Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lão Lý thấy thế, cười nói: “Đới phó tổ trưởng, kêu cậu dẫn người đi vào kìa, xem ra Tiêu phó tổ trưởng đã có thời gian rảnh.”
Đới Hồng Phi kinh ngạc chỉ vào bóng lưng của Tiếu Tiếu: “Đó là thông tấn viên của cậu ấy?”
Lão Lý nở nụ cười, sủng vật Tiếu Tiếu của phó tổ trưởng nhà mình rất biết bán manh, bất quá cũng rất thông minh, bọn họ nói cái gì đều nghe hiểu được, có đôi khi sẽ làm thông tấn viên cho chủ nhân nhà mình, lúc đầu bọn họ còn có chút không hiểu gì hết, tiếp vài lần như vậy, trên cơ bản đều có thể hiểu được một số cẩu ngữ của Tiếu Tiếu.
Đới Hồng Phi mang theo năm đội viên phía sau đuổi theo bước chân chậm rãi của Tiếu Tiếu, năm đội viên đó lúc này không cách nào duy trì biểu tình trên mặt được nữa, vẻ mặt bọn họ khẩn trương theo sát Tiếu Tiếu đi vào một gian phòng, liền thấy một thiếu niên nhược quán ngồi phía sau một cái bàn công tác nghiêm túc lật xem tư liệu trong tay, Đới Hồng Phi liếc nhìn qua một cái, quy cách quen thuộc đập thẳng vào mắt kia, đã biết là đang xem tư liệu tỉ mỉ của năm đội viên phía sau anh.
Lúc này Tiêu Tử Lăng đang xem tư liệu trong tay, trong lòng rất khổ não, cậu có chút nghĩ không thông, vì cái răng lão đại nhà mình nhất định phải đem hình tượng thánh mẫu Maria bao lên trên người cậu?
Sở Chích Thiên sau khi mỗi lần nghiêm khắc phê bình đội viên, đều sẽ lặng yên vứt đến một ánh mắt kêu cậu ra mặt cầu tình, cậu nhớ đến biểu hiện ngu xuẩn của mình khi đó, liền ảo não vạn phần, vì sao mình không có chút lòng nghi ngờ chứ? Lão đại nhà mình rõ ràng không phải là một người có thể đơn giản thay đổi chủ ý, hành vi như vậy của anh ta, rõ ràng là không bình thường, còn kém chút xíu nữa không trực tiếp viết lên mấy cái chữ lớn tôi đang tính toán người, mà mình vẫn nhất mực trì độn cho rằng lão đại nhà mình cần thiết phối hợp, thế mà thực sự lon ton lon ton chạy lên trừ ưu giải nạn cho lão đại nhà mình.
Tuy rằng vì thế thu được sự tín nhiệm hảo cảm của mấy đội viên kia, thế nhưng sau đó ngẫm lại cậu thực sự rất thiệt, không có cách nào tiếp tục xem kịch vui a, vốn xem Sở Chích Thiên lãnh liệt nói lời răn dạy người khác, người đứng xem cậu đây hưng phấn cực kỳ, hóa ra thừa nhận loại thống khổ này, không chỉ có một mình cậu.
Được rồi, Tiêu Tử Lăng cười trên nỗi đau của người khác, tâm linh nhỏ bé vặn vẹo vì bị Sở Chích Thiên liên tục ức hiếp nhất thời đã được trị liệu, nga ~ xin tha thứ cậu đi, A-men. . .
Lần này, vì chế tạo tổ công kiên thực sự không phải địa phương người bình thường có thể vào, vì vậy hai lần trước đều lấy sự nghiêm ngặt mà xưng, sau cùng chỉ lấy bốn đội viên có thực lực loại hình dị năng đều nổi bật, những người khác đều bị trả về tiểu đội vốn dĩ. Mà hai đợt tuyển chọn kia, lão đại nhà mình giao cho hai người Lục Vân Đào với Ngô Khánh Vân cùng phụ trách, để cho bọn họ thực thi các loại khảo nghiệm tàn khốc. Tiêu Tử Lăng thấy rất rõ ràng, đó là vì Sở Chích Thiên muốn đắp nặn tổ công kiên là một địa phương nghiêm khắc, người thức tỉnh không có chuẩn bị thì đừng tới thử.
