ sờ đầu Tiểu Thất cười nói: “Được được được, anh nghe lời nhóc.”

Tiểu Thất nghe ngữ khí của Tiêu Tử Lăng đã biết cậu đang qua quít nó, nó có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Oán hận giậm chân, chỉ chỉ bên trong xe, nhắc nhở Tiêu Tử Lăng tình địch đang ở ngay bên trong đấy, anh thế nào còn có thể bình tĩnh như thế?

Tiêu Tử Lăng có chút hiếu kỳ người gọi là tình địch mà Tiểu Thất cố kỵ đến tột cùng là ai, cậu đi lên xe, đập vào mắt chính là một thân ảnh thực sự chướng mắt, nữ nhân nào đó vậy mà xuất hiện trước mặt cậu ―― tử địch của cậu Giang Khinh Ngữ.

Tiêu Tử Lăng cảm thấy hình như ăn phải ruồi vậy, buồn nôn ghê gớm. Tâm tình vốn sung sướng thoáng cái bay sạch. Cậu đi đến bên người Sở Chích Thiên đang ngồi trên sô pha xem văn kiện nói: “Sở ca, em đã trở về.”

“Ừm, trở về là tốt rồi, đúng rồi. Về sau Giang Khinh Ngữ chính là người của tổ công kiên chúng ta, phụ trách quét tước thanh lý một số việc vặt sinh hoạt cho chúng ta.” Sở Chích Thiên ngẩng đầu nhàn nhạt nói.

Cái gì? Tử địch này vậy mà muốn đi vào tổ công kiên, cậu mới đi ra một giờ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao vừa về thì mọi chuyện đã hoàn toàn chệch đường ray rồi?

“Ách? Vậy cô ta nghỉ ngơi ở đâu?” Phải biết rằng bọn họ đều là nam, chẳng lẽ muốn cho cô ta trộn lẫn với bọn họ? Hay là. . . Tiêu Tử Lăng dùng ánh mắt xem thường nhìn về phía Sở Chích Thiên, chẳng lẽ lão đại nhà mình chuẩn bị ngựa giống sao? Kêu một nữ nhân lại đây giải quyết nhu cầu của anh ta? Chẳng lẽ đây là cái gọi là vầng sáng nhân vật chính, mình phá hư thế nào đến sau cùng vẫn về tới quỹ đạo vốn dĩ?

Sở Chích Thiên vừa thấy ánh mắt đó của Tiêu Tử Lăng, trong lòng phiền muộn, không ngờ tới một phen ý tốt của mình ngược lại khiến cho Tiêu Tử Lăng hiểu lầm anh có ý đồ bất lương khác. Nhất định phải tận tình cho tên nhóc này chịu chút giáo huấn, để cho cậu hiểu rõ tín nhiệm lão đại nhà mình là điều tất yếu.

Sở Chích Thiên hung hăng trừng Tiêu Tử Lăng một cái, sau đó mới tiếp tục bàn giao: “Địa điểm cô ta nghỉ ngơi vẫn ở tổ hậu cần, chờ chúng ta dàn xếp ổn thoả xong rồi lại an bài. Còn có, về sau Giang Khinh Ngữ giao cho cậu quản, cô ta phải làm gì, nên làm như thế nào đều do cậu chỉ huy.”

Câu nói Sở Chích Thiên bàn giao sau cùng, để cho ánh mắt Tiêu Tử Lăng sáng ngời, thế này có phải nói nữ nhân đó đã trở thành thủ hạ của cậu hay không? Vậy không phải mặc cậu gây khó dễ sao? Đích thực là một chuyện tốt. Tâm tình vốn suy sụp của Tiêu Tử Lăng thoáng cái dâng cao lên.

Lời nói của Sở Chích Thiên khiến cho Giang Khinh Ngữ vốn vẫn còn cúi đầu trộm vui vẻ ngạc nhiên ngẩng đầu, lại thấy Sở Chích Thiên mặt không biểu cảm xem tư liệu trên tay, căn bản không có ý muốn nhìn cô, điều này làm cho tâm tình vốn hưng phấn nhảy nhót của cô thoáng cái lạnh xuống, có một luồng ý lạnh đánh thẳng vào tim.

