Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đường Mặc Kỳ cùng Diệp Cẩn an tĩnh mà nghe radio, khu vực Đông Nam Á phát sinh động đất, ảnh hưởng đến nhiều quốc gia, dẫn phát biển động, trước mắt tình huống còn chưa rõ, nhiều địa phương có phóng viên dừng chân nay đã mất liên lạc.
Bởi vì sự tình đột ngột, lại là tai nạn có mức độ nghiêm trọng, những tin tức chính lục tục truyền về nước, truyền thông từ khắp nơi đều đang chờ đợi tin tức mới nhất.
Hai người ở trong xe ai cũng không nói chuyện, trừ bỏ thanh âm của radio, cũng chỉ có thanh âm ồn ào từ ngoài cửa xe.
Đột nhiên tiếng chuông vang lên từ di động của Đường Mặc Kỳ, hai người mới giống như phục hồi tinh thần. Đường Mặc Kỳ run rẩy móc điện thoại ra, sau khi nhìn thấy dãy số đang gọi tới, trong mắt hiện ra thần sắc vui sướng, lập tức nhận điện thoại.
"Đường Kiếm Phong, anh đang ở đâu?"
Đầu bên kia không có thanh âm, cho tới thời điểm Đường Mặc Kỳ không còn kiên nhẫn nữa, rốt cuộc có động tĩnh.
"Mặc Mặc?" Thanh âm Đường Kiếm Phong có chút ám ách, ẩn ẩn mang theo một tia run rẩy.
Đường Mặc Kỳ nghẹn ngào một chút, từ khi trọng sinh trở về cho tới nay, cậu đều buộc chính mình không cần suy nghĩ về anh, trừ bỏ phần áy náy ở bên ngoài, còn lại cậu đều không biết đối mặt như thế nào với Đường Kiếm Phong, đối mặt với nam nhân đáng chết này.
"Đường Kiếm Phong, tôi muốn gặp anh." Đường Mặc Kỳ rống xong câu này, lập tức tắt điện thoại, lấy hai tay che mắt.
"Được!" Vài giây sau Đường Kiếm Phong mới ngơ ngác trả lời điện thoại đã bị cậu ngắt kết nối. Anh cho rằng khả năng là đời này Đường Mặc Kỳ cũng sẽ không tha thứ cho anh, không chịu nói chuyện với anh một câu. Đột nhiên nhận được tin nhắn của cậu, còn không dám tin tưởng.
Không nghĩ tới cư nhiên Mặc Mặc muốn gặp anh, cho dù là đầm rồng hang hổ, Đường Kiếm Phong cũng phi thường vui vẻ xông vào một lần.
Diệp Cẩn thấy Đường Mặc Kỳ ngắt điện thoại, thấp giọng hỏi: "Tiểu Kỳ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cậu lại biết trước được trận động đất này?"
Vừa rồi khi Đường Mặc Kỳ tiếp điện thoại, Diệp Cẩn liền mở điện thoại lên mạng xem, thiên tai ảnh hưởng phi thường nghiêm trọng, một số ít người sống sót đã đăng hình ảnh lên mạng. Trước mắt, toàn thế giới đều đang quan tâm đặc biệt tới khu Đông Nam Á.
"Diệp ca, còn có hơn một giờ nữa, khu tư nhân ở phía Đông cũng sẽ xuất hiện động đất." Đường Mặc Kỳ bình phục lại tâm tình, sau động đất chính là xuất hiện mạt thế. Đường Mặc Kỳ ngược lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm xúc căng chặt cũng thả lỏng.
Trước mắt, mấu chốt nhất chính là thông tri cho quần chúng trong nước, tận lực di dời ra bên ngoài, còn việc có bao nhiêu người tin tưởng, Đường Mặc Kỳ chỉ có thể nhẫn nhịn, nghe theo ý trời.
Diệp Cẩn mở to hai mắt nhìn, cả kinh nói: " Khu tư nhân ở phía Đông là có ý tứ gì? Hơn một giờ nữa chẳng lẽ nơi ở của chúng ta cũng có động đất phát sinh?!"
Đường Mặc Kỳ xoa xoa hai bên trán, thanh âm của Diệp Cẩn quá lớn, cậu lung tung gật đầu. Trước đó cậu đã liên hệ với một công ty quan hệ mạng xã hội, dùng di động một lần, thuê người giao dịch, chính là đăng bài ngay lúc này.
Tieba, Weibo, các trang web diễn đàn, đều được đăng bài rải rác để dự báo động đất.
Diệp Cẩn thấy Đường Mặc Kỳ vẫn luôn cầm điện thoại, đôi tay dùng sức mà vặn bả vai cậu, làm cho cậu nhìn về phía hắn, ánh mắt luôn trấn định không sợ hãi cư nhiên bây giờ lại tràn ngập kinh hoàng.
"Tiểu Kỳ, là sự thật sao?" Hô hấp Diệp Cẩn dồn dập, đồng tử kịch liệt co rút lại.
Đường Mặc Kỳ nhíu nhíu mi, sức lực Diệp Cẩn rất lớn, bả vai cậu đều bị nắm đau, không thể không mở miệng nói, "Nếu động đất ở Đông Nam Á thật sự đã xảy ra, như vậy điều tôi với anh chính là sự thật."