Vì vậy uy danh song sát của số ba Lục Vân Đào số bốn Ngô Khánh Vân triệt để vang vọng toàn bộ tổ công kiên, để cho những đội viên đó sợ hãi, bốn đội viên mới vào tổ công kiên đến bây giờ nhìn hai người bọn họ đều sẽ không tự chủ được phát lạnh sau lưng, thập phần sợ hãi. Tuy rằng Tiêu Tử Lăng không biết Ngô Khánh Vân nghĩ như thế nào, nhưng lại khiến cho người hiền lành như Lục Vân Đào kêu khổ không ngừng, từng đến chỗ Tiêu Tử Lăng kể khổ, uy danh này khiến cho anh ở chỗ đội viên cũ bị hung hăng cười nhạo một phen, đội viên tới sau đó thì vẻ mặt phòng bị, không dám thân cận quá phận với anh. Điều này làm cho người hiền lành thích nói chuyện phiếm thích cười như anh sống một ngày như một năm. Ách, anh thực không thích nghiêm mặt, đặc biệt là người biểu tình phong phú như anh, thực quá khổ não bức bối.
Đương nhiên Tiêu Tử Lăng sẽ không nói với Lục Vân Đào việc khi cậu thực hâm mộ anh, cậu lại bất đắc dĩ bị lão đại nhà mình trói về Tử Phủ song tu, mỗi lần nghe thấy Lục Vân Đào ở trước mặt cậu nôn máng, cậu liền nghĩ nếu có thể trao đổi thì tốt rồi, thạch tín của người như mật đường của ta. . . Cậu thực sự thực sự rất muốn xem một chút cái gọi là khảo nghiệm gì gì đó kia, mà cậu cũng không ngại bị người sợ hãi gì, phải biết rằng, đó là thứ mà cái mặt búp bê của cậu vĩnh viễn không có được a.
Mà lần này, Tiêu Tử Lăng cho rằng lần này cậu lại không có kịch diễn rồi, khẳng định sẽ bị Sở Chích Thiên túm về Tử Phủ song tu, không ngờ tới Sở Chích Thiên lại giao nhiệm vụ thu người cho cậu toàn quyền phụ trách.
Vừa nghe thấy sự bổ nhiệm này, miễn bàn Tiêu Tử Lăng hưng phấn bao nhiêu, tiểu ác ma trong lòng cậu đang giơ cây ba chỉa nhỏ ngửa đầu cuồng tiếu, quả nhiên đã đến phiên cậu rồi, không đợi cậu cao hứng quá lâu, đã nghe thấy lão đại nhà mình tiếp tục nói: “Đừng quá làm khó bọn họ, tùy ý khảo nghiệm một chút là được, lần này cần thu toàn bộ bọn họ vào đội.”
Ách? Lời nói của lão đại nhà mình không phải đã khiến cho toàn bộ tính toán của cậu thất bại rồi sao? Tiêu Tử Lăng đương nhiên không cho phép, vì vậy cậu bất mãn nói: “Vì sao? Nghiêm ngặt một chút không tốt sao?”
Vì sao Lục Vân Đào với Ngô Khánh Vân có thể hung hăng lăn qua lăn lại bọn họ, cậu thì không thể? Còn muốn kêu cậu giơ cao đánh khẽ? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Tử Lăng có chút tức giận.
Biểu hiện đáng yêu của Tiêu Tử Lăng khiến cho khóe miệng Sở Chích Thiên lộ ra một nụ cười khẽ, anh nhịn không được ngắt gương mặt Tiêu Tử Lăng một phen nói: “Đừng bướng bỉnh, phải biết rằng căn cứ của chúng ta không hề vững chắc như trong tưởng tượng, lực lượng chung cực vẫn thiếu một chút, vốn muốn chờ bọn họ sau cấp ba mới thu, đáng tiếc tình hình hiện tại không cho phép chúng ta chờ đợi, sợ rằng những căn cứ thế lực phương bắc rất nhanh sẽ nhìn chăm chú chúng ta, chúng ta chỉ có thể trước tiên thu người, làm phong phú một chút nhân số của tổ công kiên, về phần thực lực chỉ có thể về sau chậm rãi bồi dưỡng.” Sở Chích Thiên nói lên khốn cảnh trước mắt của căn cứ Lăng Thiên, “Nhưng khốn cảnh này không thể để cho người khác biết, căn cứ còn chưa thành thục của chúng ta không chịu nổi sự rung chuyển nhân tâm, phải biết rằng dưới loại tình huống này, chỉ cần có một chút lời đồn đãi truyền ra, hết thảy mà chúng ta cực khổ thành lập sẽ tiêu tan thành mây khói.”