Ban nãy khi cô được Trần phó đội kêu đi, kêu cô lập tức đến tổ công kiên báo cáo, cô hài lòng mờ mịt, đặc biệt khi biết cô là được Sở Chích Thiên tự mình điểm danh kêu, trong lòng lại càng kích động không thôi, cho rằng Sở Chích Thiên rốt cục đã suy nghĩ cẩn thận, đã biết chỗ tốt của cô.

Thế nhưng một màn trước mắt đây tính là gì? Cô là tới chỉnh lý việc vặt, điều này không sai, thế nhưng đó không phải mượn cớ sao? Bằng không cô như thế nào có thể quang minh chính đại ở lại bên cạnh Sở Chích Thiên? Vì sao hiện tại lại biến thành phải nghe tên Tiêu Tử Lăng đáng hận đó an bài? Nó với cô chính là tình địch a, ở trong tay nó, cô còn có hy vọng gì tiếp cận Sở Chích Thiên chứ?

Sở Chích Thiên bàn giao xong cúi đầu, tay đặt trên văn kiện nhẹ phất một cái, tỏ ý Giang Khinh Ngữ có thể rời đi.

Giang Khinh Ngữ không chịu thua như vậy cắn răng hỏi: “Sở ca, ngày mai em qua đây lúc nào?” Cô nhất định phải kéo gần cự ly với Sở Chích Thiên.

Sở Chích Thiên nghe nói như thế, ngẩng đầu ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Giang Khinh Ngữ nói: “Tôi đã nói rất rõ, hết thảy công tác của cô đều do Tiêu Tử Lăng an bài, ở tổ công kiên chúng ta, không có quy củ hỏi vượt cấp, niệm tình cô lần đầu tiên làm trái, tạm tha cô một lần, lần sau tái phạm, cô đến từ nơi nào thì trở về nơi đó, hiểu rõ chưa?”

Răn dạy không chút nào lưu tình của Sở Chích Thiên khiến cho Giang Khinh Ngữ như sắp trào nước mắt, cũng không dám nói thêm gì nữa, viền mắt cô đỏ đỏ cố nén luồng khuất nhục này, gật đầu biểu thị bản thân hiểu rõ.

Sở Chích Thiên lãnh nhãn nhìn về phía Tiêu Tử Lăng, phi thường bất mãn đối với phản ứng trì độn của cậu, anh đều đã giúp cậu lập uy tín rồi, vì sao lui ở một bên không lên tiếng, tuyệt không phối hợp?

Tiêu Tử Lăng nhận được ánh mắt của Sở Chích Thiên, ngầm hiểu, lập tức nghiêm mặt nói với Giang Khinh Ngữ: “Ừm, Giang Khinh Ngữ đúng không, cô về trước đi, về phần lúc nào lại đây, tôi sẽ thông tri cho cô sau.”

Giang Khinh Ngữ cắn răng, cố để cho bản thân cúi đầu nói với tình địch đáng hận này: “Tôi đã biết, vậy phiền phức Tiểu Lăng cậu.”

Nghe thấy câu đáp lời này của Giang Khinh Ngữ, Sở Chích Thiên nhíu mày, phi thường bất mãn cải chính: “Còn có, từ giờ trở đi, cô nhất định phải xưng hô Tiêu Tử Lăng là Tiêu phó tổ trưởng.”

Giang Khinh Ngữ kinh ngạc ngẩng đầu, vẻ mặt không cách nào tin tưởng. Chẳng lẽ Sở Chích Thiên đã sủng ái Tiêu Tử Lăng đến mức này? Tiêu phó tổ trưởng? Ha ha, điều này quá buồn cười, tổ công kiên, sự tồn tại khủng bố nhất của căn cứ Lăng Thiên, gốc rễ để Sở Chích Thiên tranh bá thiên hạ, Sở Chích Thiên vậy mà muốn giao cho Tiêu Tử Lăng?