Diệp Cẩn nhận được đáp án khẳng định, lập tức buông Đường Mặc Kỳ ra, mở cửa xe đi xuống, cậu vừa thấy thế cũng lập tức đuổi theo.
Diệp Cẩn đi thật mau, đến trước quầy lễ tân nói vài câu liền chạy trở về. Lôi kéo Đường Mặc Kỳ lên xe.
Đường Mặc Kỳ nhìn sắc mặt xanh mét của Diệp Cẩn, khó hiểu hỏi: "Hiện tại đi nơi nào?"
Diệp Cẩn không nói chuyện, cắn răng, một tay lái xe, một tay nhấn gọi điện thoại.
Điện thoại vang một hồi lâu mới có người nhận, thần sắc Diệp Cẩn hòa hoãn một chút, nói vài câu với bên kia rồi lại lập tức treo máy.
Đường Mặc Kỳ giật mình, đời trước cùng Diệp Cẩn trở về phía Bắc, lại chưa bao giờ từng nghe hắn kể qua hắn còn có một người em trai. Nhìn Diệp Cẩn khẩn trương liên lạc với em trai như vậy, nhưng đời trước một câu cũng chưa từng kể, Đường Mặc Kỳ đại khái cũng có thể đoán đời trước đã xảy ra chuyện gì.
Đường Mặc Kỳ vẫn luôn tưởng tràng động đất kia làm hư hỏng toàn bộ câu lạc bộ tập thể hình mới khiến cho Diệp Cẩn hỏng mất, hiện tại ngẫm lại, trận động đất kia phá hủy toàn bộ câu lạc bộ mà hắn mất nhiều năm tâm huyết, còn có người thân duy nhất của hắn.
Diệp Cẩn một đường chạy nhanh như chớp, may mắn hiện tại không phải là giờ cao điểm, trên đường ít xe di chuyển.
Đường Mặc Kỳ nhìn thấy cảm xúc căng chặt nhưng không hề hoảng loạn của Diệp Cẩn, cũng không hề nhiều lời, cậu cúi đầu lướt tin tức trên di động, thủy quân ra sức không ít, tin tức đã được nhảy lên trang đầu, rất nhiều người đã thấy được, hơn nữa còn gia nhập thảo luận.
Tuy rằng đa phần đều là người mắng chửi cậu bịa đặt gây chuyện, nhưng cũng có rất nhiều người thà tin là có còn hơn không, một số người vô tâm vô tư, sôi nổi tỏ vẻ muốn đi ra ngoài trốn một chút, coi như là đi giải sầu.
Theo thời gian tin tức phát ra, người đi đường hoảng loạn xuất hiện ở trên đường ngày càng nhiều. Nửa giờ sau Diệp Cẩn dừng xe ở một tiểu khu, lao nhanh xuống xe. Đường Mặc Kỳ cũng thu hồi di động, chạy theo sau Diệp Cẩn lên lầu.
Diệp Cẩn kinh doanh câu lạc bộ mấy năm, kiếm lời không ít, nơi ở này vừa mua không đến hai năm, bên cạnh chính là trường học, cũng là vì suy xét tới em trai hắn.
Nhà Diệp Cẩn trong tưởng tượng của cậu không giống nhau, căn nhà thật ấm áp, cùng hình tượng rắn rỏi của Diệp Cẩn kém thật xa. Đường Mặc Kỳ còn đang đánh giá phòng khách, một cửa phòng mở ra, có một thiếu niên đẩy xe lăn ra, thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, cùng Diệp Cẩn không giống một chút nào, phi thường mảnh khảnh, thanh tú đáng yêu.
"Anh!" Thiếu niên nhìn thấy Diệp Cẩn, tốc độ cũng nhanh hơn.
"Tiểu Càng!" Diệp Cẩn một phen tiến lên bế thiếu niên lên, tùy ý hướng Đường Mặc Kỳ giới thiệu, "Đây là em trai tôi, Diệp Trạch Việt."
Lại quay đầu cùng em trai giới thiệu, "Đây là bạn của anh, em kêu anh ấy là Kỳ ca."
"Kỳ ca!" Thiếu niên kêu một tiếng giòn giã, tò mò mà nhìn Đường Mặc Kỳ.
Đường Mặc Kỳ đối với những đứa trẻ ngoan thì rất có hảo cảm, "Xin chào em, rất vui khi nhìn thấy em nha, Tiểu Càng." Đường Mặc Kỳ sờ sờ đầu đứa nhỏ, véo véo gương mặt nộn nộn đáng yêu.
Diệp Trạch Việt đỏ mặt, được Diệp Cẩn ôm tới đặt trên sô pha, đứa nhỏ nói với Diệp Cẩn: "Anh nói em thu dọn đồ đạc, đều đã được em làm xong, đang đặt ở thư phòng."
Diệp Cẩn gật gật đầu, đi vào thư phòng, chỉ chốc lát sau liền xách ra một cái túi.
Dưới dự trợ giúp của Đường Mặc Kỳ, Diệp Trạch Việt ngồi lên xe lăn một lần nữa. Diệp Cẩn lại vào một phòng khác lấy ra thêm một cái xe lăn dự phòng. Sau đó ba người liền xuống lầu.