Tiêu Tử Lăng cảm nhận được áp lực trong lòng lão đại nhà mình, nhịn không được dùng sức cầm tay anh, để biểu đạt sự ủng hộ hữu lực của mình.
“Vì che giấu chân tướng này, hai lần thu người trước đó của tổ công kiên làm biểu hiện tổ công kiên khó vào, vì vậy tôi kêu Vân Đào với Ngô Khánh Vân nghiêm ngặt trấn giữ, chỉ có khi hai người bọn họ đều hài lòng, mới cho phép thu vào, vì vậy cho dù hai lần trước có đội viên ưu tú khác, tôi cũng chỉ có thể bỏ qua, chỉ lấy đội viên bọn họ hài lòng, điều này cũng khiến cho tổ công kiên của chúng ta bao gồm cả cậu tôi Tiểu Thất ở bên trong, nhân viên chính thức cũng chỉ có mười người, thế này còn xa mới đủ, vì vậy lần này tôi muốn thu hết.” Sở Chích Thiên rốt cục nói ra quyết định vốn dĩ của anh.
Tiêu Tử Lăng hiểu rõ, bất quá cậu vẫn nghi hoặc một chút: “Vậy vì sao là em ra mặt thu?”
Khóe miệng Sở Chích Thiên cong lên, trong mắt có sự tín nhiệm: “Bởi vì tôi tín nhiệm Tiểu Lăng!”
Sở Chích Thiên nói rất thản nhiên, nhưng Tiêu Tử Lăng nghe ra được sự kiên quyết trong đó, trong lòng nóng bỏng một mảnh, không đợi cậu mở lời biểu hiện trung tâm, đã nghe Sở Chích Thiên tiếp tục nói: “Đoạn thời gian trước tôi răn dạy đội viên, cho cậu mở lời cầu tình, chính là vì tạo thế cho ngày hôm nay. . .”
Cái gì? Lão đại mình từ khi đó đã bắt đầu kế hoạch rồi? Chẳng lẽ mình đã bị lão đại nhà mình bán? Nhiệt độ trái tim Tiêu Tử Lăng giảm xuống thẳng tắp, thẳng đến điểm đóng băng.
Thấy vẻ mặt Tiêu Tử Lăng ngây thơ, khóe miệng Sở Chích Thiên lộ ra nụ cười giải thích: “Để cho việc lần này cậu nhận lấy toàn bộ trở nên đương nhiên, phó tổ trưởng mềm lòng, chung quy sẽ làm một số chuyện mềm lòng.”
Mợ nó, cút đi, cậu biểu hiện ra chỗ nào cậu rất thánh mẫu? Thế mà khiến cho lão đại nghĩ lầm rằng cậu rất mềm lòng? (》_《) Vì cái răng muốn cậu phụ trách chuyện yêu cầu cao độ như thế? Nội tâm cậu kỳ thực rất hắc ám rất máu lạnh có được không?
Thế nhưng Tiêu Tử Lăng đã biết dụng ý Sở Chích Thiên làm như vậy là vì sao nên chỉ có thể khổ não tiếp nhận nhiệm vụ này, dựa theo yêu cầu của lão đại cậu làm Maria một lần. Sắm vai nhân vật Tiêu phó tổ trưởng thánh mẫu mà lão đại hy vọng cậu sắm vai, mềm lòng tới cực điểm, thậm chí vì thế mà quên tiêu chuẩn nghiêm ngặt cao yêu cầu cao của đội trưởng nhà mình, đặc biệt nhận lấy toàn bộ đội viên khảo thí.
Tiêu Tử Lăng cuối cùng cũng chỉnh lý xong những tâm tình khổ não này, thấy sủng vật Tiếu Tiếu nhà mình thoáng cái nhảy vào trong lòng mình, lúc này mới ngẩng đầu, thấy Đới Hồng Phi tiến vào liền ôm Tiếu Tiếu đứng lên, ý cười đầy mặt đi lên ngênh tiếp nói: “Đới đại ca, lần này lại là anh dẫn đội a, thực sự là vất vả rồi.”