Trong lòng Giang Khinh Ngữ dâng lên một luồng bi thương, đây tới cùng là thế nào, cô xuyên qua không phải làm nhân vật chính sao? Vì sao sẽ như vậy? Chẳng lẽ Giang Khinh Ngữ trên lịch sử vốn chính là một vật hy sinh? Một vật phẩm che đậy bị Sở Chích Thiên đặt trên mặt bàn vì để bảo hộ Tiêu Tử Lăng? Hay là thế giới mà cô xuyên tới này đây hoàn toàn bất đồng với thế giới mà cô xem trên sách? Cô căn bản là xuyên nhầm rồi?

Bộ trưởng bộ hậu cần? Cô vẫn luôn cho rằng đó đã là thể hiện hoàn mỹ của sự sủng ái của Sở Chích Thiên. Hóa ra căn bản không phải, hóa ra Sở Chích Thiên sủng ái một người, có thể giao phó ra cả con bài chưa lật lớn nhất của mình. Tổ công kiên, đó mới là đại biểu cho quyền thế chân chính của căn cứ Lăng Thiên, bộ trưởng bộ hậu cần ở trước mặt phó tổ trưởng tổ công kiên căn bản là một chuyện cười, căn bản không thể cùng đặt chung bình luận. Thậm chí có thể nói, phó tổ trưởng tổ công kiên muốn triệt bộ trưởng gì gì đó là rất tùy ý. Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, hết thảy quyền lực được giao cho đều là hoa trong gương, trăng trong nước.

Tiêu Tử Lăng nghe xong lời nói của Sở Chích Thiên trực tiếp sửng sốt, cậu không ngờ tới Sở Chích Thiên thế mà làm ra một cái chức vị như thế cho cậu, chẳng lẽ là vì để cho cậu quản lý nữ nhân này được danh chính ngôn thuận? Tiêu Tử Lăng nghĩ như vậy cũng liền yên tâm thoải mái tiếp nhận.

Về phần quyền lực mà chức vị này mang đến? Quản tổ công kiên mà chỉ có hai ba đội viên? Tiêu Tử Lăng không cho rằng tổ công kiên cần một phó tổ trưởng để trợ giúp quản lý. Ngẫm lại thực sự là đáng thương, tổ công kiên vậy mà là nơi sủng vật xưng hùng chiếm cứ chỉnh tổ nửa giang sơn, như Tiểu Kỳ, Tiểu Tát, Tiểu Mao, Tiếu Tiếu, cộng thêm Tiểu Thất. . . Ách, Tiểu Thất không phải sủng vật, lời này thu hồi.

Tiêu Tử Lăng nghĩ nghĩ, thế nào cảm thấy có chút không đúng, cậu chợt lóe linh quang, đột nhiên lĩnh ngộ được, phát hiện ý đồ của quyết định này của Sở lão đại thập phần bất lương, rõ ràng là muốn để cho cậu làm đầu lĩnh sủng vật a. Nghĩ tới đây, cậu tàn bạo liếc khinh bỉ lão đại nhà mình một cái, lão đại thực sự rất xấu, thế mà để cho cậu làm vườn trưởng vườn bách thú, rõ ràng chính là khi dễ cậu tuổi nhỏ a.

Sở Chích Thiên nhận được ánh mắt khinh bỉ của Tiêu Tử Lăng, biết ngay tên nhóc này căn bản không biết hàm nghĩa chân chính của chức phó tổ trưởng tổ công kiên, quả nhiên là một đứa trẻ trì độn, bất quá như vậy cũng tốt, anh cũng không hy vọng Tiêu Tử Lăng rơi vào những chuyện tranh quyền đoạt lợi kia, cứ để cho anh che chở đi!

Quảng cáo
Trước /282 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Sát Long Hệ Thống

Copyright © 2022 - MTruyện.net