Đới Hồng Phi cười nói: “Thuận tiện dẫn đường thôi, nào có gì khổ cực.” Chỉ chỉ năm đội viên phía sau nói: “Lần này mang đến năm người bọn họ, các phương diện đều không tồi.”
Lúc này Tiêu Tử Lăng mới cười nhìn về phía năm đội viên hiếu kỳ đầy mặt nhìn cậu kia, tự giới thiệu: “Các anh khỏe, tôi chính là số hai của tổ công kiên, các anh có thể gọi tôi là số hai.”
Đới Hồng Phi nghe vậy cười ha ha, bàn tay to vỗ vỗ mạnh sống lưng Tiêu Tử Lăng, nói: “Tiểu Lăng, cậu xấu hổ cái gì a.” Nói xong nghiêm túc giới thiệu với năm người bị lời tự giới thiệu của Tiêu Tử Lăng làm cho cả kinh ngơ ngẩn kia: “Đây là Tiêu phó tổ trưởng của tổ công kiên, lần này các cậu có thể tiến vào hay không, cậu ấy đều nắm giữ quyền hành sinh tử của các cậu a.”
Năm người ở vào trạng thái dại ra, nghe thấy thuyết minh bổ sung của phó tổ trưởng nhà mình, biết bản thân xác thực không hề nghe sai, thiếu niên đáng yêu trước mắt này đây chính là phó tổ trưởng của tổ công kiên khiến cho bọn họ nhìn lên kia, bọn họ chỉ cảm thấy đầu óc chưa đủ dùng, chỉ có thể bản năng dựa theo lời nói của phó tổ trưởng nhà mình hô: “Tiêu phó tổ trưởng, chào, chào cậu.”
“Mấy vị không cần khẩn trương, có lẽ về sau chúng ta sẽ là đội hữu.” Tiêu Tử Lăng nói rất thành khẩn, ánh mắt tinh thuần khiến cho bọn họ cảm nhận được sự chân thành của Tiêu Tử Lăng, bọn họ nhất thời quyết định phải tận tình biểu hiện, không thể không công cô phụ sự mong đợi của thiếu niên tinh thuần trước mắt.
Đới Hồng Phi thấy năm đội viên bởi vì lời nói của Tiêu Tử Lăng mà thoáng cái ý chí chiến đấu tràn đầy, có chút chấn kinh lực ảnh hưởng của Tiêu Tử Lăng, hóa ra thực sự có cái gọi là nụ cười hệ trị liệu, nụ cười của Tiêu Tử Lăng có tiềm chất tuyệt sát.
Thấy đường nhìn của Tiêu Tử Lăng chuyển tới trên người anh, Đới Hồng Phi nhanh chóng nhấc tay nói: “Anh biết anh biết, thí luyện các loại chính là bí mật của tổ công kiên, anh ra ngoài ngay.” Nói xong, không dừng lại nữa, trực tiếp đi ra cửa tìm Lão Lý tiếp tục tán gẫu.
Tiêu Tử Lăng buồn cười nhìn bóng lưng nhanh chóng rời đi của Đới Hồng Phi, những đội viên cũ bọn cậu, Đới Hồng Phi là tùy tiện nhất, cũng chiếu cố những người địa vị nhỏ phía dưới như bọn cậu nhất, đặc biệt là nhóm đội viên cũ ở tổ chiến đấu, Đới Hồng Phi đều an bài rất tốt.
Có đôi khi Tiêu Tử Lăng sẽ nghĩ mù, nếu như kiếp trước cũng có một vị đại ca như thế che chở, có lẽ cậu sẽ không quá thảm như vậy đi, đương nhiên chỉ là nghĩ mà thôi, nếu không phải ở trong đội ngũ của Sở Chích Thiên, loại người thức tỉnh biến dị lực lượng cấp thấp như Đới Hồng Phi cho dù ở giai đoạn trước cường đại thế nào, về sau cũng sẽ bị người thức tỉnh dị năng cao cấp chèn ép, mạt thế không có người thức tỉnh cao cấp cường đại che chở, người biến dị cấp thấp trải qua thực sự quá khổ.